Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 2 - Chương 24




Một góc phòng khách dần dần bị nước thấm ướt. Ngay lập tức, Duy Duy phát hiện, dòng nước này chảy ra từ nhà tắm.

Trong phòng tắm vẫn nghe có tiếng nước chảy ầm ầm liên tục, và phòng khách cũng từ từ bị dòng nước tràn ra, làm ngập nghiêm trọng hơn.

“Tiêu Đồ! Anh trai!”

Duy Duy khẩn cấp chụp lấy cửa phòng tắm, gọi lớn. Tuy nhiên bên trong không có tiếng đáp lại.

Anh còn tắm sao? Không thể nào, anh đã vào đó lâu rồi! Nếu cứ để nước tràn ra thế này, thì lát nữa cả phòng khách sẽ bị ngâm trong hồ nước nóng!

“Tiêu Đồ, anh mau tắt vòi nước đi!” Tiếng của Duy Duy hối thúc càng nhanh hơn.

Bên trong vẫn không có tiếng đáp lời.

Không được! Còn tiếp tục thế này, chốc nữa trong nhà và dưới lầu đều chìm trong biển nước nóng! Bây giờ với thu nhập ít ỏi từ một bác sĩ quèn, phải trang trải tiền phí mua sắm nội thất cho hai căn hộ, thì anh chỉ có bán thân mới đủ tiền bồi thường!

Mặc dù lấy gia cảnh của Tiêu Đồ mà nói, chuyện này chỉ bé như hạt cát. Chú Tiêu sẽ vì con trai mà mua một căn hộ lớn hơn cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng Tiêu Đồ từng nói qua, anh muốn tự dựa vào sức mình để vươn lên, không cần nhờ vào tài lực của cha mình!

Duy Duy hoảng hốt, trực tiếp đẩy thẳng cửa nhà tắm ra. Vừa rồi, cô không nghe thấy có tiếng khóa cửa. Có thể đoán, Tiêu Đồ đã say đến mức mất luôn ý thức.

Quả nhiên khi Duy Duy đẩy cửa vào, vẫn thấy Tiêu Đồ mặc chiếc áo T-shirt và quần lót, ngâm mình trong bồn tắm lớn. Treo trên mặt bồn là chiếc vòi sen đang sối nước ấm ầm ầm trên người, nhưng anh không có chút phản ứng nào.

May mắn, không có cảnh tượng đỏ mặt nào xảy ra. Nhưng rốt cuộc là anh uống đến bao nhiêu? Rượu bia thật quá lợi hại!

Duy Duy vội vàng bước tới tắt vòi hoa sen, kịp thời ngăn cơn lụt lội sắp phát tán.

“Tiêu Đồ, mau đứng lên đi!” Cô dùng sức loạng choạng kéo cánh tay anh.

Anh còn ăn mặc như vậy nằm đó, chờ lát nữa nước lạnh đi, nhất định sẽ bị cảm!

Bị cô lay tỉnh, anh có một chút phản ứng, mí mắt từ từ nhấp nháy, mở đôi mắt lờ đờ nhìn cô một cái.

“Đừng tắm nữa, mau trở về phòng ngủ đi. Ngày mai tắm cũng được…” Cô vội vàng nói.

Tuy nhiên cô chưa nói dứt câu, anh đã nhắm kín mắt lại, không nhúc nhích. Lúc này, cô có gọi ra sao, anh cũng im bặt.

“Sức khỏe anh như vậy, còn uống rượu nữa hả? Bác sĩ nói có thể uống sao?” Nhìn anh hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh, Duy Duy vừa tức vừa buồn cười.

Tửu lượng của Dung Hoa trời sinh vô cùng cao, chấp mấy người đàn ông cũng không địch lại. Vì vậy, rốt cuộc tối nay là ai đề nghị đi uống rượu? Là ai tự chuốc xấu hổ?

Duy Duy sẽ nhớ kĩ việc này. Nếu Dung Hoa và Tiêu Đồ có cơ hội quen nhau, cô nhất định phải cảnh cáo Dung Hoa, sinh mạng rất quý giá, không thể bất cẩn, lãng phí sức khỏe của Tiêu Đồ.

Vấn đề hiện tại là nếu ngày mai anh bị cảm, cô không chăm sóc aDuy Duy cố hết sức lôi kéo anh.

“Đứng lên, chúng ta trở về phòng nào!” Tuy nhiên đã mấy phút trôi qua, cô chỉ có thể đẩy kẻ mất tri mất giác này dựa vào thành bồn tắm, chưa thể kéo ra được.

Hóa ra, cho dù bề ngoài nhìn anh gầy yếu, nhưng cơ thể một người đàn ông vẫn thật nặng nề.

Đối mặt với gã đàn ông say mèn đến mê man, Duy Duy bó tay, hết cách. Đành ngồi một bên thở hổn hển, quỳ gối trước bồn tắm, kéo mí mắt anh căng lên, tay vỗ lên mặt anh.

“Thỏ Thỏ, anh tỉnh lại cho em, tỉnh lại!”

Khi nhìn kĩ anh ở cự ly gần, cô mới thấy hết vẻ điển trai của anh. Anh không đeo mắt kính để lộ ra toàn bộ vùng da mặt trắng nõn, sạch sẽ mịn màng hơn so với da con gái. Thậm chí không tìm thấy dấu vết của lỗ chân lông. Anh có cặp lông mày rậm đen, và hàng lông mi cong vút quyến rũ làm người ta ghen tị đến tức chết!

“Hừ! Anh là thứ dựa vào khuôn mặt trắng trẻo, ngây thơ để kiếm cơm! Nếu anh là con gái, đã lớn rồi mà còn bày ra mấy trò xấu xa chiếm đoạt bạn trai của em, em nhất định thừa cơ hội tạt axít vào người anh!” Đẩy cách nào cũng không làm anh nhúc nhích, Duy Duy nghiến răng mắng vài câu cho hả giận.

Phiền phức quá! Tóm lại là anh hay Dung Hoa chủ động rủ rê nhau đi uống rượu? Mặc kệ là ai, đều không thể tha thứ!

Rèm mi dài của anh khẽ lay động. Hành vi rất nhỏ như vậy lại lọt vào tầm mắt của Duy Duy, khiến cô ngay lập tức cảnh giác, lòng nổi lên tia nghi ngờ. Vừa rồi anh về đến nhà, còn có thể tự mình vào nhà tắm!

“Nè, có phải anh cố ý đùa giỡn em hay không?” Duy Duy hét toáng lên.

Đừng trách cô tiểu nhân, tên này bình thường rất nham hiểm, đáng để đề phòng. Nhưng đầu của anh vẫn gối trên thành bồn tắm, ngoại trừ khóe môi thỉnh thoảng vô thức run rẩy lên vài cái, anh vẫn ngủ say sưa. Thấy vậy, cô khó xác định gọi anh:

“Thỏ Thỏ?”

Đáp lại lời cô, chỉ có tiếng ngáy ngủ. Rốt cuộc có phải là anh đang giả vờ ngủ hay không? Duy Duy nheo mắt, lén lút đưa tay đến chỗ thắt lưng anh, nói:

“Em sẽ cù léc anh, nếu anh dám giả vờ. Em đếm tới ba là em cù léc anh đó.” Chỉ cần anh nhận lỗi, cô sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện cũ.

Anh vẫn không nhúc nhích.

“Một, hai…” Duy Duy căng mắt quan sát vẻ mặt im lìm của anh, thậm chí cả hàng lông mày cũng chưa hề đả động.

Người này, rất sợ nhột.

* * *

Khi anh mười sáu tuổi, cô mười ba tuổi. Có một lần, hai người ngồi xem bộ phim cũ, nhìn thấy nữ nhân vật chính vòng tay ôm eo nam nhân vật chính, ngồi ở sau xe đạp, vẻ mặt hiện ra niềm hạnh phúc vô bờ bến.

“Nụ cười của anh ngọt ngào như mật, thơm như hoa nở của mùa xuân…”

Lúc ấy, Duy Duy thả hồn mình chìm đắm trong hạnh phúc của hai người trong phim. Có ngờ đâu, bên cạnh đột nhiên cất lên một câu nói lạnh lùng:

“Nhột muốn chết, ngọt ngào con khỉ gì!”

Đúng là tên vô duyên, giết chết phong cảnh!

“Thỏ Thỏ, anh sợ nhột hả?” Duy Duy hưng phấn như vừa phát hiện ra một lục địa mới.

“Đàn ông sợ vợ mới sợ nhột.” Anh không thừa nhận, còn long trọng tuyên bố.

“Anh không sợ.”

“Vậy để em thử xem!” Duy Duy không tin, sáp lại gần, học theo nhân vật nữ trong phim ôm chầm lấy eo anh.

“Bùm!” Kết quả là Duy Duy bị đẩy ngửa trên sofa, có người trong một giây nhảy ra xa năm mét.

* * *

“Ba!” Đếm xong, bắt đầu hành động!

Duy Duy tiến lên, vươn tay ra, dùng sức cù léc.

Nhột này, nhột này, tôi cù léc cho anh chết!

Quả nhiên, cả người anh ngọ ngoậy khó chịu.

Nhột này, nhột này, tôi tiếp tục cù léc, xem anh còn giả bộ được nữa không!

Cả người anh cuộn tròn lại, rồi ‘ầm’ một tiếng, đầu anh chìm ngỉm trong bồn nước. Đúng lúc Duy Duy đang ôm eo của anh, cố gắng chống đỡ mới không làm cả người anh ngập trong nước.

Anh lặng lẽ mở mắt, Duy Duy để ý thấy, ánh mắt anh rất lờ đờ, rồi sau năm giây đã nhắm kín lại. Xem ra, thật sự quá say rồi! Cù léc nhột như vậy mà anh không xin tha. Hóa ra, anh say thật…

“Thỏ Thỏ à! Em khiêng anh không nổi, xin nghe lời em, để em mang anh về phòng.” Duy Duy dí sát miệng mình vào lỗ tai anh, tiếp tục cằn nhằn không dứt.

Phiền phức chết đi mất!

Anh xoay tròn người, Duy Duy sợ anh chết đuối trong bồn tắm nên vội vàng ra sức đẩy anh lên.

“Nè, đừng có trì người xuống như thế, coi chừng cả anh và em đều bị cảm lạnh hết bây giờ.” Cứ níu bên đông, chặn bên tây khoảng mười phút, cả bồn nước nóng cũng từ từ lạnh dần.

Duy Duy cảm giác được cả người mình đã bắt đầu thấy lạnh. Bây giờ là mùa đông, cộng thêm món quà anh tặng khi ôm anh mà cả người cô đều ướt sũng.

Cô sờ lên cánh tay anh, toàn thân anh lúc này cũng bắt đầu lạnh ngắt. Sức khỏe của Tiêu Đồ vốn yếu ớt, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai nhất định sẽ bệnh nặng không thể rời giường được!

“Em mang anh về phòng đây, anh phải phối hợp một chút nhé.” Duy Duy sợ anh lại ngủ, vội vàng hét vào lỗ tai anh.

Lúc này tinh thần anh miễn cưỡng hoạt động một chút, nhưng ý chí đã rã rời. Anh muốn nghe theo lời cô, tự mình đi ra khỏi bồn tắm. Thế mà vừa mới bước một bước, toàn bộ cơ thể anh nghiêng hẳn ra ngoài.

Duy Duy vội vàng đỡ lấy khối cơ thể nặng nề của anh, thuận thế anh ngã nhào trên vai cô. Trong chớp mắt, quần áo trên người cô đều ướt như chuột lột, toàn bộ đường cong quyến rũ lộ ra ngoài… Ngay cả bộ nội y màu đỏ cũng như ẩn như hiện khiêu khích…

Tuy nhiên, Duy Duy không đủ thời gian để chú ý điều đó. Cô đỡ lấy cánh tay của Tiêu Đồ, dùng hết sức, thở hổn hển từng bước dìu anh về phòng.

Mặc dù bước chân anh hơi lạng chạng, nhưng oi như phối hợp tốt. Chỉ có điều, vừa mới mở cửa phòng thì…

“Á…” Chân anh mềm nhũn, mất đà… Mà Duy Duy vốn dĩ đỡ không nổi cơ thể nặng nề của anh. Thuận thế, hai người ngã nhào lên trên giường.

Quần áo ẩm ướt của cô dán lên quần áo ẩm ướt của anh. Cả người anh đều đè lên cô, khiến hai cơ thể dính sát vào nhau không có khe hở. Duy Duy bị ép tới mức không thể nhúc nhích, ngay cả thở cũng khó khăn, khiến cô chịu không nổi, la lên:

“Hi Hi à! Hi Hi ơi!” Cô gọi to tên em gái, hy vọng có người đến hỗ trợ.

Tuy nhiên, cô em gái ngủ say như chết, cho dù có sét đánh ngay tai cũng không thức nổi. Duy Duy gọi đến khàn cổ họng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Duy Duy có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Dựa vào rừng, rừng có lúc sói mòn. Dựa vào sông, sông có khi khô cạn. Quả nhiên làm người chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Vì thế cô vừa đẩy khối đá nặng nề trên người, vừa xoay bên đông, lật bên tây, cố thoát khỏi gọng kìm ấy.

Hai người dính sát vào nhau, quần áo ướt sũng bắt đầu lạnh như đông đá. Toàn thân Duy Duy bị lạnh sắp chết, nhưng lại cảm thấy thứ gì hơi bất thường. Dường như có một chỗ của người nào đó đang cương… cứng.

Chỗ ấy hình như là… Cả người Duy Duy cứng đờ.

Cô ngừng động tác, không dám chống đẩy lộn xộn nữa. Nhưng tất cả đã muộn, trên mặt cô phảng phất một luồng hơi nóng, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Hơi thở Duy Duy nghẹn lại trong cuống họng, thậm chí không dám thở mạnh. Bởi vì… Tiêu Đồ đã tỉnh táo. Anh dùng thứ ánh mắt kì lạ nhìn cô, loại ánh mắt sâu xa khó lường, sâu thẳm như tìm không thấy đáy.

“Ha ha, anh tỉnh rồi hả?” Cô cười gượng, cố gắng bảo trì bình tĩnh.

Có lẽ vừa rồi cô gọi Hi Hi quá to, đã đánh thức được anh.

“Anh tỉnh rồi, làm phiền anh ngồi lên đi, em cũng nên trở về phòng ngủ.” Duy Duy căng thẳng nuốt nước miếng xuống cổ họng, không quên dặn dò.

“Còn nữa, anh nên thay quần áo rồi ngủ không sẽ sinh bệnh…”

Nói xong, Duy Duy rướn người muốn ngồi dậy, nhưng cô thất bại, bởi vì anh vẫn bất động như cũ.

Cô cứ ngỡ rằng anh rất yếu ớt. Ít nhất từ trước tới nay, cô có thể xô ngã anh chỉ bằng một cú đẩy. Tuy nhiên, chẳng biết từ khi nào, sức mạnh của hai người đã đảo ngược. Cho dù anh không khỏe mạnh như trong tưởng tượng của cô, nhưng với cơ thể đàn ông như anh cũng đủ để chế ngự cô rồi.

Điều này khiến Duy Duy bối rối khó hiểu. Bởi vì lúc này, ánh mắt của gã đàn ông trên người cô thật mơ màng, giữa tròng mắt phát ra những tia sáng mơ hồ.

Thứ ánh mắt say đắm này, Duy Duy từng thấy nhiều lần trong đám bạn trai đông đảo của mình, làm sao còn xa lạ được? Nhưng đối tượng là Tiêu Đồ, thật sự làm cô khốn khổ, cả người muốn chạy trốn…

“Thỏ Thỏ, anh nhận ra em là ai không? Em là Duy Duy đây!” Duy Duy nở nụ cười chống chế. Bởi vì cô đã lớn, cái vật cương cứng dính sát vào người mình kia, cô không thể nhận lầm.

Cả hai đều cứng đờ. Ánh mắt anh nhìn vẫn thật mê hồn, hơi thở cô đều chứa toàn bộ hơi rượu của anh, khiến trái tim Duy Duy đập thình thịch trong lồng ngực.

Lấy kinh nghiệm của một người con gái, cô nói với mình rằng: Loại tình cảnh bây giờ, nếu anh không nhúc nhích, cô tuyệt đối đừng nên lộn xộn!

“Em là Duy Duy – em gái của anh đây!” Duy Duy vẫn cố gắng dùng lời nói nhẹ nhàng thức tỉnh anh.

Thỏ Thỏ làm phẫu thuật ghép tim, cô không thể sử dụng bạo lực với anh được. Nhưng mà làm ơn đi, đừng khiến cô sợ!

“Ồ!” Vài phút sau anh cũng cất tiếng nói.

“Em là Duy Duy!” Giọng nói có vẻ đã tỉnh táo.

Sau đó anh nheo mắt lại, trong lúc Duy Duy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh sẽ thả mình ra. Ai ngờ đâu… Anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lại mở mắt ra. Lần này, ánh mắt chứa đầy phiền muộn, anh nhanh chóng cúi người xuống, đè ngửa đầu cô ra, ấn môi mình lên đó…

Hai cánh môi mảnh manh, mang theo hương vị rượu thơm lừng, xâm nhập vào miệng cô. Đôi môi của anh thật mềm mại, vẫn giống y đú trong kí ức xa xưa ấy.

Cả người Duy Duy ngây dại, óc cô mềm nhũn. Bởi vì loại ký ức này, cô tuyệt đối không muốn nhớ đến!

Duy Duy còn chưa kịp dùng sức phản kháng, thì hơi thở độc hữu của anh đã mạnh mẽ xâm nhập vào trước mũi cô.

Duy Duy ngồi bật dậy, nhưng anh đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người cô, càng lúc càng ép sát hơn. Giống như có một loại tình cảm đè nén quá lâu đang bùng nổ.

Duy Duy sợ hãi, quay đầu giãy dụa. Nhưng sự giãy dụa đó càng khiến anh dùng sức giữ lấy đôi môi của cô. Thậm chí mỗi một chỗ ngọt ngào trong miệng cô, đều bị anh chiếm đóng không một giây ngừng nghỉ.

Cả người Duy Duy bắt đầu tức giận. Mà tâm trạng của anh như bị thiêu đốt, toàn thân như bị ai đánh thức nỗi phiền muộn… Anh giống đang trả thù, dùng chiếc lưỡi linh hoạt quấn quít không rời trong vòm miệng của cô.

Trong nháy mắt, cả hai người cháy bừng lên như một tòa núi lửa đang phun trào.

Nụ hôn này tựa như một chiếc hộp Pandora, nó mở ra những kỉ niệm đã được cả hai cố tình quên lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.