Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 34: Dỗ Ngọt Sư Đệ.




  Đối với vị chất tử này, phu thê Trình Húy xác thực là không có cách nào với y cả. Cho nên chỉ có thể thuận theo ý muốn của y :"Được rồi, tùy con vậy, con thấy vui vẻ là được."
   "Ngày mai chúng ta sẽ đem sính lễ đến Vân Lan Thánh địa để dạm hỏi, định ngày lành tháng tốt tổ chức đại hôn."
   "Không cần đâu. Ta đã định sẵn ngày cưới luôn rồi. Là ngày 16 tháng sau. Nhị thúc nhị thẩm chỉ cần chuẩn bị sính lễ cùng hôn lễ là được rồi." Lục Trường Sinh ngay tức khắc liền can ngăn.
   "....................."
   Y vừa dứt lời, bên kia truyền âm kính liền rơi vào tĩnh mịch. Một lúc sau, âm thanh nghiêm túc của Kha Nương mới vang lên :"Sinh nhi, thành thật khai báo cho chúng ta biết. Cô nương kia...có phải là đã 'có' rồi không?"
   Lục Trường Sinh đầu tiên là mờ mịt, một lúc sau mới chợt phản ứng được 'có' mà nàng nói tới là gì. Ngay tức khắc, y liền nhảy cẩng lên.
   "Đương nhiên là không phải rồi! Ta ngay cả tay nhỏ của nàng cũng chưa từng chạm qua, làm sao lại 'có' được chứ!" Ngay cả nói cũng chưa nói đủ ba câu a.
   Nói ra những lời này, Lục Trường Sinh có thể nói là rất oan uổng. Y xin thề, bản thân sống hai kiếp, nhưng thủy chung vẫn là cẩu FA, chưa từng nói qua luyến ái.
    Đối với nhân cách của chất tử nhà mình, Kha Nương vẫn là tin tưởng được, y nói không có thì chính là không có rồi. Nhưng bởi vì vậy, nàng mới càng nghi ngờ hơn.
   "Nếu nàng không 'có', vậy con gấp gáp như vậy làm gì?"
   "Ài, nói ra hai người cũng không hiểu đâu." Ảo não thở dài, Lục Trường Sinh liền hối thúc.
   "Được rồi, được rồi, hai người chỉ cần làm theo lời con nói là được. Đem đại hôn tổ chức càng long trọng càng tốt. Tốt nhất là mời hết tất cả thế gia vọng tộc tới. Sẽ có cuộc vui để xem a. Hơn nữa con cũng sẽ để hai người kiếm lời một vố lớn. Nếu không còn gì nữa, con đoạn linh lực đây."
   Nói xong, Lục Trường Sinh liền đã tắt truyền âm kính, đem nó đặt sang một bên. Y nằm ì ra giường, hai mắt lóe lên một tia xảo trá, giống như đang tính kế ai đó.
------------------------------------
   Lúc này, đám người Vân Lan Thánh địa đã trở về trên thần chu phi hành.
   Đây là một món pháp bảo có ngoại hình tương tự với thuyền du ngoạn. Nhưng kích cỡ lại vô cùng lớn, khoảng chừng trăm thước có hơn.
   Theo thần chu rời khỏi địa giới của Vạn Kiếm tông. Hàm Hương mới cáo biệt Vân Lan Thánh chủ, trở về phòng của mình.
   Nào ngờ, vừa đẩy cửa đi vào, miệng của nàng đã bị một bàn tay to che lấy. Đối phương ngay tức khắc liền trầm giọng lên tiếng :"Đừng hô, là ta."
   Nói xong, chủ nhân giọng nói cũng thuận thế buông nàng ra.
   Ngay tức khắc, Hàm Hương liền vội vã lùi về sau, sắc mặt hung tợn nhìn xem gã :"Là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?!! Mau đi ra ngoài!"
   "Làm sao vậy? Sắp trở thành thê tử của Lục đại công tử, cho nên liền quên tình lang của ngươi rồi sao?" Đối diện với ánh mắt lửa giận của Hàm Hương, Cố Thiếu Dương chỉ cười khẩy, châm chọc.
   Ngay tức khắc, sắc mặt Hàm Hương liền tái nhợt. Khí thế quanh người cũng xìu xuống, run rẩy nói :"Chuyện năm đó là do ta không hiểu chuyện, ngươi không phải đã hứa là sẽ không nhắc tới nữa rồi sao?"
   "Ha ha, nhất dạ phu thê, bách dạ ân a. Một đêm phong lưu với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ký ức vô cùng khắc sâu, ta làm sao có thể không nhắc lại được chứ?"
   "Hơn nữa, đường muội của ta, ngươi chả lẽ lại đi ngây thơ tin vào một lời hứa suông?" Thái độ Cố Thiếu Dương vẫn vô cùng hống hách, vắt chéo chân nhìn xem nàng, trong mắt đều là chế giễu.
   Lồng ngực Hàm Hương không ngừng phập phồng, khí đến không nhẹ. Nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống :"Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
   Hai năm trước, nàng trẻ người non dạ, bị nam nhân này dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, mất đi xử nữ chi thân.
   Đó là vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa được trên người nàng.
   "Muốn thế nào?" Thấy Hàm Hương thỏa hiệp, ý cười của Cố Thiếu Dương lại càng thêm sâu. Gã nhếch môi nói :"Kỳ thực rất đơn giản a. Chỉ cần trong ngày đại hôn, ngươi..."
    Cố Thiếu Dương ghé vào bên tai Hàm Hương, thấp giọng đem mưu kế của mình nói cho đối phương.
   Nghe xong, hai mắt Hàm Hương liền trừng lớn, quát to :"Không, ta sẽ không giúp ngươi làm chuyện như vậy!"
   "Ngươi không đồng ý cũng không sao..." Phản ứng của Hàm Hương cũng không nằm ngoài dự liệu của Cố Thiếu Dương. Gã nhàn nhã ngồi lại chỗ cũ, tự đắc nhìn nàng.
   "Chỉ là, ngươi muốn để cho Lục Trường Sinh biết được ngươi kỳ thật chỉ là một đôi giày rách bị người dùng qua hay sao? Ngươi nói xem, đến lúc đó, hắn còn có thể đồng ý cưới ngươi nữa không?"
   Lời uy hiếp này của Cố Thiếu Dương là thật chọc trúng chỗ đau của Hàm Hương. Nàng khó khăn lắm mới tìm được chốn dung thân, lấy được lang quân như ý, không thể để gã hủy hoại hết thảy được.
   Hàm Hương cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Sau khi đấu tranh tư tưởng, nàng vẫn là chìa tay ra :"Cố Thiếu Dương...Đây là lần cuối cùng...Ta mong ngươi có thể nói lời giữ lời."
   Cố Thiếu Dương híp mắt cười cười. Từ trong tay áo lấy ra một bình sứ, đặt vào lòng bàn tay nàng.
   "Đương nhiên rồi đường muội thân ái. Chỉ cần làm xong chuyện này, ta liền sẽ để muội thuận lợi gả làm thiếu chủ phu nhân của Đoạn Đao Môn."
------------------------------
   Cách ngày Lục Trường Sinh hướng Hàm Hương cầu hôn đã qua hơn nửa tháng. Hôn sự của hai người cũng đã truyền khắp cả đại lục, được người người chúc mừng.
   Nhưng kể từ ngày đó, Hàn Thiên cũng không còn gặp mặt Lục Trường Sinh nữa. Cho dù là nhìn cũng không thèm nhìn.
   Việc này khiến Lục Trường Sinh không khỏi có phần chột dạ. Bản thân hôm đó...có phải là quá hùng hổ doạ người rồi không?
   Dù sao, hắn có lẽ cũng chỉ vì quan tâm y cho nên mới phản đối mà thôi.
   Chiều tà buông xuống, Lục Trường Sinh liền mang theo đống đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ trước của mình đi Tĩnh Tâm cư tìm Hàn Thiên.
   Vẫn là từng hàng phong đỏ rợp trời cao. Giống lần trước Lục Trường Sinh đi vào, lần này, Hàn Thiên cũng đang để trần, miệt mài làm việc.
   Chỉ là, hắn không phải đóng bàn ghế cho Quân Thường Tiếu. Mà là đang...đốn cây. Hắn đã tự tay chặt gần một nửa số cây phong trồng trong tiểu viện của mình.
   Việc này, khiến Lục Trường Sinh không khỏi sửng sốt.
   Là một đọc giả của 'Thù Đồ', y biết rõ cây phong có ý nghĩa quan trọng dường nào với Hàn Thiên.
   Nhưng hiện tại, hắn thế mà lại đem chúng chặt bỏ! Chẳng lẽ là phương thức xuyên thư của y có chỗ nào không đúng rồi?
   Mặc dù suy nghĩ miên man, nhưng Lục Trường Sinh vẫn thản nhiên đến gần hắn, không giống lần trước cố ý hù doạ. Lần này, y không hề che giấu tiếng bước chân của mình.
   "Sư Đệ!"
   Bóng lưng Hàn Thiên hơi cứng đờ, mím chặt môi, đem cây rìu trong tay quăng đi. Nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ treo áo ngoài.
   Thấy Hàn Thiên không thèm để ý mình, Lục Trường Sinh cũng không ngoài ý liệu. Hai ba bước liền đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đi.
   "Sư Đệ, ngươi giận ta sao?"
   "Không có." Hàn Thiên lãnh đạm nói, nhanh chóng đem ngoại sam mặc vào. Từ đầu tới cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn y.
   Đánh giá hắn, Lục Trường Sinh liền bĩu môi trong lòng. Điệu bộ hờn dỗi này mà còn bảo bản thân không giận, tin ngươi mới là lạ a.
   Lúc này, Hàn Thiên đã ngồi xuống băng ghế gỗ rót nước uống. Trong lòng nghẹn một bụng hỏa khí, vừa tức giận lại vừa ủy khuất.
   Hắn không dám nhìn Lục Trường Sinh. Bởi vì hắn sợ bản thân sẽ mềm lòng tha thứ cho y, sau đó lại bị sự vô tâm vô phế của y làm bản thân bị thương.
   Chỉ là, ngay khi hắn đang tự nhủ với lòng. Thì trước mắt lại xuất hiện một con rối tay có bộ dạng ngốc manh. Từ sơ bộ đến xem, chính là bộ dạng của Lục Trường Sinh...
   "Sư Đệ~ Hảo Sư Đệ~ đừng tức giận mà. Sư huynh xin lỗi, về sau sư huynh sẽ không hung dữ với ngươi nữa~"
   Bên tai truyền tới âm thanh mềm mềm nhu nhu của y. Cùng lúc, con rối cũng 'cúi đầu', khoanh tay, ra vẻ đáng thương.
**Truyện ta viết lúc nào cũng có chung 1 đặc điểm : NGƯỢC! Ngược từ công đến thụ, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, từ tác giả đến đọc giả...😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.