Song Trùng

Chương 237: 237: Kẻ Tự Cho Là Thông Minh Sớm Muộn Cũng Sẽ Bị Đào Thải





Trên xe trở về Đại sứ quán, viên vệ sĩ lái xe dè chừng liếc nhìn gương chiếu hậu vài lần.
"Tập trung lái xe." Beliar đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Viên vệ sĩ giật mình vì bị phát hiện, sau đó nhanh chóng tập chung vào việc lái xe, nhưng đến cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:"Ngài Đại sứ, nơi đây vắng vẻ thế này, để thư ký Dương ở lại một mình..." có nguy hiểm quá không?
Chưa kịp nói hết câu, thì ngay lập tức viên vệ sĩ đã nhận được một ánh mắt đầy sát khí từ người đàn ông phía sau, anh ta nhanh chóng im lặng và không nói thêm một lời thừa thãi nào nữa.
Beliar đưa tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khoé môi hơi nhếch lên:"Người thông minh sẽ biết nên nói gì và làm gì.

Còn kẻ tự cho là thông minh, sớm muộn...cũng sẽ bị đào thải."
Viên vệ sĩ ngơ ngác không hiểu ý của Beliar là gì, chỉ cố giữ im lặng tuyệt đối rồi làm đúng chức trách của mình.

Trong lòng viên vệ sĩ thầm nghĩ, liệu anh ta như thế có được xem là người thông minh không?
Cùng lúc đó tại phòng VIP của bệnh viện Phong Vân, Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.


Ngay lúc đó, một người đàn ông với nét ngoại hình quyến rũ và lịch lãm đã đứng sẵn trước cửa phòng, đang chờ Tịch Cảnh Dương.
Anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, cao khoảng mét tám, vóc dáng không quá gầy.

Ánh mắt của anh ta lạnh lùng và sắc bén, toát lên sự quyền lực và cứng rắn.
Anh mặc một bộ vest đen kết hợp với áo sơ mi trắng, tạo nên một vẻ ngoài sang trọng và nam tính.

Tuy nhiên, điều thu hút nhất của anh chính là mái tóc đen mượt bồng bềnh và gương mặt điển trai, với đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mỏng quyến rũ.
"Thiếu chủ." Người đàn ông khẽ kính cẩn cúi người trước mặt Tịch Cảnh Dương rồi lên tiếng gọi với giọng nói thấp nhẹ, nhưng truyền đạt sự mạnh mẽ và quyết đoán.
Tịch Cảnh Dương nhìn mặt người đàn ông trước mắt, nở một nụ cười nhạt:"Về rồi à."
"Vâng, vừa xuống máy bay cách đây ba mươi phút."
Tịch Cảnh Dương đưa mắt ra hiệu đến chỗ khác nói chuyện.

Người đàn ông không nói gì thêm mà im lặng đi theo anh.
Đến khi vào phòng bệnh VIP khác ở bên cạnh, người đàn ông nhanh chóng đưa tay bật đèn lên, rồi tiến đến trước mặt Tịch Cảnh Dương đã ngồi xuống ghế sofa từ lúc nào, sau đó lên tiếng báo cáo.
"Xin lỗi thiếu chủ, vì khá gấp, nên tôi chỉ kịp đóng băng tài sản và tiến hành điều tra thuế nhà họ."
Tịch Cảnh Dương lấy ra một hộp thuốc lá bên dưới ngăn kéo của tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra một điếu thuốc, người đàn ông trước mặt nhanh chóng lấy bật lửa châm thuốc cho anh.
Khoảng thời gian trước, lúc mất liên lạc với Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương đã tập hút thuốc, vì thứ vừa cay vừa hắc này có thể khiến anh tỉnh táo lại đôi chút, không mãi đắm chìm trong nỗi nhớ nhung cô.


Nhưng từ khi gặp lại cô gái ấy, anh đã lâu không động đến thuốc lá.

Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện trên sân thượng với Beliar đêm nay, anh không nhịn được mà muốn dùng nó để giải toả tâm trạng
Người đàn ông âm thầm quan sát, ánh mắt sắc bén của anh lướt qua Tịch Cảnh Dương một cách thần bí:"Thiếu chủ, anh gọi tôi về đây gấp như thế, không phải chỉ là để đối phố một nhà họ Dương nhỏ nhoi thôi đúng không?"
Tịch Cảnh Dương nhếch môi, khẽ thở ra một làn khói mờ ảo:"Bên phía Thủ Đô thế nào?"
"Người của đội ba tra được, một vài chức vị của nhà họ Dương có được bằng cách thức không chính đáng.

Chúng tôi đã gửi những chứng cứ đó qua bộ chính trị, những chuyện còn lại, họ sẽ tự biết nên làm thế nào."
Tịch Cảnh Dương hơi gật đầu:"Tốt, dù sao Nước Z là xã hội pháp trị, cứ dùng luật mà giải quyết."
Người đàn ông tiếp tục nói:"Tuy nhiên, theo thông tin điều tra được, có vẻ Dương Chí Dũng gia chủ nhà họ Dương hiện tại, có quen biết với hoàng tộc Gwyneth..."
Tịch Cảnh Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì anh khẽ bật cười:"Hoá ra là bọn họ sao."
Trước đây, quan hệ giữa anh và quốc vương Sigrid có chút mâu thuẫn.

Khi Sigrid vừa lên ngôi, chuyện thiết lập ngoại giao với các quốc gia khác gặp chút khó khăn.


Vì thế Tịch Cảnh Dương xem như niệm tình xưa, ra tay hỗ trợ trong âm thầm.
Và rồi, tránh phải dính liếu đến Nước R, anh đã tìm một người có uy tín trong Ban chấp hành Trung ương, nhận lấy công lao đó.

Vậy nên xem ra, người mà lúc đó anh tùy tiện chọn, chính là người tên Dương Chí Dũng kia.
Nếu mà người do chính tay Tịch Cảnh Dương lựa chọn, tuy không phải là một người quá xuất sắc, nhưng cũng sẽ không phải một người xấu.

Tiếc thay, ông ta lại có một đứa con gái não tàn, không biết tốt xấu.

Tịch Cảnh Dương chợt nhận ra vì sao người như Beliar lại giữ cô thư ký kia bên cạnh đến tận bây giờ, xem ra món nợ ân tình kia đã trở thành gánh nặng cho anh ta rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.