Song Trùng

Chương 197: 197: Xin Lỗi Em Sai Rồi





Giờ phút này hai nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người đang bất lực đứng trước chiếc xe Rolls Royce Boat Tail màu đen.
Khoé môi Kỷ Thần Hi giật giật:"Bảo Bảo, xin lỗi, em sai rồi."
Sắc mặt của Tịch Cảnh Dương cũng không khá khẩm gì mấy nhưng vẫn cố đáp lời cô gái của anh:"Sao thế?"
Kỷ Thần Hi siết chặt nắm đấm:"Em sai rồi! Em không nên ngăn cản anh đuổi việc Mục Hành!"
Tịch Cảnh Dương:"Ừm.

Nhưng anh thấy, cho cậu ta đi đào than ở Châu Phi sẽ tốt hơn đấy."
Làm sao mà Tịch Cảnh Dương ngờ đến, anh giao chìa khoá xe cho cậu ta để cậu ta lấy xe giúp, nhưng tên đó lại đem theo chìa khoá xe của anh theo mà về nhà rồi, đã thế điện thoại còn không liên lạc được!
Trong những tình huống thế này, Kỷ Thần Hi đành thở dài một hơi:"Trong garage chẳng phải còn chiếc Bugatti của em sao? Em có đem chìa khoá, anh lái đi."
Tịch Cảnh Dương xoa xoa trán:"Đành vậy thôi."
Kỷ Thần Hi đang định lục tìm chìa khoá trong ba lô đang đeo sau lưng thì đằng sau vang lên một giọng nói đầy mỉa mai.

"Ồ! Đây chẳng phải vị hôn thê cũ và tên gian phu nghèo rách mồng tơi của tôi đây sao?"
Hôn thê cũ - Kỷ Thần Hi và gian phu nghèo rách mồng tơi - Tịch Cảnh Dương cùng lúc nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói.
"Lục Tư Minh? Sao anh lại ở đây?" Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn người đàn ông đang bước đến gần chỗ họ.
Lục Tư Minh nhìn cô và Tịch Cảnh Dương một lượt từ trên xuống rồi tặc lưỡi.

Hôm qua ở bệnh viện, anh xém chút bị tên gian phu này lừa rồi.

Cũng may anh còn đủ tỉnh táo để nhận ra, một kẻ hèn mọn như tên gian phu này thì lai lịch có thể ghê gớm cỡ nào chứ.

Cùng lắm là tài xế cho vị đại lão nào đó thôi.
"Tôi đương nhiên là phải ở đây rồi, dù sao tôi cũng mới vừa ký một hợp đồng trị giá mấy trăm triệu với Tịch Thị.

Đâu như một tên tài xế quèn nào đó chứ!"
Khoé môi Kỷ Thần Hi không khỏi giật mạnh:"Tài...tài xế quèn?"
Tên này...hắn biết mình đang nói chuyện với ai không? Chẳng lẻ hắn muốn hợp đồng vừa ký bị hủy ngay và luôn đấy chứ?
Lục Tư Minh cười phá lên đầy giễu cợt:"Tôi nói có gì sai sao? Hay là cô đang cảm thấy hối hận, muốn khóc lóc cầu xin tôi quay lại với cô?"
Dù sao anh ta cũng rất tán thưởng vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái trước mặt, lại còn tính tình như một chú ngựa hoang bị đứt dây cương càng khiến cho anh muốn chinh phục rồi đè cô xuống dưới thân.

Đương nhiên, dựa vào điều kiện của anh và tên tài xế quèn kia thì sớm muộn cô cũng sẽ van xin anh mà thôi.
Lúc này Kỷ Thần Hi cảm thấy không vui, rất muốn cho tên ảo tưởng sức mạnh có bệnh lâu năm mà giấu trước mặt một bài học.


Thế nhưng lại bị Tịch Cảnh Dương kéo tay lại, sau đó anh vẫn gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, tuy không biết bên kia nói gì, nhưng cô nghe rất rõ mồn một từng chữ mà Tịch Cảnh Dương nói.
"Hôm nay có ký hợp đồng nào với người họ Lục không?"
"Được, hủy đi.

Đồng thời đưa vào danh sách đen."
Nói xong anh vẫn rất điềm nhiên mà tắt máy.
"Xong rồi?" Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt hỏi.
Tịch Cảnh Dương "Ừm." một tiếng rồi kéo tay cô đi.
Vì khoảng cách không gần lắm, cộng thêm giọng nói của Tịch Cảnh Dương khá trầm nên Lục Tư Minh hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, mà vẫn đinh ninh rằng vì hai người thẹn quá hóa giận nên bỏ đi.
Anh ta cười khẩy một cái rồi tiến đến chiếc BMW màu trắng gần đó, sau đó hét lớn về phía của Kỷ Thần Hi:"Nè! Cô muốn đến bệnh viện đúng không, cần tôi cho đi nhờ không? Dù sao đi siêu xe vẫn hơn đi xe thuê mà!"
Kỷ Thần Hi xiếc chặt nắm đắm, cô thật sự rất muốn tiến đến chỗ tên có bệnh kia mà tặng hắn một cú thật mạnh vào mặt.
"Mặc kệ hắn ta đi." Tịch Cảnh Dương tất nhiên nhận ra cô gái của mình đang không vui khẽ lên tiếng an ủi, cùng một nụ cười mỉm đầy ẩn ý sâu xa.
Vô tình nhìn thấy nụ cười đó của anh, sống lưng cô gái nhỏ khẽ lành lạnh.


Hình như Bảo Bảo nhà cô lại vừa làm chuyện xấu gì nữa rồi...
Tuy anh không giống những tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, luôn có hàng chục hàng trăm vệ sĩ đi theo bên cạnh, sẵn sàng xử lý mấy tên ngu thích nhảy ra gây hấn.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười như có như không này của anh, cô biết chắc chắn, tên Lục Tư Minh kia, hắn xong đời rồi!
Cùng lúc hai người vừa rời đi, thì chuông điện thoại của Lục Tư Minh liền vang lên.

Anh tàn nhìn vào dãy số gọi đến thì đắc ý mà bắt máy.
"Hoành Tổng, ngài còn chuyện gì sao?"
"Chào Lục Tổng, tôi là trợ lý của Hoành Tổng, được ngài ấy ủy thác chuyển lời cho ngài.

Hợp đồng với Lục Thị tới đây là chấm dứt, mọi chi phí vi phạm Tịch Thị sẽ chịu toàn bộ và từ nay về sau Tịch Thị sẽ không hợp tác bất kì dự án nào với Lục Thị nữa!"
Nói xong không đợi Lục Tư Minh kịp phản ứng thì tiếng "tút tút tút" từ điện thoại vang lên khiến anh ta phẫn nộ đến đỏ mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.