Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính

Chương 23: Đem em tặng cho anh




Tiệm làm móng tay bên cạnh phòng làm việc Hướng Hiểu Nguyệt, Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt đang làm móng tay.

“Mang thai thật là phiền phức, cái gì cũng không được làm!” Hướng Hiểu Nguyệt nhớ đến lúc nãy bảo Nhậm Hân Hân cùng đi làm móng tay thì đối phương lại nói là đang mang thai nên từ chối.

“Thai phụ thì phải chú ý nhiều thứ mà!” Vu Đông vừa nhìn tập ảnh vừa nói.

“Cậu xem Hân Hân đã mập đến cỡ nào rồi? Tớ nghe nói sinh con xong dáng người còn bị biến dạng nữa đó.” Hướng Hiểu Nguyệt như đang nói một chuyện vô cùng đáng sợ.

“Lát nữa vẽ cho tôi kiểu này.” Vu Đông chỉ vào tập ảnh rồi nhanh chóng để tay vào trước máy sấy.

Sau đó mới nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt rồi nói: “Xem dáng vẻ của cậu kìa, cậu định kết hôn mà không sinh con à.”

“Nếu dáng người bị biến dạng thì tớ sẽ suy nghĩ lại đó.” Hướng Hiểu Nguyệt suy tư một lát rồi nói.

“Yên tâm đi, không phải ai cũng bị biến dạng đâu. Hơn nữa tập thể dục cũng có thể khôi phục lại dáng người mà.” Vu Đông nói, “Cậu xem mấy minh tinh nữ đó, dáng người lúc sinh con xong cũng giống như trước khi sinh thôi.”

“Nói cũng phải.” Hướng Hiểu Nguyệt thấy Vu Đông có tâm trạng vui vẻ cả ngày nay thì hỏi, “Cậu làm gì vui thế, lát nữa đi hẹn hò à?”

“Hẹn hò? Cậu bắt tớ làm việc mà?” Vu Đông ý bảo tập hồ sơ đang trong túi xách của cô.

“Cũng phải!” Hướng Hiểu Nguyệt cười ha hả nói, “Tớ quên mất. Hôm nay là Giáng Sinh, hơn nữa Hạ Phong mới về nên hay là tớ đi nói chuyện hợp đồng cho?”

“Thôi khỏi đi.” Vu Đông tức giận nói, “Hạ Phong đang bận rộn, sáng sớm đã chẳng thấy mặt mũi đâu. Nhưng cậu đó hả, chắc là không ít việc đâu nhỉ!”

Hướng Hiểu Nguyệt, đã trang điểm, quăng một ánh mắt quyến rũ qua nói: “Tớ chỉ chơi trò mập mờ thôi, không giống cậu nên chuyện của cậu vẫn quan trọng hơn chứ!”

“Cậu trang điểm xinh xinh đẹp đẹp lại đi chơi mập mờ, tớ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp lại phải đi làm việc, thật là lãng phí!” Vu Đông vừa nói vừa lắc đầu thở dài.

“Quan điểm như vậy là không đúng!” Hướng Hiểu Nguyệt giáo dục, “Tớ cho rằng phái nữ trang điểm không nhất thiết là cho ai xem. Phái nữ chúng ta lúc nào cũng phải xinh đẹp.”

“Cậu không mệt sao?” Vu Đông trước khi trùng sinh đều mặc quần áo ngủ ở nhà lười biếng vào cuối tuần nên cô cảm thấy lúc nào cũng phải trang điểm đẹp đẽ rất mệt mỏi.

“Sao lại mệt?” Hướng Hiểu Nguyệt truyền thụ kinh nghiệm, “Chỉ cần có ba tấm thẻ, chăm sóc sắc đẹp, tóc, tập thể hình. Tủ quần áo thì đều được phối hợp sẵn, mỗi đôi giày đều đẹp đẽ, chung quanh cậu đều là thứ đồ xinh đẹp thì không cần cố tình mà cậu cũng có thể trở nên xinh đẹp.”

“Còn phải thêm một tấm thẻ làm móng nữa.” Vu Đông giơ tay lên.

“Bây giờ các tiệm chăm sóc sắc đẹp cũng có làm móng.”

“Thì nó cũng có làm tóc đó thôi.”

“Cậu không hiểu, các tiệm mà vừa làm tóc vừa chăm sóc sắc đẹp đều là tiệm nhỏ mà thôi, không chuyên nghiệp chút nào. Tớ có nhà tạo mẫu tóc riêng.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Tiền này cũng không thể tiết kiệm được.”

“Tớ phục.” Vu Đông phục đến sát đất, trước khi trùng sinh cô cũng chi tiền cho việc này rất nhiều nhưng không được chi tiết Hướng Hiểu Nguyệt.

“Tớ bị cậu làm quên mất chuyện muốn nói rồi. Chuyện cậu và Hạ Phong thế nào rồi?” Hướng Hiểu Nguyệt bà tám nói.

“Đang tiến hành rất thuận lợi.” Vu Đông mỉm cười nói.

“Ai da, xem biểu tình phơi phới của cậu kìa, tối hôm qua…” Hướng Hiểu Nguyệt cười gian nói.

Cô gái đang cúi đầu làm móng cho hai người nhịn không được ngẩng đầu nhìn Vu Đông một cái sau đó nhanh chóng ý thức được hành động như vậy là không đúng nên vội vàng cúi đầu tỏ vẻ không nghe thấy gì hết

Vu Đông không nghĩ đến Hướng Hiểu Nguyệt không quan tâm trường hợp mà nói lung tung nên lập tức xấu hổ và giận dữ lườm đối phương một cái.

“Được, được rồi, tớ không hỏi nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt thay đổi vấn đề, “Lần trước ở bệnh viện gặp Hạ Phong nhưng lúc đó tớ còn không biết chuyện của hai người, sau đó Hạ Phong lại đi Mỹ. Vậy chừng nào cậu sẽ chính thức giới thiệu anh ta cho bọn tớ đây?”

“Đợi một chút đi!” Vu Đông nói.

“Còn đợi nữa?”

“Đợi đến lúc tình cảm của bọn tớ sâu đậm hơn một chút.” Vu Đông suy nghĩ rồi nói.

“Tình cảm lại sâu đậm hơn nữa?” Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt không thể tin được nói, “Hai người vẫn chưa lái xe* sao? Hai người thật chậm chạp đó, giấy kết hôn cũng có rồi, trực tiếp nhào lên đi!”

(*lái xe: khụ, chuyện đó đó, mọi người tự hiểu.)

Cô gái làm móng lại nhịn không đực ngẩng đầu lần thứ hai.

“Hướng Hiểu Nguyệt!” Vu Đông giận dữ hét lên.

@@@

Thượng Hải, một studio điện ảnh.

Hợp đồng Vu Đông cần đàm phán lần này là một bộ phim truyền hình đang quay trong studio. Bởi vì muốn chiếu phim vào Tết nên bộ phim này vừa cắt nối biên tập vừa quay vừa lồng tiếng.

Bộ phim này thuộc thể loại lịch sử, diễn viên đều là người gạo cội, chế tác cũng rất hoàn mỹ chỉ là có một vài diễn viên có giọng nói không thích hợp phim lịch sử nên bộ phim này có yêu cầu rất cao đối với diễn viên lồng tiếng.

Lúc trước Hướng Hiểu Nguyệt nhận lồng tiếng phim truyền hình đều là mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết, vậy nên nếu lấy được hợp đồng lồng tiếng cho bộ phim lịch sử này thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho sự phát triển của phòng làm việc Hướng Hiểu Nguyệt.

Vu Đông đeo một cái thẻ nhân viên công tác của đoàn phim rồi đi theo nhân viên đến sân quay phim.

“Ngài đứng ở đây đợi một lát, chờ quay xong cảnh này tôi sẽ qua báo với đạo diễn Lưu.” Nhân viên giải thích.

“Được!” Trước khi đến đây Vu Đông cũng đã tìm hiểu kĩ càng, vị đạo diễn này khi đóng phim thì tính tình hơi nóng nảy.

Vu Đông yên lặng đứng một bên. Lúc bình thường xem tv thì đều thấy khung cảnh rộng lớn, diễn viên diễn xuất nhập vai nhưng lúc này xem bọn họ quay phim thì chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.

Đợi một lát chính là nửa tiếng, Vu Đông mang giày cao gót nên đứng hồi lâu thì chịu không nổi vì vậy cô đành nói với nhân viên dẫn cô vào một tiếng, bảo là cô ngồi ở đây một lát, nếu đạo diễn Lưu quay xong thì nhớ báo cho cô.

Vu Đông ngồi xuống thì nghĩ đến hôm nay là Giáng Sinh, nếu được thì cô muốn ăn cơm chiều với Hạ Phong. Vì vậy Vu Đông liền lấy di động ra soạn tin nhắn.

‘Hôm nay chừng nào anh làm việc xong?’

Cầm di động hồi lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời nên Vu Đông hơi thất vọng. Vu Đông nhìn sang chỗ đạo diễn Lưu thì thấy bên đó vẫn đang quay phim lần thứ n nên lắc đầu đưa tầm mắt mình sang chỗ khác.

Bỗng nhiên Vu Đông thấy một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mặc một bộ đồ cổ trang ngồi xổm dưới đất khóc.

Cô thấy không có người lớn đứng xung quanh trông chừng cậu bé nên đi qua đó ngồi xổm xuống hỏi: “Vị này diễn viên nhí, sao em khóc nhè thế?”

“Em không có khóc!” Cậu bé phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một người thì lau nước mắt rồi bướng bỉnh nói.

“Được được, em không khóc, gió hôm nay lớn quá nên cát bay vào mắt thôi phải không.” Vu Đông cũng không vạch trần, cô thấy mặt cậu bé đỏ bừng, không biết là do lạnh hay do khóc nữa, nên hơi đau lòng hỏi, “Là do đạo diễn mắng em sao?”

Cậu bé cắn môi, ủy khuất nói: “Em đọc thoại không tốt!”

“Em vẫn còn nhỏ, nói không tốt cũng là chuyện bình thường!” Vu Đông an ủi.

“Nhưng lời thoại lần này rất quan trọng, đạo diễn bảo em nhất định phải nói được. Nhưng em làm năm mươi lần vẫn không được.” Cậu bé tội nghiệp nói, “Các cô, chú khác đều bị em liên lụy nên giờ vẫn chưa được nghỉ.”

Lời thoại gì mà nhất định phải nói được chứ, mấy đứa bé biết diễn đã ít, nói không tốt thì vẫn có thể lồng tiếng mà?

Vu Đông nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Câu nào? Để chị giúp em xem thử.”

“Chị cũng là diễn viên ở đây sao?”

“Chị không phải, nhưng chuyên nghiệp của chị là đọc thoại đó.” Vu Đông cười nói.

Cậu bé nửa tin nửa ngờ lấy kịch bản ra, Vu Đông vừa nhìn, trùng hợp ghê, là bộ phim của đạo diễn Lưu. Lại nhìn tiếp thì cảnh mà cậu bé không qua được là kết cục, đất nước trải qua các biến cố thì ấu đế lên ngôi, quyền thần lúc đó muốn lập hoàng hậu cho hoàng đế mới tám tuổi, đây là cuộc đối thoại giữa hai người.

“Thừa tướng, trẫm tuổi vẫn còn nhỏ, chưa cần thành thân vội vã như vậy…” Vu Đông nhìn kịch bản, dựa vào lý giải của bản thân rồi bắt chước giọng của cậu bé đọc một đoạn lời thoại.

“Giọng của chị sao giống của em thế!” Cậu bé ngạc nhiên nói.

“Bởi vì chị là diễn viên lồng tiếng đó!” Vu Đông cười cười nói, “Chị có việc gặp đạo diễn Lưu nhưng bây giờ hắn không rảnh nên chị giúp em đọc thoại nhé.”

“Vâng.” Cậu bé vui vẻ gật đầu.

Vì thế hai người quay lại chỗ Vu Đông mới ngồi lúc nãy rồi đọc thoại, để cậu bé nhanh chóng nhập diễn thì Vu Đông đọc đến phần của nhân vật nào sẽ thay đổi giọng cùa mình thành của nhân vật. Cho dù là giọng trung âm của thừa tướng uy nghiêm hay giọng chói tai của thái giám, hoặc giọng nhu nhược của thái hậu thì Vu Đông đều biểu hiện nhuần nhuyễn.

“Chị thật lợi hại đó!” Cậu bé đọc xong thoại thì mắt sáng lấp lánh nói với Vu Đông.

“Em cũng rất lợi hại!” Vu Đông vỗ đầu cậu bé nói, “Em còn nhỏ mà đã biết diễn kịch rồi, chị chỉ biết lồng tiếng thôi.”

“Là cô Vu Đông phải không?”

Vu Đông và cậu bé đồng thời quay đầu lại, lúc Vu Đông còn đang suy đoán thân phận của người này thì cậu bé đã ngoan ngoãn đứng lên hô: “Đạo diễn!”

“Ừ! Lời thoại thế nào rồi?” Đạo diễn Lưu nhìn cậu bé nói.

“Vâng… đã tốt hơn lúc nãy một chút rồi ạ!” Cậu bé hơi sợ hãi nói.

“Vậy quay về trang điểm lại đi một lát sau tôi sẽ chụp lại cho cháu đoạn đó.”

“Vâng, tạm biệt chị nhé!” Cậu bé vẫy tay với Vu Đông xong thì chạy mất.

Vu Đông cười cười, vươn tay ra: “Xin chào đạo diễn Lưu, tôi là Vu Đông.”

“Xin chào!” Đạo diễn Lưu là một người thẳng thắn nên trực tiếp ngồi xuống nói, “Mục đích đến đây của cô Vu tôi đã nghe phó đạo diễn nói rồi. Nói thật, lúc đầu tôi không xem trọng mấy người cho lắm.”

Vu Đông nhướng mày.

“Bởi vì lúc trước hợp đồng của phòng làm việc cô đều là phim thần tượng, tôi chưa nói gì đến lời thoại.” Đạo diễn Lưu nói tiếp, “Nhưng bộ phim của tôi là bộ phim lịch sử lớn, cho dù chỉ là giọng nói nhưng tôi vẫn muốn có cảm giác lịch sử.”

“Đạo diễn Lưu, phòng làm việc của chúng tôi không chỉ nhận phim thần tượng mà còn có phim bom tấn của Hollywood.”

“Chuyện này tôi biết. Nhưng những người lồng tiếng đó có mấy người là người của phòng làm việc các cô?” Đạo diễn Lưu sắc bén nói.

Vu Đông nghe vậy cũng không tức giận mà cười nói: “Đạo diễn Lưu, mặc kệ mấy người bọn họ có phải người của phòng làm việc chúng tôi hay không, nhưng chỉ cần chúng tôi mời được họ thì cũng đã là thực lực của phòng làm việc rồi.”

“A?” Đạo diễn Lưu nhướng mày hỏi, “Nếu tôi muốn Lâm Lâm làm nữ chính thì sao?”

Vu Đông cười nói: “Vậy thì thật trùng hợp, cô ấy là cô chủ nhiệm lớp tôi. Người khác thì tôi không dám đảm bảo nhưng cô giáo Lâm thì chỉ cần một chiếc điện thoại là được!”

Đạo diễn Lưu kinh ngạc nhìn Vu Đông một cái, nếu không phải lúc nãy hắn thấy Vu Đông đọc thoại với cậu bé, thanh âm nhân vật phù hợp thì hắn đã không nói nhiều với Vu Đông rồi.

Vu Đông nhìn thấy sự biến hóa của đạo diễn Lưu nên lập tức dùng một liều thuốc mạnh: “Đạo diễn Lưu, bộ phim này của đạo diễn là một bộ phim mang tính sử thi, từ diễn viên ngài chọn là có thể nhìn ra phẩm chất của nó, nên đương nhiên phải lồng tiếng sao cho phù hợp. Mấy nhân vật quan trọng trong phim thì phòng làm việc của chúng tôi có nhưng diễn viên lồng tiếng được đề cử là…”

Vu Đông liên tiếp báo tên những giáo viên, giảng viên, chuyên gia trong trường.

“Nghe nói họ không tiếp nhận lồng tiếng phim mà?” Đạo diễn Lưu nghe xong mấy cái tên thì lập tức nói.

“Ai có tài năng lại nguyện ý tịch mịch chứ, chỉ có những tác phẩm không đáng để bọn họ ra tay thôi. Tôi cảm thấy bộ phim của ngài nhất định có thể làm họ ra tay.”

“Theo như cách nói của cô thì nếu bọn họ không chịu ra tay là do phim của tôi không tốt?” Đạo diễn Lưu hỏi ngược lại.

Cuối cùng thì Vu Đông vẫn thuận lợi lấy được hợp đồng, trở lại xe, Vu Đông lập tức gọi điện thoại cho Hướng Hiểu Nguyệt báo tin vui.

“Cậu thực sự làm được! Ngay cả đạo diễn Lưu cũng bị cậu thu phục.” Hướng Hiểu Nguyệt kinh hỉ* nói.

(*kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng)

“Tớ lập rất nhiều lời hứa đó!” Vu Đông báo mấy cái tên ra rồi nói, “Những người này cậu đi mời đi nhé!”

“Yên tâm đi, cứ để đó cho tớ.” Hướng Hiểu Nguyệt tự tin nói.

“Được rồi, đạo diễn Lưu muốn đuổi ngày chiếu phim nên mai đoàn phim sẽ đưa phim đã cắt nối tốt đến. Hôm nay cậu về sớm một chút, mai phải bắt đầu làm việc rồi đó.” Vu Đông dặn dò.

“Yên tâm đi, phòng lồng tiếng có Hân Hân mà!”

“Cậu quên Hân Hân là thai phụ rồi à?” Vu Đông nhịn không được nói to lên.

“Biết rồi, trước mười hai giờ tớ sẽ về nhà.”

“Sáng mai là lịch khám thai, cậu nhớ đi với Hân Hân.” Vu Đông nhắc nhở.

Cúp điện thoại xong thì Vu Đông xem tin nhắn, cô thấy Hạ Phong vẫn không trả lời thì thất vọng lái xe về nhà.

Vu Đông ở trước cửa khu nhà thấy trong tiệm trái cây có bán quả bình an* được đóng gói lại bằng giấy kiếng màu sắc sặc sỡ, nhìn rất vui vẻ nên Vu Đông nhịn không được mua hai quả về.

(*quả bình an: quả táo)

Cho đến lúc mười giờ tối thì Hạ Phong mới mang theo sự mệt mỏi trở về nhà.

Vu Đông cảm giác rõ rang là Hạ Phong không thích hợp lắm. Tuy từ lúc quen biết Hạ Phong cho đến tận bây giờ, hắn đều về nhà sau mười giờ tối. Nhưng lúc trước dù có mệt mỏi đến cỡ nào thì đôi mắt Hạ Phong vẫn sáng láng, không giống như ngày hôm nay, đôi mắt phảng phất như bị một tầng sương mù xám xịt che khuất.

“Sao vậy?” Vu Đông hỏi.

“Không có gì!” Hạ Phong cười cười, có vẻ như không muốn nói gì.

Cho đến lúc đổi xong dép, cởi áo khoác ra thì Hạ Phong mới xoay người nói xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay anh bận quá nên quên trả lời tin nhắn của em!”

Vu Đông chăm chú nhìn Hạ Phong hai giây rồi chậm rãi bước qua, dùng ngón tay sờ sờ trán của Hạ Phong.

Ngón tay Vu Đông ấm áp, lòng bàn tay mềm mại phảng phất có thể xoa dịu nội tâm bên trong.

Hạ Phong cầm tay Vu Đông, hỏi: “Sao vậy?”

“Em đang xoa.” Vu Đông lo lắng nói, “Anh đã lớn hơn em nhiều tuổi rồi, nếu lại có nếp nhăn nữa thì phải làm sao!”

Hạ Phong sửng sốt một giây rồi cười hỏi: “Nếu anh có nếp nhăn thì em có ghét bỏ anh không?”

“Có ở trên mặt cũng không sao, nhưng không nên có ở trong lòng.” Vu Đông nhìn mắt Hạ Phong rồi nhẹ nhàng nói.

Hạ Phong chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Nếp nhăn trên mặt em có thể giúp anh xoa, nhưng ở trong lòng, em xoa không được.” Giọng nói của Vu Đông có chút mất mát.

Hạ Phong và Vu Đông nhìn nhau một hồi. Bỗng nhiên Hạ Phong chậm rãi lại gần, đặt đầu mình lên đầu vai mảnh khảnh của Vu Đông, tay hai người nắm chặt rồi để rũ xuống.

“Thật sự thì không phải là việc gì lớn. Chỉ là nghiên cứu anh làm trong một năm lại thất bại nữa rồi, anh có chút nhụt chí mà thôi.” Hạ Phong nhắm mắt lại chậm rãi nói.

Vu Đông cảm giác được sự mất mát của Hạ Phong một cách rõ rang, cô lẳng lặng đứng thẳng, đỡ một nửa trọng lượng của Hạ Phong: “Không phải trong sách có một câu nói, mỗi một lần thất bại thì chúng ta đều đến gần thành công một bước sao?”

“Ừ!”

“Em tin anh nhất định sẽ thành công!” Vu Đông biết nghiên cứu của Hạ Phong thành công vào mười năm sau, nhưng chuyện này lại không thể nói.

“Lúc trước anh cũng tin như vậy.” Giọng nói tràn đầy cô đơn.

“Đừng sợ! Em sẽ luôn ở bên cạnh anh!”

Hạ Phong không nói nữa, hai người cứ tiếp tục lẳng lặng dựa sát vào nhau cho đến giờ Vu Đông sắp đi làm.

“Anh ổn rồi, em cứ đi làm đi!” Hạ Phong đã khôi phục lại bình thường nói.

“Vậy anh đi ngủ sớm đi, hôm nay không cần chờ em!”

“Được!” Hạ Phong cười gật đầu.

“Đúng rồi!” Lúc này Vu Đông mới nhớ đến, cô lập tức cầm hai quả bình an, một hồng một xám, rồi đưa quả có vỏ bọc màu xám bạc cho Hạ Phong nói, “Khắc tên anh lên đó đi!”

Hạ Phong nghi hoặc nhìn quả táo trong tay mình.

“Nhanh đi!” Vu Đông thúc giục.

Hạ Phong không có biện pháp từ chối, đành phải tìm một con dao nhỏ rồi khắc tên mình lên đó.

Vu Đông mỹ mãn nhận quả bình an đã có khắc tên Hạ Phong rồi lại đem quả màu hồng của mình đưa cho Hạ Phong: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ!”

Hạ Phong nhận lấy, thấy trên quả táo đỏ rực được khắc hai chữ ‘Vu Đông’, thời gian khắc chắc đã lâu nên chỗ đó đã bị oxy hóa.

“Quả táo này anh nhất định phải ăn hết đó, quả táo anh đưa em cũng sẽ ăn hết.” Vu Đông cười nói.

“Tại sao phải khắc tên lên đó?” Hạ Phong hỏi.

“Khắc tên lên đại diện cho anh và em đó!”

“Quả táo này đại diện em?” Hạ Phong không xác định nói, “Sau đó em muốn anh ăn hết?”

“Đúng vậy!” Vu Đông mới nói xong thì phát hiện có gì đó không đúng cho lắm, vì vậy mặt cô nhanh chóng đỏ rực.

“A… Anh nhất định sẽ ăn hết!” Hạ Phong nhịn không được cười nói.

“Anh… Chán ghét!” Vu Đông dậm chân một cái rồi mở cửa chạy nhanh ra ngoài.

Hạ Phong cầm quả bình an, một mình đứng trong phòng khách cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.