Sở Vương Phi

Chương 25: Đại phu, đạo trưởng đều "lên sàn"




Chỉ là, lời nói vừa rồi là tự miệng hắn nói ra, bây giờ muốn thu lại, e là chuyện không thể nào vì vậy chỉ có thể kiên trì đến cùng mà nói tiếp:

- Theo tiểu nhân thấy, e rằng chỉ có thể mời đạo trưởng đạo pháp cao thâm nhanh tới giúp tiểu thư làm theo cách thức tiêu chuẩn một lần, để diệt trừ ma quỷ ám bên trong người tiểu thư, như vậy tiểu thư có thể không cần trị cũng có thể hết bệnh!"

Mà Tô Thanh nghe được ý kiến của đại phu, vừa muốn mở miệng nói với hắn, lại nhanh không kịp Vân Thiên Mộng bị Vân Thiên Mộng chặn lời nói trước."

Vân Thiên Mộng khẽ tiến lên hai bước, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm gã đại phu nọ, trong mắt hiện lên ý châm biếm, môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói êm dịu mà đanh thép:

- Bổn tiểu thư lần đầu tiên được diện kiến một đại phu còn có thể nhìn ra được ma quỷ! Không biết đại phu thường ngày là nghiên cứu y thuật hay là luyện đan thuật?

Vân Thiên Mộng vốn là người hiện đại, còn là cảnh sát, chuyện quỷ quái vốn cũng không tin, lúc này thấy gã đại phu nói xằng nói bậy chỉ vì hãm hại mình, thì cũng chẳng thèm nể mặt mà phản bác lại.

Mọi người đều nghe ra trong giọng nói Vân Thiên Mộng có ý châm chọc, biểu cảm lại mỗi người một khác.
Liễu Hàm Ngọc thấy cách tư duy của Vân Thiên Mộng tinh tế như vậy, miệng lưỡi lại lanh lợi như thế, những lo lắng trong lòng trước đó liền tiêu tan hết.

Mà cặp mắt Vân Huyền Chi lại tràn đầy thịnh nộ, lông mày hơi nhíu, lại thêm vẻ thâm trầm hết sức, khiến gã đại phu cúi đầu càng thấp, không dám nhìn thẳng hắn.

Tô Thanh thì lén lút trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, thân thể vốn mềm nhũn dựa vào trong ngực Vân Huyền Chi hơi đứng thẳng hơn, hai tay đặt lên ngực Vân Huyền Chi, nắm chặt vải áo trước mặt hắn, giọng cầu khẩn

- Lão gia, không phải là nô tỳ mê tín quỷ thần! Chỉ là bộ dạng Tuyết Nhi bây giờ ngài cũng nhìn thấy rồi đó, vì sao chúng ta không thể thử một lần ạ?"

Dứt lời, một giọt lệ rơi xuống từ khoé mắt Tô Thanh, chỉ thấy nàng khóc thút thít một tiếng, sau đó nghiêng mặt nhìn về phía Vân Thiên Mộng, cầu xin nói:

- Đại tiểu thư, Tuyết Nhi dù sao cũng là muội muội của người! Thường ngày mặc dù có đắc tội với người, nhưng xin người hãy niệm tình cảm giữa hai tỷ muội mà giúp Tuyết Nhi đi!"

Vừa nói, Tô Thanh liền rời khỏi vòng tay Vân Huyền Chi, hai chân bước thẳng tới chỗ Vân Thiên Mộng toan quỳ xuống, lại Vân Huyền Chi ở bên cạnh giữ lấy. . .

Tô Thanh có chút giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy Vân Huyền Chi trong mắt mang theo ý trách cứ nhìn về phía Vân Thiên Mộng liền thầm đắc ý trong lòng, thế nhưng vẫn kiên trì quyết tâm quỳ xuống như trước. . .

- Ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên!

Tuy rằng Vân Huyền Chi là quan văn, nhưng sức lực của nam tử cơ bản vẫn lớn hơn nữ tử, chỉ thấy hắn hơi dùng sức một chút, đã kéo thân mình Tô Thanh thẳng lên, lập tức quét mắt tới chỗ Vân Thiên Mộng, lại hỏi ngược đại phu :

- Nhớ cho kĩ những lời ngươi nói, nếu như bệnh của tiểu thư vì thế mà trị không hết, xem bổn tướng trị tội ngươi thế nào!"

Vân Huyền Chi vừa mở miệng như vậy, trong lòng mọi người liền sáng tỏ lập trường của hắn rồi.

Tô Thanh đè nén cảm giác vui sướng trong lòng, vẻ mặt đau thương cúi người hành lễ với Vân Huyền Chi, giọng cảm kích :

- Nô tỳ đa tạ lão gia giúp đỡ! Nô tỳ đi bảo vú Vương đi trước chuẩn bị.

Dứt lời, Tô Thanh liền vội vã chạy vào buồng trong, nhưng lại bị Liễu Hàm Ngọc im lặng nãy giờ chặn lối đi. . .

Liễu Hàm Ngọc tươi cười niềm nở, trong mắt lộ vẻ chân thành tha thiết, hai tay thân mật cầm tay Tô Thanh, thân thiết nói:

-Tỷ tỷ, Nhị tiểu thư cần người chăm sóc, chuyện này cứ để muội lo đi!"

Hai mắt Tô Thanh nhất thời híp lại, thấy Liễu Hàm Ngọc nhiệt tình như vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, rất bình tĩnh gỡ hai tay của mình ra, lập tức chụp lên tay Liễu Hàm Ngọc vui vẻ nói
- Đa tạ ý tốt của muội muội! Chỉ là, chuyện của con gái ruột mình, muội nói ta thế nào yên tâm giao cho người khác? Huống hồ muội muội hiện tại lại tạm thời thay thế ta quản lý chuyện mọi việc trong phủ, ta làm sao lại nhẫn tâm bắt muội bận tâm thêm cả chuyện Tuyết Nhi đây?

Nói xong, tay Tô Thanh nắm lấy tay Liễu Hàm Ngọc càng ra sức, trong cặp mắt đang mang ý cười kìa lập tức hiện ra vẻ độc ác...

Tay Liễu Hàm Ngọc truyền đến cảm giác đau đớn, trong lòng nhất thời dấy lên lửa giận, chỉ là nét mặt vẫn tươi cười như trước, lại cố sức rút hai tay của mình ra, thân thể vẫn như cũ che ở trước người Tô Thanh, ánh mắt lại sớm lướt qua Tô Thanh nhìn về phía Vân Huyền Chi, ôn nhu nói :

- Lão gia, người xem, tỷ tỷ đến một chút chuyện thế này cũng không để nô tỳ hỗ trợ!

Vân Huyền Chi không phải là kẻ ngu ngốc, tuy rằng vẫn chưa nhìn ra sự mờ ám giữa hai người, nhưng chuyện tranh thủ tình cảm nơi hậu viện thì hắn quen thuộc quá rồi, tất nhiên sẽ hiểu ra rằng Tô Thanh đang ngăn cản gì đó.

Hơn nữa Vân Nhược Tuyết cũng là từ trong lòng bàn tay hắn mà lớn lên, hiện nay chuyện quan trọng như thế, vẫn là giao cho Tô Thanh thì hợp lý hơn cả.

Có điều gần đây Liễu Hàm Ngọc cũng rất được lòng hắn, nghĩ đoạn Vân Huyền Chi sắc mặt ôn hòa nói :

- Ngọc nhi cứ xử lý cho tốt mọi việc trong phủ. Về phần chuyện của Tuyết Nhi, vẫn là giao cho Thanh nhi đi.

Nghe vậy, Tô Thanh trong lòng vui vẻ, lập tức đáp :

- Vâng! Lão gia, Người gần đây cũng không tới xem nô tỳ, Tuyết Nhi bây giờ như thế này, lại đã hơn nửa đêm, xin người ngủ lại đây đi! Uy phong của người có thể ngăn chặn được những ma quỷ kia nha.

Trong lòng Vân Huyền Chi là đang nghĩ đến những thiếu nữ mới vừa rồi, nhưng nghe thấy tiếng kêu rên của Vân Nhược Tuyết trên giường, lại cảm thấy gần đây cũng vắng vẻ Tô Thanh đã lâu, đành miễn cưỡng gật đầu, phất phất tay, cho Liễu Hàm Ngọc cùng Vân Thiên Mộng trở về viện riêng của mình.

- Đại tiểu thư, người xem chuyện này phải chăng có gì đó bất thường?

Đoàn người đi ra cách Phong Hà Viên một đoạn rồi Liễu Hàm Ngọc mới nhỏ giọng mở miệng.

Mà Vân Thiên Mộng từ đó đến giờ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, Liễu Hàm Ngọc thấy vậy lại bắt đầu lo lắng, không biết trong lòng Đại tiểu thư này rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Hai mắt Vân Thiên Mộng thản nhiên nhìn Liễu Hàm Ngọc ở bên cạnh, đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc phất phơ trên khuôn mặt, rồi mới cười nói:

- Liễu di nương nghĩ nhiều rồi, Tô di nương thương con gái quá mà sốt ruột, đây là lẽ thường tình! Chỉ là, Liễu di nương hiện tại quản lý Tướng phủ, hẳn phải hiểu được chuyện nam tử xa lạ là không được phép tiến vào hậu viện đi.

Đã nói đến nước này, Liễu Hàm Ngọc lập tức hiểu được, xoay người nói với đại nha hoàn đứng bên cạnh, nhỏ giọng phân phó một vài lời, ngay sau đó liền cẩn thận hộ tống Vân Thiên Mộng trở lại Khởi La Viên rồi mới quay về.

- Vú Mễ!
Vân Thiên Mộng mới vừa trở lại buồng trong, liền gọi vú Mễ đến, thận trọng nói :

- Mấy ngày tới, chia nha hoàn bà vú ra làm ba ca, sáng, chiều, tối thay phiên nhau canh chừng Khởi La Viên, không được để bất cứ kẻ lạ mặt nào tới gần!

Vú Mễ thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng nghiêm túc liền biết chuyện của Nhị tiểu thư lần này đích thị là do Tô di nương giật dây, chỉ e sẽ lại là để đối phó Đại tiểu thư.

Nhất là vừa nãy nàng đứng gần Vân Thiên Mộng như thế, tất nhiên là nghe được chuyện Vân Thiên Mộng nói với Liễu Hàm Ngọc, trong lòng ngay lập tức sáng tỏ mọi chuyện, vội vàng gật đầu đi ra ngoài sắp xếp.

Vân Thiên Mộng được Mộ Xuân hầu hạ lại trở về giường nằm, chẳng qua bị náo loạn một trận như vậy, nàng bây giờ lại không có chút buồn ngủ nào, mở to hai mắt nhìn không gian tối om quen thuộc xung quanh, chỉ cảm thấy tình cảnh của bản thân mình hôm nay cũng nằm trong một màn đêm đen như vậy, nhìn không thấy bất cứ con đường nào phía trước, phải suốt ngày đề phòng người khác đâm sau lưng mình, việc duy nhất có thể làm chính là binh đến thì tướng chặn.

Việc hôm nay, nhìn như đơn giản, bên trong lại để lộ ra tính toán vô cùng tỉ mỉ.

Vì sao Tô Thanh để tới nửa đêm mới thông báo bệnh tình của Vân Nhược Tuyết, đó là bởi vì vừa qua giờ Tý, thời hạn cấm túc nửa tháng của nàng ta cũng hết, dù nàng ta có ra khỏi Phong Hà Viên thì người khác cũng tìm không ra lí do mà chỉ trích.

Mà hành động của Vân Nhược Tuyết cùng với chuyện mời đạo trưởng làm phép kia rõ ràng là để nhằm vào Vân Thiên Mộng nàng.

Từ đó sẽ không khó để suy đoán ra mưu đồ của Tô Thanh, thứ nhất có thể mua chuộc được đạo sĩ lại phá hủy khuê danh của nàng, thứ hai là mượn tay đạo sĩ để chỉ nàng chính là ma quỷ ám vào Vân Nhược Tuyết, nhân cơ hội ấy mà trừ bỏ nàng.

Không thể không nói, Tô Thanh thực sự có thủ đoạn, chỉ là, nếu bản thân nàng đã là chủ nhân của tấm thân thể này, đương nhiên cũng không thể làm cho nàng ta uổng công tính kế, còn phải trả lại cho nàng ta một khoản tạ lễ thật lớn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.