Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 30




Vài ngày sau không nằm ngoài dự kiến, việc Thủy Nhạc bảo vệ Tả Tiệp tại lễ trao giải, dư luận đã nổi lên lời đồn bốn phía, đủ các loại suy đoán cuối cùng minh xác hướng về một loại giả thuyết "Kỳ thật bọn họ là cùng một loại người."

Cho dù thật sự không có bất cứ chứng cớ gì có thể chứng minh, nhưng lời đồn đãi quá nhiều luôn có thể vu khống người trong sạch. Huống hồ trong đó đủ loại tin tức hư hư thực thực phỏng đoán lung tung, cũng không thiếu tiêu đề giật gân cắt câu lấy nghĩa bay đầy trời, cơ hồ không thể lấn áp.

Thủy Nhạc mỗi ngày ở nhà luyện tập bài hát mới, ngẫu nhiên chú ý vài động thái nổi bật, giống như đang xem chuyện của người khác, không hề có chút tự giác của đương sự. Cho nên, khi nhìn thấy có người dùng lời bài hát "Nếu có một ngày" viết thành tiểu thuyết, Thủy Nhạc chỉ là có chút kinh ngạc, mọi người thật sự là rất nhàn rỗi...

Nhưng bất ngờ hơn hết là Hoài Bắc lão sư lại đứng ra phát biểu ý kiến đối với chuyện này. Vị tiền bối cấp bậc đại thần trong giới giải trí này, bình thường điệu thấp đến gần như đạm bạc, ở trước mặt truyền thông khi nhắc đến bài hát kia, bàn luận về Thủy Nhạc, trong lòng yêu thích đến chỉ cần người sáng mắt đều có thể thấy được rõ.

"Bài hát này tôi đã sáng tác từ rất lâu, vẫn không có cơ hội đem ra, bởi vì giống như Thủy Nhạc nói, nó xem như bí mật trong lòng, tôi sẽ không dễ dàng gửi gắm cho bất kỳ ai. Nhưng tôi cảm thấy may mắn vì cuối cùng nó gặp được Thủy Nhạc, cô ấy đã thổi linh hồn vào bài hát. Tôi lại càng may mắn vì có thể kết bạn cùng Thủy Nhạc. Nếu nói trong sinh mệnh của tôi ai là người chân thành nhất, thuần túy nhất, làm cho người khác vui vẻ, người đó nhất định là Thủy Nhạc."

Song khi kí giả hỏi ông về vấn đề tính hướng của Thủy Nhạc, ông lại bất ngờ đùa một câu: "Vậy phải đợi đến ngày cô ấy mang nửa kia đến giới thiệu cho tôi, tôi xem xét giới tính mới biết được chứ, dù sao lúc nói chuyện phiếm bình thường sẽ không vô duyên vô cớ bàn tới chuyện này. Lúc tôi biết Thủy Nhạc cô ấy vẫn còn độc thân a ~" đột nhiên lại đổi giọng: "Nhưng mà, mặc kệ thế nào, tôi càng quan tâm cô ấy là ai, mà không phải người cô ấy chọn là ai."

Thủy Nhạc nghe được đoạn phỏng vấn này, là ở công ty Y Thủy trước khi hội nghị bắt đầu. Y Ân ngồi trong phòng nghỉ ngơi cho cô xem. Nghe được câu cuối cùng, Thủy Nhạc nhịn không được ướt hốc mắt, rất lâu cũng không nói nên lời...

Không biết lúc nào Tả Tiệp đã xuất hiện phía sau, lúc này đưa tay ôm vai cô, trầm giọng nói: "Có phải cảm động đến nói không nên lời rồi không? Lần đầu tiên em nghe chị phát biểu trên lễ trao giải, cảm giác so với chị hiện giờ cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà, còn kích động hơn một chút nữa a ~"

"Nga, có bao nhiêu kích động?"

"Đều khóc ra nước mắt..."

"Thật không đó?" Thủy Nhạc không tin, quay đầu nhìn Y Ân chứng thực.

Y Ân đem Tả Tiệp từ sau lưng Thủy Nhạc kéo xuống, mềm mại sờ ót cậu ta, như là an ủi chó con, sau đó mới trả lời Thủy Nhạc: "Lúc đó anh đang ở hiện trường trao giải với em, quên rồi sao?"

Thủy Nhạc bĩu môi, cùng Tả Tiệp trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ. "Thật ra em cảm thấy trong chuyện này chúng ta cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất chờ chút nữa em cùng Tả Tiệp cho dù là nắm tay đi ra ngoài, cũng không ai đem tụi em lên hot search..." Nói xong, nóng lòng nhìn Tả Tiệp muốn thử.

Tả Tiệp trốn khỏi tay Y Ân, hưng phấn bừng bừng theo Thủy Nhạc nghiên cứu tư thế chính xác khi đi ra ngoài. Hai người dưới sự thờ ơ của Y Ân chơi đến quên trời quên đất, ôm bụng cười ha ha, hoàn toàn không biết phong ba sắp đến.

Họp báo ra mắt công ty rất thuận lợi, cứ việc trước mắt công ty chỉ có hai vị nghệ sĩ còn bị scandal quấn thân. Nhưng năng lực của Y Ân cũng không phải Thủy Nhạc thuận miệng thổi phòng, truyền thông ở đây đều đắn đo đúng mực, nội dung phong vấn vẫn luôn lấy công ty làm trọng điểm, cũng không nhằm vào nghệ sĩ đưa ra cái gì phá hư bầu không khí.

Đương nhiên, có vài vấn đề vẫn là không thể tránh khỏi: "Xin hỏi Tả Tiệp, tính hướng của anh có thể làm hạn chế khả năng diễn xuất của anh không? Dù sao, người xem cũng không thể chấp nhận một nửa kia của nữ chính trên thực tế lại không thích nữ nhân."

Những vấn đề này, một ngày còn ở giới giải trí nhất định phải đối mặt, cho nên Tả Tiệp rất bình tĩnh trả lời: "Nếu nói như vậy, những diễn viên đã công bố người yêu hoặc có gia đình chẳng phải đường phát triển sẽ rất hẹp? Bởi vì người xem khả năng không thể chấp nhận diễn viên chính của họ là một người đã có vợ chồng?" Dừng một chút không có người trả lời. "Không phải là như thế... Tôi cảm thấy đối với một diễn viên, có thể diễn ra nhân vật như thế nào, là quyết định bởi sự hiểu biết và khả năng lý giải với nhân vật đó, mà không phải độ tương tự giữa diễn viên và nhân vật. Đây cũng chính là lý do vì sao diễn viên cũng là một nghề nghiệp đòi hỏi kỹ thuật và rèn luyện. Thậm chí, diễn viên và nhân vật tương phản càng nhiều, càng có thể khảo nghiệm năng lực và sự nổ lực của người diễn viên. Tôi thực quý trọng mỗi một cơ hội được diễn, cũng sẽ luôn cố gắng hết mình. Cảm ơn."

Thủy Nhạc vốn chán đến chết ngồi bên cạnh nghe Tả Tiệp ứng phó phóng viên - xét thấy biểu hiện trước nay của cô, Tả Tiệp tự động gánh vác đại bộ phận lực chú ý, một phen lời nói vừa xong, còn chưa kịp nhận tán thưởng, liền nghe một thanh âm bén nhọn vang lên: "Như vậy Thủy Nhạc thì sao? Chị cảm thấy khả năng diễn xuất của mình có bị hạn chế?"

Vấn đề này tung ra vô cùng đúng lúc, nghe được là đã sớm có dự mưu, khéo léo đem vấn đề Thủy Nhạc vẫn luôn tránh né trong khoảng thời gian này vạch trần trước công chúng, nhưng cách khiển từ đặt câu lại có vẻ uyển chuyển mà cao minh.

Tả Tiệp có chút lo lắng, quay đầu muốn xem phản ứng của cô, lại thấy cô vẻ mặt không cho là đúng, nói: "Nếu anh trực tiếp hỏi tôi có phải đồng tính luyến ái, ít ra tôi còn cảm thấy anh là người thẳng thắn khả ái."

Hiển nhiên đối phương không dự đoán được Thủy Nhạc sẽ phản ứng như vậy, nhất thời sốt ruột, có điểm thẹn quá thành giận, lại bị một âm thanh khác đánh gãy: "Vậy xin hỏi chị là đồng tính sao, Thủy Nhạc đại nhân?" Giọng nói trầm ổn bình thản, thậm chí mang theo ý cười.

Thủy Nhạc quay đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Một nam phóng viên trẻ tuổi lão luyện khẽ gật đầu hướng về phía cô chào hỏi, có điểm quen mắt: "Câu trả lời của tôi với các anh chị quan trọng sao? Tôi nói không phải, các anh chị tin sao?"

Người phóng viên nọ tựa hồ không thể bác bỏ, nhún vai cười tỏ ra bất đắc dĩ, không có tiếp tục truy vấn.

Người phóng viên trước kia nhân cơ hội xen vào: "Chị nói không phải, chúng tôi có thể tin. Nhưng mà chuyện mà tôi sắp nói, chỉ sợ chị không thể chối bỏ." Lúc này đây anh ta tựa hồ nắm chắc phần thắng, dương dương tự đắc, thậm chí từ từ đứng lên.

"Mẹ của cô là hung thủ giết người hơn nữa giết chết cha cô..."

Sau đó anh ta nói gì nữa cũng đã không quan trọng, thế giới của Thủy Nhạc trong phút chốc đã trống rỗng... Trong nháy mắt hoặc là càng lâu sau, cô nghe được tiếng ồn ào trong hội trường, nghe được thời điểm Y Ân đứng lên bởi vì dùng sức mà ném đi ghế dựa phía sau, phát ra tiếng động chói tai. Cô còn nhìn thấy Tả Tiệp đi về hướng mình nét mặt lo lắng đến luống cuống rõ ràng. Cô thậm chí cảm nhận được đồng tử của mình chậm rãi phóng đại cùng gương mặt xoát một cái trắng bệch, dưới ánh đèn chói sáng không cách nào che giấu. Nhưng mà, hết thảy những chuyện đó đều không liên quan đến Thủy Nhạc.

Thủy Nhạc mặt không đổi sắc đứng lên, xoay người cũng không quay đầu lại rời khỏi hiện trường. Cô biết Tả Tiệp đi theo phía sau, nhưng cô không muốn quay đầu. Thủy Nhạc chỉ nghĩ triệt để rời khỏi nơi này, nhưng đáng buồn là, cô lại không biết hẳn là đến nơi nào. Thủy Nhạc không có mất đi lý trí, biết chính mình không thể ra khỏi toàn nhà lớn này. Giống như khốn thú.

Phía sau, Y Ân vội vàng chạy tới, vẻ mặt phong sương, cầm tay Thủy Nhạc mang vào phòng nghỉ, động tác lại ôn nhu vô cùng. Y Ân liếc nhìn Tả Tiệp, nhốt cậu ta ngoài cửa phòng.

"Anh nhờ Giang bá lái xe đến đón em, về nhà ở với ông nội một thời gian, không cần lộ diện. Chuyện này anh sẽ xử lý, có được không?" Y Ân cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành, thật giống như trước đây, rất cận thận, vô hạn ôn nhu. Cho dù hiện tại lòng anh lo lắng chồng chất, tự trách mình không nhìn ra đây là một âm mưu, Tả Tiệp chỉ là mồi, không bao lâu sau, mọi người đều sẽ biết đoạn quá khứ kia của Thủy Nhạc.

"Y Ân, em muốn ở một mình." Thủy Nhạc nhắm mắt lại, hai tay che mặt. Hiện tại cô không muốn đối mặt bất kỳ ai, nhất là ánh mắt lo lắng.

Y Ân cảm thấy trái tim bị đâm một nhát. Đây chính là kết quả anh sợ hãy nhất, sao anh có thể để mặc cô một mình trong giờ phút này? "Nhạc Nhạc..." Anh đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô.

"Y Ân, em không sao, thật sự, em chỉ muốn ở một mình trong chốc lát, em vẫn như thế này không phải sao. Em muốn quay về A quốc, chờ chuyện này bình ổn một chút, em sẽ trở lại."

"Không được! Anh không đồng ý." Anh không thể đồng ý!

"Y Ân..."

"Không - "

"Anh hai."

Y ân mở to mắt. Một tiếng này gọi rất nhỏ, nhưng anh nghe được, hơn nữa xác định đây không phải ảo giác. Đây là lần thứ hai anh nghe được Thủy Nhạc gọi mình như vậy, lúc này, anh biết mình không thể từ chối.

"Anh có thể trộm cho người đi theo em bên đó, anh vẫn làm vậy, không phải sao?" Thủy Nhạc đưa tay vỗ vỗ tay Y Ân đặt trên vai mình. Nói xong còn nhẹ nhàng nhướn mày, kéo kéo khoé môi, nở nụ cười.

Y Ân nhịn không được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Nhạc Nhạc, em biết rõ, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho mình."

"Em biết."

Lúc Lam Băng nhận được điện thoại của Y Ân, đang đứng sau màn hình giám thị xem lại một đoạn phim rất quan trọng. Diệp Hiểu Đồng không màn ánh mắt của mọi người khẩn trương chạy đến bên cạnh nàng, cầm điện thoại đưa cho nàng nói: "Chị, là y ân, Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện!" Đè thấp âm thanh vẫn không giấu đuợc lo lắng.

Lam Băng ngừng thở, chậm rãi cầm điện thoại đưa đến bên tai, dùng sức nhắm mắt lại, mới mở miệng: "Em ấy làm sao?"

"Có người vạch trần chuyện của mẹ em ấy. Hiện giờ đang trên đường đi A quốc, anh không yên lòng." Y Ân lời ít mà ý nhiều.

Lam Băng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Em bàn giao chuyện ở đoàn phim, lập tức trở về." Sau đó cúp máy.

"Nhạc Nhạc tiểu thư, hai giờ nữa máy bay cất cánh. Cô nghỉ ngơi chút đi, đến lúc đó tôi gọi cô."

"Vâng, cảm ơn Nguyên thúc."

"Vâng."

Thủy Nhạc nhắm mắt lại, lùi về sau tựa vào ghế sô pha, không lại nghĩ đến hậu quả sau này. Thật sự cô không hề sợ hãi, những đồn đãi, những chỉ trích vô lý, những cái nhìn miệt thị, còn có những đồng tình không đáng giá một xu. Chỉ là nhất thời cô có chút mệt, mệt mỏi ứng phó thế giới này. Chỉ có một nơi có thể để cô trống rỗng, nơi nó có quá khứ không ai chia sẻ, còn có núi đồi lớp lớp, mộ bia trầm mặc...

"Nhạc Nhạc tiểu thư?" Không biết qua bao lâu, Nguyên thúc vào gõ cửa phòng nghỉ. Thủy Nhạc tưởng rằng đến lúc lên máy bay, lại nghe ông nói: "Lam Băng tiểu thư tìm cô."

A, Lam. Y Ân đã nói cho nàng. Thủy Nhạc đón lấy điện thoại, lại chỉ cầm trong tay xuất thần nhìn chằm chằm. Cô không muốn nghe, thuyết phục Y Ân đã làm mất toàn bộ sức lực của cô.

Lam Băng ở bên kia điện thoại hô hai tiếng "Nhạc Nhạc", không có người đáp lại, cũng bắt đầu trầm mặc không nói, nhưng ai cũng không có ý gác máy.

Cứ như vậy không biết trầm mặc bao lâu, Thủy Nhạc rốt cuộc cầm điện thoại giơ lên, nhẹ nhàng mà lại như thở dài kêu một tiếng: "Lam..."

Lam Băng ở một nơi Thủy Nhạc không nhìn thấy lặng lẽ thở dài nhẹ nhàng một hơi, mới bắt đầu nói chuyện, giọng điệu nặng nề mà vạn phần thương tiếc: "Thủy Nhạc, em có khoẻ không?"

Thủy Nhạc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

"Thực xin lỗi, bảo bảo, sau đó chị không thể bên cạnh em..."

"... Ân." Đây không phải lỗi của chị.

"Thủy Nhạc..." Lam Băng nghe được một câu tựa như bình thường của Thủy Nhạc, tâm như đao cắt. Càng đau xót lại càng trầm mặc. Nàng đã gặp cô ấy đối với mình tàn nhẫn, nàng rất hiểu trước khi phun ra một chữ này, đã nhai nát bao nhiêu bị thương, đau đớn cùng ủy khuất nhốt vào bụng. Nhưng cuối cùng nàng chỉ nói: "Những việc còn lại chị sẽ xử lý, em không cần lo lắng."

Thủy Nhạc đột nhiên mở to mắt, đột nhiên cảm thấy, giờ khắc này giống như đã từng trải qua. Lúc nào đâu? Nàng cũng dùng giọng điệu bình tĩnh mà kiên định này ưng thuận một lời hứa ôn nhu, tin tưởng mình, cứ việc khó có thể chấp nhận lại vẫn như trước ôn nhu dung túng.

"Ân."

Thủy Nhạc gác điện thoại, nhắm mắt lại, trong bóng đêm những hình ảnh rực rỡ sắc màu chợt loé mà qua, giống như phát lại một bộ phim điện ảnh không lời dù trầm mặc cũng không ưu thương.

Nguyên thúc Rốt cục đi vào nhắc nhở Thủy Nhạc đến thời điểm nên lên máy bay. Thủy Nhạc chỉ ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Không đi A quốc nữa."

Nếu chỉ muốn tìm một nơi yên bình, cần gì phải đi xa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.