Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 2




"Em đã nói em không biết đóng phim..." Tại lần quay hỏng thứ mười bảy, Thủy Nhạc rốt cuộc thừa dịp không ai bên cạnh tranh thủ cơ hội nói thầm với Lam Băng, mà đây, mới là cảnh đầu tiên từ khi cô đến đoàn phim...

Kể từ lần gặp đầu tiên ở quán cafe, lần thứ hai Thủy Nhạc và Lam Băng chạm mặt chính là ở phim trường. Trước đó, Thủy Nhạc thực tự giác xem lại gần mười bộ phim do đạo diễn Lam Băng quay chụp từ lúc xuất đạo đến nay, lúc này mới hiểu được cái gì gọi là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng mà, đi cùng tài hoa đạo diễn của cô ấy, chính là yêu cầu nghiêm khắc đến từng chi tiết đối với diễn viên trong lúc quay phim.

Ngày đầu tiên Thủy Nhạc đến phim trường liền phát hiện, Lam Băng ngồi đằng sau máy quay, cùng Lam Băng hôm đó ngồi ở quán cafe, quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng mà, cũng không đáng sợ như lời đồn a, Thủy Nhạc nghĩ, chỉ là nghiêm túc hơn một chút thôi không phải sao, lúc cô làm việc cũng tập trung nghiêm túc như vậy có được không.

"Em vốn không nhập tâm." Lam Băng trần thuật sự thật.

"Ân, em không quen ở trước màn ảnh thể hiện một chút... thứ gì đó không phải của mình, thực mất tự nhiên. Nhất là lời kịch, nếu chỉ nhìn thôi thì không sao, nhưng mà đọc lên... em cảm thấy người bình thường sẽ không nói những lời như vậy a! Cho nên em không cách nào thả lỏng, bởi vì em cảm thấy mình là đang diễn kịch, chị hiểu được ý em không...?" Dù trong mắt những người xung quanh mỗi lần NG Thủy Nhạc đều bình tĩnh quay tiếp, giống như những lần cô thong dong đứng trước mặt truyền thông, nhưng nói không ảo não là giả.

Lần này không giống như những lần quay MV trước đây, nhiều nhất chính là quay vài cảnh cùng nam chính hoặc có khi chỉ cần quay một mình. Mà hiện tại, chính là phải quay trước mặt một đoàn phim nhiều người như vậy, còn Thủy Nhạc chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đã sắp nhận được vô số ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc không kiên nhẫn đến từ bốn phương tám hướng. Tuy không đến mức như những nữ diễn viên khác bị yêu cầu nghiên khắc của Lam Băng bức đến lệ rải hiện trường, nhưng Thủy Nhạc thật sự không muốn bị xem như con ghẻ a.

Kỳ thật Lam Băng cũng rất ngạc nhiên, ngoại trừ thoạt nhìn có chút ảo não, Thủy Nhạc lại không có bất kỳ cảm xúc chống đối tiêu cực nào, còn có thể tâm bình khí hòa đến bên cạnh cùng cô phân tích cảm xúc của bản thân. Thật sự là bất ngờ chưa từng có. "Chị đã nói hình tượng của em rất phù hợp với cô ấy. Không chỉ là bề ngoài, bản thân em cũng cảm nhận được mà phải không? Chị cảm thấy, mỗi một hành động của em đều là cô ấy. Vì vậy, hãy dùng cách mà em cảm thấy phù hợp nhất đọc lên lời kịch này thử xem."

Sau đó, trong cảnh đầu tiên của bộ phim này, Thủy Nhạc quay tổng cộng mười tám lần.

"Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Chị thật lợi hại, lần quay cuối cùng thật sự rất đẹp! Còn có, lúc chị nói chuyện với đạo diễn quá bình tĩnh rồi, thực sự khí thế, rất soái!!! Chị không biết có bao nhiêu nữ diễn viên bị đạo diễn dọa đến khóc nhè đâu!"

"Phải không, em đã khóc mấy lần?"

"Em như thế nào lại khóc?!"

"Nga, cho nên em diễn rất tốt?"

"Cái này... đương nhiên! - Chị nhìn em vậy là sao? Uy, đừng đi nha!"

Vị tiểu thư chí cha chí chách huyên thuyên suốt ngày này chính là Diệp Hiểu Đồng, một bộ cùng Thủy Nhạc rất quen thuộc dường như, kỳ thật quen biết chưa đến ba ngày. Diệp Hiểu Đồng là em họ Lam Băng, loại quan hệ rất tốt, là một thiên kim tiểu thư không hơn không kém. Tốt nghiệp đại học xong liền đánh bậy đánh bạ đi theo Lam Băng làm trợ lý đạo diễn, chỉ vì có thể thưởng thức các lộ soái ca mỹ nữ, thuận tiện chạy một vài vai quần chúng không cần diễn xuất... Cũng may, tuy được nuông chiều từ bé nhưng không có bệnh tiểu thư, ngược lại tính cách diện mạo đều làm người thích, công việc trợ lý cũng làm đâu vào đấy, cho nên ở đoàn phim nhân duyên không tồi. Nhưng mà những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, cô ấy là một Khả Nhạc hàng thật giá thật.

Khả Nhạc, tên như ý nghĩa, chính là fanclub của Thủy Nhạc. Vốn, với tính tình Thủy Nhạc, fan gì đó cũng không quá quan tâm, cái gọi là fan, chỉ là những người thích giọng hát của cô thôi. Thủy Nhạc vẫn luôn cảm thấy, trong vòng luẩn quẩn này, nghệ sĩ, truyền thông, fan, ba loại quan hệ này không cần quá mức quan tâm, cho nên trước mặt fan cô cao lãnh, trước mặt truyền thông cô thờ ơ.

Mãi đến khi bài hát chủ đề trong Album thứ hai của cô được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trong một đêm cái tên Thủy Nhạc được người người nhà nhà biết đến, số fan cơ hồ tăng theo lũy thừa. Đó là lần đầu tiên ngoài sân khấu cô đối mặt với nhiều fan như vậy. Đại sảnh sân bay đứng đầy người, vừa hô tên của cô vừa chụp ảnh. Dù đã được vệ sĩ che chở cũng một bước khó dời. Thực ra Thủy Nhạc chỉ cảm thấy rất ồn, loại ồn ào này không giống như trên sân khấu, mà là ồn ào nhốn nháo như vỡ chợ. Đèn flash không ngừng lóe sáng đánh vào mặt, làm cô cảm thấy giống như bị chó săn vây quanh. Nhưng đây chính là cái giá phải trả, Thủy Nhạc nghĩ. Cho nên cô chỉ tỏ ra bình tĩnh mặt không đổi sắc đi về phía trước.

Thật vất vả bảo vệ và Y Ân mới mở cho cô một đường máu thoát ra, đột nhiên một cô gái bên cạnh ngã xuống, đám đông chật chội vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn tiếp tục tràn về phía cô. Thủy Nhạc không kịp tự hỏi, liền rống lên một câu: "Làm gì?!" Sau đó bước nhanh đến chỗ cô gái, đưa tay đỡ cô ấy lên. Đám người lập tức yên tĩnh lại. Cô gái kia không ngờ đột nhiên Thủy Nhạc lại cách mình gần như vậy, khẩn trương muốn ngồi dậy lại đau đến nhịn không được kêu lên một tiếng. Đến lúc này gương mặt Thủy Nhạc hoàn toàn sậm lại. Cô chậm rãi đứng lên, vẻ mặt là nghiêm khắc chưa từng có, thậm chí nheo mắt lại. Mọi người đều nhận ra cô đang nén giận. Thủy Nhạc nhìn quanh đám nam hài nữ hài bị chính mình dọa sợ, trong lòng tức giận không giảm. Bởi vì theo đuổi thần tượng mà thiếu chút nữa giẫm đạp lên nhau, chuyện này đã vượt qua phạm vi cho phép của cô. Nhưng dùng gào thét để phát tiết chưa bao giờ là tác phong của Thủy Nhạc, cho nên cô chỉ gằng từng câu từng chữ nói: "Nếu mỗi lần đều là như thế này, tôi thà rằng từ nay về sau các em đừng bao giờ xuất hiện."

Về phần sau đó truyền thông đưa tin thế nào, fan có phẫn nộ rời đi, chó săn có phun đầy mặt, ngoại trừ xác nhận cô gái kia không bị thương nặng lại để Y Ân tự mình bồi thường, những cái khác Thủy Nhạc một chút cũng không quan tâm, vậy mà Y Ân cũng không nhắc đến nửa chữ.

Không lâu sau đó, cũng tại sân bay, ồn ào như dự kiến cũng không xảy ra. Ít ra được thanh tĩnh, Thủy Nhạc nghĩ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, đập vào mặt cô là vô số banner, lightstick viết tên mình, số lượng so với lần trước một chút cũng không kém. Nhưng mà ai cũng không lên tiếng, cũng không có người chụp ảnh, bọn họ im lặng đứng sang hai bên, trung gian chừa ra một con đường đủ cho vài người đi, hàng người đứng đầu còn nắm tay nhau tạo thành hàng rào để ngăn những người phía sau chen lên trước. Sau đó toàn bộ ngóng trông nhìn cô, chờ mong mà lại cẩn thận từng chút một.

Cảm động bất ngờ xuất hiện, Thủy Nhạc căn bản không kịp che giấu. Fan của cô cũng được phản ứng của cô cổ vũ, rốt cuộc hét lên những lời đã chuẩn bị tốt: "Nhạc Nhạc, chúng em biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa! Hoan nghênh chị về nhà!" Nghe những lời này Thủy Nhạc cơ hồ ướt hốc mắt. Một khắc kia cô bắt đầu cảm thấy, thì ra Khả Nhạc là thứ gì đó rất dễ thương. Nhưng mà cô một câu cũng không nói, chỉ mặc cho khóe miệng không kiềm nén giương lên, cũng duy trì độ cong này đi hết toàn bộ con đường.

Xe vừa ra khỏi sân bay, Thủy Nhạc liền hỏi Y Ân: "Vì sao bọn họ lại làm như vậy chứ?" Hôm đó thái độ của cô ác liệt như vậy, dù có thể thông cảm, nhưng rất khó chấp nhận đi.

Y Ân mở di động ra, giơ một tấm ảnh đang điên cuồng truyền bá trên mạng lên. Trong hình, Thủy Nhạc đang chạy về phía cô gái bị ngã, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và lo lắng. "Trời, mặt em lúc đó là như vậy sao?" Thủy Nhạc hú lên quái dị, Y Ân nhịn không cười ra tiếng.

Lại một lát sau: "Vừa rồi có phải là em biểu hiện rất lạnh nhạt?"

"Không sao cả, bọn họ đã quen rồi, em quá nhiệt tình sẽ dọa đến bọn họ."

"Vậy em liền dọa bọn họ đi!"

Sau đó, một cái weibo vừa phát ra liền nhấc lên sóng to gió lớn trong gia tộc Khả Nhạc: "Các em ngoan như vậy, người nhà các em có biết không?" Bên dưới kèm theo một bức ảnh đội hình Khả nhạc đông đúc mà trật tự đứng ở sân bay.

Trước giờ nội dung trên weibo của Thủy Nhạc đều do Y Ân giúp cô biên tập, đều là những tin tức về Album hoặc ca khúc liên quan, đây là lần đầu tiên Thủy Nhạc tự mình phát weibo có tính chất giao lưu, lại dùng từ ngữ và giọng điệu như thế. Nhất thời toàn bộ gia tộc Khả nhạc đều điên rồi, bình luận phía dưới tràn đầy các lại khóc thét, quỳ gối, icon quỵ lụy. Gia tộc Khả nhạc cả một đám đều biến thành "Sau khi bị chấn động kịch kiệt đều trở nên điên cuồng".

Từ đó về sau, Thủy Nhạc cũng dưỡng thành thói quen tốt đẹp đó là thường xuyên đùa giỡn gia tộc Khả Nhạc. Gia tộc Khả Nhạc cũng đối với chuyện này quen mắt quen tai, vui vẻ chịu đựng. Mà Khả Nhạc, từ đó về sau cũng trở thành fandclub có trật tự nhất, được hoan nghênh nhất ở các nơi công cộng.

Cho nên ngày đầu tiên đến phim trường Diệp Hiểu Đồng thét chói tai dùng một dáng vẻ kỳ dị bổ nhào vào Thủy Nhạc lại trừng to hai mắt không dám nói lời nào, trong lòng Thủy Nhạc vốn là buồn cười, vì thế liền nghiêm túc cùng cô ấy nhìn nhau vài giây, thẳng đến Diệp Hiểu Đồng không thể kiềm nén, yếu ớt hô một tiếng: "Nhạc Nhạc...?"

"Hửm?"

"A a a ~ em là Khả Nhạc! Em là Khả Nhạc! Thuần tự nhiên không thêm băng! Chính là không thêm nước đá nha ~" Bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu khả ái. Thủy Nhạc nhịn không được đưa tay xoa đầu cô nhóc một cái, từ đó về sau liền nhiều hơn một cái đuôi bứt cũng không được.

Quá trình quay phim sau đó thuận lợi ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả chính Thủy Nhạc, ngoại trừ Lam Băng. Ngay cả vài diễn viên gạo cội chỉ diễn với Thủy Nhạc một đoạn nhỏ cũng ngạc nhiên vì cô nhập vai cực nhanh, những diễn viên khác cũng cảm thấy thì ra cô đóng phim tốt như vậy, rất nhiều thời điểm họ cảm thấy Thủy Nhạc chính là cô ca sĩ trong bộ phim kia.

Chỉ có Lam Băng biết, Thủy Nhạc chỉ là đang thể hiện một phần nội tâm của mình. Cô ấy diễn chính là tính cách thật của bản thân, chỉ là mọi người còn chưa biết đây chính là tính cách của cô ấy.

Tỷ như hiện tại, Lam Băng ngồi sau máy quay, xuyên qua màn hình theo dõi nhìn Thủy Nhạc đứng trên phố dưới ánh nắng chiều, trên đường người đến người đi huyên náo, nhắm mắt lại thản nhiên gãy đàn guitar xướng lên khúc ca hoang vu của mình. Cô ấy dường như đã dung nhập vào bóng đêm âm trầm, lại dường như đã sớm rời khỏi nơi đó. Nếu không phải xung quanh chằng chịt thiết bị quay phim nói rõ đây chì là một cảnh diễn, có như vậy trong nháy mắt Lam Băng cơ hồ cảm thấy đây chính là cuộc sống của Thủy Nhạc. Khi nhìn vào cô ấy, bạn phảng phất nhớ lại hình như ngày hôm qua cô ấy đã ở đây, cũng đang gãy đàn guitar xướng lên một bài ca dao xa lạ nào đó...

Thủy Nhạc cứ như vậy, lặp đi lặp lại bài hát không biết bao nhiêu lần mãi đến giọng bắt đầu khàn đi. Lam Băng mới lên tiếng: "Quay lần cuối, hát cả bài, ghi âm tại hiện trường." Ghi âm tại hiện trường?! Nhưng mà....

"Đạo diễn, giọng của em không thích hợp hát bài này ở một nơi xa lạ như vậy. Em hát không ra loại cảm giác tang thương... duyệt tẫn thiên phàm* trong đó." Dù biết bản thân đã hiểu rất rõ bài hát này, nhưng hiểu rõ cũng không có nghĩa là trình diễn được. Diện mạo có thể thay đổi bằng hóa trang, nhưng thanh âm thì không thể. Thủy Nhạc biết rõ chỗ thiếu hụt của mình, giọng cô quá mức trong sáng dịu dàng. Cô có thể dễ dàng đả động khắc sâu giai điệu vào lòng người, nhưng chỉ thế không hơn. "Tình thoại dịu dàng nhất thế gian", đây là đánh giá của mọi người dành cho giọng của cô. Hẳn là Lam Băng chưa bao giờ nghe nói, cô nghĩ.

(* Duyệt tẫn thiên phàm: là câu thơ biểu đạt tình cảm tưởng niệm, nhớ mong người tình ở nơi xa, không biết khi nào quay trở lại)

"Không phải đã khàn giọng sao?" Lam Băng cố gắng đem Thủy Nhạc trước mặt và Thủy Nhạc vừa rồi trong màn ảnh tách ra, tựa tiếu phi tiếu nói.

Thủy Nhạc không thể tin nhìn Lam Băng. Không phải vì cô ấy cố ý làm cho cô hát đến khàn giọng, mà là vì tựa hồ cô ấy đang nói đùa, ngay trong lúc quay phim.

"Âm sắc đối với một bài hát chỉ là phụ trợ, cũng giống như lời kịch chỉ là một trong những công cụ để diễn viên biểu đạt tình cảm của mình. Có nhiều lúc, không nói lời nào diễn xuất sẽ càng thêm sinh động. Vừa rồi em hát đã rất tốt."

Vì thế Thủy Nhạc lại hát một lần.

"Người đứng giữa ánh nắng phương nam, bông tuyết bay khắp trời. Tôi đứng giữa đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân.

Nếu có thể, trước khi trời kịp tối tôi mong sẽ quên được ánh mắt người, một đời cùng cực chìm trong giấc mộng thiên thu.

Người đã không cùng ai kể về hòn đảo cô độc ấy, bởi trái tim người đã sớm hoang vu giữa cõi nhân gian.

Trong lòng người cũng chẳng còn nơi gọi là nhà nữa, chỉ biết làm một kẻ câm điếc tự lừa dối bản thân.

Người nói mọi điều tuyệt mỹ nhất thế gian, cũng không sánh bằng lần đầu tiên gặp tôi, thời gian cứ chầm chậm trôi xa khiến người ta chẳng biết phải làm sao.

Nếu tất cả con đường trên thế gian này đều nối liền nhau, tôi nguyện đi hết một đời để được ôm người trong vòng tay.

Uống say rồi lại chìm vào giấc mộng, ngủ ngon."

Đến khi kết thúc công việc đã là nửa đêm. Lam Băng tỏ lòng từ bi, ngày hôm sau giữa trưa mới bắt đầu quay tiếp. Sau đó cô đi đến trước mặt Thủy Nhạc: "Đói bụng không? Chị mời em ăn khuya, xem như bồi thường vì ngược đãi cổ họng em?"

"Được a."

"Cũng gần đây thôi, chỉ hai chúng ta, cùng đi qua đó đi."

"Ân."

"May mắn hôm nay Diệp tử không ở đây, nếu không chị sẽ bị em ấy trừng chết, hoặc là lải nhải đến phiền chết."

"Ha ha ~ chị nói như vậy em sẽ cảm thấy là do chị muốn ngược đãi em nên cố tình đuổi Diệp tử đi."

"Có rõ ràng như vậy sao? Chị còn tưởng mình che dấu rất tốt chứ."

"Trừ phi em làm bộ không biết."

Lam Băng cười khẽ ra tiếng, Thủy Nhạc quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy đèn đường chiếu vào một bên sườn mặt cô chiếu ra từng tầng ánh sáng nhu hòa.

"Đúng rồi, vì sao không thêm nước đá?"

"A?"

"Hôm em đến phim trường, Diệp tử nói là Khả Nhạc, không thêm đá."

"Úc, cái kia, là bởi vì em uống nước ngọt không thích thêm nước đá. Phải lạnh, nhưng mà không cần thêm nước đá vào."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì nước ngọt đã ngọt rồi, chị uống một hồi nước đá tan ra sẽ làm nước ngọt nhạt thực nhạt, như vậy chẳng phải là uống nước lọc sao?"

Khẩu vị tiểu hài tử, Lam Băng nghĩ.

Đến quán cơm Tây, chọn một vị trí ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa lên hai ly nước chanh, Lam Băng nói: "Làm phiền đổi lại nước ấm, cảm ơn."

Thủy Nhạc phẫn nộ thu hồi bàn tay đang muốn cầm ly nước, giữa cảm động và thầm oán do dự vài lần, cuối cùng vô lực nói: "Em khát nước lắm rồi!"

"Sẽ có nước cho em ngay." Giọng điệu cơ hồ là cưng chiều, Thủy Nhạc liền tỏ ra thành thật.

"Ngày mai em quay xong cảnh cuối, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể về nhà rồi. Y Ân quay lại chưa, có thời gian đến đón em không?" Theo lý thuyết, lần đầu tiên Thủy Nhạc quay phim, Y Ân là người đại diện kiêm trợ lý hẳn là theo bên người, nhưng anh ta cũng có công việc riêng. Vốn tính toán điều một trợ lý từ công ty đến chăm sóc Thủy Nhạc trong lúc đóng phim, nhưng đúng lúc này Diệp Hiểu Đồng xuất hiện, đương nhiên cô ấy liền chiếm lấy vị trí này.

"Em còn chưa nghĩ đến, ngày mai sẽ gọi điện hỏi anh ấy.

"Vậy cứ bảo Diệp tử đưa em về. Nó sẽ cảm động đến khóc rống rơi nước mắt." Thủy Nhạc tưởng tượng một chút gương mặt Diệp Hiểu Đồng giàn giụa nước mắt nước mũi, cười đến hai mắt cong cong.

Sau đó chính là thời gian cùng nhau ăn khuya vui vẻ. Nhà hàng thực im lặng, vài bàn cách rất xa đều không tự giác hạ giọng trò chuyện với nhau, trong lúc vô tình làm không gian từng bàn ngăn cách thành một thế giới riêng. Thỉnh thoảng Thủy Nhạc lại liếc nhìn Lam Băng, động tác tùy ý lại không mất ưu nhã, cảm giác thức ăn vào miệng cũng không phải khó hấp thu như vậy, thậm chí, ngài mai a...

============

Chú giải:

Tên bài hát: "Nam sơn nam"

Viết lời và soạn nhạc: Mã Địch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.