Số 13 Phố Mink

Chương 212: 212: Bảo Vệ 1





"Cháu làm như vậy, là không thích hợp."Nghe được lời của Dis, Karen buông tay, nói:"Cháu cảm thấy có thể đứng ở góc độ người nhà để suy nghĩ, nhưng có một vấn đề, dì và Chris không biết nhà chúng ta và các gia đình khác có gì khác nhau, có lẽ điều kiện sống tốt hơn một chút.Các nàng cũng không biết, những lời ngươi đi chết đi này không chỉ là tức giận mà là có thể biến hiện.

quan trọng nhất, sau khi biến hiện, chúng ta có thể làm được mà không có gánh nặng và ảnh hưởng.”Dis nhấp một ngụm trà,Nói:"Biết vì sao ta để cho sau khi cháu bệnh tình chuyển tốt, phân phó chú của cháu cho cháu tham dự nhiều hơn vào việc làm ăn của gia đình sao?"“Không phải là bởi vì thiếu nhân thủ sao?” Karen hỏi."Công nhân dọn thi thể cũng không khó tuyển, dù sao lương tháng cao, còn không mệt."Karen gật đầu.Dis buông chén trà xuống, Karen đứng lên, giúp Dis rót thêm nước.Sau khi ngồi xuống, Karen trả lời: "Ông nội, ông là để cho cháu thông qua kinh doanh và hoạt động của phòng tang lễ, để hiểu ranh giới và tôn trọng đối với sinh mệnh, để bản thân không đến mức bởi vì có được một ít lực lượng sau đó trở nên không kiêng nể gì.""Ha ha."Dis cười, cùng một đứa cháu trai thông minh nói chuyện phiếm, thật sự là làm cho người ta rất sung sướng."Cháu hiểu được ý của ông nội, cháu cũng một mực tuân thủ bản tâm của mình, hơn nữa, cháu cũng dần dần hiểu được đạo đức chuẩn mực trong lòng của ông nội, cháu sẽ không vượt quá quy củ, cháu rất tôn trọng quy củ.Nhưng vấn đề là, dì và Chris là người nhà của cháu, và cũng là người nhà của ông nội, mối quan hệ người nhà này, vĩnh viễn liên kết với nhau.Chúng ta không phải vì một đôi mẹ con đáng thương mà thể hiện sự thương hại, cũng không phải bởi vì nhìn thấy một người đàn ông bỏ vợ bỏ con không biết cảm ơn mà cảm thấy ghê tởm, càng không phải là nhìn thấy hắn biến thành người nghèo rồi lại chạy về đánh bài tình cảm mà không biết xấu hổ.Chỉ vì Parker, hành vi và thái độ của hắn, đã làm tổn thương cha của Winnie.


.

.là người, cũng thương tổn đến anh trai của Chris.

.

.Là cháu.Vậy nên, cháu nghĩ rằng cháu có lý do chính đáng để thực hiện hồi trả tương ứng cho những tổn thương cháu đã phải chịu đựng.Người qua đường bẻ gảy Nguyệt Quý cháu trồng trong sân vườn, cháu còn phải đi lên cùng người ta lý luận hai câu, nếu đối phương lại lên tiếng nói năng lỗ m ãng, nói không chừng còn phải đánh cho hắn hai quyền.Huống chi, là người nhà?Đây là suy nghĩ của cháu, cũng là câu chuyện của cháu.”"Thẩm phán sẽ không tán thành cách nói này của cháu.""Trật tự tán thành là tốt rồi." Karen đưa tay chỉ chỉ ngực mình, "Cháu nói là trật tự trong lòng mình.”"Nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp." Dis nhắc lại.Sau đó, Dis từ trên bàn làm việc lấy ra một phong thư đã sớm viết xong, đặt ở trước mặt Karen, Karen đưa tay nhận lấy, đây là một văn kiện tương tự như chấp pháp lệnh, không phải do một người cha cấp ra, mà là do thẩm phán của phòng xử án Thần Giáo Trật Tự thành phố Luo Jia cấp ra."Đúng vậy, ông nội, cháu tự kiểm điểm bản thân mình."Điều động dị ma ra tay với người thường là điều kiêng kị.Nhưng nếu dị ma có biên chế, hơn nữa còn có chứng từ chấp pháp, sẽ hợp pháp, đó là vì bảo vệ uy nghiêm của Trật Tự Thần Giáo.Karen cầm phong bì lên, đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài.Khi mở cửa,Dis mở miệng hỏi: "Cho nên, cháu vào đâu chính là vì để khen dì của cháu đan áo cho ta đẹp sao?”Karen xoay người, mỉm cười nhìn Dis, vỗ phong bì ở vị trí lòng bàn tay.Cháu đến đây chỉ để lấy nó, bởi vì cháu biết ông đã sẵn sàng.Cả hai ông cháu đều cười."Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật thím của cháu.""Cháu biết rồi, ông nội, thím ở nhà chúng ta, quả thật không dễ dàng, trả giá rất nhiều."Không chỉ vì việc chú Mason trượt từ phố Wall xuống phố Mink, thím Mary vẫn không rời bỏ,Còn có chính là vô luận là trong trí nhớ của "Karen" trước đó hay là bản thân mình mấy tháng nay quan sát cảm thụ, đều cảm thấy thím Mary là một người vợ, người mẹ cùng trưởng bối rất vĩ đại.Hơn nữa, Karen càng hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.Cũng giống như lúc trước mình nhắc nhở Dis, Không tính hôm nay người chỉ còn năm ngày.Cho nên, Dis đã sớm nhìn không vừa mắt Parker, quyết định giơ tay lên, đưa hắn thăng thiên."Ta sẽ chuẩn bị thật tốt." Karen nói."Sẽ vội vàng sao?" Dis hỏi."Không, dù sao thím cũng không phải người ngoài, là người trong nhà.""Được, vất vả cho cháu.""Đây là điều mà cháu nên làm.".


.

.

.


.

.Tầng 2,Phòng ngủ.Chú Mason đang nằm đó, bật đèn cạnh giường ngủ và đọc báo, một tờ thời báo tài chính.Thím Mary tắm rửa, mặc đồ ngủ và tới giường.Thấy chồng của mình còn đang đọc loại báo này, lông mày theo bản năng nhíu lại, bất quá rất nhanh liền hít sâu một hơi, đem cỗ cảm xúc tiêu cực này thanh lý ra ngoài, cho dù là thần sắc cũng không toát ra chút hy vọng nào."Chữ nhỏ như vậy, đọc vậy mắt có mỏi không."Thím Mary chủ động ôm lấy đầu chú Mason, bắt đầu giúp hắn nhẹ nhàng xoa bóp vị trí huyệt thái dương.Chú Mason đưa tay ra vỗ vỗ tờ báo, cuộn nó lên và ném nó sang một bên."Kỳ thật, không phải ta không cam lòng, đương nhiên, không cam lòng cũng có một ít, nhưng ta không nghĩ tới việc trở về, ta đọc tờ báo này, chỉ là muốn xem.""Ta biết." Thím Mary đem mặt mình dựa vào đầu của chồng mình, "Ta biết ngươi cũng vẫn rất tự trách cùng khó chịu.”Chú Mason đưa tay cầm tay thím Mary, đặt ở bên môi hôn môi hai cái:"Ta hy vọng có thể đem lại cho ngươi và bọn nhỏ một cuộc sống tốt hơn, ta xin lỗi, khả năng của ta là không đủ.""Cuộc sống hiện tại của chúng ta rất tốt, làm thợ trang điểm cũng rất tốt, có thể bớt đi nhiều ánh mắt trợn trắng khinh thường.A, mặc dù vẫn một số khách sau khi chết vẫn sẽ trợn trắng mắt, nhưng loại mắt trắng này sẽ không làm cho mọi người cảm thấy khó chịu và mất tôn trọng.Ở chung với bọn họ một thời gian dài, sẽ cảm thấy, bọn họ cũng rất đáng yêu.Mỗi lần bắt đầu tang lễ, nhìn thấy khách hàng được ta chăm sóc có thể nằm yên bình và tĩnh lặng trong quan tài để nói lời tạm biệt với những người thân yêu của họ, ta đều sẽ cảm thấy những gì ta làm, thực sự có ý nghĩa.Ngoài ra, ngươi nhìn Minna và Lunt, cuộc sống của họ ở đây cũng rất tốt đẹp.Trước đây chúng ta đều bận rộn, thực sự rất khó để dành thời gian để ý đến sự phát triển của mấy đứa nhỏ, hiện tại bọn trẻ đang ở ngay trước mắt mỗi ngày.Mặc dù cha có nghiêm túc một chút, nhưng gia phong của gia đình chúng ta vẫn rất tốt, ta tin rằng Minna và Lunt khi lớn lên chắc chắn sẽ là những người rất tốt.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.