Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 27




"Ngươi trước đừng nóng giận." Côn Lôn nói: "Nếu như đồ vật mất ở khách đếm chúng ta đến hỏi chưởng quỷ trước."
"Ta không tức giận a." Sở Tỳ ngồi xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngươi xem ta giống như đang tức giận sao? Đi mệt rồi đi, trước đến nghỉ một chút."
"Ngươi không tức giận?"
"Ta có cái gì phải tức giận, tiểu tiểu mao tặc mà thôi, chẳng lẽ còn sợ bắt không được hắn? Ngươi đến ngồi xuống đi."
Côn Lôn bị nàng nài ép lôi kéo đi nghỉ ngơi, Sở Tỳ hai ngón tay của Sở Tỳ tùy ý dùng pháp quyết thắp sáng ngọn nên trên giá cắm, sau đó nhìn nàng chằm chằm.
Côn Lôn từ nhiều năm trước đã quen nàng sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, mặc dù nuôi bên cạnh một nghìn năm nhưng mỗi khi gặp phải ánh mắt như vậy nàng vẫn không biết phải làm sao. Đồng sắc của nàng nghiêng thiển, có chút tựa như rượu hổ phách lâu năm, ôn nhuận có ánh sáng, lúc nhìn người nghiêng dưới ánh nến bởi vì quang ảnh mang theo một chút lam nhạt như ảo giác, vô cùng mềm mại khả ái.
— Trừ ta ra, người khác đều xấu xí, biết không?
— dĩ nhiên biết.
Côn Lôn chống lại ánh mắt của nàng, đại khí cũng không dám suyễn.
Hai tay Sở Tỳ đặt trên vai nàng, đè xuống, thân thể Côn Lôn cứng đờ.
Sở Tỳ ngưng mắt nhìn nàng.
"Côn Lôn...." Nàng rốt cục chậm rãi dán đến gần.
"Ta sờ thế nào vẫn cảm thấy có chút đơn bạc?" Bàn tay Sở Tỳ đi xuống, dọc theo cánh tay một đường chuyển đến trên tay: "Tay ngươi lạnh quá."
Tay nàng quá có chừng mực, có chừng mực đến có cảm giác dán vào quần áo.
Côn Lôn mở miệng, phát giác đầu lưỡi cũng tê liệt, nhất thời không nói thành lời.
Sở Tỳ nháy mắt mấy cái: "Sao ngươi không nói lời nào nha?"
Côn Lôn khẽ nhắm mắt, tỉ mỉ hồi tưởng trước đây là ứng đối thế nào, nhưng có thể là trời sinh tảng đá phản ứng trì độn, hoặc có lẽ ký ức lâu dài nhất thời không cách nào nhớ lại, nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án.
Lúc này ánh mắt của nàng trở nên mê man, rung động trong lòng cũng đã lắng xuống.
Sở Tỳ thường thấy dáng vẻ này của nàng, mỗi lần đều xuất phát từ bản năng cảm thấy khó chịu, nàng ngắt lời nói: "Không nên nghĩ. Côn Lôn, ngươi nhìn ta."
"Được." Vì vậy Côn Lôn thu hồi tâm tư, nhìn nàng,
Sở Tỳ nghiêng người đến, cách nàng quá gần, cái trán gần như kề lên trán nàng, nàng hỏi: "Thấy cái gì rồi?"
"Thấy không rõ."
Tâm tình u ám vừa rồi của Sở Tỳ bị ba chữ của nàng khinh phiêu quét đi hơn một nữa, khóe môi khẽ cong, lui về phía sau một chút, tiếp tục hỏi: "Hiện tại thì sao, thấy cái gì rồi?"
"Ngươi."
"Ta thế nào?"
"Ngươi đang cười."
"Hảo, hiện tại ta đang làm gì?"
"Ngươi nắm tay ta."
"Hiện tại thì sao?"
" Ngươi ôm thắt lưng của ta, kéo ta đến gần."
"Còn bây giờ?"
"Ta lại có một chút nhìn không rõ rồi."
"Tảng đá ngốc, không cần thấy rõ, nhắm mắt."
Lúc Côn Lôn mở mắt lần nữa, đôi mắt xanh đen của nàng liền giống như dược nước suối Hồ Điệp của Côn Lôn Sơn tư nhuận, vô cùng sâu sắc, hàng mi thấm ướt, mỗi một lần chớp động dường như đều có thể khiến bọt nước rơi xuống.
Sở Tỳ vẫn nhìn nàng, một lát sau, ngón tay vươn ra vuốt ve khóe môi của nàng.
"Tiểu Tỳ." Nàng bỗng nhiên rũ mi, mềm nhẹ mà nói, rốt cuộc trở nên xấu hổ.
Sở Tỳ phát giác lỗ tai tê dại, lập tức đứng dậy.
"Ngươi muốn làm gì?"
Sở Tỳ ho khan hai tiếng: "Ta uống chút nước."
Nàng giống như bị cái gì đuổi theo, nhanh chóng chạy khỏi giường, thực sự vọt tới bàn trà rót nước uống, đồng thời uống một mạch ba bốn chén.
Côn Lôn đứng dậy muốn ngăn cản nàng: "Uống nhiều như vậy làm gì?"
Sở Tỳ lại bước nhanh đi đến bên cửa sổ, dường như muốn né tránh, đưa lưng về phía nàng, biện giải: "Hôm nay đi cả ngày mệt mỏi, có chút khô miệng."
"Tiểu Tỳ..."
Sở Tỳ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nâng tay che lỗ tai lại, trầm muộn nói: "Ngươi ngồi lại trên giường trước đi, ta tốt rồi sẽ đến tìm ngươi."
"Ngươi có cái gì không thể cho ta thấy sao?"
"Dĩ nhiên không, aiz ngươi không nên hỏi nữa, bảo ngươi ngồi thì ngồi đi."
"Nga."
Chờ Sở Tỳ xác nhận hai cái lỗ tai của mình đã biến lại bình thường mới đưa tay vuốt vuốt tóc dài, lại đem chuông bạc cởi ra một lần nữa buộc lại, mới trở lại ngồi bên cạnh Côn Lôn, nói: "Vừa rồi ta còn chưa nói xong, đã bị ngươi cắt đứt."
Côn Lôn: "Ta không có cắt đứt a."
Sở Tỳ thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ hận không thể gõ đầu nàng, ngón tay giật giật lại không nhẫn tâm, hôm nay đã gõ rồi, vạn nhất càng gõ càng ngốc thì như thế nào cho phải? Vì vậy nàng nhẫn nạn tiếp tục nói: "Hảo, càng đó chính là ta trí nhớ không tốt."
Côn Lôn: "Ngô.... Trí nhớ của ngươi tốt hơn ta rất nhiều."
"Lần này là ngươi cắt đứt ta rồi đi." Nàng hài lòng giống như một hài tử được kẹo, nói: "Rốt cục có thể nói tiếp rồi, mới vừa rồi ta còn chưa nói xong, sẽ không để ngươi cắt đứt nữa. Ta...."
Nàng dừng lại, dùng tay đỡ trán, oán giận nói: "Đều tại ngươi, cắt đứt ta nhiều lần, bây giờ ta nhớ không ra nữa."
Côn Lôn: "...."
Nàng trời sinh thạch thể, tâm tư quá thẳng, bình thường trong lòng chứa việc gì sẽ mãi cất dấu đến giải quyết được mới thôi, vì vậy nhắc nhở Sở Tỳ: "Nếu nghĩ không ra thì cứ để ở đó đi, túi hành lý của chúng ta cùng hoa đăng vẫn ở trong tay người ta, đến lúc đó đi lấy xiêm y làm sao thanh toán bạc."
"Tiểu tặc mà thôi." Sở Tỳ mỉm cười, từ cổ tay cởi xuống một sợi chỉ bạc cực mảnh, chỉ bạc mảnh đến chỉ có một đường, dưới ánh nến dùng đôi mắt không phát hiện được, hai ngón tay Côn Lôn kéo qua trước mắt mới nhìn rõ sợ chỉ bạc dĩ nhiên từ trên tay Sở Tỳ kéo dài đến ngoài cửa sổ, trong đêm tối dường như chỉ rõ một phương hướng.
"Thứ này gọi là ngân triền, danh như ý nghĩa chính là dùng để trông chừng ngân lượng, ta hạ một tiểu pháp thuật trong tay nải, theo sau nó là có thể tìm được tiểu tặc trộm đồ, ta ngược lại muốn nhìn là thần thánh phương nào."
"Thứ này ở đâu mà có?"
"Nga." Sở Tỳ mặt không biểu tình nói: "Đây là Mạnh Triệu Trọng đặt trong tay nải, trong đó thứ gì cũng có, bình bình quán quán bên ngoài đều dán nhãn, các loại công dụng, đại khái là từ gia gia của gia gia của gia gia hắn cướp đoạt được."
Côn Lôn rốt cuộc cơ linh một lần, nắm tay nàng, lắc trái lắc phải.
Đây xem như một loại làm nũng cùng thỏa hiệp.
"Ta đã nghĩ ra ta muốn nói gì với ngươi rồi." Sở Tỳ bị nàng lắc bỗng nhiên trong lòng sáng rõ, nghiêm túc nói: "Sau này không nên luôn chìm trong hồi ức, ta mặc kệ có phải ngươi đang suy nghĩ đến ta của trước đây hay không, hiện tại sống trong thiên địa chỉ có một người là ta."
"Ngươi nhìn ta." Nàng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Côn Lôn liền nhìn nàng, mím môi, vô cùng nhu thuận hỏi: "Lại muốn nhắm mắt sao?"
Sở Tỳ vừa mới chỉnh lý ý nghĩ liền 'răng rắc' Bị người dùng trường đao chặt đứt, yếu hầu khẽ trượt, hỏi: "Ngươi muốn sao?"
Môi Côn Lôn yên lặng hé mở.
Muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.