Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 37: Trò chơi kết thúc!




Bầu không khí trầm mặc giữa từng cơn gió thổi qua trên đường, càng làm lòng người thêm lạnh giá.

Cục diện lâm vào bế tắc khi mà cả anh hùng và cảnh sát đều bị tội phạm uy hiếp bởi con tin. Điều xấu nhất đây lại là một bé gái, không có khả năng phản kháng và phối hợp với mọi người để trốn khỏi tay tội phạm.

“Sếp! Tầm năm phút nữa thì máy bay sẽ tới!”

Một cảnh sát trẻ lại gần và thì thào với boss của mình.

Tên tội phạm thì cực kì cảnh giác, và lời đe dọa quá mức độc ác của hắn khiến anh hùng cũng không dám manh động.

Chẳng ai muốn gánh cái danh gián tiếp giết người, nhất là những anh hùng, kẻ luôn trọng thị danh tiếng và đặt tính mạng của nhân dân lên vị trí quan trọng hàng đầu.

Trốn đằng sau thùng rác, thằng nhóc siết chặt bàn tay lại…từng tia nho nhỏ màu đỏ thẫm chảy ra mà nó không hề hay biết.

Nó chỉ quan tâm tới một điều, bạn gái đang bị ác nhân bắt cóc, đe dọa tính mạng. Nhưng nó không thể hành sự lỗ mãng, phải có kế hoạch!

Nhìn chằm chằm vào thùng rác, ước lượng vị trí giữa bản thân và tên Tội Phạm, đáy mắt của thằng bé lóe lên một vệt sắc lạnh.

Phành phạch…Phành phạch…!

Tiếng quạt gió truyền từ trên trời xuống mỗi lúc một lớn, báo hiệu cho mọi người rằng…Máy bay đã tới!

“PlooPy…Không lẽ anh không có biện pháp bào để bắt tên tội phạm đó sao?!”

Cảnh sát trưởng sắc mặt có chút khó coi, trong lòng thì đang âm thầm mắng..

[Mẹ nó, đã bảo mấy tên kia lê lết thêm chút giờ hẵng tới. Bình thường đi làm toàn vắng rồi trễ, sao cái lúc quan trọng thế này thì đúng giờ vậy “…”]

Mấy thanh niên lái máy bay còn không biết bị sếp chửi, đang hí hửng vì hoàn thành công việc đúng chỉ tiêu. Chuẩn bị bắt tội phạm lập công.

Vị anh hùng cũng não nề đáp lại:

“Bắt thì được, nhưng cô bé đó thì ai chịu trách nhiệm, tôi không muốn trở thành thứ để người dân phỉ nhổ…”

Đúng vậy…Họ đành chịu!

~~~~~…Rì rào…Rì rào…~~~~~`

Máy bay từ từ hạ cánh xuống, ngồi tại chính giữa buồng hai tên cảnh sát thông qua bộ đàm nghe lệnh boss phải xuống máy bay nhường cho Tội Phạm thì hoảng hồn la lên:

“Sếp, ngài không đùa chứ!”

“Im lặng…Mẹ nó, ta cũng đang bực đây! Không thấy con tin còn trên tay hắn sao?!”

Toàn thể nhân viên nhìn tên Tội Phạm giờ bé gái dùng như tấm khiên bảo vệ mình, đều thầm mắng súc sinh.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt để hắn đến gần tiếp quản máy bay…

Quét ngang toàn trường!

Tâm tình khoái trá, xuân phong đắc ý chính là biểu lộ hiện tại của Big Doom!

Năng lực của hắn không thiên về trốn chạy, nhưng chiến đấu thì rất ghê gớm. Hắn có thể cường hóa một bộ phận cơ thể để chúng trở nên to và cứng rắn hơn. Chính vì thế mà cảnh sát và Anh Hùng mới dây dưa với hắn lâu như vậy.

Nhưng bây giờ, ha ha, Big Doom biểu thị, chỉ cần lái máy bay ra đến bến tàu, liền có đồng bọn của hắn tiếp ứng, từ nay về sau cao chạy xa bay, sống thoải mái.

Còn trên tay con bé, nó đã ngất xỉu từ nãy giờ. Big Doom liếc mắt tàn nhẫn, nếu đã vô dụng, liền cho con nhóc này cống hiến chút giá trị cuối cùng của mình.

“Big Doom…Máy bay đều đúng hẹn…Mau thả con tin ra!”

Mặc áo màu vàng cam, đeo kính đen PlooPy lạnh lùng nói với tên tội phạm.

“Tụi mày não bò hả…Tao mà thả con nhỏ lúc này, lỡ tụi bay động tay động chân lên cái máy bay thì sao…Khôn hồn thì đợi tao đến bến tàu, con nhỏ này sẽ được tha!”

“Còn không…Ha ha…!”

Tay hắn lại nắm người con bé niết mạnh một chút…

“Á…Huhu…Đau quá…!”

Tiếng ré đau đớn của bé gái khiến mọi người tái mặt lại.

“Dừng tay…Quân độc ác!”

“Mau cút đi…Nếu mi dám không giữ lời, đừng hòng còn toàn thây!”

“Há há…Các ngươi thức thời đấy!”

Cười to, tên Tội Phạm tiến từ từ về máy bay, nhưng hắn cũng rất cẩn thận chứ không hề lỗ mãng như vẻ bề ngoài. Vừa đi, Big Doom nhanh chóng thu hết cảnh vật chung quanh tránh bị cảnh sát hay anh hùng đánh lén.

VÙ…!!!

“CÁI GÌ???”

“Cảm nhận đằng sau lưng tiếng xé gió, Big Doom vô thức quay đầu lại…

Bịch…!

Một mùi thối xông lên mũi hắn, khiến Big Doom ho liên tục…

Cùng lúc đó, một cái bóng đen nhanh chóng chạy đến, ý đồ giải cứu bé gái. Thế nhưng là…

“Nhãi ranh…Mày đang giỡn mặt với tao hả (ノಠ益ಠ)ノ!”

Big Doom giận dữ hét lớn, một tay túm lấy bóng đen, đó là một thằng nhỏ!

“Big Doom…Ta cảnh cáo ngươi, nếu làm hại đến con tin…”

Cảnh sát trưởng thấy Big Doom có dấu hiệu tá hỏa, nhấc súng lên gằn giọng nói. Anh hùng và Cảnh sát nhượng bộ lớn nhất là vì có bé gái ở đây. Bây giờ bỗng dưng lại nhô ra thêm một thằng nhỏ, quả thật phiền não vô cùng.

Nhưng là một người hay hai người thì bảo vệ thường dân là trách nhiệm của họ…

Big Doom cũng hiểu được ưu thế của mình hiện tại. Hắn ta nới lỏng hai tay tóm lấy hai đứa nhỏ, nhếch miệng nói:

“Hai con tin đây…Tao sẽ trả lại một. Coi như là đảm bảo cho các ngươi!”

[Bỗng dưng từ đâu nhô ra thằng nhóc…Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à…!]

“Lần sau đừng chơi dại nghe nhãi ra…a…!”

“Chết đi!”

“Shigan!”

Big Doom còn chưa kịp dứt câu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

“Á…Á...Á…Mắt…t…t…Mắ…t…t…t…của..t…ta!”

Hai ngón tay của thằng bé, một ngón tay cắm thẳng vào mắt phải của tên tội phạm, một cái khác đâm thẳng vào động mạch của cánh tay trái đang nắm lấy bé gái.

Đau đớn không tưởng tượng nổi, máu từ mắt và tay của Big Doom bắt đầu chảy xối xả. Hắn đã buông ra hai đứa nhỏ ôm lấy mặt mình lăn lộn.

Bên phải con ngươi, nếu không có biện pháp đặc trị, liền từ nay cáo biệt cuộc đời.

Bé trai cùng lúc đó, nhân cơ hội bế lên bé gái, muốn lùi lại khỏi tên Tội Phạm sắp phát khùng…

“Hai đứa mày… CHẾT ĐI…I…I…!!!”

“Cái gì!?”

“CẨN THẬN SAU LƯNG NHÓC!!!”

Biến cố bất ngờ làm tất cả mọi người phải sững sờ. Mất mấy giây kịp tỉnh táo trước chuyển biến cái rụp này, cảnh tượng khiến họ phải hãi hùng khiếp vía, đó là tên tội phạm đã nổi điên.

Khoảng cách giữa hắn và hai đứa nhỏ quá gần, không người nào kịp ứng cứu.

PlooPy chỉ mới phát ứng, vừa phóng ra hai cánh tay cao su kéo dài của mình, trong hi vọng mong manh rằng có thể cứu tính mạng của hai đứa bé.

Gió rít gào sau lưng thằng bé, một nắm đấm khổng lồ muốn đập nát nó và con nhỏ…

“Đừng sợ Momo…Mình sẽ...bảo vệ cậu!”

Nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên khuôn mặt của bé trai mà trong mắt bé gái…Tựa như…Một thiên thần vậy!

ẦM…M…M…m…m!!!

Nắm đấm to lớn chỉ khẽ chạm nhẹ, đã quét bay cả hai đứa nhỏ, tụi nó giống như lá khô trong gió, bay thẳng tắp mười mấy mét…

[Đau quá! May mắn, mình có luyện Kami-e…Tekkai vẫn chưa thể trụ nổi a…]

Bao nhiêu suy nghĩ thoáng qua…Thằng bé đã đập mạnh thân thể xuống mặt đất…Nhưng nó vẫn cố gắng điều chỉnh lại, để con nhỏ không nhận được lực trùng kích quá lớn.

“T…ốt…r…!”

Chỉ kịp phun ra một câu, thằng nhỏ đã bất tỉnh nhân sự…..

( 0, 0)!?

[Đây là đâu? Đau đầu quá!]

Hitomi…!

Hitomi…!

[Nghe như có ai gọi mình…!]

“Hitomi…! Mau tỉnh lại đi…Huhu…Momo nè…Cậu tỉnh lại đi mà!”

Giờ này, cậu đã nghe rõ ràng, tiếng gọi chủ nhân!

Cố gắng…Mở mí mắt ra…Nhưng nặng chịch!

“m…m…M…ì..n..h!”

Khẽ phều phào ra một từ, Hitomi rốt cuộc cảm nhận được những tia nắng đầu tiên chói vào mắt. Cậu đang nằm ở trên một cái giường trắng tinh…Mùi thuốc đặc trưng chỉ có ở bệnh viện.

Bên cạnh cậu, toàn thân áo đầm đỏ, vẻ mặt vui phát khóc Momo nhìn trân trân vào bản thân rồi chợt òa khóc lên…

“Ba mẹ ơi…Hic hic…Hitomi tỉnh rồi này!”

“Trời…Nó tỉnh rồi hả?”

“Có sao không thanh niên…?!”

“Làm tụi mình hú hồn hú vía!”

Rất nhanh, Hitomi đã biết được mọi chuyện diễn ra sau khi mình bất tỉnh. Tên tội phạm đã bị đánh đập cực kì tàn nhẫn, thậm chí gần chết vì mấy vị cảnh sát và anh hùng cứ tưởng Hitomi không thể qua được kiếp nạn này.

Vui mừng tràn ngập khắp phòng bệnh vì thằng nhỏ đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

………………………………….

“Momo…Cậu nghĩ gì mà chăm chú thế?!”

Jiro cảm thấy Momo tuyệt đối đã bị Hitomi bắt luôn trái tim đi rồi, cô huơ huơ bàn tay nãy giờ mà Momo chả hề để ý, chỉ đăm đăm nhìn hướng cậu chàng kia mới vừa chạy đi.

“Mau đi tập hợp với mọi người thôi! Đứng riêng lẻ như này nguy hiểm lắm!”

“Tớ gọi nãy giờ cậu chả chú tâm đấy!”

“Ý thiệt sao ( 0, 0)"

"..."

"Xin lỗi nha!"

“…”

Khu Vực Trung Tâm…

Từ xa nhìn vào chỉ thấy ngổn ngang tội phạm nằm lăn lóc khắp mặt đất, phải có hơn mười lăm tên là ít.

Aizawa một mình tả xung hữu đột, khả năng sử dụng dây xuất thần nhập hóa, kinh nghiệm chiến đấu lão làng cùng với LV1 +7 thể chất giúp ông thầy có thể đấu chọi với cả đám tội phạm mà không rơi xuống hạ phong.

Tuy nhiên, liên tục di chuyển và vận dụng năng lực là gánh nặng rất lớn của Aizawa. Có điều, nhìn xung quanh chỉ còn lưa thưa vài ba con tôm tép nhỏ, ông thở phào nhẹ nhõm…

Pặc…!

Hất mạnh sợi dây, nhảy người lên cao ba bốn mét, Aizawa trói chặt ba tên tội phạm còn đứng tại đó, hất mạnh một cú.

Rầm!

“Như vậy là xong rồi sao!”

“Còn trùm cuối nữa thôi!”

“Ngươi là Shigaraki!?”

Không thèm đáp lại, hay để tránh phân tâm, cả người đầy tay chỉ lộ một con mắt, trông ghê tởm cực kì Shigaraki Tomura lao nhanh về phía Aizawa, miệng liên tục đếm thầm:

“Hai mươi bốn giây…”

“Hai mươi ba giây…”

“Hai mươi giây…”

“Mười bảy giây…”

Va chạm!

Huỵch!!!

Aizawa kéo sợi dây cacbon và cho Shigaraki một cú chỏ cực mạnh vào bụng.

Pặc…!

“Ngươi cứ liên tục di chuyển nên thật khó để phát hiện được…Nhưng có một khoảnh khắc, mà tóc ngươi phủ xuống đấy!”

“Đó là lúc ngươi kết thúc một động tác…”

“HẢ…!” - Aizawa rợn người khi nghe tên tội phạm phân tích yếu điểm của mình. Ông cố rút tay ra mà không được…

“Và rồi khoảng cách giữa những lần đó…càng lúc càng ngắn lại!”

“Đừng tự ép mình quá chứ…Eraser Head!”

“Khỉ thật!!!”

Răng…rắc…!

Quirk của Shigaraki phát động, hiển nhiên, lần này Eraser của Aizawa đã không còn tác dụng…Cánh tay của ông nhanh chóng bị mục nát dưới năng lực của tên tội phạm.

Bịch…!

Aizawa mạnh mẽ đá một cú vào mặt Shigaraki, thoát khỏi sự trói buộc của hắn, nhưng cũng không thể cứu vãn cánh tay của mình…Khuỷu tay của ông, đã hỏng mất rồi!

“Má nó…!”

Aizawa chúi người xuống né tránh một tên tội phạm ẩn núp nãy giờ để đánh lén ông. Việc đánh mất một cánh tay khiến Aizawa mất đi tính linh hoạt và khả năng chiến đấu giảm sút đáng kể.

Shigaraki rã rời đứng dậy, giọng điệu đắc ý nỏi:

“Cái năng lực của ngươi, không thích hợp cho chiến đấu với một nhóm trong thời gian dài nhỉ…?!”

“Coi bộ quá khó so với công việc thường ngày ha..!”

“Sở trường của ngươi…Chính là kiểu đột kích xong rồi đánh nhanh rút gọn nhỉ!”

“Cho dù thế, ngươi vẫn lao vào chiến đấu trực diện với bọn ta…Chắc là để cho học sinh của người cảm thấy an tâm nhỉ…Há há!!!”

Hù Hù…

Từng tiếng thở dốc phát ra từ Aizawa sen-sei chứng tở ông đang mệt như thế nào. Ông đạp ngã tên Tội Phạm cuối cùng, đứng đối diện với Shigaraki…

“Thiệt là ngầu quá nha…Anh hùng!”

“À mà này…Ngươi có lẽ nhầm lẫn một điều đấy…Trùm cuối…Không phải là ta đâu!”

“Cái gì?!”

Một cảm giác lạnh gáy truyện từ đằng sau, Aizawa co rụt mắt lại khi thấy bóng đen to lớn đang bao trùm bản thân…Một bàn tay tà ác, đang hướng về phía ông vươn ra…

Khói mờ đột ngột hiện ra sau lưng Shigaraki…

“Shigaraki Tomura…!”

“Kurogiri…Ngươi xử xong Juusan Gou chưa?”

“Rồi…Nhưng một trong số bọn trẻ…Đã thoát đi!”

“HẢ…Kurogiri…!”

Giọng của Shigaraki nghe âm trầm đến cực điểm...

“Nếu ngươi không phải là cổng dịch chuyển, thì ta đã băm ngươi ra làm trăm mảnh rồi!”

“Xin lỗi!”

“Quả thật…Chúng ta không thể đối đầu với cả đám chuyên nghiệp được!”

“Game Over rồi!”

“Về nhà thôi…!”

“Nhưng trước tiên…”

Kurogiri nhìn về phía bờ hồ, lại nhìn hướng Aizawa, ánh mắt tràn đầy ác ý…

“Vậy hãy để ta…!”

To be continued!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.