Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 71: Tập kích. Một




Năm Nguyên Thú thứ hai, đầu xuân, Phiêu Kỵ Tướng quân triều Hán Hoắc Khứ Bệnh dẫn một vạn người ngựa vượt qua Hoàng Hà, xuất chinh vùng Mạc Nam.*

(*) phía Nam sa mạc Gobi

So với Trường An, mùa xuân ở Mạc Nam đến chậm hơn một chút, tuyết còn chưa tan hết. Chỗ vó ngựa đạp qua, tuyết hóa thành nước, bắn lộp độp.

Mỗi sĩ tốt xuất chinh đều mang theo hai hoặc là ba thớt tuấn mã, vì để giữ ngựa có đầy đủ thể lực, sau khi phóng đi với tốc độ cao nhất tầm nửa ngày, toàn quân xuống ngựa chỉnh đốn sơ, sau đó đổi sang con ngựa dư kia.

Tử Thanh nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn quanh khắp, dãy núi cỏ cây hai bên còn bị tuyết trắng phủ mênh mông nhìn rất quen mắt, đây chính là tuyến đường lần trước từng đi qua, đi thêm một ngày đường nữa, là đến đại bộ lạc Hung Nô chỗ Hưu Đồ Vương. Cô khẽ nhăn mày, không đúng, dựa vào tốc độ bôn tập này, cơ bản không cần đến một ngày, đêm nay đã có thể tập kích bộ lạc Hưu Đồ Vương.

Ban đêm đánh úp với quân Hán mà nói, là có thể giảm thương vong đến thấp nhất, cô nghĩ, tự dưng không biết sao lại nhớ đến đứa bé sơ sinh còn trong tã kia…

Người thấy chiến mã hí vang, sắc lạnh binh khí lập lòe, cô bỗng xoay người lên ngựa, tay vững vàng níu dây cương, không cho mình nghĩ tiếp nữa.

“Đến chừng nào mới được ăn cơm chứ?”

Từ Đại Thiết đã nuốt hết hai cái bánh mì to, đang uống nước, đầy đầu cậu ta đều nghĩ đến cơm canh nóng, thất vọng phát hiện trong quân vốn chẳng có lệnh đốt lửa, nói gì chôn bếp nấu cơm.

Triệu Chung Vấn tự dò lưng ngựa đoạt túi nước, căn dặn cậu ta: “Uống nước ít chút, nếu không bánh mì nở trương trong bụng, chết người đấy.”

Vẻ mặt Từ Đại Thiết đau khổ vỗ vỗ bụng, ồ lên, lại lí nhí: “Nhưng tớ đói…”

“Gắng chịu đi.”

Dịch Diệp đang chuyển yên ngựa sang thớt ngựa bên cạnh, buộc lại dây da, xoay mình lên ngựa, thở một hơi dài, cười bảo Từ Đại Thiết: “Người Hung Nô thích nhất là món dê bò nướng, nói không chừng chúng ta đánh chúng xong là có thức ăn sẵn luôn.”

“Thật chứ?!” Từ Đại Thiết vừa mừng vừa sợ.

Dịch Diệp cười hắc hắc không ngừng: “Đương nhiên là thật, cậu không nghe Tướng quân nói, lần này chúng ta không mang theo lương thảo quân nhu, là vì tiết kiệm chút, dù sao người Hung Nô cũng có thức ăn, chúng ta ăn của bọn chúng, vừa ngon vừa nóng hổi sao.”

Nghe vậy, Tử Thanh không kìm được cúi đầu cười khổ, cũng chỉ có Dịch Diệp mới có thể giải thích Tướng quân thành ra vậy. Không mang theo lương thảo quân nhu, mỗi người chỉ chuẩn bị hai ngày lương khô bên mình, là để bôn tập người Hung Nô bằng tốc độ nhanh nhất, phương pháp này quả là cực kỳ mạo hiểm, ngộ nhỡ… một mình xông vào vùng đất Hung Nô đã là đầy mạo hiểm, lần này một vạn người nếu hết nước cạn lương thực, hậu quả quả là không dám tưởng tượng.

Tổng lệnh kỳ vung xuống!

Triệu Chung Vấn nhanh chóng lấy cây cờ mình ra vung cờ hiệu tương ứng với đám người — lên ngựa xuất phát! Hết tốc độ tiến về phía trước!

Đại quân chạy theo hướng tây, băng băng lao đi, thấy mặt trời đỏ lặn xuống ở bờ Tây, rồi bầu trời đầy sao ẩn hiện buông. Cho đến nửa đêm, đến khi còn cách một khoảng với bộ lạc Hưu Đồ Vương, Hoắc Khứ Bệnh mới hạ lệnh chạy chậm lại, từ từ lén tới chỗ gần mới hạ lệnh dừng lại thay ngựa, nhưng không được châm lửa, càng không được nói chuyện.

Để tránh ngựa chấn kinh vô cớ, trên đầu mỗi thớt ngựa đều trùm miếng vải đen, đoàn đại quân đen nghịt nằm phía sau dốc núi ở chỗ này, thao luyện gian khổ tẻ ngắt trường kỳ đến lúc này đã có hiệu nghiệm, bọn họ yên tĩnh như bóng trăng mờ, không một tiếng động.

Hoắc Khứ Bệnh đích thân dẫn những tay bắn cường nỏ giỏi trong Hổ Uy Doanh trèo lên đỉnh núi, chân núi là bộ lạc Hưu Đồ Vương, hơn ngàn lều vải phân bố tinh tế đan xen nhau ở đây. Vì đã nửa đêm, lều còn đốt đèn chỉ còn rải rác mấy căn, người tuần tra đêm chia làm bốn đội, mỗi đội bốn người, tuần sát tới tới lui lui giao nhau, ngoài ra còn có bảy tám người Hung Nô đứng trạm canh gác bên ngoài, thỉnh thoảng lười biếng ngáp dài.

“Lão Triệu, lại đây!” Chàng gọi Triệu Phá Nô thật nhỏ.

Triệu Phá Nô nằm nhoài người, dùng cả tay chân bò qua.

“Anh truyền lệnh xuống, dùng minh hỏa làm hiệu, toàn quân phát động tiến công về phía bộ lạc Hưu Đồ Vương!”

“Rõ.” Triệu Phá Nô quay về cực kỳ nhanh.

Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục nằm trên sườn núi, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Bá Nhan, Bá Nhan lập tức ghé đầu qua. Hoắc Khứ Bệnh bĩu môi chỉ hướng trinh sát tuần hành xa nhất phía bộ lạc Hưu Đồ Vương, thấp giọng hỏi: “Trong tầm với chứ?”

Bá Nhan ngắm khoảng cách một hồi, gật nhẹ: “Lục Thạch nỏ có thể.”

“Phải một tiễn mất mạng, cùng một lúc!”

Bá Nhan đếm sơ số người, vẫn nhẹ gật đầu: “Có thể, Hạo Nhiên xem như sắp đến, vừa đủ.” Cộng thêm chính anh ta với Thi Hạo Nhiên, tay bắn cường nỏ giỏi dưới tay có thể kéo Lục Thạch nỏ vừa đủ mỗi người một tên, không cần đội nguy hiểm bị phát hiện mà tiến lên, từ trên sườn núi có thể xử lý sạch tất cả đám tuần hành trinh sát người Hung Nô.

“Đi chuẩn bị, nghe hiệu lệnh của ta!”

“Rõ.”

Dưới ánh sao mờ ảo, Hoắc Khứ Bệnh nhìn đám người dưới chân lặng ngắt như tờ, ngầm hít thở một hơi, quay lại nhìn, Bá Nhan, Thi Hạo Nhiên và hai mươi mấy hảo thủ đã chuẩn bị xong xuôi, Lục Thạch nỏ đã cõng trên lưng, chỉ đợi chàng ra lệnh một tiếng là đứng lên khai nỏ.

“Chuẩn bị châm lửa.” Hoắc Khứ Bệnh sai sĩ tốt theo hầu ở bên cạnh.

Sĩ tốt móc đá lửa từ trong ngực, trên bó đuốc bên cạnh đã bọc vải bông thấm qua dầu, gật đầu ra hiệu với Tướng quân đã chuẩn bị kỹ càng.

Trong lớp sương mù mỏng lạnh lẽo, tay Hoắc Khứ Bệnh quyết liệt chém mạnh xuống, cường nỏ thủ cùng nhau đứng dậy, kéo mở Lục Thạch nỏ, hai mươi mấy mũi tên sắc bén vạch phá bầu trời đêm, bắn về phía bộ lạc Hung Nô!

“Châm lửa!” Hoắc Khứ Bệnh quát.

Đá lửa bật đánh, tia lửa tung tóe, trong nháy mắt vải bông cháy hừng hực, gần như cùng tích tắc đó, toàn bộ huyền giáp dưới chân động đậy, vó ngựa lao nhanh, Triệu Phá Nô dẫn họ phóng thẳng vào bộ lạc Hung Nô.

Theo tiếng vun vút, đám người tuần sát hầu như đều bị bắn trúng chỗ yếu, không kịp cảnh báo đã ngã xuống đất. Chỉ có một người bị bắn trúng đúng chỗ hiểm, đang lớn tiếng kêu gào, Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày, Bá Nhan đã nhanh tay lẹ mắt bổ sung một tên, mới quật ngã gã kia.

“Tên kia của ai?” Hoắc Khứ Bệnh tức giận hỏi.

Thi Hạo Nhiên đi tới, vẻ đau khổ nói: “Là của tôi…”

“Bắn vào chỗ hiểm? Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy!” Hoắc Khứ Bệnh thuận tay bợp đầu cậu ta, quay lại, thấy trong bộ lạc Hung Nô đã có người bị tiếng gào vừa rồi bừng tỉnh, cầm khí giới sắc bén chạy đến, gặp trúng Triệu Phá Nô đang xông thẳng vào trong doanh, bị trường kích xuyên ngực, máu tươi phụt ra.

Một vạn quân Hán tiến quân thần tốc, áo đỏ giáp đen, thế không thể đỡ, phàm là người cầm binh khí phản kháng, tất thảy giết chết. Lại dẫn lửa đốt lều vải, dồn ép đám Hung Nô nấp trong trướng bắn tên vào quân Hán chạy ra hết.

Ánh lửa ngút trời, người Hung Nô thất kinh tự từ trong lều cháy rào rạt chạy ra, hoặc bó tay chịu trói, hoặc bị chém giết tại chỗ, từ lúc vừa mới bắt đầu trận tập kích đã không có bất kỳ ý niệm huyền ảo nào đáng nói.

Nhìn phía dưới hợp thành biển lửa, Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, phủi bụi đất trên giáp, thấy Thi Hạo Nhiên còn đang không được tự nhiên nhún vai lắc lắc cổ tại chỗ.

“Oắt con, sao thế?”

“Có thứ gì chui vào trong nội y tôi, vừa rồi là do ngữ ấy cắn tôi một phát, tay run một cái, mới…”

Thi Hạo Nhiên cau mày thật chặt, đưa tay vào bắt, hùng hổ lột mấy lớp, xách ra một con rết lớn đen đỏ đan xen. Hiện giờ đã là đầu xuân, là lúc côn trùng ngủ đông bò ra ngoài, chắc con rết vừa từ trong đất leo ra, bò ngay lên người Thi Hạo Nhiên đang nằm bên cạnh. Cả người cậu ta sưng một cục u, quẳng mạnh xuống đất, dùng thân nỏ nện đến nát nhừ.

“Xem chút tiền đồ của cậu này!” Hoắc Khứ Bệnh cười rộ, chân đá mông cậu ta, “Tranh thủ tìm y sĩ trước đi.”

Thi Hạo Nhiên chỉ thấy thắt lưng bị cắn đau như thiêu như đốt, không dám chậm trễ, vội chạy xuống tìm y sĩ cứu chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.