Say Mộng Giang Sơn

Chương 10: Thiếu nữ yêu thầm




Hứa Tiểu Kiệt thấy mọi người ai cũng nhìn về phía y, liền cười hì hì nói:

- Chuyện này xảy ra vào mấy hôm trước ở phường Quy Nhơn, chuyện là ở phường Quy Nhơn có một nhà họ Hạ, cô con gái nhà họ Hạ thích một người họ Tôn cùng phường nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ, cô gái này lại không biết chữ, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, liền tặng chàng ta một cái khăn lụa.

Chàng trai kia nhận lấy khăn tay của nàng, nhưng lại không biết ý tứ của người ta, bèn đi hỏi một người có học ở trong phường, người này cầm lấy khăn lụa, lật qua lật lại hai lần, bên trên một chữ cũng không có, cũng không thêu cái gì, ông ta cũng lấy làm khó hiểu. Tuy nhiên, sau khi ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu, liền nói với chàng trai:

- Chúc mừng, chúc mừng, cô nương ấy là có tình ý với ngươi rồi.

Những người đàn ông đang sì sụp ăn mì cũng mồm năm miệng mười mà nói:

- Chỉ dựa vào một tấm khăn lụa trắng, người có học kia làm sao mà biết được?

Hứa Tiểu Kiệt đắc ý nói:

- Vậy mới nói, người có học đúng là người có học, rất thông minh lanh lợi, ông ta nói: “ Ngươi xem, khăn lụa này trống trơn, nhìn ngang nhìn dọc, lật qua lật lại, bất kể nhìn như thế nào, cũng chỉ có tơ. “Tơ”, cũng chính là “tư”. Như vậy chẳng phải cô nương người ta thích ngươi sao? Kết quả là, chuyện tình của hai người cứ như vậy mà tiến tới”.

Một người đàn ông vỗ đùi nói:

- A! Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, không sai chút nào, khăn tay bằng lụa không phải chỉ sự vương vấn sao?

Hứa Tiểu Kiệt hôm nay chỉ nói chuyện nam nữ, không hề nói đến chuyện của các quan lại, nếu để mặc cho bọn họ cứ nói mãi về cái đề tài này, nội dung nói chuyện phiếm sáng nay chỉ sợ cũng xoay quanh đề tài về chuyện tình nam nữ thôi.

Dương Phàm cố ý làm cho bọn họ chấm dứt đề tài này, ngược lại thảo luận về bọn quan viên nghe lý thú hơn, bèn nói:

- Theo như ta thấy, chỉ sợ vị cô nương tặng khăn kia, bản thân cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nàng là một người con gái, chịu đem khăn tay của mình tặng cho chàng trai kia, tình ý đã quá rõ ràng rồi.

Chỉ có điều chàng trai mà nàng thích cũng hơi thật thà chất phác, không thể hiểu được điều này. Mà người có học kia lại phức tạp hóa vấn đề, may mà cũng không sai, suy nghĩ ấy của ông ta cũng phù hợp với chuyện tình nam nữ, không có làm lỡ chuyện tốt của người ta. Trần Nhị thúc, thúc hầu hạ ở phủ Thị lang, gần đây nhất có chuyện gì lý thú không?

Vị Trần Nhị thúc kia đang vùi đầu ăn mì, nghe vậy liền ngẩng đầu cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một thiếu nữ mặc váy ngắn liền eo màu xanh, áo khoác màu trắng với hai tay áo rộng vẻ mặt “ Không coi ai ra gì “ đi về phía bọn họ.

Vị cô nương này bước chân nhẹ nhàng, đi giống như mèo con, dọc đường nếu như gặp người quen chào hỏi nàng, nàng mới lộ ra vẻ mặt rất “ Kinh ngạc “ , nghiêm túc nhìn sang, sau đó chợt như bừng tỉnh, rồi mới lễ phép ân cần thăm hỏi một câu với người ấy.

- Trần Nhị thúc có ở đây không?

Thiếu nữ đến gần, nheo mắt hỏi mọi người, ngay tại chỗ đối diện với nàng năm thước, một người thô kệch có râu quai nón đang ngồi dựa vào gốc cây, người này chính là người mà Dương Phàm mới vừa gọi là Trần Nhị thúc, Trần Nhị thúc đứng lên, chào hỏi cô nương kia, cười vang nói:

- Tiểu Đông cô nương, cô nương đã đến rồi sao, ta ở chỗ này đây.

- Ồ, Trần Nhị thúc, áo của thúc cháu đã làm xong.

Tiểu Đông cô nương mắt đang dáo dác dường như đã tìm được mục tiêu, bước về phía lão, một người đàn ông ngồi ở trên đá bên cạnh ăn mì vội rút chân lại, sợ nàng vấp ngã.

Tiểu Đông cô nương cười híp mắt đến gần Trần Nhị thúc, lấy cái áo đang cầm trên tay đưa tới, nhỏ nhẹ nói:

- Nhị thúc, áo của thúc đã làm xong.

Người thiếu nữ này chẳng những tiếng nói nhỏ nhẹ, thân hình cũng khá mảnh mai, dung mạo của nàng cũng rất xinh đẹp, trên mũi, trên mặt có mấy nốt tàn nhang mờ mờ, nhìn cũng không rõ lắm.

Trần Nhị thúc đặt cái tô xuống, đưa tay xoa xoa ở trên người, cầm lấy bộ áo mới kia, nhìn đường may khéo léo, tỉ mỉ, vui vẻ nói:

- Ha ha, Tiểu Đông à, cháu may y phục này thật sự là vừa nhanh lại vừa đẹp.

Tiểu Đông cười cười mà nói:

- Nhị thúc khách sáo rồi, nếu Nhị thúc thích, sau này nếu có may áo hãy đến nhà cháu, mọi người đều là láng giềng, nhất định giá cả sẽ lấy rẻ một chút.

Trần Nhị thúc liên tục gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.

Tiểu Đông do dự một chút, trên mặt liền thoáng một chút đỏ, nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi cháu... hình như nghe thấy tiếng của Nhị Lang, Nhị Lang... có ở đây ư?

Tiểu Đông nói xong, liền nheo mắt lại, nhìn về phía những người khác đang ngồi vây quanh dưới tàng cây, thị lực của nàng bẩm sinh đã không tốt, nói theo cách nói hiện đại chính là thị lực bị cận nặng, khi muốn nhìn ai, theo bản năng mắt phải nheo lại.

Dương Phàm một thân một mình, trong nhà không có ai nấu ăn, mỗi ngày đều đến đây ăn cơm, sao lại không có ở đây chứ? Tiểu Đông cô nương biết rõ còn cố giả vờ hỏi.

Dương Phàm lúc này đang bưng chén canh, nghe vậy vội lủi ra sau lưng người khác trốn.

Từ dạo Tiểu Đông cô nương bị té ngã, đúng lúc hắn nhìn thấy, nhào về phía trước đỡ dậy, cô nương Tiểu Đông này dường như liền có tình ý với hắn, chỉ muốn gặp được hắn, dù không có việc gì cũng tìm cớ mà bám dính lấy hắn. Mặc dù Dương Phàm cũng mơ hồ đoán được tâm tư của nàng, nhưng vì người ta cũng chưa từng thổ lộ, hắn cũng không thể sỗ sàng cự tuyệt, chỉ có thể cố sức trốn tránh nàng.

Ngờ đâu một người đàn ông bên cạnh giở trò xấu, thừa dịp hắn không chú ý, đẩy hắn về phía trước, Dương Phàm “ Ôi “ một tiếng, lảo đảo một cái, trong tay đang cầm bát cơm chỉ còn lại có một ít súp còn chưa uống hết, lập tức tạt tràn ra ngoài, chẳng những đổ lên tay, còn văng đến váy của Tiểu Đông cô nương.

- Xin lỗi, xin lỗi! Tiểu Đông cô nương, ta không cẩn thận...

Dương Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn gã đàn ông kia liếc mắt một cái, quay đầu hướng về phía Tiểu Đông xin lỗi, Tiểu Đông cô nương bước tới gần, thấy rõ hình dạng của hắn, liền vui mừng mà nói:

- Không sao đâu, cũng không phải do Nhị Lang cố ý, đừng có khách sáo như thế, ngươi có bị bỏng hay không?

Tiểu Đông nói xong, liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, lau dầu mỡ dính trên tay và trên quần áo của hắn.

Dương Phàm lúng túng nói:

- Ôi... , Tiểu Đông cô nương, ta không sao. Nước canh đã nguội rồi, cô nương không cần... Này... Ha ha ha...

Tiểu Đông cô nương bắt lấy tay của hắn để ở trong tay mình, cẩn thận lau sạch cho hắn, nhỏ giọng từ tốn nói:

- Nhị Lang sống một mình, mọi việc đều phải cẩn thận mới được, không nên hấp tấp. Y phục của ngươi bị bẩn rồi, hay là cởi ra, ta mang về giặt cho ngươi.

Nói xong, lại định cởi áo ngoài của hắn. Dương Phàm kinh hãi, vội vàng khoát tay:

- A, không sao, không sao! Tiểu Đông cô nương, cô nương không cần phải như thế, ta... Lúc này ta chỉ có một bộ quần áo mà thôi, nếu cởi ra thì lấy cái gì mà mặc.

Tiểu Đông khẽ thở dài, ân cần dặn dò:

- Đàn ông phải ra ngoài xã giao, không thể chi có một bộ quần áo được, đó chính là thể diện của đàn ông. Nhị Lang, huynh theo ta về nhà một chuyến, ta giúp huynhđo kích cỡ rồi may cho huynh một bộ y phục mới.

Dương Phàm cười gượng nói:

- Không cần, ta... rất ngại vì trong túi đã không còn tiền, bây giờ không thể đặt may áo mới đâu.

Tiểu Đông cô nương dịu dàng nói:

- Vậy thì có sao đâu, khi nào huynh có tiền thì trả cũng được, cho dù mãi vẫn không có tiền,... cũng không …có vấn đề gì.

Nói đến đây, Tiểu Đông cô nương liền hơi cúi đầu, trên mặt thoáng vẻ xấu hổ.

Dương Phàm bối rối nói:

- Đa tạ ý tốt của Tiểu Đông cô nương, tạm thời... ta chưa cần áo mới, khi nào ta muốn may quần áo, nhất định sẽ tìm cô nương may hộ. Ôi, ở phường đang gọi ta, chắc là có chuyện bảo ta làm, vậy... Tiểu Đông cô nương, ta đi trước, chúng ta gặp lại sau.

Dương Phàm cầm lấy bát cơm chạy trối chết, phía sau lập tức vang lên tiếng cười trêu cợt của mấy người đàn ông:

- Dương nhị thật là không có đạo lý gì cả, tình ý này so với 'Tơ chính là tư' còn rõ ràng hơn nhiều, sao cứ giả vờ ngây ngốc mãi thế.

- Đúng đấy, đúng đấy, Dương nhị à, Hoa đại nương ở phường Châm Chức có rất nhiều tiền, Hoa đại nương chỉ có một cô con gái bảo bối, người ta đối với ngươi tình thâm ý trọng, chi bằng ngươi tới nhà ở rể đi, từ nay về sau ăn sung mặc sướng, lại còn được một cô vợ nhỏ vừa thương ngươi vừa hiểu ý ngươi.

Mọi người bật cười ha hả, trên mặt Tiểu Đông liền đỏ ửng giống như hoa đào, vô cùng xấu hổ dậm chân nói:

- Ôi chao, mọi người nói bậy gì đó, người ta không thèm để ý tới các ngươi nữa.

Nói xong liền vén váy bỏ chạy, mắt của nàng tuy nhìn kém, nhưng phường này nàng quá quen thuộc đường đi, bình thường sẽ không gặp phải vấn đề gì.

Nhìn bóng dáng cô nương đang bỏ chạy, tiếng cười dưới tàng cây càng thêm vang dội.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Phường đinh làm việc mỗi người một nơi, không có việc gì cố định. Dương Phàm làm việc mỗi nơi một ít, nhàn nhã thoải mái là hết một ngày, và khi bóng đêm phủ xuống, liền cùng với Mã Kiều đi khóa cửa phường.

Thành Lạc Dương thực hiện việc cấm đi lại ban đêm, đến tối chỉ có những người có giấy phép đặc biệt mới được xuất hành, còn những người khác thì không được ra đường, tất cả dân chúng đều ở trong từng phường, phường này tương đương với một khu, bên ngoài đều có xây tường cao gần hai trượng, tối cổng cũng phải được khóa.

Cổng phường khi đã khóa, tất cả đường phố đều trở nên vắng ngắt, khi màn đêm hoàn toàn bao trùm vạn vật, trên đường phố tối đen như mực, ngay cả bóng quỷ cũng không có, mỗi nhà đều sáng lên ánh đèn, giống như sao lốm đốm trên bầu trời. Võ hầu (lực lượng canh gác) thỉnh thoảng đi tuần tra trên con phố số mười, nếu có người đi ra đường vào buổi tối, một khi bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ phải chịu một bữa đau khổ.

Muốn nói nơi có đèn đuốc sáng như ban ngày thì cũng có đấy. Những người quyền quý giàu có sắp đặt yến tiệc đãi khách tại nhà, hoặc uống rượu mua vui ca múa trợ hứng, hoặc có tiểu mỹ nữ ở thanh lâu kỹ phường vừa múa vừa hát, đàn sáo ngân nga, oanh oanh yến yến, căn bản cũng không ai quản, cấm đi lại ban đêm chỉ là cấm ở trên đường phố, ở trong nhà náo nhiệt như thế nào cũng không quan hệ với ai ở bên ngoài.

Tuy nhiên, quy định là do người đặt ra, có người đặt ra quy định, đương nhiên là sẽ có người làm trái quy định. Người ở trong phường này ngoại trừ không được đi lại trên con đường lớn số mười hay các con phố, con hẻm thuộc các tuyến đường chính, còn lại thì nếu như các cư dân đi lại vào ban đêm, phần lớn thời gian các Võ hầu đều là mở một mắt nhắm một mắt, cũng chẳng muốn quản làm gì.

Nhà của Dương Phàm ở phường Tu Văn là căn cuối cùng của lý thứ nhất hẻm thứ bảy, trong bóng đêm âm trầm, hắn lặng lẽ hiện ra ở sân nhà, lẳng lặng đứng yên trong hẻm một lúc lâu, thấy trên đường vô cùng yên ắng, lúc này mới lén lút lần mò đi về phía trước, cùng lúc đó, ở trong hẻm thứ tám cũng có một bóng đen bí ẩn đang lần mò đi ra.

- Kiều ca!

- Tiểu Phàm!

Hai người tiến đến gặp nhau, cẩn thận quan sát khắp nơi, Mã Kiều vỗ vai Dương Phàm, nói:

- Đi, làm việc thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.