Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Chương 36: Báo thù




- Ý ngài nói tôi là Mạnh Chung Xu?


- Phải, con là cháu gái của ta. Cha của con là Mạnh Khâm, anh trai ta, người đàn ông từng làm rung chuyển thương trường, người có năng lực hô mưa gọi gió. Đáng tiếc đến cuối cùng...


Vu Tịnh Nhã im lặng nhìn ông, cô không nói gì. Thoạt nhìn điềm tĩnh nhưng chỉ có bản thân cô mới biết tâm trí mình sớm đã điên loạn lên rồi


Kiếp đầu tiên cô là Mộc Di Ân, con gái ngài thủ tướng quốc gia


Kiếp thứ hai cô mượn xác của Vu gia đại tiểu thư, thành hào môn thiên kim, đứng trên vạn người


Tiếp theo cô chính là Mạnh Chung Xu, người sống sót thứ hai của đại gia tộc bị huỷ diệt


Ông trời đây là muốn trêu chọc cô sao? Cô chỉ muốn im lặng đóng phim, sau đó đi tìm vị tiên sinh ma quái trong truyền thuyết có khả năng gọi hồn, nhờ ông triệu hồi linh hồn của Vu đại tiểu thư chân chính về thôi mà. Nhiệm vụ của cô chỉ có như thế, sao bây giờ lại lòi ra cái tìm hung thủ báo thù?


Thiên a, cô chỉ là một quân nhân bé nhỏ yếu ớt, tay không cầm nổi súng thôi mà


Được rồi, cô xác thật là cầm nổi súng


Cho cô yên tĩnh chút, đừng hỏi yên tĩnh là ai....


[...]


- Ngài muốn tận tay giết chết hung thủ để báo thù cho gia tộc?


Tô Thịnh Nam dò hỏi, nhận được đáp án kinh hoảng đưa tay lên che miệng


Cô bé vốn là một con người bình thường thuộc giai cấp bình dân. Thế nhưng từ khi có được học bổng, bước vào ngôi trường quý tộc này, cuộc đời dường như đã bị xáo trộn.


Bị nữ thần học tỷ ghen ghét vì người học tỷ thầm thích lại để mắt đến mình


Bị ba bốn nam sinh theo đuổi, nhưng họ không đem lại vui vẻ gì mà toàn mang tới phiền phức


Bị cô lập, bị khinh thường, bị ghét bỏ, bị trào phúng... không được sự chấp nhận của mọi người


Tô Thịnh Nam nghĩ nếu được chọn lại cô bé sẽ chấp nhận bước vào trường cao trung bình thường, sống một cuộc đời an yên ổn ổn, không lo sợ suốt ngày


Thế nhưng... vào lúc này chị lại xuất hiện


Người vẫn luôn xem cô bé là cái gai trong lòng lại là người đầu tiên đưa tay ra giúp đỡ, chị mang cô bé về nhà dùng cơm dù biết đây là người mà em trai chị để mắt đến, không sợ bị lợi dụng để gả vào hào môn, người mang cô đến bệnh viện, ở bên túc trực không mất kiên nhẫn bỏ đi vì thời gian truyền nước dài, hơn nữa chị còn rất tin tưởng cô


Vu Tịnh Nhã là người thoạt nhìn điềm tĩnh nhưng lại rất đa nghi, chị làm việc luôn nhìn trước ngó sau, xác nhận an toàn mới làm. Thế nhưng hôm đó khi nhìn qua mắt mèo thấy người tới là Tô Thịnh Nam, không cần xác minh đã vội vàng mở cửa, để rồi bị mang tới đây


Tô Thịnh Nam nghĩ tất cả mọi chuyện  có lẽ là ý trời.


Nếu chị ấy đã lựa chọn tin tưởng mở cửa không bỏ rơi cô thì cả đời này cô cũng sẽ chẳng bao giờ phản bội chị.


Tô Thịnh Nam thề từ lúc chị ấy giúp đỡ cô trở đi, cả đời này Tô Thịnh Nam sẽ dốc lòng bảo hộ chị, vĩnh viễn không thay lòng


Đặt quyền lợi và cảm xúc chị lên đầu, đó là thứ mà Tô Thịnh Nam nghĩ tới đầu tiên khi làm bất cứ việc gì liên quan tới chị


Kể cả chuyện ngày hôm nay


- Phải, tôi muốn báo thù


Mạnh Khương Giang nặng nề đáp trả, tròng mắt ông đều hiện lên khát vọng giết chết kẻ thù


- Mạnh tiên sinh, tôi không đồng ý. Thứ nhất chúng ta không tìm được hung thủ, thứ hai nếu làm thế ông sẽ bị bắt bỏ tù


Vu Tịnh Nhã giải thích, Tô Thịnh Nam cũng đồng ý lời của chị gái nhỏ.


Đây là xã hội hiện đại, giết người phải trả giá


Thế nhưng cố tình Mạnh Khương Giang lại không muốn hiểu đạo lý này


- Chẳng phải hung thủ cũng không bị bắt sao? Mẹ kiếp, luật pháp vô dụng, quan toà mù loà, có tiền muốn làm gì thì làm sao? Bị bắt cũng được, bị phán tử hình cũng không sao, tôi muốn báo thù, tôi không thể để cả gia tộc chết oan như thế được


- Ngài đã nghĩ đến kết cục, thế nhưng vẫn muốn làm? Họ đều chết cả rồi, gia tộc ngài đều ra đi hết rồi, bây giờ mồ mả họ đều mọc cỏ xanh um, ngài còn đi giết người làm gì? Đồng ý là thoả mãn dục vọng báo thù, thế nhưng họ có sống lại được không? Ngài nói tôi và ngài là hai tộc nhân cuối cùng của Mạnh gia, vậy sau khi báo thù ngài sẽ chết, còn lại mỗi mình tôi. Họ sẽ điều tra ra Mạnh gia Mạnh Chung Xu còn sống, sau đó con cháu họ sẽ báo thù. Giết chóc rồi lại báo thù, tôi không muốn thế, đời này tôi không muốn dính đến máu người thêm lần nữa. Ngài hiểu không?


Vu Tịnh Nhã tức giận nói chuyện với ông. Cô đã chết một lần rồi, cô hiểu cảm giác đau đớn của cái chết. Tuy người cô giết đều là kẻ có tội, nhưng con người ai lại không biết đau, còn chưa kể người nhà của họ, cái cảm giác mất người thân thật sự rất tệ hại. Cô không muốn dính máu tươi nữa, cô chỉ muốn làm một diễn viên, sau đó đi tìm vị gọi hồn kia, mang linh hồn nguyên chủ trở lại, còn cô sau đó thế nào cũng được. Sống tiếp cũng được, mà trở về với trời xanh cũng tốt


Nghe lời cô nói Mạnh Khương Giang im lặng rất lâu, Tô Thịnh Nam cũng yếu ớt không dám lên tiếng, hồi lâu sau ông mới cất lời. Giọng nói yếu ớt, bất lực, lại đáng thương khiến người ta đau lòng


- Cháu đã yêu bao giờ chưa?


Vu Tịnh Nhã sửng sốt, bất động một hồi lâu mới đáp


- Đã từng....


Mạnh Khương Giang cười hiền hoà nhìn cô, sau đó ông kể lại một câu chuyện xưa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.