Sầu Triền Miên

Chương 5: Ngày đại hôn




Ngày tháng trôi qua như đưa thoi, trong nháy mắt liền tới mùng mười tháng ba. Hôm nay, ánh nắng tươi sáng, khi trời sáng sủa ,mát mẻ.

Sở gia một phản bình thường yên tĩnh, cả phòng giăng đèn kết hoa, hàng xóm vây tụ, vui sướng.

Sở gia bình thường yên tĩnh, nay cả nhà giăng đèn kết hoa, hàng xóm vây tụ, chung vui.

Sở Tiêu Lăng ở trong khuê phòng , sắc mặt cũng hiện nên vẻ vui mừng.

Nàng mặc áo phượng, khăn quàng vai, ngồi trước gương. Tiểu muội hàng xóm Huyền Cầm Nhithốt lên kinh ngạc , “Tiểu Lăng tỷ, nàng thật sự đẹp quá.Kỳ Vương nhìn thấy tỷ nhất định sẽ bị mê hoặc không dời mắt, đối với tỷ hết mực yêu thương. Huyền Cầm Nhihâm mộ cùng tán thưởng, cẩn thẩn chu đáo nhìn xem còn chỗ nào cần tân trang hay sửa sang lại không. Sở Tiêu Lăng, nước da trắng nõn, gương mặt quả đáo, đôi lòng mày lá liễu cong vút, mái tóc dài óng mượt như làn suối, cả người nàng tỏa ra nét thanh tươi xinh đẹp, không vướng tục.

Lần đầu nhìn thấy bản thân mình trong gương xinh đẹp động lòng người, Sở Tiêu Lăng tâm tình vô cùng mênh mông, nàng nghĩ hắn đã quen nhìn thấy mĩ nư, liệu có thích hay không thích nàng.

Từ nhỏ nhìn cha mẹ ân ái, tương kính như tân, nàng vẫn mơ ước, sau khi lớn lên cũng có thể tìm được người giống như cha ,nhất kiến chung tình, tài hoa hơn người làm phu quân. Vì vậy năm sáu tuổi bắt, nàng liền đi theo phụ thân đi học tập viết, tranh thủ tương lai có thể tài đức vẹn toàn, không đến nỗi thất lễ với phu quân.

Chỉ oán ông trời tàn nhẫn, sóng gió liên miên, làm nàng bất đắc dĩ phải xuất đầu lộ diện, chịu đủ những lời trêu ghẹo, cùng kỳ thị. Một năm trước, mẫu thân từng sai người tìm mấy nhà để tính hôn sự, những nam tử kia nhìn thấy tướng mạo của nàng, không khỏi cảm thấy hài lòng, nhưng khi bọn họ biết được nàng là bán đậu hũ ở đầu đường , mọi người lập tức biểu lộ khinh bỉ, tìm lý do từ chối.

Cử động của bọn họ, làm nàng thật sâu đau nhói, từ đó về sau, nàng không bao giờ nữa chịu tiếp nhận bất kỳ sự thân cận của bất kì nam nhân nào. Mẫu thân biết rõ nguyên do, mặc dù đau lòng, nhưng cũng không hề nữa miễn cưỡng, phó thác duyên phận cho trời định đoạt.

Nếu lão Vương phi nói nàng cùng kia Kỳ vương gia là thiên định nhân duyên, vậy mình gả đi thật cũng không phải không là một chuyện tốt. Quan trọng là, số tiền mừng kia có thể lấy ra cho mẫu thân chữa bệnh, vả lại nàng vào vương phủ thế lực, năm sau đệ đệ tham gia khoa cử cũng tương đối dễ dàng.

Suy đi nghĩ lại, nàng liền dứt khoát quyết định, sau khi lão Vương phi xuống sính lễ ,ngày thứ ba,nàng liền tự mình gặp lão Vương phi đồng ý hôn sự, đồng thời xin một yêu cầu, chính là mang Huyền Cầm Nhi cùng nhau vào phủ, làm nha hoàng riêng bên cạnh nàng.

Năm nay Huyền Cầm Nhi mới 13 tuổi , giống nàng đều xuất từ nhà nghèo khổ, trời sanh tính ngượng ngùng nhát gan, nếu không phải nàng giúp một tay, Cầm Nhi căn bản không cách nào sống yên ổn ở chốn phố xá này. Cho nên nàng quyết định mang Cầm Nhi cùng về phủ, mặc dù là hạ nhân, nhưng sống cùng nàng, chắc cũng không quá mức ủy khuất.

"Tiêu Lăng, đây là của hồi môn bà ngoại năm đó đưa cho mẫu thân , mẫu thân nay truyền lại cho con!" Mẫu thân Hứa thị không kìm được vui mừng đi vào phòng , dịu dàng nói , nghe giọng nói Sở Tiêu Lăng đang trầm tư liền trấn tỉnh lại. Cảm giác lạnh ở cổ tay, một chiếc vòng tay lấp lánh được mang vào cổ tay trắng nõn của Sở Tiêu Lăng.

"Cám ơn mẫu thân!" Sở Tiêu Lăng gò má hơi hồng, nhìn mẫu thân thản nhiên cười.

Hứa thị lúc này mới nhìn kỹ nàng, đáy lòng lập tức vọt lên một cảm giác có thể nói nên lời, hớn hở cùng kích độngHảo khuê nữ của bà, trong ấn tượng bà mãi là một cô nhóc, rốt cuộc nay trưởng thành, lại xinh đẹp, mê người như vậy, từ hôm nay liền gả làm vợ người.

Nghĩ đến bản thân sắp phải rời nhà , Sở Tiêu Lăng giống nhau cảm thấy nồng đậm là không dứt được, không nhịn được kéo bàn tay gầy yếu ngăm đen của mẫu thân, nghẹn ngào mà nói: "Mẹ, về sau ta không ở trong nhà, người phải bảo trọng!"

Hứa thị cũng run rẩy cầm tay nàng nàng, muốn an ủi, nhưng giọng nói lại tha thiết, "Yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc mình, mẹ bình thường sinh hoạt rất tốt, hơn nữa còn có Dịch Bân ở đây, mẹ tuyệt đối không có sao!"

"Tóm lại mẫu thân phải cẩn thận, chờ con vào vương phủ, con sẽ khẩn cầu lão Vương phi giúp một tay, tìm một đại phu tốt, tận lực chữa khỏi mắt của người!" Thì ra là, mấy ngày này, Sở Tiêu Lăng tìm kiếm đại phu danh tiếng để chữa bệnh cho mẫu thân, đáng tiếc bọn họ đều nói mẫu thân mù thời gian quá lâu, không giúp gì được.

"Ừ, cái này về sau bàn lại. Ngươi sau khi đi , nhớ hiếu kính lão Vương phi, hầu hạ tốt Kỳ vương gia, bọn họ xuất thân cao quý, tính tình khó tránh khỏi có chút. . . . . . với chúng ta bất đồng, mọi sự phải học được nhẫn nhịn, cùng Kỳ vương gia và những thị thiếp kia ở chung hòa thuận!"

"Nữ nhi biết! Còn nữa..., nữ nhi sẽ thường trở lại thăm mẫu thân đấy!"

"Đứa ngốc, ngàn vạn đừng nghĩ như vậy! Vương phủ quy củ sâu nghiêm, ngươi thân là vương phi, không thể ra vào phủ thường xuyên, có chuyện gì cần nói cứ để cho Cầm Nhi nhắn tin trở lại, thỉnh thoảng ta cũng vậy sẽ phái Dịch Bân đi thăm ngươi! !"

"Bá mẫu ngài yên tâm, Tiêu Lăng tỷ không tiện ra ngoài, ta sẽ thay tỷ chuyển lời nhắn tới bá mẫu!" Huyền Cầm Nhi thuận tiện chen vào một câu.

"Ừ! Tốt lắm ,tốt lắm, đừng khóc, hôm nay ngươi là tân nương tử, không thể khóc, biết không?" Hứa thị nhẹ nhàng thay nàng xóa đi lệ trên mắt, tận lực đè lại thương cảm, thể hiện cao hứng.

Huyền Cầm Nhi lại vội vàng thay Sở Tiêu Lăng trang điểm lại, một lát sau, giờ lành đã đến, Sở Tiêu Lăng cùng mẫu thân, đệ đệ nhất nhất bái biệt mọi người, Huyền Cầm Nhi cùng bà nâng nàng lên tám đài kiệu hoa, một đường diễn tấu sáo và trống, hướng về phía Kỳ vương phủ chạy đi. . . . . .

Cùng một ngày, cùng canh giờ, phủ thượng thư một đoàn hỉ khí, giăng đèn kết hoa, đỏ thắm bên trên cửa gỗ dán đỏ thẫm chữ hỷ.

Nhan Hâm ngồi ở xinh đẹp khí phái trước gương đồng, dị thường hài lòng nhìn trong gương mình. Xinh đẹp, băng cơ ngọc phu, trắng nõn tựa như tô, cao quý hào phóng, dáng vẻ ngàn vạn, phong thái thi triển hết, xinh đẹp tuyệt luân không gì sánh được.

"Chúc mừng Nhị tỷ !" Kèm theo một giọng nói mềm mại nhưng lại mơ hồ lộ ra chanh chua , trong gương từ từ chiếu ra một bóng người mặc đồ màu xanh biếc , là tam tiểu thư của Thương Thư phủ Kim Nhan Ngọc.

Nhìn muội muội cùng cha khác mẹ , nụ cười trong sáng trên mặt Nhan Hâm đột nhiên trầm xuống, mắt tự nhiên nhăn lại, lòng thì đang rất tức giận.

"Nhị tỷ, tiểu muội còn tưởng rằng tỷ làm chánh phi của Vương gia phủ, không nghĩ tới chỉ là trắc phi. Ai, ta thay cha thật sự cảm thấy bi ai,thật đáng thương, đường đường là thiên kim cả phủ thượng thư thể mà thua cả một đê tiện bán đậu hũ Tây thi!" Nhan Ngọc than thở, ngoài mặt vì Nhan Hâm mà cảm thấy cảm thông, kì thực đang ném đá xuống giếng.

Nhan Hâm tiếp tục lạnh lùng nhìn nàng, vẫn không nói tiếng nào.

"Nhớ Nhị tỷ nói qua, Kỳ vương gia đối với ngươi nhất kiến chung tình, hôm nay lại làm cho ngươi ủy thân làm trắc phi, thật là khiến người khó hiểu! Còn có nha, tiểu muội nghe nói cô gái đậu hũ Tây Thi dáng vẻ rất thùy mị, thủ đoạn dụ dỗ rất nhiều, ở trên chợ làm mê đảo không ít nam nhân, hôm nay nàng đến vương phủ, sợ rằng Kỳ vương gia cũng bị nàng hấp dẫn, xem ra Nhị tỷ chính là nhanh chóng chuẩn bị trước đi là vừa!"

Nhan Ngọc nói không ngừng nghỉ, làm cho Nhan Hâm phải cố không chế cảm giác xấu hổ và giận dữ của mình, chỉ thấy nàng giận tái mặt, môi đỏ mím lại, ngón tay bấu chặt vào thành ghế, lộ ra những đường gân xanh.Nhan Ngọc để ý thấy càng thêm vui mừng, càng thêm chế nhạo và châm chọc : “Ta nói rồi, nếu đối thủ là một quý phi, thực lực không phân cao thấp thì phải đấu tranh gay gắt , tranh giành tình nhân. Đường này đối thủ của tỷ là một nữ nhân bần hàn, nếu tỷ bị đánh bại thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.

Bại? Quả thật chuyện cười! ! Nàng Nhan Hâm là loại người nào chứ? Trong tay chẳng những nắm giữ thẻ vàng , hơn nữa thủ đoạn dụ dỗ, lại thêm bộ dạng đáng thương yêu kiều, còn sợ Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ"thay lòng đổi dạ ư" ? Còn sợ Sở Tiêu Lăng kia đánh bại sao?

Hừ, chờ đến lúc đó, nàng không muốn cũng phải trở thành bù nhìn , không biết tự lượng sức mình ư, Nhan Ngọc miệng lưỡi sắc bén cũng phải á khẩu không trả lời được, Sở Tiêu Lăng kia thua chắc! Tóm lại,bất kì thứ gi gây trở ngại cho ta đều sẽ bị trừng phạt thích đáng cho xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.