Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 32




[Edit] Candysweetie

Dì Lý không nghĩ tới sẽ nghe được lời dò hỏi như vậy từ miệng Lâm Thanh Hàn, mấy năm nay, cậu chủ quá bận rộn công tác, chưa bao giờ hỏi han mọi sự trong nhà, cho nên hiện tại, cậu chủ đã biết chuyện gì rồi chăng?

Mặc kệ là bởi vì cái gì.

Đây đều là chuyện tốt.

Ít nhất cậu chủ đã bắt đầu quan tâm phu nhân.

Bà đã sớm thấy phu nhân mấy năm nay chịu khổ sở mà cảm thấy đau lòng, hiện tại nghe được người mở lời, liền như máy hát được bật lên, suy nghĩ bao lâu như dòng nước, tất cả đều nói ra.

“Ba năm nay, phu nhân kỳ thật cũng không thể gọi là vui vẻ.”

“Phu nhân không nhiều bạn bè, ngoài Kỷ tiểu thư lâu lâu đến rủ phu nhân đi chơi, còn thường ngày phu nhân chỉ làm một việc là ngồi đợi cậu chủ về...... Ngài ngày cậu thường đi công tác vội, ít khi về nhà, phu nhân sợ quấy rầy cậu công tác cũng không dám gọi điện thoại cho cậu chủ.”

“Có đôi khi trong nhà nấu cơm tối rất nhiều, đều là rất ngon, khi biết cậu không về, phu nhân mới bắt đầu ăn.”

Càng nói, dì Lý lại càng buồn, khe khẽ thở dài: “Trong hai năm, phu nhân cũng là ở nhà, cô đơn một chút, từ sau khi cô ruột của cậu chủ đến, phu nhân......”

Nghe bà nói đến cô của mình.

Lâm Thanh Hàn hơi nhíu lông mày, giọng nói cũng trầm đi một ít: “Cô ấy như thế nào?”

Dì Lý nghe vậy, nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, sau đó mới nhẹ giọng nói:

“Cô của cậu vốn dĩ không thích phu nhân, lúc cậu chủ ở nhà, bà ấy sẽ còn cố tỏ ra vui vẻ, chỉ cần cậu không ở nhà, bà ấy đối với phu nhân đều là châm chọc mỉa mai.”

“Cô cô nói phu nhân không sinh được con, nói phu nhân vô dụng, những lời này truyền tới bên ngoài, liên quan đến phu nhân, người ngoài ai cũng nghị luận sôi nổi.”

“Ngay cả lần trước cô ấy mời Tô tiểu thư tới nhà, việc sắp xếp cho Tô tiểu thư ở cạnh phòng phu nhân đều là có chủ ý, thậm chí còn sai phu nhân giúp Tô tiểu thư dọn dẹp phòng.”

......

Dì Lý nói những lời này.

Lâm Thanh Hàn một chút cũng không biết, Ôn Nhuyễn trước nay không nói với anh về những việc này, có đôi khi anh thuận miệng hỏi, cô cũng chỉ là cười rồi nói: “Không có việc gì”.

Bên tai dì Lý đang nói, mà trước mắt anh lại đột nhiên hiện ra khung cảnh ở trước nhà Kỷ gia, Ôn Nhuyễn nói ra những lời đó cùng anh...

Khóe mắt cô đỏ ửng, giọng nói trách móc, mang theo vô vàn điều ủy khuất, phẫn nộ, nhìn anh:

“Chúng ta kết hôn ba năm, gần 1100 ngày, chúng ta là mối quan hệ vô cùng thân mật, nhưng thời gian anh dành cho tôi, cùng nhau trò truyện, thực sự không có.”

“Anh luôn bận rộn, luôn có rất nhiều, rất nhiều việc cần hoàn thành, anh hiểu được cuộc sống hàng ngày, anh hiểu được những điều tôi trải qua trong ba năm nay sao?”

Anh đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, giống như có một hầm băng bên trong cơ thể.

Tại sao lại như vậy? Lâm Thanh Hàn không rõ.

Cô ở trước mặt anh luôn luôn hiền dịu, đối với người bên ngoài càng thêm không cần phải nói, lần nào anh cùng Ôn Nhuyễn dự yến tiệc, bọn họ không phải đều rất tôn trọng sao?

Từng giây phút trôi qua, anh càng chìm trong mớ hỗn độn.

Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, rồi từ suy nghĩ mà thốt ra thành lời với một giọng điệu bực bội: “Vì sao không nói với tôi?”

Cứ cho như Ôn Nhuyễn không nói.

Vì cái gì mà người khác cũng như thế này?

“Tôi đã từng muốn nói với cậu nhiều lần, nhưng phu nhân......” dì Lý dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài:

“Phu nhân nói cậu công tác đã rất mệt, không cần thiết lại làm cậu nhọc lòng chuyện trong nhà.”

“Cậu chủ.”

Dì Lý nhìn anh, nói một tiếng: “Ba năm qua, phu nhân thực sự sống không dễ dàng, trước kia phu nhân cười nói vui vẻ, ai nhìn không thích? Nhưng ba năm qua, chỉ có lúc cậu trở về, phu nhân nhìn mới tươi tắn lên một tí.”

Đôi môi mỏng khẽ run, anh nhắm mắt lại, trước mắt như một thước phim đẹp, hiện lên rất nhiều hình ảnh của Ôn Nhuyễn.

Thời điểm ban đầu cô được gả cho anh, nét mặt tươi cười rạng rỡ, cô thích ôm lấy anh, muốn cùng anh tay trong tay đi trên đường, buổi sáng và tối đều hôn lên môi anh.

Hai người vui vẻ hồn nhiên như đứa trẻ con.

Nhưng đã bao lâu rồi?

Anh không thể nhớ lần cuối cô cười rạng rỡ như vậy là khi nào, rồi cả lần anh và cô, hai tay đan chặt vào nhau cùng bước đi.

Tích tắc, tích tắc - âm thanh chuyển động của thời gian.

Không biết qua bao lâu, trong phòng mới nghe tiếng Lâm Thanh Hàn:

“...... Tôi đã biết.”

Anh không nhìn dì Lý, xoay người bước lên lầu, đi được một chút bước chân bỗng lảo đảo như sắp té ngã.

“Cậu chủ!”

Dì Lý vội đi tới, vươn tay, như muốn đỡ anh.

“Tôi không có việc gì.”

Lâm Thanh Hàn vịn tay vào tay nắm cầu thang, không cần đỡ, anh rũ mắt, chiếc đèn treo ở trần nhà chiếu ánh sáng xuống đôi mi cong dài, anh giống như một viên ngọc trắng mang đầy hắc khí.

Đi lên lầu được vài bước.

Anh đột nhiên dừng bước chân, lạnh tiếng nói một câu: “ Ngày mai, giúp tôi làm một chuyện.”

......

Lâm Tú Nga tối hôm qua đánh bài đánh tới nửa đêm mới về nhà, sáng nay ngủ đến hơn 11 giờ trưa mới dậy.

Bà ta hiện tại ở Lâm gia vô cùng thoải mái, đi ra ngoài vì là thân phận cô ruột của Lâm Thanh Hàn nên ai cũng phải nể, ngay cả đánh bài luôn có người nhường, nghĩ đến ngày hôm qua mấy người bạn cùng đánh bài cố ý nhường cho bà ta thắng, vừa có ý giới thiệu con gái nhà mình cho Thanh Hàn.

Bà ta kỳ thật rất chướng mắt mấy nhà đó.

So với Kỷ gia, Lý gia, Tô gia...... thì thật sự là kém quá xa.

Bất quá bắc cầu dẫn mối là có thể thu được không ít chuyện tốt cùng lễ vật, bà ta đương nhiên là không ngại, dù sao Thanh Hàn khẳng định là sẽ không quan tâm gì đến những cô gái ấy, bà ta liền nói giúp vài câu, chờ thêm mấy ngày lại mời các cô ấy tới nhà, phải làm cho nét mặt Thanh Hàn

Càng muốn.

Càng vừa lòng.

Lâm Tú Nga một bên rời giường, vừa nghĩ hôm nay đầu tiên là đi làm đẹp, vẫn là tìm người cùng đi dạo phố, đang suy nghĩ bỗng có người mở cửa đi vào.

Tình huống như thế nào? Lâm Tú Nga cau mày đi ra xem, nhìn thấy dì Lý cùng một đám người hầu đứng ở cửa, sắc mặt liền khó chịu, giọng nói nặng nề:

“Ai cho các người không gõ cửa liền tiến vào?!”

“Vừa rồi đã có người gõ cửa, khả năng ngài ngủ say quá, không nghe được.” Dì Lý trả lời thẳng thắn, không chút sợ sệt.

Lâm Tú Nga bất mãn dì Lý, bà là bậc tiền tối trong Lâm gia, ngay cả Lâm Thanh Hàn cũng 10 phần tôn trọng bà, bà ta liền bĩu môi:

“Chuyện gì vậy? Đưa nhiều người như vậy đi lên, không thấy được tôi mới vừa dậy sao?”

Nói xong.

Bà ta vừa ngáp dài, vừa hỏi: “Cơm sáng đều chuẩn bị chu đáo hết chưa?”

Dì Lý: “Thưa ngài, cơm sáng đều chuẩn bị tốt, ngài thay quần áo là có thể xuống lầu ăn.”

Bộ dáng này khá tốt.

Lâm Tú Nga vừa lòng, vừa định sai người mở tủ lựa quần áo, bên kia dì Lý cũng đã phân phó người:

“Được rồi, các người có thể đi vào thu dọn, tay chân cẩn thận, cậu chủ nói, cô cô dù sao cũng là người của Lâm gia, cho phép cô cô đem những món đồ đặt mua trong một năm qua đem đi, các người đừng làm hỏng nghe chưa.”

“Vâng!”

Mấy cô hầu gái lên tiếng, trực tiếp vào phòng, nào là thu dọn quần áo, nào là thu dọn trang sức châu báu, Lâm Tú Nga nhìn cảnh tượng này mà trợn tròn mắt.

Tình huống này là như thế nào vậy?

Bởi vì quá mức khiếp sợ, bà một chốc một lát đều có chút phản ứng không kịp, hơn nửa ngày rốt cuộc mới thay đổi nét mặt, tiến lên ngăn trở:

“Các người đang làm gì?! Ai cho các ngươi chạm vào đồ vật của tôi, buông ra hết cho tôi!”

Bà ta ra sức ngăn cản, nhưng không ai để ý đến bà ta.

Dì Lý càng là thái độ khinh khinh ngăn cản bà ta, ngữ khí nhàn nhạt nói:

“Cô cô à, ngài vẫn là xuống lầu ăn cơm sáng trước đi, ngài yên tâm, đồ vật thuộc về ngài đều không phải ít.”

“Chờ thu dọn xong, sẽ có người đưa xe chở ngài đến chỗ phi cơ riêng.”

Có ý gì? Xe đến, phi cơ riêng? Ai sẽ chở bà ta đi? Bà ta sẽ đi đâu?

Không đúng!

Đây là nhà bà!

Bà ta sẽ không đi đâu cả!

Tựa như điên loạn, bà ta nhào qua, có ý ngăn trở, nhưng Lâm Tú Nga là tiểu thư sống trong nhung lụa, sao có thể ngăn được hầu gái? Dì Lý nhìn bộ dạng này của bà ta, nhíu nhíu mày, lo ngại bà sẽ làm ầm ĩ lên, liền gọi hai người hầu lại:

“Các người lại đây, dìu cô cô xuống.”

“Lý Tố Trân!”

Lâm Tú Nga bị người giữ lại, mặt đỏ lên mắng chửi:

“Bà tính làm gì? Bất quá bà chỉ là một con chó của Lâm gia, sao dám đối đầu với tôi?! Bà tốt nhất hiện tại nên giải thích rõ ràng, bằng không chờ Thanh Hàn trở về, xem tôi......”

“Nếu cậu chủ không phân phó, tôi làm sao dám làm như vậy?”

Dì Lý cười tủm tỉm nói một câu, thấy sắc mặt trắng bệch của bà ta còn bổ sung một câu: “Cậu chủ nói, sức khỏe cô thái thái không tốt, thành phố này không khí kém, khó để cô tịnh dưỡng, nên đã mua một cái trang viên riêng cho ngài ở Anh quốc rồi, về sau ngài ở Anh quốc mà tịnh dưỡng cho tốt.”

“Thủ tục giấy tờ của cô đã xong rồi, ngài không cần về đây nữa, ở Anh quốc tĩnh dưỡng đi.”

Cái, cái gì?

Đây là ý của Thanh Hàn, sao có thể?

Lâm Tú Nga không còn giãy giụa, khuôn mặt từ nét giận giữ chuyển qua sợ hãi, bà ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Như thế nào, tại sao lại như vậy?”

“Thanh Hàn tại sao lại hạ quyết định như vậy?”

Dì Lý nhìn bà ta, vốn là không nghĩ sẽ nói, xem bộ dạng này, vẫn là bĩu môi nói: “Ngài chẳng lẽ đều đã quên, ngài mấy năm nay đối xử với phu nhân như thế nào?”

Nói xong, bà cũng không quan tâm phản ứng của Lâm Tú Nga, nhìn mấy cô hầu gái bảo: “Được rồi, dẫn cô cô đi đi.”

“Vâng!”

Lâm Tú Nga bị hai cô hầu gái dìu xuống dưới lầu, thần sắc mê man chưa kịp giãy giụa.

Cho nên Thanh Hàn làm như vậy chính là bởi vì bà đã từng khắt khe với Ôn Nhuyễn? Nhưng, nhưng anh không phải không thích Ôn Nhuyễn sao? Hai người đều đã ly hôn, vì cái gì hiện tại lại muốn thay Ôn Nhuyễn ra tay?

Dì Lý nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Bà đem đồ vật thuộc về Lâm Tú Nga toàn bộ cất vào trong rương, chờ bà đi xuống lầu, Lâm Tú Nga  rốt cuộc phản ứng lại, bắt đầu náo loạn lên, rồi khóc réo lên:

“Tôi không đi, tôi là cô ruột của Thanh Hàn, thằng bé không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Đưa điện thoại, tôi phải gọi cho Thanh Hàn!”

“Thằng bé từ nhỏ đã mồ côi, là ai nuôi nó lớn lên, nó không thể như vậy, không có lương tâm!”

Bà không muốn đi Anh quốc hay trang viên gì hết, cho dù bà ta thật sự tới Anh quốc, cho dù có người hầu hạ, sao có thể thoải mái như vầy được? Bà ta ở đây, đi đâu đều có người coi trọng, chờ đi Anh quốc, ai nhận ra bà ta chứ?

Đánh chết bà cũng không đi!

Dì Lý xem bộ dạng khóc la lăn lộn này của bà ta, so với mấy mụ đàn bà đanh đá bên ngoài cũng không khác bao nhiêu, bà nhíu nhíu mày, trực tiếp đi lên trước trách móc nói: “Cô cô, làm người phải có lương tâm, cậu chủ từ nhỏ không có cha mẹ, nhưng ngàu chiếu cố cậu ấy cái gì?”

“Ngài đi giao du bên ngoài, ba ngày hai đêm không trở về nhà, khiến cho Lâm lão gia tức giận, cậu chủ tốt với ngài, cũng vì nghĩ đến quần áo, đồ ăn mà ngài thỉnh thoảng mua cho cậu ấy.”

“Cậu chủ chăm sóc vì ngài là trưởng bối, lại ly hôn.”

“Ngài nói muốn về Lâm gia, cậu chủ cũng đồng ý, mỗi tháng còn trích từ tài khoản của mình cho ngài tiền tiêu vặt đều đặn, ngài nói cậu chủ không lương tâm, vậy ngài có còn không?! Ngài chỉ cần đối xử với phu nhân tốt một chút, đừng lúc nào cũng gây sự cho vợ chồng họ thì đâu ra nông nỗi này.”

Lâm Tú Nga bị nói sắc mặt lập tức trắng bệch.

Dì Lý vốn tướng sẽ mắng chửi người một hồi, mắt thấy người Lý Tắc phái đến đã tới, cũng không vì Lâm Tú Nga mà phí miệng lưỡi, trực tiếp nói cùng bọn họ: “Đều chuẩn bị tốt, các người có thể đưa cô cô đi.”

“Vâng.”

......

Tập đoàn Lâm Thị.

Lý Tắc nghe điện thoại của dì Lý, chờ một lát, anh gõ cửa văn phòng, chờ bên trong nói một tiếng:  “Vào đi”, anh mới đi vào nói:

“Boss, cô thái thái đã bị người đưa lên phi cơ, bà ấy lúc đi trên đường còn giãy giụa, nói phải gọi điện cho cậu chủ.”

Lâm Thanh Hàn không quan tâm, duyệt hợp đồng, nhàn nhạt nói: “Tùy bà ấy đi.”

“Vâng.” Lý Tắc lên tiếng, nhớ tới một sự kiện khác lại hỏi: “Còn có một việc, trước kia phòng tài vụ sẽ trích ra một số tiền hàng tháng để bà ấy tiêu vặt......”

“Ngừng.”

“...... vâng.”

Không nghĩ tới Boss sẽ tuyệt tình như vậy, Lý Tắc cũng không dám nhiều lời, anh nhẹ nhàng lên tiếng liền lui đi ra ngoài.

Chờ sau khi anh rời khỏi.

Lâm Thanh Hàn là lại phê duyệt hợp đồng một hồi mới buông cây bút máy trong tay, anh đứng lên, nhìn cửa sổ người xe đông đúc, anh mở di động bật Weibo, chú ý duy nhất đến người kia.

Cô đã hoạt động trên Weibo trở lại

Là bức ảnh ngồi ở lớp học, ánh mặt trời chiếu vào, cô nghiêng đầu, phản chiếu lên khuôn mặt cười tươi đẹp.

Lâm Thanh Hàn nắm chặt điện thoại, hơi buông xuống, lông mi cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Có một việc, dì Lý nói sai rồi.

Từ lúc rời xa anh, vẻ rạng rỡ của cô dường như lại xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.