Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 183: C183: Chương 183




Edit + beta: Iris

“Đào tiên sinh?” Lâm Dung An ôm tình nhân nhỏ mới quen chưa đầy một tháng, vẻ mặt vui mừng nhìn Đào Mộ: “Đào tiên sinh đang đi dạo phố cùng người nhà sao?”

Đào Mộ hơi gật đầu với Lâm Dung An, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

Đào Mộ rõ ràng không muốn nói chuyện với Lâm Dung An, Lâm Dung An không để bụng, tự tìm đề tài: “Đào tiên sinh đã đóng máy hơn một tuần rồi đúng không? Hôm qua tôi thấy cậu đăng Phi Tấn, chơi với người Hương Thành chúng tôi rất hăng say. Thật ra ca hát cùng mọi người cũng rất vui. Nếu Đào tiên sinh có hứng thú, có thể tham gia hội du thuyền của chúng tôi. Bọn họ đều là một vài người trẻ tuổi tài năng, mọi người tụ họp tâm sự với nhau, giúp đỡ lẫn nhau trên sự nghiệp.”

“Cảm ơn ý tốt của Lâm tiên sinh. Nhưng không cần đâu.” Đào Mộ hơi mỉm cười: “Tôi vừa quay phim xong, muốn nghỉ ngơi một chút, hai ngày sau sẽ về Yến Kinh.”

Dù là làm diễn viên hay web Phi Tấn, trọng tâm sự nghiệp của Đào Mộ đều ở nội địa. Hương Thành thật sự quá nhỏ, quan trọng nhất là Đào Mộ biết rõ hội du thuyền trong miệng Lâm Dung An, kỳ thật trong đó chẳng có người trẻ tuổi tài năng thực sự nào cả. Toàn là đám ăn chơi trác táng không có quyền thừa kế, chỉ có thể dựa vào chút tiền hoa hồng trong công ty, ăn no chờ chết tụ tập lại, bày ra các trò chơi xa hoa dâm dật. Bình thường, hầu hết đề tài giao lưu đều liên quan đến ao rượu rừng thịt.

Kiếp trước, từng có phóng viên tin đồn lén lẻn vào party hội du thuyền, quay được rất nhiều video điên cuồng khiến người khác phải trố mắt nhìn. Sau khi bê bối bị vạch trần, những người đó chẳng những không thấy nhục nhã, ngược lại còn tỏ ra tự mãn, thậm chí còn tự phong mình là “dân chơi”.

Bọn họ coi loại chuyện này như trò chơi, thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều cách chơi.

Sở dĩ Đào Mộ có ấn tượng với hội du thuyền, là vì kiếp trước, Thẩm Dục từng bị Lâm Dung An dẫn đến hội du thuyền, còn âm thầm dụ dỗ Thẩm Dục uống mấy ly rượu vang đỏ có pha thuốc. May mà Nghiêm Thịnh đến kịp lúc, phá hỏng chuyện tốt của Lâm Dung An. Nếu không Thẩm Dục chắc chắn sẽ chịu khổ dưới tay Lâm Dung An.

Cũng từ lúc đó, Đào Mộ cực kỳ chán ghét Lâm Dung An. Tuy nhiên, Lâm Dung An dám làm ra loại chuyện này với Thẩm Dục, cuối cùng cũng không có kết quả tốt. Nghiêm Thịnh sao có thể buông tha người dám cả gan làm tổn thương Thẩm Dục. Với bối cảnh của Nghiêm gia, Nghiêm Thịnh chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, trong vòng một tháng, chuỗi công ty bách hóa và nhà hàng của Lâm gia ở nội địa đã trải qua ba lần kiểm tra hỏa hoạn, lần nào cũng không đạt tiêu chuẩn. Thời gian đóng cửa kéo dài tận nửa năm.

Cuối cùng, Lâm gia không nhịn nổi nữa, buộc Lâm Dung An đi xin lỗi Thẩm Dục. Sau khi xin lỗi xong, Lâm Dung An quay lại Hương Thành, bị Lương Thư Văn — người luôn ái mộ Thẩm Dục nhưng không dám nói ra đánh gãy cái chân thứ ba.

Nửa đời sau không cần phải đến hội du thuyền nữa.


Nghĩ đến đây, Đào Mộ sâu xa nhìn thoáng qua nửa người dưới của Lâm Dung An.

Không hiểu sao Lâm Dung An cảm thấy phía dưới đột nhiên ớn lạnh, xấu hổ cười nói: “Đào tiên sinh, cậu đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Đào Mộ thu hồi tầm mắt: “Không còn sớm nữa. Tôi không làm phiền Lâm tiên sinh và bạn gái đi dạo phố. Gặp lại sau.”

“Này, chờ đã.” Lâm Dung An giật mình, vội gọi Đào Mộ lại, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Hắn đảo mắt, tầm mắt nhìn vào hai người cha và ông nội của Đào Mộ, tự đề cử mình: “Đây chắc hẳn là lần đầu tiên Đào tiên sinh và người nhà đến Hương Thành, có lẽ không biết gì nhiều về trung tâm mua sắm quanh đây. Nếu không thì để tôi làm hướng dẫn viên du lịch nhé?”

Lâm Dung An vừa nói vừa vỗ vai tình nhân nhỏ nhà mình: “Vừa hay Linda là người mẫu, cô ấy hiểu rất rõ về quần áo trang sức. Chắc là Đào tiên sinh muốn chọn quà cho bạn bè thân thích nhỉ? Hay là nghe lời đề nghị của Linda thử xem?”

“Thật sự không cần.” Đào Mộ cười từ chối: “Bạn bè của tôi rất dễ nói chuyện. Tôi mua cái gì thì bọn họ dùng cái đó.”

Linda đứng bên cạnh Lâm Dung An hơi mỉm cười, mở miệng nói: “An thiếu cũng là có ý tốt. Đào tiên sinh cần gì phải từ chối mãi. Ra ngoài làm ăn buôn bán, có thêm một người bạn thì có thêm một con đường đúng không.”

Đào Mộ chỉ cười không nói. Lâm Dung An lại đột nhiên tát Linda: “Cô nói cái gì? Đào tiên sinh là ai, cần cô dạy dỗ sao? Còn không mau xin lỗi Đào tiên sinh.”

Linda bị Lâm Dung An tát trước mặt nhiều người ở nơi công cộng cũng sửng sốt. Cô che gương mặt đỏ bừng, vành mắt lập tức đỏ lên nhưng không dám khóc, chỉ có thể tủi thân nhận lỗi với Đào Mộ: “Thực xin lỗi Đào tiên sinh, là tôi nói sai. Ngài đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với tôi.”

Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, cũng không hiểu Đào Mộ và Lâm Dung An nói cái gì, chỉ biết là Đào Mộ liên tục từ chối. Sau đó cô gái kia nói một câu thì bị đánh.

“Cậu là đàn ông, sao lại có thể đánh con gái người ta.” Lưu Diệu nhíu mày. Cảm thấy nhân phẩm của cậu ấm hoa hòe loè loẹt trước mắt thật sự có vấn đề. Khi còn nhỏ Lưu Diệu thích đánh nhau, nhưng trước giờ chưa từng đánh phụ nữ.

“Người Hương Thành các ngươi không phải rất thích lịch thiệp phong độ sao? Cậu lịch thiệp như vậy sao?”


Lâm Dung An cố ý muốn kết bạn với Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, tất nhiên có điều tra bối cảnh người nhà của Đào Mộ, biết xuất thân của Lưu Diệu Mạnh Tề và Tống lão gia tử. Trong mắt Lâm Dung An, ba người này chỉ là lưu manh, Ngưu Lang và đầu bếp mà thôi.

Lâm Dung An coi thường loại người như Lưu Diệu. Nhưng vì ngại mặt mũi Đào Mộ nên không biểu hiện ra ngoài, đành phải cười giải thích: “Đây không phải là vấn đề có lịch thiệp hay không. Mà là người phụ nữ này nói năng xúc phạm đến Đào tiên sinh, tôi không muốn Đào tiên sinh hiểu lầm tôi mà thôi.”

“Cho nên cậu tát con gái người ta trước mặt Đào Mộ.” Mạnh Tề nhướng mày, bình luận gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu muốn thể hiện cái gì? Muốn chứng tỏ mình là công tử nhà giàu, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngay cả người tình nói sai một câu cũng phải nổi trận lôi đình; hay là muốn dùng cái này để báo với Đào Mộ, cậu không phải là người rộng rãi, tốt nhất đừng đắc tội cậu?”

Có lẽ Lâm Dung An không ngờ Mạnh Tề trông thì hiền lành ấm áp, nhưng khi nói chuyện lại sắc bén như vậy. Nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, trầm tư quan sát Mạnh Tề.

Sau đó hắn chợt phát hiện, tuy ông chú này tuổi tác hơi lớn, nhưng ngũ quan rất tinh xảo, khí chất cũng rất nho nhã, giống như là sứ men xanh. Khi mới nhìn vào sẽ bất giác cảm thấy kinh ngạc, rồi lại dương dương tự đắc đứng đó khiến người ta không muốn dời mắt.

Đó là một tác phẩm nghệ thuật* vừa có văn hóa nội hàm vừa được chế tác tinh xảo, trông giống như kiểu đàn ông trưởng thành rất có phong cách.

*Tác phẩm nghệ thuật (艺术品): từ này thường được dùng để chỉ những tác phẩm nghệ thuật tạo hình.

Kiểu đàn ông này thường rất ân cần chu đáo hiểu lý lẽ trong cuộc sống ngày thường, nhưng khi ở trên giường chắc chắn cũng rất phóng khoáng.

Mạnh Tề kinh nghiệm phong phú, chỉ cần một ánh mắt của Lâm Dung An là Mạnh Tề có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng vì lo lắng tính tình nóng nảy của Lưu Diệu, Mạnh Tề không nói gì, chỉ vỗ vai Đào Mộ, giục: “Đi thôi.”

Đào Mộ gật đầu, ánh mắt cảnh cáo nhìn Lâm Dung An một cái, dẫn người nhà rời đi.

Lâm Dung An suy tư nhìn bóng dáng bốn người, Linda gò má sưng tấy, cẩn thận đi đến: “An thiếu, là tôi nói năng lỗ mãng, không nhận rõ thân phận của mình, suýt nữa đắc tội bạn của ngài. Ngài đừng giận tôi.”


“Giận?” Lâm Dung An hoàn hồn, nhướng mày, đưa tay sờ gương mặt của Linda, hết sức thương tiếc cười nói: “Sao tôi có thể tức giận với cục cưng Linda được, vừa rồi đánh em đã làm em buồn phải không. Lát nữa đi dạo phố thích thứ gì, cứ trực tiếp quẹt thẻ của tôi.”

“Thật không? An thiếu thật hào phóng.” Linda mỉm cười, tức khắc khóe miệng đau đớn.

Nghĩ đến nguyên nhân mình bị đánh, Linda có hơi không cam lòng. Cô ta không dám oán hận người đưa tiền cho mình, ngược lại giận chó đánh mèo lên Đào Mộ: “Rốt cuộc Đào tiên sinh kia là ai? Ngay cả ý tốt của An thiếu cũng dám từ chối, đúng là không biết điều.”

“Không biết điều?” Lâm Dung An nhướng mày, vô thức nhìn về hướng Đào Mộ rời đi. Thản nhiên hỏi: “Cậu ta là Đào Mộ, người sáng lập web Phi Tấn, em chưa nghe nói tới sao?”

“Cậu ta chính là Đào Mộ?” Linda kinh ngạc.

Hiện giờ có rất nhiều người trẻ tuổi Hương Thành chơi Phi Tấn, Linda tự nhận mình rất thời thượng, dĩ nhiên cũng sẽ chơi. Chỉ là không ngờ ông chủ web Phi Tấn chẳng những trẻ tuổi, hơn nữa còn đẹp trai như vậy —— Linda còn tưởng cậu chỉ là mục tiêu mới của Lâm Dung An mà thôi.

Nếu đã biết cậu là Đào Mộ…

Linda nhớ đến những thông tin liên quan mình tra được trên mạng, không khỏi cảm thấy, với tài hoa và năng lực của Đào Mộ, cậu chướng mắt loại ăn chơi trác táng như Lâm Dung An cũng rất bình thường.

“Đào Mộ đẹp trai quá, người thật còn đẹp hơn trên ảnh. Vừa đẹp trai vừa giàu có, còn có tài như vậy, thảo nào cậu ấy có nhiều fan như vậy.” Linda càng nói càng bị thu hút. Cô thật sự không ngờ Đào Mộ ngoài đời thực lại đẹp hơn trong ảnh và video nhiều như vậy. Dưới tác động trực quan đến thị giác, cô sắp biến thành Gốm Sứ rồi.

Lâm Dung An hơi ngoài ý muốn nhìn Linda: “Em hiểu cậu ta như vậy? Sao vừa rồi em không nhận ra người ta?”

Mặt Linda đỏ lên. Cô nào dám nói vừa rồi cô chỉ xem Đào Mộ là một người đẹp khêu gợi như cô mà thôi, trong đầu toàn nghĩ phải tranh giành tình cảm với tình địch thế nào, căn bản không nhìn kỹ Đào Mộ trông như thế nào. Hơn nữa Đào Mộ nói tiếng Quảng Đông rất chuẩn. Linda còn tưởng Đào Mộ cũng là người Hương Thành, còn đang sầu não từ khi nào trong giới Hương Thành lại xuất hiện một vưu vật cực phẩm hút cả nam lẫn nữ như vậy, làm sao cô nhận ra được.

Nhưng đây cũng là lỗi của Lâm Dung An. Ai biểu Lâm Dung An vừa gặp Đào Mộ đã chủ động mời Đào Mộ đến hội du thuyền. Trong tư duy của Linda, cô cho rằng Lâm Dung An muốn lừa Đào Mộ đến hội du thuyền để chơi đùa. Ai mà biết Lâm Dung An thật sự muốn mời Đào Mộ đến hội du thuyền làm “dân chơi”.

“Em nghĩ có lẽ Đào Mộ sẽ không đồng ý đâu.” Nói tới đây, Linda cẩn thận nhìn Lâm Dung An: “Bọn họ là diễn viên, rất để ý đến hình ảnh và danh dự. Hội du thuyền hỗn loạn như vậy, có lẽ Đào Mộ sẽ không đi.”


“Rất hỗn loạn sao?” Lâm Dung An cười như không cười nhìn Linda: “Không phải em chơi rất vui sao.”

Nụ cười trên mặt Linda cứng lại, nhịn không được chuyển chủ đề: “Em nghe nói Đào Mộ là cô nhi. Bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi. Nếu cha mẹ cậu ấy biết con của mình đẹp trai tài năng như vậy, không biết có hối hận vì lúc trước đã làm như vậy không?”

“Em muốn nói cái gì?” Lâm Dung An cười lạnh một tiếng: “Đào Mộ là cô nhi, nhưng vừa vào đại học đã có thể sáng lập web Phi Tấn, mới 19 tuổi đã có khối tài sản hơn tỷ đô la M. Tôi là tam công tử Lâm gia, nhưng lại kém cậu ta về mọi mặt. Vì vậy cậu ta xem thường tôi cũng là bình thường?”

“Sao có thể chứ?” Linda sắc mặt thay đổi, cẩn thận lấy lòng Lâm Dung An: “Em chỉ muốn nói, với kinh nghiệm từng trải của Đào Mộ, cậu ấy chắc chắn sẽ rất cảnh giác đối với người ngoài. Vì vậy có biểu hiện lạnh nhạt một chút cũng bình thường.”

Lâm Dung An nắng mưa thất thường nhìn Linda. Nhìn đến mức sắc mặt Linda trắng bệch mới suy tư hỏi: “Không phải vừa rồi em còn nói Đào Mộ không biết điều sao, mới một chút đã thay đổi?”

“Chẳng lẽ em coi trọng cậu ta? Muốn bỏ tôi, tìm người cao hơn?”

“An thiếu, ngài đúng là biết nói giỡn.” Linda sắp không cười nổi nữa, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Sao em có thể coi trọng Đào Mộ được. Cậu ấy mới 19 tuổi, nhỏ hơn em. Hơn nữa tính tình cậu ấy lạnh nhạt như vậy, vừa nhìn đã biết là người không hiểu tình thú. Sao có thể so với An thiếu biết thương hoa tiếc ngọc. Em chỉ thích ngài thôi.”

Lâm Dung An cười lạnh một tiếng, nhưng không gây chuyện với Linda nữa, chỉ đột nhiên hỏi: “Nếu một người, luôn đối xử khéo léo lịch sự, vừa nói vừa cười với người khác, nhưng ở trước mặt em lại thờ ơ lạnh nhạt, không chịu nói thêm lời nào, là vì sao?”

Linda không biết vì sao Lâm Dung An lại hỏi vấn đề này, đành phải trả lời đại: “Vậy chắc là không thích.”

Không thích? Chán ghét? Hay là chướng mắt?

Lâm Dung An siết chặt ngón tay, suy nghĩ gì đó, hắn luôn cảm thấy không cam tâm.

Hắn là Lâm tam công tử, đại diện cho Lâm gia, chủ động đưa ra cành ôliu, không nhận thì thôi đi, còn tỏ ra e sợ tránh hắn không kịp. Đây là ghét bỏ hắn cỡ nào?

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hóa ra ổng cũng biết người ta ghét ổng. Nói thật là mình còn đặt hy vọng vào quạt giấy trắng, chứ ông Lâm công tử này thì tuyệt vọng rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.