Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 47: Tình địch




An Nhất vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai má bị người ta bóp, sau khi nghe Hoắc Bắc Hành nói, đồng tử rung lên, ánh mắt theo bản năng rơi vào hạ th.ân Hoắc Bắc Hành.

Lãnh cảm?!

Cậu bĩu môi gà con, thân tàn nhưng chí kiên cường: " Đây là chuyện có thể nói sao?"

Hoắc Bắc Hành sửng sốt, nhìn gương mặt đỏ bừng của vợ, trong lòng dâng lên vui mừng, đây là lại thích anh hơn, khóe miệng có chút không giấu được nụ cười, nhưng lại nhớ rõ trong phim truyền hình nói làm người phải nhút nhát rụt rè, chỉ thấy anh e lệ cúi đầu, "Ừm... Tại sao không? "

An Nhất:?

Anh vẫn còn rất tự hào.

Lời Hoắc Bắc Hành nói ra kinh người, hai chữ "lãnh cảm" này không ngừng quanh quẩn trong đầu, An Nhất nhớ lại cảnh vài ngày sau khi hai người mới gặp nhau một năm về trước, sau khi đánh một trận ở bể bơi, trở về phòng thay quần áo.

Đó tuyệt đối là thứ lớn nhất cậu từng gặp qua, không nghĩ tới đối phương lại nói mình bị lãnh cảm.

An Nhất như nhà vua lắc đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chính là nó lớn như vậy thì có ích lợi gì, một chút dùng cũng không dùng được.

An Nhất: Khà khà.

Công đức của ếch xanh nhỏ giảm một điểm.

Hoắc Bắc Hành bị lãnh cảm, An Nhất vẫn vô cùng khiếp sợ. Nhưng khi tỉnh táo lại, An Nhất cảm thấy lời này không có độ tin cậy mấy.

Tin tức trước kia của đối phương không ngừng, chỉ trong vòng một năm, cậu tra trên mạng cũng không dưới hai mươi trang riêng về tình ái của anh, có thế thấy độ ăn chơi đàn điếm của anh như thế nào, nếu đối phương bị lãnh cảm thì chắc người bình thường không ai có thể làm được.

Hay là nói, chẳng lẽ hoắc Bắc Hành trước đây vẫn yêu theo kiểu tình yêu Plato? * tình yêu không tình d.ục đó mấy bồ.

Không, với danh hiệu bạn trai Mosazic của đối phương, căn bản không có khả năng.

Chỉ có một sự thật!

Hoắc Bắc Hành đang nói dối.

An Nhất nhìn anh: " Thật sao?"

Hoắc Đại Bảo tiếp tục tự bôi nhọ mình: " Thật mà, tôi thật sự bị lãnh cảm. "

Mắt anh viết đầy chữ tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi tin tôi...

Nhưng An Nhất không hề động đậy, nhìn biểu tình An Nhất không tin, Hoắc Bắc Hành đôi mắt đào hoa sốt ruột, ngồi trên giường lớn lay An Nhất lắc lư: "Là thật, tôi thật sự bị lãnh cảm, là thật, thật..."

Ếch xanh nhỏ đung đưa theo gió, trong đầu đều là lãnh cảm lãnh cảm lãnh cảm...

Bị lãnh cảm chẳng lẽ là thứ gì tốt đẹp sao??

Hoắc Bắc Hành giống như một chú chó lớn đáng thương, nhìn cậu: "Là thật, bà xã phải tin tôi. "

An Nhất không đành lòng: " Được rồi, tôi tin anh." "

Hoắc Bắc Hành nghe xong liền thả cậu ra, nắm tay làm động tác thắng lợi.

An Nhất:...

Không biết tại sao đối phương lại vui vẻ như vậy.

Ngay khi An Nhất định đi rửa mặt, một lần nữa nhận ra thế giới điên cuồng này, Hoắc Bắc Hành kéo cổ áo cậu, kéo anh trở lại giường, An cảm thấy trong tay trầm xuống.

Đó là điện thoại di động mà cậu đặt ở đầu giường.

Vẻ mặt Hoắc Bắc Hành khao  nhìn cậu.

An Nhất:... Không, anh ấy sẽ không quay lại đâu.

Hai phút sau, An Nhất chết lặng giơ điện thoại lên, Hoắc Bắc Hành nhìn ống kính, mặt tươi cười sáng lạn.

"Tôi bị lãnh cảm"

An Nhất:...

Một ngày nào đó anh sẽ hối hận.

Sau khi quay video, Hoắc Bắc Hành lúc này mới hài lòng, như vậy vợ có thể dùng điện thoại di động mỗi ngày xem đi xem lại, sau đó mỗi ngày sẽ thích mình nhiều hơn.

Điện thoại di động là phát minh vĩ đại nhất của thời đại này.

Hoắc Bắc Hành dặn dò: "Bà xã, em nhớ mỗi ngày đều phải xem nha. "

An Nhất giãy dụa đứng dậy, miệng há rồi khép lại, khô khống nói: "Hoắc Bắc Hành. "

Bạn học Hoắc Đại Bảo nhìn cậu: "Làm sao vậy, bà xã? "

An Nhất sắc mặt phức tạp: "Anh một chút cũng không coi tôi là người ngoài nha. "

Hoắc Bắc Hành ngượng ngùng sờ sờ ót, "Đương nhiên, chúng ta là người một nhà mà. "

Nói xong, mắt đào hoa nhìn chăm chú vào An Nhất, rồi cúi đầu: "Bà xã, em có thích tôi hơn không? "

"Đương nhiên rồi." An Nhất vỗ vỗ cánh tay của anh, anh lãm cảm, đương nhiên có tình cảm với anh rồi.

Sau đó An Nhất đứng dậy, cầm điện thoại di động đi vào toilet, rửa mặt.

Dòng nước trong suốt từ trong vòi nước trào ra, An Nhất lấy nước mát hất vào mặt, sau đó tắt vòi nước, cầm lấy khăn mặt bên cạnh, dùng sức chà lên xuống mạnh mẽ lau mặt, lúc đem khăn mặt đặt trở lại chỗ cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lau đỏ.

Ếch xanh nhỏ hài lòng thở ra, lau mặt vẫn nghẹn không thở được.

Nhưng mãnh nam đều rửa mặt như vậy.

Điện thoại di động đặt trên bồn rửa tay phát ra tiếng rung báo có một cuộc gọi đến.

Cậu nhấc nó lên nhìn vào tên người hiển thị rồi nhấn trả lời cuộc gọi.

"Linh Linh, tôi đây."

Giọng nói của Cố Linh Linh từ bên kia truyền đến, "An Nhất, phía thương hiệu vừa rồi gọi điện thoại cho tôi. "

An Nhất nghe xong hô hấp chậm lại một nhịp, lúc trước số điện thoại lưu lại cho bên thương hiệu là số cá nhân của Cố Linh Linh, đừng hỏi, hỏi chính là "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" không có số điện thoại cố định của phòng làm việc.

Mà phía thương hiệu trong thời gian này gọi điện thoại cho Cố Linh Linh chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thông báo kết quả lúc trước tham gia cuộc thi ra.

Cố Linh Linh: "Có tin tốt và tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước? "

An Nhất cân nhắc vài giây: " Tin xấu đi. "

Ai ngờ bên kia trầm mặc.

An Nhất:?

Cố Linh Linh: "Cậu phải nói nghe tin tốt trước mới được. "

An Nhất:...

Hóa ra còn có thứ tự nữa?

An Nhất ho khan, phối hợp với cô: "Vậy tin tốt đi. "

Cố Linh Linh: "Được rồi, bây giờ phát thanh viên, mỹ nữ Cố Linh Linh sẽ nói cho bạn biết. Tin tốt là chúng ta đã được chọn"

Trái tim An Nhất đập thình thịch: "Thật ư?! "

Giọng điệu của cậu tràn ngập vui sướng: " Thật sự được chọn ư?"

Cố Linh Linh: "Đương nhiên rồi, được chọn rồi, phòng làm việc của chúng ta rốt cục cũng qua hết khổ nạn rồi. "

Bộ dạng vui sướng của hai người y như học sinh thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.

An Nhất hào hứng nói: "Vậy chúng ta có thể tham gia vào thiết kế bộ sưu tập mùa xuân hay không. "

Cố Linh Linh: "À cái đó thì không. "

An Nhất ngẩn ra: "Vì sao? "

Cố Linh Linh: "Bởi vì đây chính là tin xấu. "

An Nhất:...

Phải chăng đây là những thăng trầm của cuộc đời?

Cố Linh Linh trấn an nói: "Nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, là do kết quả thi đấu của bên thương hiệu ra muộn, hiện tại đã là đầu tháng hai rồi, bộ sưu tập mùa xuân ấn định sẽ phát hành ở tháng tư, không đến hai tháng, đối với các tác phẩm thiết kế rất bất lợi, chúng ta với một phòng làm việc khác đều là người mới, mới ra mắt nên phía thương hiệu muốn chúng ta có thời gian chuẩn bị nhiều hơn một chút, cho nên đem dự định tham gia thiết kế mùa xuân đổi thành mùa thu, chúng ta tháng tư là có thể đến bên thương hiệu bắt đầu làm việc. "

An Nhất nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, thì ra cơ hội thiết kế trang phục cho bên thương hiệu vẫn còn, vậy là tốt rồi.

An Nhất nhớ tới Lâm Nghiên: "Chuyện này nói cho Lâm Nghiên chưa? "

Cố Linh Linh: "Còn chưa có, tý nữa gọi điện thoại cho cậu ấy, An Nhất lúc thi đấu vất vả rồi. "

An Nhất cười nói: "Chúng ta không phải đều giống nhau sao, cậu và Lâm Nghiên cũng vậy"

Cố Linh Linh đỏ mắt, giọng điệu nghẹn ngào, "Lúc trước tôi còn tưởng rằng tụi mình không được chọn. "

Thắng trong cuộc thi, hoàn toàn giống như đang nằm mơ vậy, thời điểm lúc này năm ngoái phòng làm việc của bọn họ vừa mới thành lập, không danh tiếng mà một năm sau, hôm nay, bọn họ đã có thể leo lên con tàu khổng lồ đầu tiên bước ngoặt sự nghiệp, đây là điều cô không dám nghĩ tới.

An Nhất thấp giọng an ủi đối phương, Cố Linh Linh tuy rằng nhìn trông thì mạnh mẽ phóng khoáng nhưng nội tâm vẫn là một cô gái mong manh, giống như tên làm việc của phòng làm việc bọn họ vậy.

An Nhất an ủi người một hồi, lúc này mới cúp điện thoại, tâm tình rất tốt, cả người vui vẻ đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc trước cậu đã hỏi qua Hoắc Nam Tầm, Hoắc gia muốn ở Nam Đảo bao lâu, Hoắc Nam Tầm nói nếu công việc bận rộn đợi đến tháng hai sẽ đi, không bận cuối tháng ba đầu tháng tư mới đi.

Hiển nhiên cậu và Hoắc Bắc Hành cuối tháng ba đầu tháng tư mới có thể đi.

Ếch xanh nhỏ ôm tâm trạng vui vẻ ở đây chơi trong hai tháng.

Sau đó, ở Nam Đảo có mưa nhỏ trong ba ngày, ngày thứ tư trời quang mây tạnh.

Buổi sáng rời giường nhìn thời tiết rực rỡ ngoài cửa sổ, An Nhất quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành đang ngồi trên giường chỉ mặc quần ngủ ngực để trần.

"Hoắc Bắc Hành, hôm nay chúng ta đi bơi đi."

Hoắc Bắc Hành nghe xong vội vàng đáp ứng: "Được. "

Sau đó nhìn An Nhất đứng trước cửa sổ duỗi eo, mặt đỏ lên, đi bơi liền có thể cùng vợ nắm tay.

Từ lần đầu tiên sặc một ngụm nước, An Nhất sau đó lại học bơi, Hoắc Bắc Hành cũng chưa từng buông tay, vẫn luôn ở dưới biển dẫn theo đối phương, cho nên An Nhất rốt cuộc có học hay không, Hoắc Bắc Hành không biết, ngay cả An Nhất cũng không biết.

An Nhất mặc áo cộc tay màu trắng che vai cùng quần đùi đi biển màu đen đi ra khỏi phòng, Hoắc Bắc Hành đi theo phía sau, định cùng nhau ăn sáng xong liền đi bơi.

Hai người vừa đi tới phòng ăn liền nghe được một giọng nữ nói lanh lảnh như tiếng chim.

"Chú Hoắc, đã lâu không gặp, lần trước gặp vẫn là trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội cháu."

" Da của dì Chu đã tốt trở lại, hôm nay cháu mang theo mặt nạ, buổi tối cháu tới tìm dì chúng ta cùng nhau đắp thuận tiện xem một bộ phim"

Chỉ thấy ngồi bên cạnh Hoắc Nam Tầm và Chu Thục một bóng người sáng sủa, là một cô gái trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi, hẳn là còn đang học đại học.

Cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, với mái tóc đen dài ngang vai, bộ móng tay tinh xảo, nụ cười rạng rỡ, nhìn qua rất đáng yêu.

Lý Quất Vi nhìn Hoắc Nam Tầm: "Chú Hoắc, anh Bắc Hành khi nào xuống đây, đã lâu không gặp anh Bắc Hành, con có chút nhớ anh ấy. "

Lúc trước Hoắc gia tìm đối tượng liên hôn, nếu không phải người nhà phái ra ngoài miệng quá ngốc, để An gia cướp mất thì người Bắc Hành kết hôn chính là cô.

Bởi vì chuyện này, cô ở nhà khóc nháo một trận, hiện tại nhớ tới vẫn là không cam lòng.

Cô thích anh Bắc Hành đã lâu, khi còn bé lúc mới mười hai mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp liền thích, nhưng cô thích cũng không phải là thầm mến trong lòng, mà là quang minh chính đại thích người, lần đầu tiên thấy anh cô liền thổ lộ.

Nhưng Hoắc Bắc Hành lúc đó vô tình cự tuyệt.

Hoắc Bắc Hành: "Xin lỗi, trong nhà có nhiều người cổ hủ, không cho tình yêu sớm. "

Sau đó lại nói ra chỉ coi cô như là em gái.

Lý Quất Vi mới không tin, chỉ cần thời gian dài, tình cảm sẽ biến chất, cô du học ở nước ngoài, thời gian này nghỉ đông vừa vặn tới tìm Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành cưới vợ trai trong nhà không tán thành, bản thân anh hẳn là cũng sẽ không quá thích, không phải đều nói con nuôi An gia là người rừng sao, cô cũng không tin, mị lực của cô còn không bằng một người rừng.

Cô vừa dứt lời quay đầu liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đi vào phòng ăn, đôi mắt màu nâu nhạt trong nháy mắt có tinh thần hẳn lên: "Anh Bắc Hành. "

Cô vui vẻ phất phất tay Hoắc Bắc Hành.

An Nhất ngửa đầu nhìn anh: "Anh có biết không? "

Hoắc Bắc Hành cẩn thận suy nghĩ một chút, "Hình như cô ấy là..."

An Nhất: " Là?"

Hoắc Bắc Hành vỗ tay một cái: "Là con gái! "

An Nhất:...

Cảm ơn câu trả lời của anh, nó đã giúp ích rất nhiều.

Lý Quất Vi chào tạm biệt Hoắc Nam Tầm và Chu Thục, liền đứng dậy đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt sắc bén dừng trên người An Nhất: "Xin hỏi cậu là ai? "

An Nhất bị cô gái này nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, ánh mắt đảo qua: "Tôi là An Nhất."

Lý Quất Vi hơi giật mình: "Cậu chính là An Nhất?! "

Sao không giống như trong tưởng tượng vậy?

Chỉ thấy người trước mắt một bộ dáng nam sinh, làn da trắng như tuyết, tóc dày đen nhánh, nhìn kỹ còn rất đẹp mắt.

Nhưng Lý Quất Vi cô sẽ không dễ dàng lùi bước, tình địch gặp mặt, Lý Quất Vi vươn tay: "Xin chào, tôi là Lý Quất Vi, nhà chúng tôi và nhà họ Hoắc đã làm bạn bè qua nhiều thế hệ."

Lời này nói rất rõ ràng, tôi chính là Lý gia tiểu thư lúc trước thiếu chút nữa cùng anh Bắc Hành kết hôn.

An Nhất đưa tay nắm, mặt đỏ lên: " Xin chào. "

Hoắc Bắc Hành nhíu mày, rút tay An Nhất về, tay có cái gì để nắm.

Lý Quất Vi thâm tình chân thành nhìn Hoắc Bắc Hành, anh ấy đang mất hứng, quả nhiên anh Bắc Hành dù là ngốc thì trong lòng vẫn có mình.

Sau đó Lý Quất Vi chủ động cùng hai người ăn điểm tâm, trong lúc đó thỉnh thoảng cùng An Nhất nói mấy câu, nói chuyện thú vị trước kia của hai người, ý đồ thể hiện quan hệ thân mật giữa cô và Hoắc Bắc Hành, tuyên bố chủ quyền.

Con gái nói chuyện, An Nhất nghiêm túc nghe thình thoảng còn phụ họa vài câu, cả bữa ăn chỉ có mình Hoắc Bắc Hành ăn mùi vị nhạt như nước ốc.

Bữa ăn hôm nay đúng là không ngon, rất không ngon, không vui chút nào.

Sau khi ăn cơm xong, vốn tưởng rằng có thể bỏ Lý Quất Vi ra, kết quả hai người đi lấy phao cô đi theo, hai người dựng lều cô cũng đi theo, hai người đi bờ biển cô cũng đi theo.

Hoắc Bắc Hành ở trên biển nắm tay An Nhất, dẫn người đi về phía trước, Lý Quất Vi mặc bikini bơi đến bên cạnh An Nhất: "Cậu không biết bơi sao? "

An Nhất trên người phao, dáng người của Lý Quất Vi nóng bỏng, An Nhất từ nhỏ sống ở trong núi, đối với phương diện tình yêu nam nữ này phi thường bảo thủ, Lý Quất Vi đến gần, An Nhất mặt đỏ bừng như máu, ngượng ngùng nhìn Lý Quất Vi bên cạnh, chỉ gật gật đầu.

Lý Quất Vi cất cằm lên như trẻ con: " Tôi biết"

Nói xong linh hoạt giống như cá heo ở trên biển bơi vòng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Hành phía trên.

Trên người Hoắc Bắc Hành chỉ có một chiếc quần đi biển màu đen, đứng trong nước biển, mặt nước đến bên hông anh, cơ cá mập và đường nhân ngư vô cùng đẹp mắt, phối hợp với khuôn mặt kia, được nữ Oa đắp nặng đẹp không chổ chê.

Lý Quất Vi thể hiện trước mặt Hoắc Bắc Hành, đối với vóc dáng của mình cô vô cùng tự tin, không mang theo một tia thô t.ục nào

Cô thấy mặt An Nhất cũng muốn vùi vào trong nước biển, có lòng muốn giữ lấy cổ đối phương, Hoắc Bắc Hành trực tiếp nắm lấy cổ tay cô: "Đừng đụng vào. "

Lý Quất Vi đỏ mặt, dụ.c vọng chiếm hữu của anh Bắc Hành đã đến trình độ này rồi, cô chỉ đụng vào người đàn ông khác cũng không được.

1

Lý Quất Vi thẹn thùng gật đầu: "Được rồi. "

Sau khi bơi xong,Hoắc Bắc Hành dẫn An Nhấy trở về khu nghỉ ngơi VIP, sau khi bơi ở biển cần phải đi tắm lại bằng nước ngọt, An Nhất vừa đi đến phòng tắm nhanh, trên người Lý Quất Vi khoác khăn tắm định đi qua khu vực dành cho nữ.

Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, đã bị Hoắc Bắc Hành giữ lại.

Lý Quất Vi hơi đỏ mặt.

Ôi, chao

Anh ấy muốn nói chuyện riêng với mình sao?

Hoắc Bắc Hành: "Cô đi theo tôi. "

Nói xong cũng không đợi người đồng ý, kéo người đi tới một góc.

Lý Quất Vi đỏ mặt, nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Bắc Hành.

Anh ấy rất bá đạo, cô thích.

Anh Bắc Hành cuối cùng cũng chú ý tới cô rồi.

Đây chẳng lẽ chính là nhớ mãi không quên, rồi sẽ quay về?

Hoắc Bắc Hành chặn người ở góc tường, từ trên cao nhìn xuống đối phương: "Cô.."

Lý Quất ngượng ngùng xoắn xít: "Ừm, anh Bắc Hành. "

Hoắc Bắc Hành mặt mày khó coi: "Sau này cô tránh xa vợ tôi một chút. "

Lý Quất Vi:???

~~~~~~~~~*

Editor: Cuối tuần quyết định đăng hai chương nà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.