Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 61: 61: Bạn Bè





Cô gái hồi cấp ba anh thích
Ngày hôm sau, Quý Kiều đến công ty cùng Hạ Thì Lễ.
Từ khi còn học đại học anh đã thành lập công ty Khoa học kĩ thuật Vân Đằng cùng với Diêu Húc, đó là một trong những công ty đầu tiên trong ngành làm về mảng Khoa học kĩ thuật y tế.
Hồi đó, khái niệm về Khoa học kĩ thuật y tế vẫn còn rất mới, cũng hiếm khi được ứng dụng vào thực tế.
Hoàn cảnh gia đình của hai người đều rất tốt, mọi người cũng rất ủng hộ bọn họ, lúc ban đầu cũng cho bọn họ một số tiền đủ để khởi nghiệp.
Hồi năm tư, bọn họ đã kiếm được số tiền đầu tiên và nhận được một vòng tài trợ từ công ty Khoa học kĩ thuật Vân Tiêu.
Bây giờ đã là mấy năm sau, hoạt động kinh doanh của Vân Đằng còn liên quan đến rất nhiều lĩnh vực như là người máy AI, các kỹ thuật chẩn đoán và điều trị bởi AI, bệnh viện thông minh, và hợp tác với hàng nghìn đơn vị khám chữa bệnh.
Gần đây cùng với sự phát triển của 5G, trí tuệ nhân tạo và các thuật toán dữ liệu lớn, khái niệm về Khoa học kĩ thuật y tế càng ngày càng quen thuộc, tương lai của Vân Đằng được rất nhiều nhà tư bản đánh giá cao.

Có rất nhiều công ty có ý định rót vốn và hợp tác.
Quý Kiều ở bên anh, đã được chứng kiến cả chặng đường phát triển của Vân Đằng.
Ngoài việc vui mừng cho Hạ Thì Lễ và Diêu Húc, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy không thế tin được.
Đời trước dường như cô không bao giờ có mối quan hệ qua lại gì với Hạ Thì Lễ, thỉnh thoảng mới biết được một vài chuyện qua bạn cùng lớp.

Trong ấn tượng của cô, Hạ Thì Lễ của đời trước dường như không làm cái này.
Trên đường đến công ty, Quý Kiều thấy tin Tiền Tĩnh Tĩnh đang chuẩn bị đãi bọn họ trong nhóm chat.
“Tĩnh Tĩnh hẹn em và Trân Ny tối nay ăn cơm.” Quý Kiều nhìn sườn mặt Hạ Thì Lễ, “Tối nay em không thể ăn cơm cùng anh rồi.”
Hạ Thì Lễ có hơi thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu, hỏi: “Vậy mai nhé?”
Quý Kiều bỗng nghẹn lời.
Hạ Thì Lễ liếc nhìn cô một cái: “Mai cũng bận à?”
Quý Kiều đành nói: “Chiều mai em phải đến Trung tâm hội chợ triển lãm để tham gia Hội nghị giao lưu, em cũng không biết khi nào sẽ kết thúc.”
Hạ Thì Lễ thở dài: “Được rồi, vậy mai anh sẽ đợi em kết thúc.”
Anh vội vàng trở về bên cô, nhưng không ngờ Quý Kiều lại còn bận hơn anh.
Quý Kiều vui vẻ đồng ý, nói sẽ cố gắng về thật sớm.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Thì Lễ đã lái xe đến hầm để xe rồi.
Khoa học kĩ thuật Vân Đằng nằm ở tòa nhà văn phòng khu vực CBD* của thành phố Hối Đồng.
*Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố.
Hai người cùng đi thang máy đến tầng 27.
Cửa kính thủy tinh trong suốt tự động mở ra, người máy trong thang máy lập tức nói lời chào.
Đây là một trong những thế hệ người máy hướng dẫn của Vân Đằng, lúc lễ tân của công ty không ở đó thì nó giống như là người máy lễ tân.

Quý Kiều nhìn thêm vài lần, nó liền chủ động lên tiếng: “Bạn có cần giúp đỡ gì không?”
Quý Kiều cười nói, “Không cần, cảm ơn”, rồi đi theo sau Hạ Thì Lễ đi vào.
Vân Đằng chiếm hết một tầng, công ty trang trí theo phong cách đơn giản sạch sẽ, vô cùng có cảm giác công nghệ.
Hôm nay là thứ bảy, không có nhiều người đến công ty tăng ca.
Quý Kiều pha cho hai người mỗi người một cốc cà phê rồi đem vào, bản thân cô thì ngồi trên sô pha ôm laptop xem PPT mà Quản lí hoạt động gửi cho.
Hai người làm việc của chính mình, không ai nói chuyện cả.
Bầu không khí yên tĩnh hãi hòa lan rộng trong văn phòng.
Hạ Thì Lễ xem xong báo cáo hạng mục mới, ánh mắt liền rơi trên Quý Kiều đang ngồi ở sô pha.
Cô ngồi ngược sáng, cả người dựa vào sô pha, laptop trên tay đã đổi thành máy tính bảng.
Mái tóc đen xoăn dài xõa trên chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng gạo, phía dưới là chân váy dài màu đen, để lộ ra đôi chân thon dài.
Ánh mắt cô tập trung, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lướt trên màn hình.
Ánh nắng bên ngoài len lỏi vào khiến tóc cô được rải một lớp màu vàng nhạt.
Hạ Thì Lễ chăm chú ngắm cô hồi lâu, bỗng bật cười.
Anh nghĩ, bản thân đúng là rất thích cô, thích đến nỗi nhìn cô làm việc cũng có thể nhìn rất lâu mà chẳng chán.
Quý Kiều nghe thấy tiếng, ngơ ngác mà nhìn qua.
Hạ Thì Lễ liền đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, mắt nhìn vào máy tính bảng của cô.
“Đang làm gì thế?”
Quý Kiều cũng không giấu giếm, dịch máy tính bảng đến trước mặt anh cho anh xem.
“Em đang xem app của đối tác công ty.”
Để làm ra sản phẩm, phân tích sản phẩm của công ty khác cũng là một trong những mục quan trọng.

Hồi đầu sếp thích cô, cũng là bởi vì cô đều thông thạo các loại app về mạng xã hội.
Hạ Thì Lễ thuận thế ôm vai cô, vui đùa nói: “Nghiêm túc như vậy sao, đến công ty của bọn anh đi thôi.”
Quý Kiều cười: “Được nha, đợi bọn anh làm về mảng xã hội em liền đến.”
Hạ Thì Lễ khẽ cười, trở lại chuyện chính: “Diêu Húc vừa bảo anh là cậu ấy sắp đến.”
Vừa rồi Diêu Húc nhắn tin cho anh, biết Quý Kiều cũng ở công ty liền vội vàng ồn ào muốn đến đây.
Nhiều năm như vậy rồi, cái tên bóng đèn này vẫn không có tự giác gì cả.
Quý Kiều có hơi vui vẻ: “Được nha, cũng lâu lắm rồi em không gặp cậu ấy.”
Sau khi tốt nghiệp, Diêu Húc liền trở thành người chim, bay đi khắp nơi gặp khách hàng, thường chẳng bap giờ bắt gặp bóng dáng.
Trong lúc nói chuyện, cửa văn phòng bị người gõ có lệ hai cái, ngay sau đó liền bị đẩy ra.
“Hế lồ, tiểu Kiều, lâu không gặp nha.” Diêu Húc tóc chuốt keo, đứng trước cửa chào.
Quý Kiều bỏ máy tính bảng xuống, đứng dậy cười: “Lâu không gặp.”
“Ây ya, cậu có biết sao tôi biết cậu ở đây không hả?” Diêu Húc đi đến ngồi xuống đối diện, thần bí mà hỏi.

Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ rồi lại nhìn Diêu Húc: “Không phải là các cậu…”
Diêu Húc xua tay: “Hứ, cậu ấy mà nói chắc.

Cậu ấy mới không muốn cho tôi biết ấy, để cho tôi đỡ qua đây làm bóng đèn.”
Cậu ấy cũng tự biết cơ.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Vậy mà cậu vẫn còn đến.”
“Không phải là do đã lâu lắm rồi tớ không được gặp tiểu Kiều sao.” Diêu Húc cười, “Tối nay cùng đi ăn đi.”
Quý Kiều giật mình: “Tối nay Tĩnh Tĩnh hẹn tôi rồi.”
Diêu Húc “ấy” một tiếng: “Vậy đi cùng luôn đi.

Bảo Tiền Tĩnh Tĩnh gọi chồng cậu ấy đến luôn, tôi mời.”
Quý Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được: “Được, vậy để tôi nói với Tĩnh Tĩnh và Trân Ny một tiếng.”
Cô cúi đầu nhắn trong nhóm chat, tò mò hỏi: “Vậy thì làm sao cậu biết tôi đang ở đây?”
Diêu Húc cười “he he”, “Nhóm tám chuyện trong công ty nói hôm nay tổng giám đốc Hạ mang một mỹ nữ đến, tôi đoán ngay ra là cậu.

Chuẩn chưa?”
Cậu ta lấy danh nghĩa của trợ lí nhỏ lập một cái nick clone, thường xuyên trà trộn vào trong nhóm tám chuyện của nhân viên Vân Đằng.
Tất nhiên, cậu ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân muốn hóng chuyện đâu.

Cậu ta chỉ là muốn hòa mình, hiểu biết rõ hơn về mọi người trong công ty thôi.
“Nhóm tám chuyện?” Quý Kiều ngạc nhiên, trước giờ cô chưa nghe thấy bao giờ.
Diêu Húc vui vẻ: “Tất nhiên! Cậu có muốn tham gia không?”
Cậu ta nói xong lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, trong nhóm chat toàn hội mê anh Hạ, sợ cậu nhìn thấy lại không vui.”
Quý Kiều khẽ chau mày: “Tôi muốn tham gia!”
Mê Hạ Thì Lễ, vậy thì cô càng muốn nhìn xem.
Diêu Húc nhìn biểu cảm của Hạ Thì Lễ, hơi do dự: “Vậy được rồi, cậu lập cái nick clone, tôi bảo trợ lí của tôi thêm cậu vào.”
Cậu ta than thở: “Hầy, trợ lí nhỏ đáng thương của tôi lại có thêm một nick nữa rồi.”
Muốn vào nhóm phải xét duyệt thông tin nhân viên, chỉ đành phải để trưởng nhóm mở cửa sau thêm Quý Kiều vào.
Hạ Thì Lễ lườm cậu ta một cái: “Cậu có thể bảo cô ấy giải tán nhóm.”
Đáng thương cái gì, cái nhóm đấy không phải là cô ấy lập sao.
“Đừng mà!” Diêu Húc hét to, “Thực ra nhóm đó cũng rất thú vị mà.”

Mặc dù đa phần đều là nói về Hạ Thì Lễ, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc khen cậu ta.

Diêu Húc rất là hưởng thụ.
Với lại trong nhóm chỉ có trợ lí nhỏ là biết cậu ta ở đó thôi, niềm vui khi làm gián điệp này làm sao mà bỏ được?
Hạ Thì Lễ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kệ cậu ta.
 
Đến tối, dưới sự chủ trì của Diêu Húc mọi người cùng nhau ăn tối.
Tiền Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn vừa mới kết hôn, tất nhiên là được Diêu Húc “chăm sóc đặc biệt”.
Thấy Diêu Húc uống hết cốc này đến cốc kia, Quý Kiều không nhịn được mà khuyên: “Được rồi Diêu Húc, đừng uống nhiều thế.”
Sắc mặt Diêu Húc không thay đổi: “Hứ, hôm nay hiếm khi mọi người tụ họp, tôi vui vẻ mà.”
Cậu ta giơ cốc rượu lên, cao giọng nói: “Chúc bạn học Tiền Tĩnh Tĩnh của chúng ta và Đường Tu Văn trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
“Nào nào nào! Cùng nâng cốc nào!”
Quý Kiều bất đắc dĩ, uống một hớp.
“Diêu Húc, được rồi, lại uống rượu nguyên chất như thế rồi ngộ độc cồn thì phải làm sao?” Bỏ cốc xuống, cô vẫn không yên tâm mà khuyên nhủ.
Tính ngày, khoảng thời gian trúng độc rượu ở đời trước hình như đã qua rồi.
Nhưng mỗi lần Quý Kiều thấy Diêu Húc uống rượu thì vẫn thấy lo sợ.
“Hai người không hổ là người yêu mà.” Diêu Húc cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cậu ta giơ tay trái lên lắc lắc: “Thấy không? Đồng hồ kiểm tra đo lường thông minh của công ty bọn tôi đấy.

Anh Hạ bắt tôi uống thì phải đeo nó, tránh cho tôi tèo mất.”
Tiền Tĩnh Tĩnh không hiểu nên hỏi: “Vậy không phải là rất tốt à?”
Diêu Húc thở dài, đau lòng vô cùng: “Tốt thì tốt đó, nhưng nếu như nó không phải để dành cho người già thì càng tốt.”
Cái này cmn là dành cho người già cô đơn, là thiết bị y tế tiện cho việc con cái ở xa có thể theo dõi sức khỏe của bố mẹ.
Đáng thương cho cậu ta là một chàng trai tuổi trẻ cao bảy thước lại bị bắt buộc, đành phải bất đắc dĩ mà làm ông già này.
Nhưng mà, mỗi lần nghĩ đến Hạ Thì Lễ lại đảm đương chức vụ con trai cậu ta thì trong lòng Diêu Húc liền cân bằng trở lại.
Mặc dù không thể nói cái này ra nhưng không sao, cậu ta rất am hiểu cách tìm niềm vui trên phương diện tinh thần.
Tiền Tĩnh Tĩnh bị biểu cảm và giọng điệu của Diêu Húc chọc cười “ha ha”.
Đường Tu Văn ngồi bên cạnh Tiền Tĩnh Tĩnh, đa số thời gian đều im lặng nghe bọn họ nói chuyện, thinh thoảng gắp đồ ăn, rót nước cho Tiền Tĩnh Tĩnh.
Quý Kiều nhìn bạn bè vui vẻ hòa thuận như này rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Thì Lễ, trong lòng có hơi rung động.
Anh thực sự rất là quan tâm bạn bè của mình mà.
Đời trước Diêu Húc gặp chuyện không may, chắc hẳn anh đã rất đau buồn.
Quý Kiều nhìn cốc rượu ngẩn người, trong tiếng ba hoa khoác lác của Diêu Húc mà suy nghĩ linh tinh.
Có phải là ở trong tiềm thức, Hạ Thì Lễ cũng vẫn luôn hối tiếc về những chuyện đời trước không? Vậy nên vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu ấy?
“Nghĩ gì vậy?” Bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều nâng mắt, cười với anh một cái, trả lời anh một cách tự nhiên: “Nghĩ đến anh đấy.”
Hạ Thì Lễ sững sờ vài giây, khẽ nhéo nhéo tay cô ở dưới bàn.
“Ấy ấy ấy, đừng có mà khoe tình cảm trước mặt cẩu độc thân như tôi nhá!” Diêu Húc kêu gào.
Những người khác đều cười rộ lên.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, mãi cho đến 9 giờ hơn.
Vốn Diêu Húc còn định tiếp tục ca hát ăn khuya, nhưng đáng tiếc là không có ai đồng ý, cậu ta đành phải từ bỏ.
 
Hạ Thì Lễ uống rượu nên gọi người lái xe hộ lái về.
Hai người lần lượt ngồi vào ghế sau, nhỏ giọng nói chuyện.
Hạ Thì Lễ nắm tay Quý Kiều, thuận tiện hỏi cô: “Năm sau vẫn về thành phố H đón tết à?”
Quý Kiều dựa đầu vào vai anh, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đáp: “Đúng nha, em phải về đón tết với mẹ em chứ, với lại năm sau là năm kỉ niệm 100 năm thành lập trường cấp ba em, em cũng muốn đi xem náo nhiệt.”
Hạ Thì Lễ hơi giật mình: “Kỉ niệm 100 năm?”
Quý Kiều quay đầu qua, mỉm cười nhìn anh: “Đúng vậy, có hứng thú không? Đến chơi cùng đi, bao ăn bao ở.”
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Được chứ.”
Quý Kiều mở cửa sổ ra một chút, gió đêm mùa thu trong thoáng chốc đã lùa vào.
Xe rẽ sang lối khác, những tòa nhà màu đỏ bên đường mờ ảo trong bóng tối.
Trên cổng có mấy chữ lớn “Trường cấp 3 cơ sở 1 thành phố Hối Đồng”, mơ hồ để lộ ra chút khí thế.
“Ấy, đây là trường cấp 3 trọng điểm của bọn anh à?” Quý Kiều hỏi.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Ừm, là trường cấp 3 công lập tốt nhất.”
Nhớ đến việc Hạ Thì Lễ học ở trường cấp 3 tư nhân, Quý Kiều đột nhiên có chút tò mò: “Hồi cấp 3 anh có thích bạn nữ nào không hả?”
“Không có.” Hạ Thì Lễ bình tĩnh nói, ngón tay nghịch trong lòng bàn tay cô.
Quý Kiều hơi ngứa rụt rụt tay vào.
“Không thể nào? Không có cảm tình với ai luôn ấy?” Cô có hơi không tin.
Hạ Thì Lễ có hơi không kiên nhẫn mà bắt tay cô lại, lại nắm lấy tay cô.
“…Vậy thì có đi.” Anh do dự một lát rồi nói.
Anh của hồi đó cũng không quá chắc chắn.

Nếu như nhất định có thì chắc là có cảm tình đi.
Quý Kiều khẽ gật đầu, trong lòng có hơi ghen tị.
“Là ai thế?” Cô vờ như không để ý mà hỏi, “Em có biết không?”
Hạ Thì Lễ rủ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Em.”
Quý Kiều đang dựa vào ghế ngồi thẳng người dậy, ngẩn người ra.
???
Hạ Thì Lễ cong môi, khẽ gật đầu khẳng định đáp án của mình.
Mắt Quý Kiều mở to, chần chừ hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân: “Sao thế được? Hồi cấp 3 chúng ta cũng không học cùng nhau…”
Giọng Hạ Thì Lễ dịu dàng: “Anh đã đến trường em một lần.”
Quý Kiều hơi hé môi, sắc mặt hơi tái.
Hết chương 61
 
------oO.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.