Săn Tim Nàng

Chương 20: Không cam lòng




Nhạc Hoành bỗng nhiên đứng lên, bưng chén rượu trên bàn lên, nhìn về hướng Ân Sùng Quyết đang cười nói vui vẻ, nói rõ từng chữ: “Hôm nay muội mới biết thì ra tình cảm huynh muội mà nhị ca dành cho muội lại quý trọng như thế. Nhạc Hoành không có gì để báo đáp, chỉ biết kính nhị ca một ly. Muội xin cạn trước.” Nói xong thì ngửa đầu uống cạn ly rượu, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Ân Sùng Quyết. “Nhị ca uống xong ly rượu này thì chính là nhị ca tình nghĩa sâu nặng của Nhạc Hoành.”

Ân Sùng Quyết cố giữ vẻ mặt tự nhiên, nhưng cũng không cách nào nhìn thẳng vào Nhạc Hoành được, bàn tay đang cầm chén rượu của hắn chần chừ chưa đưa được lên miệng, lại thoáng thấy ánh mắt sâu xa, sáng quắc của cha đang nhìn mình đầy hàm ý. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười tự trào đầy nhẫn nhịn, chạm nhẹ chén rượu trong tay với Nhạc Hoành, sau đó một hơi uống cạn. Đang lúc định mở miệng nói vài lời, lại bị Ân Sùng Húc cắt ngang.

“Sùng Quyết!”Ánh mắt sắc bén của Ân Sùng Húc nhìn thẳng vào vẻ mặt đang muốn nói của đệ đệ. “Có vẻ hôm nay đệ đã uống hơi quá chén rồi, cha và Sài thiếu chủ còn việc hệ trọng cần bàn, có việc gì lần sau hãy nói!”

“Đại ca!” Ân Sùng Quyết không vui nói: “Đệ đây chẳng phải là đang vui mừng thay cho Sài thiếu chủ và A Hoành sao? Thôi được rồi, không nói thì không nói!”

Ân Khôn vuốt râu nói: “Sài thiếu chủ cảm thấy hai đứa con trai của Ân Khôn ta như thế nào?”

Sài Chiêu trả lời đầy sảng khoái: “Cả hai đều là người hào kiệt xuất chúng, Ân bảo chủ đúng là có phúc khí!”

Ân Khôn cười ha ha đáp, “Hào kiệt xuất chúng? Sài thiếu chủ đúng là nể mặt lão phu quá rồi. Đứa lớn này của lão phu hai mươi hai đã cưới vợ, đứa thứ vừa mới hai mươi, chẳng qua suốt ngày “làm tổ”trong Tuy Thành bảo vệ tổ nghiệp tầm thường, chẳng đáng kể gì này mà thôi. Nghe danh Sài thiếu chủ chỉ mới hai mươi ba, chỉ lớn hơn Sùng Húc một tuổi, lại đã bao năm chinh chiến sa trường, chiến công lừng lẫy, vang danh thiên hạ, hai đứa con của lão phu há có thể so bì cùng thiếu chủ được.”

“Ngài khiêm tốn rồi.” Đôi mắt xám của Sài Chiêu đảo qua hai người. “Hai vị thiếu gia chẳng phải thiếu bản lĩnh, cái thiếu ở đây chính là cơ hội, nếu như có cơ hội… E là bọn họ đã sớm vượt qua ta rồi. Ta sẽ không nhìn nhầm người, Ân bảo chủ cũng tuyệt đối đừng xem thường con trai của mình.”

“Cơ hội?”Ánh mắt sâu xa của Ân Khôn dán chặt vào Sài Chiêu. “Sài thiếu chủ lần này đích thân đến Tuy Thành ta, phải chăng chính là mang cơ hội đến cho Ân Gia Bảo?”

Vân Tu nhìn Ân Khôn thẳng thắng, không có nửa điểm che dấu như vậy, cũng bị dọa không ít, bấm chặt tay tiếp tục im lặng quan sát những người ngồi bên bàn kia.

“Ta từng nghe nói…” Sài Chiêu vuốt nhẹ hoa văn tinh xảo của chiếc bàn làm bằng gỗ lim, “Sở Vương Kỷ Minh lúc rút quân cố thủ cũng từng đến thăm dò qua ý tứ của Ân Gia Bảo, có bằng lòng đi theo họ Kỷ của Lương quốc…”

Huynh đệ họ Ân đưa mắt nhìn nhau, Ân Khôn lại ung dung đáp: “Xác thực có chuyện này. Sở Vương phái người đến Tuy Thành, cũng gặp qua lão phu và Mục đô úy. Sở Vương kia lúc hùng mạnh sao không nghĩ tới chúng ta, lúc binh bại tướng vong mới nhớ tới nơi này?” Ân Khôn cười lạnh vài tiếng. “Tuy Thành có địa thế, dễ thủ khó phá, nhiều năm tách biệt. Năm đó cũng là chỗ hiểm yếu khó khống chế của cả ba nước Chu, Lương, Tấn. Lão phu khổ công suy tính nhiều năm, mảnh đất này giữa loạn thế vẫn tìm được sự bình yên phồn thịnh, nếu đã là ý trời, thì cũng phải chọn cho mình một minh chủ mới tương xứng.”

“Minh chủ…?” Lý Trọng Nguyên nhẹ giọng lặp lại.

“Không sai!” Ân Khôn tiếp tục nói, “Kỷ Minh bụng dạ hẹp hòi, hung hăng hiếu chiến, việc lớn khó thành. Sài gia ở Thương Sơn dám gánh vác trọng trách lúc lâm nguy, cố thủ ở Vân Đô của Chu Quốc, đã giành được đại thắng vang dội vẫn nhớ đến Ân Gia Bảo ta ở Tuy Thành, biết nhìn xa trông rộng như vậy mới là chủ nhân mà cha con lão phu nên phò tá. Nếu Sài thiếu chủ không chê xuất thân sơn dã của Ân gia ta, Ân Khôn ta cùng hai con trai nguyện ra sức giúp người một tay, trong thời loạn này giành được một vùng trời mới!”

“Hoàng thượng và Vương gia nhà ta nếu biết được Tuy Thành quy thuận, nhất định rất vui mừng!” Nét mặt Lý Trọng Nguyên lộ rõ vẻ vui mừng nói.

“Không phải như thế!”Ân Khôn cau mày nói. “Lão phu đây là bằng lòng đi theo Sài gia của Thương Sơn, cũng không phải là Nam Cung gia kia. Trước mắt có thể thấy được Đại Chu trên dưới đều phải dựa vào chú cháu Sài gia bảo vệ, Sài gia mới đích thực là anh hùng khiến lão phu kính phục, nói cách khác, cũng chính là Sài vương gia và Sài thiếu chủ.”

Lý Trọng Nguyên nén lại cảm giác hài lòng, khóe môi khẽ cong lên nói: “Lời này là có ý gì, Sài Vương gia và thiếu chủ là trung quân ái quốc, cũng là vì bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Chu, Sài gia hay Đại Chu ta thì có gì khác biệt?”

Lão luyện như Ân Khôn dĩ nhiên hiểu rõ được vấn đề, cũng không nói tiếp nữa, đưa mắt nhìn sang vẻ trấn định của hai con trai, trong lòng cũng cảm thấy phần nào được an ủi.

Lời này đã nói ra, mọi người cũng không cần kiêng dè gì nữa, trong thoáng chốc nói chuyện vô cùng ăn ý. Lý Trọng Nguyên trong lòng thầm thán phục Ân Sùng Quyết, nói đến tình hình thiên hạ hắn so với huynh trưởng của mình còn có vài phần sáng suốt, cũng nhiều hơn vài phần khí khái. So với hắn, Ân Sùng Húc lại lộ rõ dáng vẻ do dự, không cương quyết.

Mục Dung thấy Ân Sùng Quyết chiếm lấy ưu thế của phu quân mình, sắc mặt có chút khó coi, lại nhìn thấy phu quân đứng bên cạnh dường như cũng không muốn nhiều lời trước mặt đám người Sài Chiêu, nhất thời có chút ảo não. Cúi đầu liếc nhìn Ân Khôn, nhìn thấy ông không ngừng gật đầu, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn Ân Sùng Quyết, trong lòng càng dâng lên từng trận bất mãn.

Rượu quá tam tuần, Mục Dung rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy hành lễ với mọi người. “Đột nhiên nhớ ra hậu viện còn có chút việc gấp, Mục Dung xin lui xuống trước, mọi người từ từ uống rượu.”

Ân Sùng Húc không kịp ngăn cản, Mục Dung đã bước ra ngoài, Nhạc Hoành vội đứng dậy. “Đại tẩu, muội giúp tẩu!” Bàn tay Sài Chiêu trong chốc lát trống không, cánh tay từ từ hạ xuống, mãi cho đến khi Nhạc Hoành đi khuất mới chậm rãi thu hồi lại ánh mắt.

“Cô theo ta ra ngoài làm gì?” Mục Dung liếc mắt nhìn Nhạc Hoành.

“Chính là vì muốn tẩu giúp ta một việc.” Nhạc Hoành nhìn thoáng qua cổ tay.

“Nhạc Hoành của hôm nay vẫn còn cần ta giúp một tay?” Mục Dung cười lạnh. “Cái vị Sài thiếu chủ kia trước mặt mọi người thương yêu cô không chút che giấu, cô còn cần dựa vào Ân Gia Bảo à? Phải là Ân Gia Bảo nhờ cô mới đúng!”

Nhìn thấy Nhạc Hoành không đáp lại, Mục Dung hừ một tiếng, tiếp tục nói. “Chẳng qua ta chỉ buồn thay cho cô. Bình thường Ân Sùng Quyết đối với cô ra sao, mọi người đều có thể nhìn thấy. Còn kiên quyết nói với Sùng Húc đời này ngoại trừ cô ra, nó không cưới ai cả. Nhưng hôm nay trước mặt nhiều người như thế, một tiếng huynh muội tình thâm chưa nói, còn vì cô với Sài thiếu chủ trùng phùng mà vui mừng? Cái vị nhị ca này, thế mà lại… khó mà nhìn thấu, chỉ e cô và tôi giống nhau, đều đã xem nhẹ Ân Sùng Quyết này rồi!”

Lời này xát muối vào vết thương lòng của Nhạc Hoành, nàng nhíu chặt mày, nói: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, tẩu hà tất phải nói thẳng như thế. Ta cũng chưa từng trách gì nhị ca…”

Mục Dung cười to thành tiếng, cắt ngang nói. “Cô còn có tư cách trách ai? Cô vốn dĩ là người đã có hôn ước với người ta, Ân Sùng Quyết đối với cô thật lòng cũng được, hôm nay phụ lòng cô cũng được, đều là cô tự làm tự chịu. Như hôm nay tốt đẹp bao nhiêu, Sài thiếu chủ đức cao vọng trọng đối với cô lưu luyến không quên, cô cũng đừng làm ra vẻ được lợi rồi còn khóc thương, nên cười ngay cả lúc ngủ mới đúng chứ!”

“Ai có thể biết được thế sự vô thường chứ.” Nhạc Hoành hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đầy ý cười giận dữ của Mục Dung. “Lúc đó ta được ban hôn, hắn chẳng qua chỉ là thứ dân không dám kháng chỉ, Nhạc gia cũng chẳng có nửa lời oán trách. Nay hắn quyền cao chức trọng, cũng chẳng phải là thứ Nhạc Hoành ta yêu thích.”

Mục Dung ý vị sâu xa nhìn chằm chằm gương mặt trầm mặc của Nhạc Hoành. “Lời này của cô… lẽ nào trong lòng cô vẫn còn tưởng nhớ đến vị nhị ca kia?”

“Đại tẩu” Ánh mắt của Nhạc Hoành lóe lên sự quả quyết. “Tình cảm huynh muội… lời này chính miệng nhị ca đã nói. Một tiếng nhị ca này, tẩu còn muốn ta phải nói thêm điều gì nữa?”

Mục Dung không thốt ra được lời nào, ý giận đầy bụng cũng không biết phải làm sao, tức giận vung tay áo xoay người rời đi. “Cô tự lo cho mình đi!”

Tiệc đến giờ mùi mới tan, Sài Chiêu bước ra khỏi đại sảnh liền lập tức tìm kiếm hình bóng Nhạc Hoành, nhìn thấy nàng đang tựa vào hành lang cho cá chép trong hồ ăn, tự lẩm bẩm một mình. “Xảy ra chuyện ở Thương Châu, tính tình của A Hoành cũng ít nhiều thay đổi, vẫn muốn nàng vui vẻ như trước kia.”

“Nhắc lại quá khứ, khó tránh khỏi đau lòng.” Ân Sùng Húc tiếp lời: “Chỉ mong muội ấy đời này không phiền não, chỉ có niềm vui.”

Sài Chiều chậm rãi đến gần Nhạc Hoành, bàn tay to phủ trên đôi vai gầy guộc của nàng, nhẹ vuốt vài sợi tóc mềm trên vai nàng. “Đi thôi, ta đưa nàng về.”

Giọng nói của Sài Chiêu trầm thấp mà ấm áp, cũng chỉ khi nói với nàng mới không lộ ra sự lạnh nhạt khó đoán. Giọng nói khàn khàn mang theo sự cưng chiều, lại có sự bá đạo khó thay đổi. Không đợi Nhạc Hoành đồng ý, Sài Chiêu đã nắm chặt tay nàng bước về phía cổng trước.

Vân Tu nhìn theo bóng dáng của hai người, cười thành tiếng. “Nhìn xem, nhìn xem, bộ dạng thiếu phu nhân e ấp nép vào người thiếu chủ thật thú vị làm sao!”

Lý Trọng Nguyên nhẹ than một tiếng. “Lần đầu nhìn thấy nàng ấy và Ân Sùng Quyết, Ân nhị thiếu vẫn là bộ dáng đối xử nhiệt tình với nàng ấy như vậy, chẳng qua mới có mấy ngày, đột nhiên lại biến thành tình huynh muội sao? Cũng không biết Ân Khôn và hắn dự tính những gì, nhưng mà vị Ân nhị thiếu này tự biết nặng nhẹ, dễ dàng nhượng bộ phần tình cảm này rồi.”

“Đối với chúng ta chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Vân Tu bĩu môi nói: “Xem ra chẳng bao lâu nữa thiếu chủ có chuyện vui rồi!”

Lý Trọng Nguyên tự lẩm bẩm. “Xem ra, Ân Sùng Quyết phụ lòng Nhạc cô nương như vậy, có lẽ không khiến cô ấy tổn thương, nhưng e là trong lòng vẫn là mất mát khó chịu.”

“Sài Chiêu.” Nhạc Hoành lên tiếng gọi hắn. “Ta và ngươi thân lắm sao? Giữa nơi đông người ngươi ngang nhiên kéo tay của con gái nhà người ta… Thật là…” Mặt Nhạc Hoành đỏ ửng, nói không thành lời.

“Thật là sao?” Sài Chiêu ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.

Móng tay Nhạc Hoành bấm mạnh vào lòng bàn tay của Sài Chiêu, nhưng hắn hoàn toàn không có ý buông tay nàng ra, sải bước dài tiến về phía trước. Hắn mạnh mẽ bước như vậy, Nhạc Hoành không biết làm sao, chỉ có thể rảo bước nhanh để theo kịp.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Ân Gia Bảo

Tiễn đám người Sài Chiêu đi rồi, Ân Sùng Quyết hít sâu một hơi rồi quay lưng, tay nắm thành quyền đấm mạnh lên bức tường trước mặt. Ân Khôn ngưng mắt nhìn hắn, vân vê chòm râu của mình nói. “Sùng Quyết, cha biết con không cam lòng. Con là con trai của Ân gia, hãy nhìn vào đại ca của con, thân là trưởng tử đã thay cha phân giải được bao nhiêu ưu lo, đến nay nó và Mục Dung trở thành vợ chồng thương yêu nhau cũng tính là chuyện mỹ mãn. Một nữ nhân tầm thường, chưa nói đến chuyện sau này con có công thành danh toại hay không, chỉ bằng con là nhị thiếu gia Ân Gia Bảo của Tuy Thành, nữ nhân ngàn dặm mặc con lựa chọn. Nhạc Hoành…vẫn là quên nó đi!”

“A Hoành…”Mu bàn tay của Ân Sùng Quyết hiện rõ gân xanh. “Nếu đã bỏ lỡ nhau như vậy, tất cả là lỗi của ta mà thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.