Quyến Luyến Phù Thành

Chương 36




Bạch Cẩm Tú ở trong phòng chờ mãi, nhưng chẳng thấy cha gọi mình gì cả, xem đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối rồi, cô chẳng kiên nhẫn được nữa, nhẹ nhàng đi đến bên ngoài thư phòng, đứng ở bên ngoài cửa.

Cánh cửa thư phòng khép hờ, có ánh đèn chiếu ra, cha chắc đang ở trong đó.

Bạch Cẩm Tú hít sâu một hơi, gó cửa, đẩy ra đi vào, nom thấy cha đang mang kính viễn thị ngồi đọc sách dưới ngọn đèn bàn.

– Cha ơi, cha vẫn chưa đi nghỉ ngơi ạ?

Cô bước đến bên bàn, giả vờ giúp cha thu dọn đống sách trên bàn.

Bạch Thành Sơn nhìn đồng hồ:

– Anh con chắc sắp về rồi, cha đang chờ nó. Cũng muộn rồi, hai ngày tinh thần con bị chấn động, đi nghỉ ngơi đi.

Bạch Cẩm Tú nói:

– Cả ngày con ngủ rồi, giờ chẳng ngủ được.

Cô tới sau lưng ông, đấm lưng cho ông, vừa đấm vừa tỏ vẻ thuận tiện hỏi han:

– Cha ơi, nghe A Tuyên nói tối nay cha giữ lại Nhiếp Tái Trầm, nói gì vậy ạ?

Bạch Thành Sơn ngẩng lên nhìn con gái, ngập ngừng đôi chút, tháo kính xuống, đặt sạch sang một bên.

– Tú Tú à, con nói thật với cha đi, con có tình cảm gì với cậu ấy không?

Bạch Cẩm Tú tim nảy lên:

– Tình cảm gì cơ? Con mà có tình cảm với anh ta á? Cha hỏi vậy là có ý gì ạ?

– Tú Tú, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ con hồi bằng tuổi con đã có anh cả rồi đấy. Mấy năm nay cha chưa từng hỏi con, trong lòng con rốt cuộc đã có ai chưa?

Bạch Cẩm Tú lắc đầầu:

– Ai ạ? Con chẳng có ai cả. Con chẳng muốn gả cho ai hết á! Con chỉ muốn ở bên cha cả đời thôi.

Bạch Thành Sơn chỉ cười cười, đánh giá con gái.

Bạch Cẩm Tú bị cha nhìn mà chột dạ.

– Cha nhìn con vậy là sao ạ, con nói thật đó.

Bạch Thành Sơn lắc đầu.

– Con ngốc ạ, nào có con gái ở với cha mẹ cả đời đâu. Con còn trẻ, cha thì già rồi, qua mấy năm nữa cha đi theo mẹ con, để lại một mình con, cha làm sao mà yên tâm đây.

Bạch Cẩm Tú cắn cắn môi, đang định lên tiếng, Bạch Thành Sơn lại xua tay.

– Nếu con đã hỏi, vậy cha không giấu con nữa. Cha rất ưng Nhiếp Tái Trầm, có bản lĩnh, nhân phẩm đáng tin, nếu nó làm con rể Bạch gia chúng ta, nửa đời sau của con cha cũng an tâm rồi. Chuyện vừa qua cậu ta liều mạng cứu con, tối cha giữ cậu ấấy lại, chính là nói với cậu ấy vấn đề này…

Ông dừng một chút.

Bạch Cẩm Tú thì hồi hộp đến nín thở, lòng bàn tay ướt mồ hôi, dùng hết sức mới đủ sức đấm nhè nhẹ vào vai cho cha.

– Cha ơi sao cha lại làm vậy. Con nói rồi, con chẳng gả cho anh ấy đâu.

– Vốn dĩ cha cho rằng các con có tình cảm với nhau, tuổi tác lại tương đương, là nhân duyên tốt. Không ngờ chỉ là hiểu lầm, là cha nghĩ nhiều. Thôi, về sau không nhắc tới nữa.

Bạch Cẩm Tú thót tim, ngập ngừng hỏi:

– Cha ơi, cha nói hiểu lầm ý là sao ạ?

– Cậu ấy liều mạng cứu con, cha nghĩ rằng cậu ấy có tình cảm với con, cho nên tối nay mới tự mở miệng nói mấy câu. Không ngờ chỉ là hiểu lầm. Cậu ấy từ sau khi rời Cổ thành về Quảng Châu, rất nhanh đã được thăng lên vị trí Tiêu Thống. Cậu ấy tưởng là do cha ở trước mặt cậu con yêu cầu vị trí này cho cậu ấy, bởi mang lòng báo ân mà khi con gặp nguy hiểm, mới liều mình cứu con là thế…

Bàn tay đang đấm lưng cho ông cụ chợt khựng lại, một lát sau, cô chậm rãi nói:

– Cha ơi, ý cha là, anh ấy từ chối ý tốt của cha ạ?

Bạch Thành Sơn gật đầu, lại lắc đầu.

– Nói thì cũng không thể nói vậy được. Dẫu sao thì chuyện hôn nhân cũng không phải việc nhỏ. Có người muốn làm con rể của Bạch Thành Sơn này, dĩ nhiên cũng có người không muốn. Cậu ấy có suy nghĩ của mình, cũng rất đáng quý…

Cha còn nói gì tiếp nữa, nhưng Bạch Cẩm Tú tai đã bùng nhùng không còn lọt nghe câu nào cả.

Bạch Thành Sơn thấy con gái khác lạ, quay đầu lại, thấy cô đứng im lìm thì hỏi:

– Tú Tú, con khó chịu à?

Bạch Cẩm Tú hồi hồn, tiếp tục đấm vai cho ông cụ, lại tỏ vẻ như không hề gì nói:

– Không ạ. Cha nói gì thế. Như vậy còn gì tốt hơn! Con đã nói với cha rồi, con chẳng thèm gả cho anh ta đâu. Lẽ ra cha không nên nhắc tới mới phải, tự dưng làm người ta coi nhẹ chúng ta, còn tưởng chúng ta thèm anh ta lắm í.

Bạch Thành Sơn nhìn con gái, không nói gì.

– Cha nhìn con như vậy làm gì?

Bạch Thành Sơn muốn nói lại thôi, chỉ ôn hòa nói:

– Con vừa bị chấn động tinh thần, bác sĩ bảo con nên nghỉ ngơi cho nhiều, muộn rồi, con không cần ở với cha đâu, đi ngủ đi.

– Vâng, vậy còn về phòng đây ạ. Chờ anh cả về thì cha cũng đi nghỉ ngơi đi ạ.

Cô chúc cha ngủ ngon, ra khỏi thư phòng.

Bạch Thành Sơn nhơ tới nụ cười gượng gạo vừa rồi của con gái thì hơi thất thần.

Xây phượng đài, lộng ngọc cũng có lòng, tiếc là tiêu lang vô tình. Người làm cha như ông thì có cách gì đây? Sở dĩ nói hết mọi chuyện cho cô, cũng bởi nhận ra người thanh niên họ Nhiếp kia từ chối là thật lòng. Nếu đã vậy, không bằng nói sớm cho con gái biết, chặt đứt ý niệm, tránh để tồn tại bất cứ tâm tư gì.

Mà muốn trách, thì trách ông quá yêu chiều con gái, không bồi dưỡng cho con gái có tính cách dịu dàng nhu mì hiền thục.

Giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Bạch Thành Sơn rầu rĩ thở dài.

……

Ra khỏi thư phòng, nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Tú đã biến mất. Cô trở lại phòng mình, vừa đóng cửa lại đã nằm vật ra giường, dùng gối đè kín mặt, không nhúc nhích.

Một lúc lâu, cô bò dậy, đến bên bàn, mở cái rương nhỏ đặt trên đó ra, lật liên hồi, cuối cùng lấy ra một bức họa.

Cô nhìn người đàn ông trẻ trên bức họa bán thân rất lâu, sau đó cắn răng muốn xé làm đôi. Nhưng bức vẽ vừa rách một đường nhỏ, cô lại dừng lại. Cuối cùng thì cô vẫn không nỡ hủy nó, trong lòng phiền muộn, đặt lại bức họa vào trong hộp, trở lại nằm xuống giường, mơ màng ngủ mất.

Vào giờ này Trương Uyển Diễm cũng chưa đi ngủ mà vẫn đang chờ chồng đi xã giao về. Chào hỏi cha chồng xong, hai vợ chồng đi vào buồng.

Trương Uyển Diễm treo áo khoác giúp chồng, cũng hỏi:

– Tối nay cha giữ lại Nhiếp Tái Trầm nói chuyện, chắc là chuyện kia rồi. Thế nào ạ, vừa nãy gặp cha, cha có nhắc gì tới không?

– Cha đã nhắc tới chuyện đó với Nhiếp Tái Trầm rồi đúng không? Cậu ấy cũng đồng ý rồi ạ? – Trương Uyển Diễm rất sốt ruột.

Bạch Kính Đường lắc lắc đầu:

– Đúng là cha có đề cập tới, nhưng việc không thành. Nhiếp Tái Trầm không muốn.

Trương Uyển Diễm ngỡ ngàng, thở hắt ra, nhưng ngay sau đó lại không tin:

– Cậu ta không muốn? Cậu ta không ưa Bạch gia chúng ta hay là không ưa Tú Tú? Cậu ta không thích Tú Tú, thế sao hôm qua lại liều mình cứu con bé?

Bạch Kính Đường nói:

– Việc nào ra việc đó, em đừng có kích động thế. Cha cũng hiểu lầm, hỏi mới biết được. Nhiếp Tái Trầm rời Cổ Thành quay về thì đề bạt lên làm Tiêu thống. Cậu ta tưởng là do cha đề xuất vị trí này cho cậu ta ở trước mặt ông cậu, nên mới cứu người trả ơn.

Trương Uyển Diễm lại ngỡ ngàng, lẩm bẩm:

– Cũng coi như cậu ta biết điều. Nói thật, cả tối em cứ lo lắng, lo cha thật sự gả Tú Tú cho cậu ta. Cũng không phải cậu ta không tốt, chỉ thấy cậu ta không xứng…

– Em đừng có chen vào chuyện đó. Chuyện của Tú Tú, có cha tự làm chủ rồi.  – Bạch Kính Đường ngắt lời vợ.

– Em ngay cả nói cũng không được nói à? Nói thật, em không ngờ Cố Công tử sẽ thất thủ, suýt nữa thì hại Tú Tú nhà ta rồi. Hôm nay anh thay cha đến Cố gia để cảm ơn, đó là lễ nghĩa nên có, nhưng lần này nếu không nhờ Nhiếp Tái Trầm, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Mà bên Cố gia nói thế nào?

– Còn nói cái gì, con trai người ta bị thương kia kìa, rõ ràng là chúng ta nợ người ta. Còn may bác sĩ đã lấy viên đạn ra, giải phẫu thuận lợi, không có gì đáng lo cả.

Bạch Kính Đường nhìn vợ, hừ một tiếng.

– Cố Công tử không phải đèn cạn dầu, về sau em cẩn thận cho anh. Cha chưa chắc đã gả Tú Tú cho Cố gia đâu.

Trương Uyển Diễm giận:

– Vâng vâng, biết rồi. Em cũng nghĩ cho nhà mình thôi mà. Về sau em mặc kệ được chưa!

Bạch Kính Đường ở bên ngoài cả một ngày, rất mệt, không muốn tiếp tục nghe vợ lải nhải nữa, nhíu mày nói:

– Anh mệt lắm, ngủ đi.

– Tối anh lại đi uống ở nhà hàng chứ gì? Ngồi dậy đi, em chuẩn bị canh giải rượu rồi, còn nấu canh gà đen hầm táo đỏ nữa, hầm cả trưa liền đấy, rất ngon…

– Không ăn, bảo người ta đưa nước đến đi.

Trương Uyển Diễm đành phải thôi. Lúc chồng đang tắm thì chị ra ngoài xem cậu con. A Tuyên đã ngủ rồi. Chị ta về phòng, thấy chồng dựa đầu giường đọc sách thì cũng cởi áo lên giường, nằm bên cạnh, nhích lại gần.

Một lát sau, chồng vẫn không nhúc nhích, chị ta lại đẩy đẩy tay chồng.

– Gì thế? – Bạch Kính Đường vẫn đọc sách, hỏi.

– Dạo này anh có gặp lại Liễu thị kia không?

– Ai cơ? – Bạch Kính Đường sửng sốt, quay sang.

– Là quả phụ họ Liễu kia kìa. Nhà ở phố mười tám! Lúc em ở Cổ Thành, nghe nói anh đã gặp cô ta đấy.

– Sao nào, gặp nhau rồi có phải là xưa thì mắt đưa ngang làn sóng, nay thành suối lệ tuôn rơi, không tin thiếp buồn đứt ruột, xin chàng hãy về ngắm trước gương sáng không hả?

Trương Uyển Diễm tuy xuất thân thương gia, nhưng từ nhỏ cũng đi học, chuyện này như cây kim mỗi một ngày lại châm vào trong lòng một cái, giờ thật sự không kìm nén được mà nói ra, đồng thời cũng không quên châm chọc.

Bạch Kính Đường nổi cáu, tính tình đại thiếu gia bùng lên, “thịch” một cái, ném quyển sách xuống đất.

– Gặp trên phố, nói vài câu không được à? Nửa đêm nửa hôm em muốn gì?

Trương Uyển Diễm không chịu yên, ngồi dậy.

– Trong lòng anh không có gì, sao phải kích động như thế? Nói thì nói gì mà chẳng được. Cuối tháng phòng thu chi có tìm em đối chiếu sổ sách, nói chúng ta có một khoản tiền một ngàn lượng đã chi, mà còn là chi riêng. Em không dùng, chắc là anh dùng rồi. Anh nói đi, số tiền này anh đã làm gì?

Bạch Kính Đường cứng người lại, giọng nhỏ nhẹ hơn:

– Cô ấy giờ đang ở cùng với anh chị tại phố mười tám. Anh trai cô ấy kinh doanh cửa hàng vải, trước đó có vay mượn bên ngoài, giờ đến kỳ trả nợ nhưng không gom đủ tiền. Nếu như nhà cửa bị tịch thu mất thì sẽ chẳng có chỗ ở nữa. Anh chỉ cho cô ấy mượn tạm thôi, chờ quay vòng sẽ trả lại. Tiền còn mà có mất đâu.

– Em yên tâm, cô ấy cũng không phải hạng người như em nghĩ đâu…

– Hay lắm, em biết rồi. Giờ hai người muốn đến với nhau đúng không!

Trương Uyển Diễm không còn nghe lọt nữa, vô cùng phẫn nộ, cầm gối đập vào chồng.

– Bạch Kính Đường, sao anh không ly hôn tôi cho xong, rồi cưới cô ta về làm vợ đi.

– Em điên rồi!

Bạch Kính Đường tức giận xuống giường.

– Nếu anh có tâm tư riêng thì ghi khoản tiền này trên sổ sách làm gì? Cha và Tú Tú đều ở nhà, nửa đêm nửa hôm em be bé cái mồm được không, nếu ảnh hưởng đến họ, thì đừng có trách anh.

Trương Uyển Diễm bị nhắc nhở, không dám kêu gào nữa, nhưng cơn tức trong lòng thì không tiêu nổi, cười nhạt:

– Tôi biết rồi. Bao năm qua, tôi làm trâu làm ngựa ở Bạch gia, dù không có công lao, cũng có khổ lao! Giờ con hồ ly tinh kia lộ mặt, thì anh bị mất hồn mất vía luôn. Anh đã không ưa tôi, sao hồi trước không kiên định cưới cô ta làm vợ đi? Bạch Kính Đường, anh đúng là người không có lương tâm, anh đối xử với tôi như vậy, tôi và anh coi như xong, tôi đưa A Tuyên về nhà mẹ đẻ…

Nói xong, chị ta lại cầm cây cào ngứa ở đầu giường lên ném vào chồng.

Bạch Kính Đường tránh được, mặt sầm sì, không nói năng gì bỏ mặc Trương Uyển Diễm, đi ra khỏi phòng, tối đó ngủ ở nhà kề, sáng sớm hôm sau sợ bị người làm thấy được sẽ nói lời không hay với cha mà lặng lẽ trở về phòng.

Cả một đêm này, hai vợ chồng giận dỗi nhau, thì nỗi buồn bực của Bạch Cẩm Tú cũng không kém hơn anh chị là bao nhiêu. Cô gần như không ngủ được, tới rồi nửa đêm về sáng tầm 3, 4 giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, còn mơ lung tung, tận đến chín giờ sáng mới tỉnh, đầu đau như búa bổ, chẳng muốn ra ngoài, cũng chẳng muốn xuống giường.

Cô nằm nướng trên giường, ngây ngốc rất lâu, xoa bóp đầu bị đau, ỉu xìu ngồi dậy, cúi xuống lấy bao thuốc lá giấu trong ngăn kéo tủ đầu giường, châm một điếu, rít một hơi thật sâu, khoanh chân dựa vào lưng giường vương miện Baroque hoa lệ hơi nheo mắt lại, nhìn làn khói xanh nhạt lượn lờ trong không khí đến xuất thần.

– Tú Tú, còn chưa dậy à?

Bên ngoài có giọng của Trương Uyển Diễm hỏi.

– Chị dâu, em không đói không ăn sáng đâu. Chị bận cứ đi làm việc đi, em ngủ thêm một lát nữa…

Bạch Cẩm Tú quay ra ngoài nói với ra.

– Mợ với chị họ Đinh tới thăm em đấy. Em nhanh lên, chị vào dọn dẹp giúp em.

Bạch Cẩm Tú thở dài chán chường, vội nhảy xuống giường, dụi điếu thuốc rồi ném qua cửa sổ, lại mở rộng cánh cửa sổ ra để thông khí, chờ cho khói thuốc trong phòng tan hết mới vuốt vài tóc dài, khoác áo đi ra mở cửa.

Trương Uyển Diễm vẫn ăn mặc như thường ngày, đậm và chải chuốt, mặt bôi một lớp phấn dày rất trắng, môi tô son đỏ tươi, nhưng đôi mắt thì có vẻ hơi sưng.

– Tối qua chị ngủ không ngon ạ?- Bạch Cẩm Tú tiện thể hỏi.

Trương Uyển Diễm ờ một tiếng, đáp:

– Tối qua vui quá nên không ngủ được, thế mà cũng bị em phát hiện ra.

Chị ta xoa xoa mắt, sau đó nhìn em chồng, lắc đầu.

– Em nhìn em đi, chả ra gì cả. Mau đi rửa mặt chải đầu mặc quần áo vào đi, trang điểm đàng hoàng vào, đừng để họ hiểu lầm em bị làm sao. Nãy mợ và chị dâu Đinh của em nói nếu em không tiện xuống thì họ sẽ lên phòng thăm em…

– Ối không cần không cần đâu. Em mặc quần áo xong sẽ xuống ngay. Chị dâu chị đi trước đi.

Bạch Cẩm Tú xua tay.

Trương Uyển Diễm bảo nha hoàn đi vào dọn dẹp giúp tiểu thư, còn dặn cô phải trang điểm đẹp đẽ mới ra ngoài gặp khách được, sau đó mới đi.

Trương Uyển Diễm rửa mặt chải đầu xong xuôi, thay một chiếc váy đơn giản, nhận cháo nha hoàn đã chuẩn bị, ăn mấy miếng sau đó mới xuống lầu. Lúc đến dưới bậc thang đã nghe có tiếng nói chuyện ở phòng khách rồi, chân dừng lại.

Mợ đang nhắc đến cô.

– Tú Tú xảy ra chuyện, mợ nghe tin mà lo lắng sốt ruột muốn đổ bệnh. Nhưng nói thật, lúc đó mợ cũng thấy, lão gia mọi người hơi thiếu suy xét. Tú Tú là khuê nữ hoàng hoa, mà bất kể là con gái nhà ai xảy ra chuyện như này đều phải gắng mà che giấu, huống hồ là Bạch gia. Lúc đó nếu đừng làm kinh động đến nhiều người, có khi người đã cứu về ngay được rồi ấy. Nhưng giờ thì hay rồi, Phòng Doanh, Tuần Cảnh Doanh, Tiêu Phòng Doanh, không chỉ Quảng Châu, mà các huyện khác cũng đều điều động hết. Người thì cứu được về rồi, A di đà phật, chỉ là việc của Tú Tú đã làm cho khắp Quảng Châu đều biết. Chúng ta là người nhà, biết Tú Tú không làm sao cả, nhưng người ngoài không biết suy diễn lung tung gây ra nhiều tin đồn không hay. Danh tiết của Tú Tú bị hỏng hết, sau này làm sao mà gả chồng được đây. Ôi, cứ nghĩ đến là mợ lại phát sầu.

Bà ta chậc chậc hai tiếng, lắc đầu thở dài.

Nụ cười trên mặt Trương Uyển Diễm đã tắt ngấm, sắc mặt sầm xuống, nói:

– Tú Tú xảy ra chuyện, lão gia chúng cháu với Kính Đường chỉ mong muốn một điều duy nhất là an toàn của con bé. Chỉ cần người trở về bình an thì chúng cháu chẳng sợ gì cả.

Chị ta ngừng lại một chút,

– Những gì mợ nói đều đúng cả, chúng ta là người nhà, nếu là người nhà, sao mợ lại nói như thế được? Mà cháu vẫn chưa nghe thấy ai dám bình phẩm nghị luận về cô út. Con bé là hòn ngọc của Bạch gia cháu. Nếu để cháu biết, cháu sẽ xé miệng người đó ra.

Tướng quân phu nhân ngượng ngùng.

Trương Uyển Diễm lại cười như không cười nói:

– Mợ à, cháu không có kiến thức gì, nói chuyện hay đắc tội với người lớn, mợ đừng trách cháu, vừa rồi cũng không phải cháu nói mợ đâu. Cháu cũng biết mợ quá lo nên nói thế. Nhưng sau này nếu mợ có nghe được ai nói vậy, mợ đừng rầu rĩ làm gì mà nên nói hộ đôi câu, không được thì thêm bạt tai, xem ai còn dám nói năng lung tung nữa không.

Tướng quân phu nhân cười gượng gạo, không biết nên nói gì nữa, Đinh Uyển Ngọc ngồi bên bà ta lên tiếng:

– Đã lâu không gặp chị, chị vẫn tháo vát giỏi giang như vậy, em thật hâm mộ. Chắc chị không biết rồi, mấy ngày trước chưa cứu được em họ, em ở nhà dì, cơm cũng ăn không vào, ngày nào cũng cầu nguyện trước mặt Bồ Tát. Em họ bình an trở về là quan trọng hàng đầu, những cái khác có gì quan trọng đâu đúng không ạ?

Trương Uyển Diễm liếc cô ấy một cái, quay sang nói với bà mợ:

– Mợ, mấy năm không gặp, Uyển Ngọc chẳng những trổ mã xinh đẹp duyên dáng, mà tâm tư cũng chu đáo tỉ mỉ. Nhìn xem, đây mới là con gái nhà hàn lâm, mở miệng là nói thi thư. Sau này nếu cháu có phúc có thêm cô con gái, nhất định phải thân cận với Uyển Ngọc nhiều hơn mới được.

Tướng quân phu nhân cuối cùng đã bình ổn lại tâm trạng, lòng hối hận vì cái miệng nhanh nhảu của mình, quên mất con dâu Bạch gia xuất thân thương nhân thấp kém không phải người dễ trêu chọc vào, nghe ra ý người ta xuôi theo cháu gái ngoại của mình, đã cho mình bậc thang, thì vội gật đầu.

Đinh Uyển Ngọc thẹn thùng:

– Chị ơi, chị đừng chê cười em mà.

– Mợ, thế mợ đã tìm được mối hôn nhân thích hợp nào cho Uyển Ngọc chưa? Nếu không chê cháu nhiều chuyện, cứ giao cho cháu, cháu sẽ giúp em ấy chọn được một người chồng xứng đáng.

Đinh Uyển Ngọc càng xấu hổ mặt đỏ như gấc, quay đầu lại, bỗng thấy Bạch Cẩm Tú đang đứng ở bậc thang nhìn mọi người bên này, thì đứng lên:

– Tú Tú em dậy rồi à? Nếu em mệt thì về phòng nghỉ đi, bọn chị lên phòng thăm em.

Bạch Cẩm Tú đi xuống. Đinh Uyển Ngọc bước tới đỡ cánh tay cô.

Bạch Cẩm Tú rút tay ra, chào mợ, quay sang Đinh Uyển Ngọc cười nói:

– Chị họ yên tâm, em chỉ bị bắt mấy ngày thôi, hôm qua về đã tốt lên rồi. Cám ơn chị.

Đinh Uyển Ngọc cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, mỉm cười, thở phào nói:

– Em không sao, chị với dì yên tâm rồi. Hôm qua đã muốn đến thăm em, nhưng sợ em đang nghỉ ngơi nên thôi, hôm nay mới đến.

Bạch Cẩm Tú mời cô ấy ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống bên cạnh Trương Uyển Diễm.

Tướng quân phu nhân vừa rồi bị mất mặt, giờ dĩ nhiên không dám nói thêm gì nữa, chỉ liên tục kêu Bạch Cẩm Tú chịu khó nghỉ ngơi bồi dưỡng sức khỏe, thể hiện sự quan tâm của mình. Bạch Cẩm Tú vâng vâng dạ dạ, ngồi tiếp một lát, thì nghe mợ và chị dâu trò chuyện đủ thứ đông tây, cười cười nói nói, rất không thú vị gì cả. Đinh Uyển Ngọc như nhận ra, nói:

– Tú Tú à, để dì và chị dâu trò chuyện thoải mái đi. Chị với em cũng lâu không gặp nhau, vào phòng em đi, chị em mình tâm sự.

Thực ra thì Bạch Cẩm Tú cùng với người chị họ bên nhà mợ này từ trước đến nay cũng không qua lại thân thiết gì mấy, trước khi đi du học thì chỉ gặp vài lần ở Tướng quân phủ mà thôi. Nhưng cô ấy đã nói thế, Bạch Cẩm Tú đồng ý, đứng lên, dẫn Đinh Uyển Ngọc đi lên lầu, vào phòng của mình.

Phòng ngủ của cô vừa được sửa sang vào năm ngoái, trang trí toàn kiểu tây, Đinh Uyển Ngọc nhìn khắp phòng, khen ngợi:

– Đẹp quá, mà cũng chỉ hợp với em thôi, nếu đổi là chị thì không xứng tí nào.

Bạch Cẩm Tú cười nói:

– Chị họ nói quá rồi. Nghe nói một mình chị chống đỡ cả nhà ở Tô Châu, còn nuôi dạy em trai khác phòng. Chị thật là tài giỏi, em còn phải học tập chị nhiều.

Đinh Uyển Ngọc khiêm tốn. Một nha hoàn đi theo xách theo một hộp đồ ăn, cô ấy mở ra, bê cái một bát canh.

– Đây là canh sâm hầm linh chi đông trùng hạ thảo mà dì đích thân xuống bếp làm cho em, có công hiệu bổ khí an thần. Biết nhà em không thiếu món này, nhưng đây là tấm lòng của mợ và dì.

Bạch Cẩm Tú cảm ơn, nhận lấy uống hai ngụm.

Trong phòng cô dựng mấy giá vẽ, trên đó đính  mấy bức họa. Có tấm vừa vẽ xong, có tấm đang vẽ dở một nửa. Đinh Uyển Ngọc cẩn thận thưởng thức, khen ngợi:

– Em tài quá, vẽ đẹp như này. Không giống chị, chỉ biết vẽ nghệch ngoạc mèo hay lá cây thôi. Nếu rảnh thì em dạy chị nhé.

Bạch Cẩm Tú biết cô ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi, nên gật đầu, đáp qua loa.

Hai người lại ngồi xuống trò chuyện đôi câu,.

Đinh Uyển Ngọc nói chuyện thú vị, có hiểu biết sâu, lại hiểu người khác, với Bạch Cẩm Tú lại càng biểu lộ sự quan tâm của người chị, khuyên cô đừng đi Hương Cảng nữa. Thời gian trôi nhanh, đã tới giữa trưa rồi, hạ nhân Bạch gia lên mời hai chị em xuống dùng cơm. Cơm nước, uống trà xong, mợ mới đứng lên bảo về. Đinh Uyển Ngọc cầm tay Bạch Cẩm Tú nói:

– Hôm nay gặp em rất có cảm giác thân thiết. Chị sẽ ở lại Quảng Châu một thời gian, nếu em muốn gặp thì cứ đến chỗ chị. Chị em chúng ta qua lại nhiều hơn, để thân thiết nhiều hơn.

Bạch Cẩm Tú hết sức hâm mộ phong thái của Đinh Uyển Ngọc, tự thấy không bằng, gật đầu đồng ý.

Tiễn khách đi rồi, Bạch Cẩm Tú trở lại phòng, ngồi xuống, chẳng muốn làm gì cả, cứ ngây người ra.

Kỳ nghĩ sắp hết rồi, bởi chuyện này mà chẳng những chị dâu ra sức phản đối cô đi Hương Cảng tiếp tục giảng dạy, mà cha cũng có ý này.

Cô cũng đang rất dao động, nhưng giờ càng nghĩ, tâm trạng càng sa sút, không biết mình ở lại thì có ý nghĩa gì, không bằng đi Hương Cảng không nhìn không thấy còn hơn.

Cô lên tinh thần, bắt đầu thu dọn hành lý. Đang bận rộn thì nghe tiếng chị dâu phía sau:

– Tú Tú em đang làm gì thế?

Bạch Cẩm Tú cũng không quay lại:

– Chị dâu, em nghĩ kỹ rồi, sắp khai giảng rồi, em định đi Hương Cảng luôn.

Trương Uyển Diễm giật lấy rương hành lý:

– Em nghĩ cái gì thế? Vừa mới xảy ra chuyện lớn, mấy hôm rồi cha vì em mà sắp đổ bệnh, giờ mới về nhà mà em định đòi đi Hương Cảng luôn à? Giờ bên ngoài đang loạn thế kia. Không được. Em không được đi đâu hết.

Bạch Cẩm Tú trước nay vẫn luôn xa cách với chị dâu, hai người ít khi trò chuyện tâm sự với nhau, nhưng vừa rồi nghe chị ta nói giúp hộ mình, làm cho mợ cứng họng luôn thì bỗng thấy thân thiết hẳn. Nói:

– Chị dâu, em ở đây chẳng có việc gì cả. Em sẽ nói lại với cha. Nếu mọi người không yên tâm, thế thì cho mấy người đi cùng em, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.

Trương Uyển Diễm buông rương hành lý xuống.

– Không được. Nhỡ lại xảy ra chuyện như thế thì làm sao? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.

Nói xong, thấy mình nói khá nặng nề, sợ làm cô em chồng khó chịu, lại cười tươi, kéo cô ngồi xuống, nhỏ nhẹ khuyên:

– Tự em nghĩ xem, giờ đi Hương Cảng, cha có yên tâm được không? Cha cũng lớn tuổi rồi, chúng ta đừng để cha phải lo lắng nhiều nữa, được không?

Bạch Cẩm Tú im lặng.

Trương Uyển Diễm nhìn cô, chợt nhanh trí:

– Hay là em nghe được tin gì đó, sợ cha gả chồng cho em?

Bèn an ủi:

– Em đừng lo, em không bị gả cho Nhiếp Tái Trầm kia đâu. Việc này không thành đâu.

Bạch Cẩm Tú nghe thế, tim như bị đâm vào, mắt đỏ lên.

Trương Uyển Diễm lần đầu tiên thấy em chồng mắt đỏ hoe trước mặt mình như thế thì lúng túng, trút giận hộ em chồng:

– Chị thật chẳng hiểu cha nghĩ gì nữa, làm thế là thiệt cho em quá! Con trai Cố gia chả được nước gì, cha không ưa thì thôi, nhưng chúng ta không phải là không có ai để lựa chọn, không biết sao lại cứ muốn gả em cho Nhiếp Tái Trầm bằng được cơ chứ? Cậu ấy là ân nhân Bạch gia chúng ta là điều đương nhiên rồi, chúng ta cảm ơn là được, cần gì phải bắt cảm ơn bằng chung thân của em được, đúng không nào? Em yên tâm, may là cậu ta cũng tự biết không xứng với em, tối qua cha nhắc tới, cậu ta chủ động từ chối rồi…

Trương Uyển Diễm không giải thích còn đỡ, càng giải thích, lòng Bạch Cẩm Tú càng đau, đờ đẫn ra.

Trương Uyển Diễm chợt nhớ ra, nói:

– Yên tâm yên tâm, đừng sợ, việc này dù cha có muốn thì cũng không thành đâu. Chị nói với em này, lúc nãy em lên lầu, mợ vẫn luôn hỏi dò chị về Nhiếp Tái Trầm đấy.

Bạch Cẩm Tú đang rũ rưỡi chợt ngồi thẳng lên, quay sang chị ta.

Trương Uyển Diễm thấy cô em chồng có hứng thú, thế là úp úp mở mở, không nói.

– Mợ hỏi thăm về anh ta để làm gì? – Bạch Cẩm Tú không kìm được hỏi.

Trương Uyển Diễm hài lòng cười tủm tỉm đáp:

– Chị họ của em rất thích cậu ta. Mợ em cũng thấy hài lòng, nói Nhiếp Tái Trầm rất có năng lực tài cán, nếu thành, về sau có thể giúp chị họ của em gây dựng lại gia tộc. Mợ em vừa rồi cứ đòi về, chị giữ lại chẳng được, bởi mợ muốn về chuẩn bị mời người ta đến dùng cơm tối đấy. Chị họ em là tài nữ mà, tài đánh đàn rất giỏi. Mợ em nói, tối nay để cô ấy đàn cho Nhiếp Tái Trầm nghe. Chị họ em tuy không đẹp bằng em, nhưng cũng là một mỹ nhân, có tài, tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, Nhiếp Tái Trầm là quân nhân, làm sao không thích cho được? Em nghĩ xem, nếu họ thành đôi, cha còn ép em được nữa không?

– Lẽ ra chị còn chẳng nghĩ ra, cha lại chủ động đề cập tới, muốn Nhiếp Tái Trầm làm con rể, cơ hội ngàn năm một thuở này người khác cầu còn không được, cậu ta làm sao từ chối, thì ra là đối tượng của chị họ em rồi. Chị nói này, Nhiếp Tái Trầm không đủ tư cách xứng với em là đương nhiên, nhưng nói thật, ngoài em ra, bất kể tiểu thư nhà nào cũng đều xứng với cậu ấy đấy.

Bạch Cẩm Tú ngây người, không thốt lên được một câu nào.

Trương Uyển Diễm cho rằng cô em chồng đã yên tâm, vỗ nhẹ lên tay cô, dỗ dành:

– Nghe lời chị, ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Chị dâu đi rồi, bỏ lại Bạch Cẩm Tú tim như bị mèo cào, vừa chán chường vừa đau khổ, cuối cùng không kìm được nhào vào giường, lặng lẽ rơi nước mắt, một ngọn lửa ghen tuông u tối trong lòng cuối cùng không ngăn chặn được mà hừng hực lan rộng, tình chị em thêm thắm thiết bởi canh bổ mà cô chị họ đưa tới đã nảy sinh kia trước sự đố kỵ ghen ghét đã tan vỡ hoàn toàn.

Từ Cổ Thành về đây mới có mấy ngày thôi thế mà anh ta đã quên mất mình mà trở thành đối tượng xem mắt của Đinh Uyển Ngọc rồi.

Chẳng trách anh ta lại từ chối ý tốt của cha!

Đàn ông đúng là một lũ xấu xa, hôm qua vừa bế mình xuống núi, hôm nay đã đi nghe chị họ đánh đàn rồi.

Nếu chị họ hãy còn muốn gây chú ý từ anh, chứng tỏ chuyện hai người còn chưa thành đâu.

Cô không tin mình ra tay sẽ không xử lý được Nhiếp Tái Trầm. Dù cho không được hay là cô không muốn anh ta, cũng không thể để anh ta ngay trước mặt mình vui vẻ với người khác được.

Cô rưng rưng thất thần một lát, bò dậy, xoa xoa mắt, nhìn chiếc đồng hồ tây dương, qua một lát thì mở cửa, gọi người làm đi mời chủ hiệu tóc đến nhà để giúp cô làm tóc, trang điểm để ra ngoài.

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.