[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 413: Ngọt sâu răng (7)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Lòng dũng cảm của An Noãn đáng khen thật đấy. Ninh Thư đanh mặt, nói bình tĩnh: "Cô muốn tung chuyện tôi là trai bao và cô còn ngủ với trai bao là tôi đây ra ngoài ánh sáng à?"


An Noãn chỉ vào mặt Ninh Thư, "Tự anh nói đấy nhé, anh đừng ép tôi, chưa biết chừng tôi sẽ cá chết lưới rách với anh đấy."


Đây là lấy trứng chọi đá chứ cá chết lưới rách cái quần què gì.


Gân xanh trên trán Ninh Thư co giật, cô cạn lời thật luôn. Theo như tình tiết phát triển của cốt truyện thì có phải tiếp theo sẽ là một trận pằng chíu pằng chíu, để cho nữ chính biết được sự lợi hại của trai bao không?


Cái cốt truyện chó má này làm Ninh Thư muốn khóc quá.


Ninh Thư vuốt mặt, phẩy tay với An Noãn, "Đấy cô cứ nói đi, mau đi tung chuyện đó ra ngoài ánh sáng đi."


"Anh..." An Noãn đứng hình trước thái độ không nề hà gì của Ninh Thư, cô ta bổ sung: "Tôi sẽ nói với truyền thông là tôi đã mang thai con của anh, anh là cái đồ bội tình bạc nghĩa."


Phắc diu, con nhỏ này được nước làm tới đấy à.


Quá quắt thế nhỉ.


Đây là cốt truyện đấy, bọn cô còn chưa có cái gì, chỉ là phán đoán của nữ chính mà cô ta đã tự tung tự tác trước mặt cô vậy rồi đấy.


Nếu mà là ông chủ khác muốn đuổi nữ chính, nữ chính như thế này được à?


Trái tim rung động với nam chính thì tưởng nam chính sẽ chiều theo mọi yêu cầu của cô ư?


Bảo sao mà Cung Lạc cứ thấy mình bị gì đó, thậm chí còn đạt đến tình trạng khúm núm trước nữ chính. Chà đạp nam chính dưới bùn lầy chỉ để thể hiện tình yêu nam chính dành cho nữ chính.


Dù nam chính yêu chiều vợ mình là chuyện đương nhiên, nhưng nam chính trong cốt truyện không có nữ chính là không sống nổi nữa.


An Noãn kết hôn rồi lại muốn ly hôn, mới nghe An Noãn bảo ly hôn cái là Cung Lạc đã lôi An Noãn đi pằng chíu một hồi. Kế đó cười xấu xa, hỏi rằng anh không thoả mãn em hay sao, em đừng đòi ly hôn chứ.


Cơ mà làm nhiều quá cũng tình thú. Nay thì ôi Cung Lạc mạnh mẽ quá, mình không chịu nổi. Nhưng hôm sau sẽ bủn rủn chân tay, đỡ eo, nghiến răng nghiến lợi đòi ly hôn.


Cung Lạc là một con người lạnh lùng, khả năng kiềm chế cao. Vị trí hiện tại của anh ta bắt buộc anh ta phải giữ cho mình một cái đầu lạnh. Song Cung Lạc trong cốt truyện lại thể hiện mình là một chàng trai mới lớn, không có não.


Tính cách khác một trời một vực như vậy hệt như bị chiếm xác.


Ninh Thư càng lạnh lùng với An Noãn hơn, "Nói như vậy tức là cô lừa bịp để ngủ với tôi rồi. Cô muốn sao, muốn tôi chịu trách nhiệm với cô à?"


"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi, tôi cần công việc này, anh đừng ép tôi." An Noãn ưỡn ngực, cố tỏ ra mình ghê gớm lắm.


Ninh Thư: ...


Tôi ép cô đấy thì sao, đây là công ty của ông, ông bảo cô phắn thì cô phải phắn ngay thôi, ở đấy mà ép với chả không ép. Chả hiểu suy luận kiểu gì nữa.


Ninh Thư càng nhìn thấy cái mặt ấm ức của An Noãn thì càng buồn nôn. Cô ta tưởng ngủ với cô ta rồi nên cái gì cũng phải nghe cô ta đó à.


"Biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô bảo cô có chửa còn bảo tôi là trai bao chứ gì? Cô thích làm gì thì cứ làm đi." Ninh Thư không nhìn thấy lá gan tung tin vịt của cô ta nên nhún nhường.


Logic gì chẳng biết, cô đâu có nợ An Noãn cái gì.


Nói thật là xét về bản chất, An Noãn cũng dùng cơ thể của mình để đổi lấy sự yêu chiều vô hạn của Cung Lạc mà. Ở đâu ra cái thói anh ngủ với tôi nên anh phải tốt với tôi, phải cực tốt với tôi chứ.


Bảo là yêu đấy nhưng Cung Lạc vẫn phải trả giá. Để tâng bốc tình yêu nên trả cái giá nào cũng hợp tình hợp lý.


An Noãn cứ nhìn Ninh Thư không có tình người như vậy mãi, cô ta tố cáo: "Tôi chưa từng gặp ai máu lạnh như anh, nhà tư bản thật ghê tởm. Tôi không phạm lỗi nhưng anh vẫn đuổi việc tôi. Tôi vào công ty có ký hợp đồng, anh đuổi việc tôi thế này xem như đã vi phạm hợp đồng, tôi phải tố cáo chuyện anh bóc lột sức lao động ra ngoài ánh sáng."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư không biết Cung Lạc nhẫn nhịn kiểu gì nhưng cô không chịu nổi nữa rồi. Nhân đây cô cũng được thấy cốt truyện dở hơi sẽ luôn dính hai người lại với nhau như thế nào.


Ninh Thư đứng dậy đi qua chỗ An Noãn, nhìn An Noãn đang run từ trên cao xuống.


Áp lực từ người đàn ông này quá mạnh, An Noãn buộc phải lùi lại để giảm bớt nỗi sợ anh ta.


An Noãn hơi tủi thân, chủ tịch hôm nay lạnh lùng quá, không giống chủ tịch hôm qua.


Nhưng cô cần công việc này, cô còn cậu em học mấy năm đại học nữa. Cô cũng không muốn hai cái đứa chó má kia xem thường, không thể để họ thấy cô thất nghiệp.


Không có cả tình yêu lẫn sự nghiệp.


An Noãn buồn, cô muốn làm việc chăm chỉ nhưng lại gặp sếp thế này, An Noãn nghĩ nên đi khấn vái thôi, đen quá rồi.


Ninh Thư nhìn An Noãn, cười hỏi: "Cô muốn ở lại công ty thật à?"


An Noãn thấy nụ cười của Ninh Thư thì có dự cảm xấu, nụ cười của cái đồ xấu xa này thật kinh tởm.


An Noãn ưỡn ngực, giọng hơi run run: "Chỉ cần anh cho tôi ở lại công ty, anh bảo tôi làm gì cũng được."


Ninh Thư: ...


Chán thế nhỉ, An Noãn như kiểu cô là cái tên dâm dê nào đó bắt cô ta hiến thân không bằng.


Ninh Thư nhún vai, cô không ngủ với con gái đâu.


An Noãn thấy chủ tịch nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy suy tư khiến người khác run sợ, cô nói vội: "Nhưng tôi nói trước là anh không được bắt tôi bán thân đâu đấy."


Ninh Thư nhăn mặt, nói thẳng: "Muốn ở lại thì đi làm tạp vụ đi. Đợi tôi có hứng sẽ cho cô về làm thư ký lại."


Tạp... vụ?


Ý là bảo cô đi cọ nhà vệ sinh đó à?


An Noãn ngẩn người, nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Bảo tôi đi lau dọn à?"


Ninh Thư nói: "Không chỉ lau dọn mà phải lau cửa sổ công ty đến sáng bóng, nước ở nhà vệ sinh phải sạch đến uống được."


An Noãn: ...


An Noãn tức lắm, người đàn ông này có tình bắt bẻ cô đây mà. Cô chẳng làm sai gì, sao anh ta lại ghét cô vậy chứ.


Ninh Thư nghĩ thông rồi, đuổi An Noãn đi rồi cốt truyện dở hơi sẽ lại đưa An Noãn đến bên cô thôi. Chưa biết chừng lần tới sẽ chơi mạnh tay hơn kiểu như bỏ thuốc, cần ấy ấy với phụ nữ để hạ nhiệt chẳng hạn. Mà khả năng đối tượng ấy ấy là An Noãn.


Tóm lại là phải làm cho cô ngủ với An Noãn cái đã rồi mới đến vụ "mưa dầm thấm lâu" được.


Đúng là một cái thế giới vô liêm sỉ.


"Không đi làm tạp vụ à? Thế biến khỏi công ty đi." Ninh Thư nói lạnh lùng.


Xấu tính thật, An Noãn lườm Ninh Thư, "Tạp vụ thì tạp vụ. Tôi biết anh ghét tôi, muốn đuổi tôi bằng cách này. Tôi sẽ không cho anh được như ý đâu."


"Vậy xong rồi đấy, mời cô ra ngoài bàn giao công việc và đến Phòng Tạp vụ báo cáo nhé." Ninh Thư ngồi xuống ghế, không nhìn An Noãn thêm lần nào nữa.


An Noãn hít sâu, nhìn Ninh Thư một cái rồi rời khỏi phòng làm việc. Có vẻ như không nhịn được nữa nên nước mắt cứ lăn dài, ý chí quật cường thể hiện rõ trên khuôn mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.