[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 3: Kẻ chủ mưu đứng sau, tranh chấp giữa các trưởng lão




Buổi chiều, Dạ Cô Tinh vừa cho con gái bú sữa, vừa quay ra dỗ con trai đi ngủ. Được một lát, cô cũng mơ màng ngủ theo.

An Tuyển Hoàng đang bàn chuyện tổ chức tiệc đầy tháng với mấy người Nguyệt Vô Tình. Dạ Cô Tinh trở thành người nhàn rỗi nhất.

Một tháng này, cuộc sống của cô quay đi quay lại chỉ có vài việc. Mỗi ngày, ngoài trừ việc chăm con, lúc rảnh, cô lên tầng ba tập yoga lấy lại vóc dáng. Sau khi vóc người đúng như mong muốn, để giữ dáng, cô lại tiến hành chạy bộ theo kế hoạch nghiêm khắc mà Trương Lị cho cô, hiệu quả rất tốt.

Ngoài luyện tập thân thể, bữa ăn hàng ngày và các biện pháp dưỡng nhan cũng được đưa vào kế hoạch hàng ngày. Giờ trông Dạ Cô Tinh còn trẻ hơn lúc chưa có bầu.

Nếu như nói tuổi trẻ là vốn liếng của mỗi người, vậy Dạ Cô Tinh có rất nhiều vốn. Dù sao, giờ cô mới hai mươi hai tuổi!

Hai mươi hai tuổi đã là mẹ của hai đứa trẻ, đến chính cô cũng không nghĩ đến!

Sau khi Diệp Tử chết, linh hồn cô rời khỏi thân thể của mình. Sau đó, Dạ Cô Tinh sống lại và có được thứ mà kiếp trước cô không thể có… đó là tình yêu và tình thân!

Dạ Cô Tinh đang nằm mơ. Trong mơ, đứng dưới góc nhìn người xem, cô trơ mắt nhìn Diệp Tử từng bước từng bước nhảy vào cái bẫy, dâng lên cả tính mạng của mình!

Mơ đến đây, cô giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hai đứa bé đang ngủ say, cô khẽ cười. Hóa ra, những người từng thân thiết với cô đều đã thành người lạ. Giờ cô có thể thản nhiên nhìn bọn họ, như xem một bộ phim.

Diệp Tử đã chết, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn còn sống.

Cô chỉnh lại chăn cho hai đứa bé rồi đứng dậy, ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa ra, hai người một nam một nữ lập tức lại gần, cung kính nói: “Phu nhân.”

Nếu đã quyết định làm phu nhân của nhà họ An, Dạ Cô Tinh cũng nên quen dần với xưng hô này.

“An Cẩn, An Du, hai người trông cô chủ, cậu chủ nhỏ đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi biết tin Dạ Cô Tinh sinh một trai một gái cho An Tuyển Hoàng, chú An cực kỳ vui mừng, ông đưa hai anh em sinh đôi An Cẩn, An Du đến bảo vệ an toàn của hai đứa bé.

Chú An tên là An Thái. Mặc dù chú chỉ là người làm của nhà họ An, nhưng địa vị của chú trong lòng An Tuyển Hoàng không thua gì đám người Nguyệt Vô Tình. Thậm chí, bọn họ cảm giác An Tuyển Hoàng coi chú An không khác gì người thân của mình!

Là con trai trưởng dòng chính của nhà họ An, An Tuyển Hoàng từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích, miệng ngậm thìa vàng, thân phận, địa vị ít ai sánh được. Nhưng vài phút sau, khi em trai của anh ra đời, tất cả những đãi ngộ này đều được chia nửa.

An Tuyển Hoàng từ nhỏ đã ít nói, nói năng và làm việc cẩn trọng, còn em trai sinh đôi An Tuyển Thần lại là một đứa trẻ hiếu động, lanh lợi, rất được người lớn yêu thích.

Tuy là sinh đôi, nhưng hai anh em không chỉ có tính cách trái ngược nhau, mà ngay cả ngoại hình cũng không giống nhau.

An Tuyển Hoàng giống An Bính Hiền, còn An Tuyển Thần giống Kỷ Tình.

Vì vậy, Kỷ Tình thích con trai thứ hơn, làm gì cũng ưu tiên con trai thứ đầu tiên.

An Bính Hiền không thân thiết với cả hai đứa con trai. Ông không thích trẻ con, dù đứa trẻ đó là con trai mình cũng không ngoại lệ.

Thiếu sót tình thương của cha, An Tuyển Thần còn có mẹ yêu thương quan tâm, An Tuyển Hoàng chỉ có thể dựa vào chính mình và chú An – người giúp việc thân cận của anh.

Sáu tuổi, An Tuyển Hoàng lên làm gia chủ, đàn áp tất cả những người cản đường. Nhà họ An trải qua một cuộc càn quét đẫm máu. An Bính Hiền miễn cưỡng bảo toàn được tính mạng, nhưng ông bị cầm tù cả đời trong nhà, ăn no chờ chết, làm bạn với chim chóc, cây cối.

Sáu tuổi vẫn là tuổi ăn tuổi chơi, hồn nhiên, vô tư. Vì sao một đứa trẻ sáu tuổi có thể lập kế hoạch đi từng bước đến vị trí cao nhất của nhà họ An, để tất cả mọi người trong họ đều phải tin phục và nghe theo?

Trí tuệ và sự quyết đoán của An Tuyển Hoàng chiếm nguyên nhân chủ yếu. Bên cạnh đó, chú An cũng có công lao không nhỏ, ông luôn luôn ở bên âm thầm giúp đỡ anh!

Thời thơ ấu của An Tuyển Hoàng, An Thái là người thân, người thầy, cũng là người bạn duy nhất của anh!

Dưới mật thất ở khu nghĩa địa vùng ngoại ô, Dạ Cô Tinh đã từng gặp chú An. Chú An có gương mặt phúc hậu, hiền từ. Nếu không nhìn thấy vẻ khing thường lộ ra nơi đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất, có lẽ Dạ Cô Tinh đã bị lừa bởi vẻ ngoài của chú. Nể mặt An Tuyển Hoàng, chú ấy mới hòa nhã nói chuyện với cô.

Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của chú ấy dành cho An Tuyển Hoàng là chân thành. Khi nhìn xuống bụng của cô, chú yên tâm, cười híp cả mắt lại, mừng thay An Tuyển Hoàng. An Cẩn và An Du là hai đứa trẻ chú nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Hai người không tiến hành bồi dưỡng theo hệ thống huấn luyện chính thức của nhà họ An, mà được An Thái dạy bảo trực tiếp.

Vào tiệc đầy tháng, An Tuyển Hoàng sẽ chính thức công bố thân phận của An Tuyệt và An Húc trước mặt mọi người, viết vào gia phả dòng chính của nhà họ An. Khi đó, người đi ra đi vào phức tạp, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng phải đi ra tiếp khách, không thể luôn để ý đến hai đứa bé. Bọn họ đang rầu vì không tìm được được người phù hợp, thì chú An đưa An Cẩn và An Du tới.

Dạ Cô Tinh dứt khoát nhận hai người mà không e ngại gì.

Thứ nhất, chú An trung thành với An Tuyển Hoàng. Từ lần đầu tiên gặp mặt, chú đã nhìn cô bằng ánh mắt yêu ai yêu cả đường đi, cô biết chú sẽ không bao giờ hại An Tuyển Hoàng.

Thứ hai, An Cẩn và An Du là đôi song sinh, một nam một nữ, vừa hay làm bạn với An Tuyệt và An Húc.

Thứ ba, An Cẩn và An Du đi theo chú An từ nhỏ, họ không tiếp xúc với những người khác trong nhà họ An, không ai mua chuộc được hai người họ. Ai nhìn vào cũng cảm thấy Dạ Cô Tinh nghĩ nhiều quá, nhưng Thím Vinh và Vương Tuệ khiến cô không thể không cảnh giác trong mọi chuyện.

Ngoài Kỷ Tình, còn có nhà họ Ôn!

Những người cả ngày chỉ biết đi hại người khác như bọn họ, cô sẽ tính sổ dần dần, Lạc Địch là người đầu tiên.

Tiêng xích sắt vang lên từ xa, Lạc Địch mở mắt, nhìn xung quanh.

Trong không gian chật hẹp này, cô ta không thể đứng thẳng, cũng không thể nằm ngang. Nơi này giống một chiếc cũi sắt được người ta đổ đầy than bùn vào trong rồi nhốt cô ta vào đó!

Chỗ này chật hepjp đến mức cô ta cảm tưởng như mình ngửi được cả hơi thở của mình phả lại, ngửi được cả mùi hôi thối trên người mình.

Nơi này được xây lên như thể chuyên để hành hạ cô ta vậy. Khi cô ta đứng lên, đầu ngửa ra, mũi sẽ chạm tường, khi cô ta ngồi xuống, mông không chạm được xuống sàn.

Không thể đứng, không thể nằm, cô ta chỉ có thể ngồi.

Cách cô ta không xa là một cái đầu người đầy máu đã thối rữa, mùi hôi thối nồng nặc khắp phòng, át cả mùi phân, nước tiểu của cô ta.

Lạc Địch ngồi thẫn thờ, trợn to mắt, cái mũi đã quen thuộc với mùi thối này. Đùi phải vừa khỏi không lâu, lại bắt đầu nhiễm trùng, bưng mủ.

Đã mấy lần cô ta nghĩ đến cái chết, nhưng cô ta còn chưa thể chết được.

Cô ta đang chờ một người…

Xích sắt bị ném xuống mặt đất, âm thanh loảng xoảng vang vọng trong phòng giam. Căn phòng nhỏ như chuồng chó bị người mở ra từ bên ngoài. Lạc Địch biết, người cô ta chờ cuối cùng cũng đã tới…

Một người đi vào, cầm đùi phải của cô ta, kéo ra ngoài, Lạc Địch rên rỉ vì đau đớn, cả người run rẩy, cảm giác như cái đùi phải sắp bị kéo đến rách ra vậy.

Như cảm nhận được điều gì đó, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên nhìn. Cách lồng ba thước, một người mặc đồ trắng, sạch sẽ, lạnh lùng nhìn về phía này. Sự xuất hiện của người này chẳng hề hài hòa với không gian tối tăm, bẩn thỉu và tràn đầy tội ác xung quanh.

Con người nhìn mảnh khảnh yếu ớt này, lại là người làm mưa làm gió, cái tay vừa vẫy, bao nhiêu người phải chết vì cô. Ấy vậy mà, trên tay cô lại không dính tí máu nào.

Cô đứng đó, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mọi chuyện đều không thoát khỏi bản tay cô!

Cô lạnh lùng nhìn mọi chuyện, cười thờ ơ xem bọn họ chém giết nhau. Cô mới là ác quỷ thật sự!

Lạc Địch trừng mắt, hận không thể giết chết người này.

“Dạ, Cô, Tinh…”

Cô ta gằn từng chữ một. Dù bị hành hạ đến thân tàn ma dại, cô ta vẫn cố kéo dài hơi tàn để tận mắt nhìn thấy người này!

Dạ Cô Tinh lắc đầu cười nhạt, cô thương hại nhìn Lạc Địch.

“Ranh con! Cô có tư cách gì nhìn tôi bằng ánh mắt đấy? Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của gia chủ thôi, tôi mới là cánh tay, là trợ thủ đắc lực của gia chủ. Cô thì có cái gì chứ!”

Dạ Cô Tinh cười khinh bỉ, cô lắc đầu nhìn người đàn bà đang nổi điên trước mặt: “Lạc Địch, cô biết không? Tôi chưa thấy ai ngu như cô. Sắp chết đến nơi rồi, cô không đi nghĩ cách thoát thân mà chỉ biết mắng chửi người. Lúc đầu, sao An Tuyển Hoàng lại chọn người như cô trở thành hộ pháp được vậy?”

“Im miệng! Ai cho phép cô gọi thẳng tên của gia chủ như vậy?”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng ra hiệu, Minh Chiêu lập tức lại gần tát Lạc Địch. Cái tát khá mạnh, máu nhuộm đỏ cả khoang miệng, răng môi lẫn lộn. Cô ta cười lạnh nhìn Dạ Cô Tinh, đôi mắt tràn đầy oán hận.

“An Tuyển Hoàng là người đàn ông của tôi, tôi gọi thẳng tên anh ấy là chuyện bình thường. À, cô vẫn chưa biết nhỉ? Con trai và con gái của tôi sắp được ghi tên vào trong gia phả rồi.”

Lạc Địch nghe tin như sét đánh ngang tai, cô ta quên cả lời mình định mắng chửi, chỉ sợ hãi kêu lên: “Không… Không thể như thế được… Sao gia chủ có thể để hai đứa con hoang đó vào gia phả được chứ! Cô đang nói lão!”

“Cô có thể hỏi Minh Chiêu, xem tôi nói thật hay giả.”

“Đúng vậy. Trong tiệc đầy tháng, cô chủ và cậu chủ sẽ được ghi tên vào gia phả dưới sự chứng kiến của mười lăm vị tộc lão.” Minh Chiêu mặt không cảm xúc, lạnh lùng nối.

Mặc dù Lạc Địch kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng cô ta vẫn trung thành với gia chủ, nên mọi người vẫn cố gắng nhường nhịn cô ta. Tuy nhiên, lần này cô ta quá sai rồi, cô ta không nên làm trái lệnh của gia chủ, cố ý hại chết hai đứa con của gia chủ!

Chuyện này không chỉ chọc giận Dạ Cô Tinh, An Tuyển Hoàng cũng cực kì giận giữ, Lạc Địch không thể không chết!

Vị trí tứ đại hộ pháp là mục tiêu hướng đến của rất nhiều người. Nhà họ An cũng không thiếu người tài giỏi hơn cô ta. Lạc Địch tự mua dây buộc mình, cô ta có ngày hôm nay chẳng qua chỉ là gieo nhân nào gặp quả đấy mà thôi.

Chỉ trách cô ta không rõ vị trí của mình, đem lòng thầm yêu gia chủ, rồi bị cơn ghen làm mù quáng!

Lạc Địch giờ đã không còn mạnh mẽ chửi mắng Dạ Cô Tinh nữa, cô ta như người mất hồn, miệng chỉ nói được vào chứ: “Không… không thể như thế được..”

Gia chủ là thần tiên trên trời, không dính chút bụi trần, cao cao tại thượng, sao anh ấy có thể có tình yêu cơ chứ? Sao lại yêu chứ?

“Lần này, ai là người chủ mưu đứng sau màn?”

Lạc Địch không trả lời, đồng tử hơi co lại.

“Nếu cô không muốn nói, vậy thì tôi đành để Hoàng tự đến thẩm vấn cô vậy.”

Lạc Địch cười, gắng gượng lắng lại tức giận và không cam lòng, đôi mắt chứa đầy thù hận, trợn mắt nhìn Dạ Cô Tinh: “Dạ Cô Tinh, cô thật độc ác!”

Cho dù chết, cô ta cũng không muốn An Tuyển Hoàng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình.

Lạc Địch biết, tình cảm của mình với người đàn ông kia không phải tình yêu, mà là sự sùng bái! Tựa như người phàm nhìn thấy thần tiên vậy, chỉ có thể nhìn, không thể chạm đến. Bỗng một ngày, thần tiên trong lòng cô ta lại xuống trần vì một cô gái, nhưng cô gái đó lại không phải cô ta!

Lòng ghen tị, không cam lòng, oán hận dần dần che mờ mắt cô ta. Nếu cô gái kia chết rồi, có phải thần tiên của mình sẽ trở lại tiên cung, để cô ta lại có thể lại sùng bái nhìn lên như ngày xưa?

Dạ Cô Tinh hơi lạnh mặt: “Tôi biết, không phải Kỷ Tình, bà ta không có bản lãnh này.”

Lạc Địch nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, cười giễu cợt: “Cô thông minh lắm mà? Tự nghĩ đi, hỏi tôi làm gì?”

Nghe vậy, Dạ Cô Tinh cũng không nổi giận, cô nhẹ nhàng cười: “Tôi chỉ muốn chứng thực một chút.”

“Chứng thực? Cô đoán là ai? Cô không bao giờ đoán được đâu!”

“Vậy hả? Không ngờ cô tự tin vào An Tuyển Thần như vậy…”

Lạc Địch giật mình hỏi lại: “Cô, cô nói gì cơ…”

“Tôi nói, cô đánh giá về An Tuyển Thần cao quá rồi đó!”

“Sao cô biết? Không, cô làm gì có chứng cứ…” Nói xong, cô ta mới giật mình: “Cô gài bẫy tôi?”

Dạ Cô Tinh cười càng sâu, gió mát thổi qua cửa sổ làm làn váy trắng hơi đung đưa, cô nhìn về phía xa xa kia thì thầm: “Quả nhiên là anh ta…”



Tại hòn đảo Chiếm Ngao, nhà chính của nhà họ An, một tấm thiệp mời mỏng manh đang làm khuynh đảo tất cả mọi người ở đây!

“Hồ đồ!” Thiệp mời màu đỏ nhẹ nhàng rơi xuống đất, An Bính Lương, trưởng lão chi thứ nhất đập tay xuống bàn, tức giận mắng.

Đám con cháu ngồi dưới sợ hãi, không dám ho he câu nào, chỉ lo lửa giận đốt đến người mình.

Mọi người vô thức nhìn theo tấm thiệp đỏ chậm rãi rơi xuống đất, trên thiệp có bốn chữ “lễ mời đầy tháng.”

“Lần này Tiểu Hoàng làm quá rồi! Nhà họ An chúng ta sao có thể tiếp nhận hai đứa trẻ không rõ lai lịch vào gia phả được chứ!” An Bính Lương tức giận nói.

An Bính Lương và An Bính Hiền là anh em ruột, hai người đều thuộc dòng chính. An Tuyển Hoàng còn phải gọi ông ta là chú hai, ông ta có tư cách mở miệng trách mắng!

Mười lăm chi thứ của nhà họ An trước giờ đều nghe theo hiệu lệnh của chi chính. An Bính Lương đã lên tiếng, mười bốn chi còn lại đều hùa theo.

“Chuyện liên quan đến người thừa kế dòng chính của nhà họ An, làm sao có thể để gia chủ làm bừa như vậy được?”

“Loại con gái đó sao có thể bước vào cửa nhà họ An chứ? Đến làm thiếp cho gia chủ, cô ta cũng không có tư cách!”

“Người thừa kế dòng chính của nhà họ An không thể là con của một người đàn bà địa vị thấp kém sinh ra được.”

“Dù sao đó cũng là máu mủ của gia chủ, nếu gia chủ thích người đàn bà kia đến vậy, thì kim ốc tàng kiều cũng được, nhưng việc tiến vào gia phả là chuyện không thể nào!”

“Tôi thấy, rõ ràng gia chủ muốn cho cả đôi trai gái và người đàn bà kia đều vào gia phả.”

“…”

Các trưởng lão đều phát biểu ý kiến, ai cũng phản đối chuyện này.

An Bính Lương lo lắng phất phất tay, ra hiệu mọi người yên lặng: “Chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn.”

“Anh hai, ba ngày nữa là đến tiệc đầy tháng rồi, chúng ta làm gì có thời gian bàn bạc chứ!”

An Bính Lương thở dài: “Tôi biết chứ…”

“Nhưng mà tính khí của Tiểu Hoàng, mọi người cũng biết rồi đấy. Nếu thằng bé đã sai người đưa thiệp đến, chắc nó cũng đã nghĩ đến phản ứng của chúng ta.”

“Vậy gia chủ vẫn muốn làm theo ý mình…”

Còn ba ngày nữa là đến tiệc đầy tháng, giờ này mới đưa thiệp mời tới, là muốn khiến bọn họ trở tay không kịp. Giờ bọn họ muốn làm chuyện gì cũng không kịp! Xem ra, lần này gia chủ quyết tâm muốn viết tên hai đứa bé vào gia phả và nhận người đàn bà kia làm vợ cả!

Trưởng lão chi thứ năm đứng lên phát biểu: “Bình thường gia chủ không gần nữ sắc, đột nhiên có một người đàn bà hợp ý của gia chủ, nên gia chủ nhất thời bị mê muội đầu óc thôi. Chúng ta chỉ cần đến khuyên bảo, chắc chắn gia chủ sẽ tỉnh táo lại, cân nhắc rõ thiệt hơn.”

An Bính Lương lắc đầu phản bác: “Tiểu Hoàng vốn bá đạo, cứng mềm đều không ăn. Mấy năm nay, mọi người ăn thua thiệt bao lần mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm à?”

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Khi An Tuyển Hoàng trở thành gia chủ, anh chèn ép các chi phụ không lưu tình, dùng đủ mọi thủ đoạn hung ác, sát phạt, quyết đoán, khiến các chi phải cúp đuôi ngoan ngoãn.

Việc khuyên ngăn An Tuyển Hoàng không ổn chút nào.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng các trưởng lão đều hiểu, nhà họ An bây giờ đều chỉ nghe lệnh của An Tuyển Hoàng. Bọn họ muốn nhảy nhót thế nào cũng không làm gì được An Tuyển Hoàng.

Nhưng đây là vấn đề về người thừa kế, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bọn họ sau này, bọn họ không thể đồng ý như vậy được!

Đôi mắt An Nghị hơi ảm đạm, ông ta định nhét Ôn Hinh Nhã cho An Tuyển Hoàng, nếu cô ta có thể leo lên làm phu nhân, chi thứ năm có thể một bước lên trời. Không ngờ, tự nhiên một người đàn bà vô danh chạy ra, khiến An Tuyển Hoàng mê mệt, thậm chí còn chọn con của cô ta làm người thừa kế!

“Dù sao thì, chúng ta không thể đến dự tiệc đầy tháng!” An Nghị lạnh lùng tuyên bố.

“Đúng vậy, lần này mà đi thì chẳng khác nào công nhận thân phận của đứa trẻ kia!”

“Đúng! Chỉ cần mười lăm chi đều không có mặt, nghi thức này không thể hoàn thành, hai đứa bé đó sẽ không thể vào gia phả, cũng không được công nhận là người thừa kế gia chủ!”

An Bính Lương cười kinh bỉ, nói: “Các người cho là Tiểu Hoàng dễ gạt à? Ngu ngốc!”

“Chuyện này…”

An Bính Lương nhìn người vẫn đứng tại cửa ra vào nãy giờ, yếu ớt hỏi: “Chiến hộ pháp, gia chủ còn lời gì nữa không?”

Chiến Dã không cảm xúc, trả lời: “Ngoại trừ việc gửi thiệp mời tới các vị, gia chủ có vài lời muốn tôi chuyển tới các vị.”

Mọi người hơi bất ngờ, chỉ có An Bính Lương lộ vẻ hiểu rõ, ông hỏi: “Tiểu Hoàng muốn nói gì vậy?”

“Tôi gửi thiệp đến chỉ để thông báo đến các vị, không phải muốn hỏi ý kiến các vị. Ai không đồng ý thì không cần đế dự. Chức vị trưởng lão, ai không thích ngồi thì có thể để cho người khác, kiểu gì cũng có người còn sống để ngồi lên!” Chiến Dã lạnh lùng nói lại nguyên văn lời nhắn.

Mọi người nghe xong thì biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.