[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 24: Độc hơn cả rắn, tâm trạng của người trẻ tuổi




Trương Á bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, liên tục vỗ ngực, dáng vẻ vẫn còn lo sợ, bước đến chỗ rẽ, hai tay ôm lấy ngực, Dạ Cô Tinh cười như không cười nhìn cô ấy, hai người lần lượt vào thang máy và đi thẳng xuống tầng một.

Mãi cho đến khi lên xe, Trương Á mới hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm, một đôi đồng tử sáng ngời nhìn Dạ Cô Tinh đang ngồi trên ghế lái điều khiển xe, trên mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ!

“Chị Cô Tinh! Chị quá giỏi! Từ nay về sau, em quyết định sẽ đi theo chị!”

Dạ Cô Tinh khởi động xe và thích thú liếc nhìn cô ấy: “Làm như chị là xã hội đen vậy.”

“Cho dù là xã hội đen, em cũng đi theo chị!”

“Vậy sao?” Dạ Cô Tinh hỏi đầy ẩn ý.

“Đương nhiên!” Trương Á tươi cười và mạnh mẽ trả lời: “Chuyện này thật sự quá kích thích! Nhưng mà làm thế có được không? Nhân viên cãi nhau, sếp tổng sẽ can thiệp sao?”

Dạ Cô Tinh quan sát đường, không hề chớp mắt nói: “Thiên Ngu là công ty truyền thông và là công ty quản lý ngôi sao đứng đầu trong ngành giải trí, có nhiều lĩnh vực kinh doanh, mà nghệ sĩ và nhân viên hành chính là bộ phận cơ cấu chủ yếu của nội bộ nhân viên công ty. Trong những năm gần đây, Thiên Ngu đang dần dần hướng trọng tâm nghiêng về việc đào tạo và bồi dưỡng người nổi tiếng, thậm chí không tiếc tiền để đầu tư vào nhiều chương trình tìm kiếm tài năng quy mô lớn. Nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty ngày càng nhiều, nhưng nhân sự hành chính lại bị tinh giản theo từng năm. Chính vì thế, cường độ công việc tăng lên đáng kể, mà dàn nghệ sĩ thì hay bắt bẻ, soi mói, mâu thuẫn giữa hai bên ngày càng lớn, giống như một quả cầu tuyết, khi to đến một mức độ nhất định, thì nó sẽ lăn xuống núi, nói không chừng có thể gây ra một trận lở tuyết.”

Trương Á cũng không ngu ngốc, ngược lại đầu óc rất linh hoạt, nhanh chóng hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Dạ Cô Tinh, cười hì hì nói: “Lần này Dụ Khả Hân khóc lóc la lối xem như đã trực tiếp làm dấy lên mâu thuẫn từ lâu giữa hai bên. Tất cả công nhân viên của Thiên Ngu đều có liên quan, sếp tổng muốn phớt lờ cũng không được!”

Dạ Cô Tinh gật đầu, nhận xét một cách khách quan: “Em rất thông minh.”

Trương Á lè lưỡi, ngượng ngùng đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Em thông minh chỗ nào đâu…”

Thực ra, Trương Á càng muốn nói Dạ Cô Tinh đã tính toán mọi thứ một cách chính xác, ngay cả mâu thuẫn nội bộ của Thiên Ngu cũng không bỏ qua. Có thông minh cũng không thông minh qua cô được.

Trương Á nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của chính mình, nói chuyện đến mức nước bọt bắn tung tóe khắp nơi, có chút xấu hổ, sao lúc nãy không nhẫn nhịn chứ? Cô nghĩ, chắc mình đã làm Dạ Cô Tinh mất mặt rồi. Đều nói, trợ lý là người phát ngôn thứ hai của nghệ sĩ, nhưng hình như lúc này cô ấy không quản được cái miệng của mình.

Dạ Cô Tinh từ chối cho ý kiến với vấn đề của cô ấy, cặp mắt lạnh lùng hiện lên ý cười hỏi: “Vậy em thấy bản thân đúng hay sai?”

Trương á sửng sốt, lông mày nhíu chặt, trên khuôn mặt trẻ trung thoáng chốc lộ ra biểu tình cực kỳ phức tạp, ánh mắt vừa cẩn thận vừa mang tính suy đoán cùng cân nhắc nhìn về phía Dạ Cô Tinh, cuối cùng cắn chặt răng: “Em không nghĩ mình sai.”

Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, ý cười trên mắt dần biến mất, lúc này đèn đỏ chuyển sang xanh, đạp chân ga, chiếc Lamborghini Reventon màu xanh lao nhanh như mũi tên về phía trước, tim của Trương Á đập loạn nhịp, nắm chặt phần đầu của tay vịn.

Lúc này, hai người không nói chuyện với nhau, Dạ Cô Tinh tập trung điều khiển xe, Trương Á thấp thỏm lo lắng, chăm chú nhìn vào sườn mặt của Dạ Cô Tinh, nhất thời không đoán được người bên cạnh đang nghĩ gì, cũng không dám tùy tiện mở lời.

Rất nhanh xe đã đến tầng dưới studio Tinh Huy, Trương Á cắn cắn môi, nhỏ giọng ngập ngừng: “Chị Cô Tinh, em về phòng làm việc trước, nếu cần thì cứ gọi cho em, và em sẽ túc trực trong 24 giờ… Thế, thế em đi trước đây….”

Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, đường cong thanh tú của cái cằm có chút sắc bén khiến người ta không khỏi kính nể.

Mũi của Trương Á hơi cay cay, cảm giác tủi thân bỗng chốc bao trùm lấy cô, cố hít một hơi thật sâu và cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường, nhưng vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào, giống như lúc cô ấy còn học tiểu học, chỉ một ánh mắt của cô giáo cũng có thể làm tổn thương đến sự nhạy cảm của cô ấy.

“Chị Cô Tinh, nếu cách cư xử của em khiến chị gặp rắc rối, thì cho em xin lỗi, thành thật xin lỗi chị, nhưng em không nghĩ là mình đã làm gì sai! Mặc dù, em chỉ là một trợ lý nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhưng em không thể để người khác làm nhục, cho dù người đó có là ngôi sao lớn, vừa có quyền vừa có thế cũng không được. Cha mẹ em còn chưa bao giờ mắng em như vậy! Dựa vào cái gì mà để người khác chà đạp?”

Cô gái nhỏ càng nói càng cảm thấy uất ức, cuối cùng òa khóc.

Thật ra, dựa theo tính cách sống đơn giản tùy tiện của Trương Á, thẳng thắn mà nói là vô tâm vô phế, không hay để ý. Tính tình bướng bỉnh lại hay nổi cáu, là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, thà chảy máu chứ không chảy nước mắt. Cô ất rất ít khóc trước mặt cha mẹ, nhưng hôm nay lại khóc trước mặt Dạ Cô Tinh.

Có lẽ cô ất không thể chịu được ánh mắt lạnh lùng hờ hững của Dạ Cô Tinh, cũng có thể chịu không nổi sự lạnh lùng của Dạ Cô Tinh, dù sao thì trong trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút oán giận.

Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất thôi, nhưng Dạ Cô Tinh lại hoàn toàn không để ý đến cô ấy, là có ý gì? Muốn cô ấy chết cũng phải cho cô ấy biết lý do chứ?

Cặp mắt của Trương Á long lanh vì bị nước mắt đong đầy, bướng bỉnh nhìn Dạ Cô Tinh, dường như cô ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nhận được một câu trả lời.

Dạ Cô Tinh trầm tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, không cảm động trước nước mắt của người khác, cũng không tức giận vì đối phương bức xúc, nhìn cô gái trẻ trước mặt, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Không, em sai rồi.”

Đôi mắt của Trương Á như đông cứng lại.

“Em đã sai, em bày tỏ sự tức giận của mình bằng cách thẳng thắn nhất, dùng lời nói để đáp trả đối phương nhưng lại bị đối phương làm tổn thương.”

“Nhưng… không cần dùng miệng, thì có thể dùng cái gì nữa?” Đôi mắt Trương Á đầy nghi hoặc, đôi mắt trong veo dường như bị che bởi một tấm lụa, mờ mịt không rõ.

Dạ Cô Tinh khẽ cười, đường cong khóe môi xinh đẹp giống như viên trân châu xinh đẹp tỏa sáng mê hoặc trong đêm tối: “Lời công kích có thể khiến người đó phẫn nộ, tức giận, hận thù, nhưng không thể làm người đó đau lòng. Chỉ có người đã bị tổn thương mới nhớ dài lâu, chỉ cần lưu lại tổn thương, mới không dễ dàng tái phạm. Nhanh mồm nhanh miệng chẳng qua là dũng khí nhất thời, sau đó sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức!”

Trương Á choáng váng.

“Chuyện ngày hôm nay, ngay từ đầu em đã sai rồi! Lúc đâm vào Dụ Khả Hân, lựa chọn ngay lúc đó của em là xin lỗi, điều này rất tốt, cho thấy em là người biết đạo lý và có lịch sự, nhưng em không nên nén giận chịu đựng khi đối phương hung hăng gây sự, sự kiềm chế của em không nhận được sự thông cảm và bỏ qua, mà cô ta còn nghĩ rằng em là người rất dễ bị bắt nạt! Đó là lý do tại sao Dụ Khả Hân càng thêm láo xược càn rỡ.”

“Nhưng em nhịn là vì…”

“Em sợ làm chị mất mặt à?” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô, lên tiếng hỏi: “Trong tiềm thức em cho rằng giữa em và danh tiếng, chị sẽ lựa chọn bảo toàn danh tiếng phải không?”

“Không, em không có ý đó!” Cô ất vội vàng bác bỏ.

Dạ Cô Tinh cảm thấy buồn cười: “Em hoảng cái gì? Trên đời này làm gì có lòng trung thành một cách vô duyên vô cớ. Chúng ta ở cạnh nhau chưa được bao lâu. Em có suy nghĩ này cũng là bình thường vì đó là bản chất của con người. Đổi lại là chị, chị cũng sẽ nghĩ như vậy. Ít nhất, điều này chứng minh em không phải là một đứa trẻ ngu ngốc tùy tiện tin vào lời của người khác. Ngược lại, em sẽ đề phòng những điều gì em chưa biết và sẽ không dễ dàng trao niềm tin.”

“Em…” Ánh mắt Trương Á lóe lên, một giây tiếp theo, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Cô ấy có linh cảm cực kỳ mạnh mẽ, nếu mình còn tiếp tục đối diện với Dạ Cô Tinh, tất cả những suy nghĩ trong lòng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng và hoàn toàn lộ ra hết! Đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu lòng người, chạm đến phần yếu đuối và xấu xí nhất của bản chất con người, chỉ cần chị ấy muốn, những thứ bẩn thỉu và nhục nhã đó sẽ bị phơi bày một cách rõ ràng, khiến người ta lúng túng xấu hổ, cũng khiến họ không còn mặt mũi!

Nụ cười của Dạ Cô Tinh không đổi, ánh mắt càng sâu: “Em nghĩ chị quan tâm đến hư danh đó sao? Hay là, em nghĩ một mình Dụ Khả Hân có thể khiến chị mất danh tiếng?”

Cặp mắt của Trương Á đột nhiên mở to, nói như vậy, nếu lúc đầu cô không chịu đựng thì…

Tầm mắt xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía xa, Dạ Cô Tinh khẽ thở dài: “Chung quy là em đã đánh giá thấp chị, cũng đánh giá thấp chính mình.”

Trong mắt Trương Á chứa đầy cảm xúc sững sờ, ngạc nhiên và xúc động, cô ấy cắn môi hít một hơi thật sâu nhưng không kìm được mà bật khóc: “Chị Cô Tinh, em xin lỗi… em sai rồi…”

“Em sai, đâu chỉ ở điểm này! Khi đã chịu nhẫn nhịn, tại sao lại không giữ? Bởi vì em không thể chịu được những lời lẽ càng quá đáng của Dụ Khả Hân. Em cảm thấy mình chịu không nổi nên không cần chịu nữa, phải không?”

Trương Á lúng túng gật đầu, cô ấy thực sự nghĩ như vậy.

“Cách chống trả của em chỉ là khua môi múa mép? Chẳng hạn như có một con rắn trước mặt. Khi bắt đầu, em không nên tỏ ra sợ hãi rụt rè, để con vật kiêng kỵ và không tấn công em. Nhưng khi em phát hiện tính mạng của bản thân bị đe dọa, thay vì không nên sợ hãi, thì em lại bắt đầu la hét, cố gắng xua đuổi nó, em đoán xem, con rắn này có rút lui không?”

Trương Á run rẩy kịch liệt, dường như nhận ra điều gì đó, ý cười hiện ra trong đôi mắt đẫm lệ của cô ấy, hóa ra Dụ Khả Hân là một con rắn độc, chỉ là một con dã thú…

“Chị nói cho em biết, con rắn này sẽ không rút lui! Đợi khi nó phản ứng lại và nhận ra em chỉ đang muốn lừa đuổi nó đi, nó sẽ không do dự chút nào mà cắn em!”

Trương Á khịt mũi, lau khóe mắt: “Chị Cô Tinh, chị có thể nói cho em biết, lần sau nếu gặp phải rắn độc thì em nên làm gì không?”

Lúc này sắc mặt của Dạ Cô Tinh mới thoáng dãn ra, và ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhẹ nhõm. Mắt nhìn người của Huy Nguyệt rất tốt, quả thật có thể bồi dưỡng đào tạo Trương Á thành tài.

“Em thực sự muốn nghe?”

Trương Á mạnh mẽ gật đầu.

“Chị sẽ nhặt một tảng đá và đập nó thành từng mảnh ngay khi chị nhìn thấy nó.”

“Nhưng nếu nó không chết thì sao?”

“Vậy trước khi nó chuẩn bị cắn em, thì xông lên phía trước và tóm gọn vào bảy tấc của nó.”

“Lỡ như con rắn nổi giận và muốn cá chết lưới rách thì sao?”

“Nó cắn em, em không biết cắn lại à? Dù sao nếu bị nó cắn em cũng chết, không bằng em kéo theo nó, đường xuống âm phủ cũng có bạn đồng hành.”

“Nhưng chỉ vì một con cầm thú mà đánh mất mạng mình, không phải rất thiệt thòi sao?”

Dạ Cô Tinh lắc đầu bật cười: “Em cho rằng chỉ có em luyến tiếc mạng sống, súc sinh không luyến tiếc sao?”

Trương Á do dự suy nghĩ một lúc rồi thành thật lắc đầu: “Em không hiểu.”

“Trên đời này, không ai mà không luyến tiếc mạng sống cả, chỉ có người tàn nhẫn với người khác, thậm chí còn tàn nhẫn hơn với chính mình. Em phải biết rằng, lúc đối đầu với kẻ thù, kẻ lợi hại hơn sẽ thắng! Em lợi hại hơn con rắn đó, thì tự nhiên nó sẽ tránh em.”

“……Em hiểu rồi.”

Dạ Cô Tinh rút khăn giấy đưa cho cô ấy, giọng điệu dịu lại: “Vừa rồi, em còn chú ý đến danh tiếng của chị, chị rất cảm động. Những gì chị nói hôm nay không phải trách em, mà là để dạy em, giới giải trí chưa bao giờ là chốn bình yên. Tính cách của em cần phải mài dũa nhiều. Dù sao em cũng sẽ là người ở bên cạnh chị… “

Nhiều năm sau đó, Trương Á nghĩ về cuộc trò chuyện ngày hôm nay, cô ấy vẫn cảm thấy mình được vô vàn lợi ích. Khi đó, cô ấy đã trở thành người đại diện có năng lực lớn nhất nhất trong giới và tự mình lấy bằng thạc sĩ, nhưng cô ấy tự hỏi, những gì Dạ Cô Tinh đã dạy cho cô sẽ không bao giờ học được từ sách vở…

Trở lại biệt thự, đã bốn giờ chiều, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng con gái cười khúc khích, đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, Dạ Cô Tinh càng bước đi nhanh hơn.

Quay người đi vào cửa đã nhìn thấy An Tuyển Hoàng đang ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một xấp tài liệu, lúc này anh đang lưu loát thay tã cho con gái nhỏ, thân hình mũm mĩm tròn xoe của con bé đang nằm bò trên đùi của cha, tay chân khua loạn xạ, cứ như một con cá nhỏ bơi tự do trong dòng suối, đồng thời miệng thổi bong bóng nước bọt.

Sắc mắt của Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ mềm mại ấm áp, cô bước lại gần: “Mẹ đến đây.” Cô đưa cánh tay ra ôm lấy con gái.

An Tuyển Hoàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi lông mày lạnh lùng nhuốm lên màu ấm áp, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh làm được.” Nói xong, anh tiếp tục công việc trước đó.

Ngay khi Húc Nhi thấy mẹ quay lại, hai cánh tay nhỏ bé vui mừng khua lên, chìa tay đòi bế, ánh mắt lại dán chặt vào trước ngực mẹ, cái miệng nhỏ nhắn chép chép vài lần.

“Hoàng, anh cho hai con ăn chưa?” Dạ Cô Tinh không đủ sữa và không thể cùng lúc cho cả hai con bú, lúc đầu, cô chỉ cho con gái nhỏ bú sữa mẹ, còn Tuyệt Nhi thì uống sữa bột.

Sau đó, vào một đêm nọ, Tuyệt Nhi tỉnh dậy vì đói và khóc ầm lên, may mà lúc đó cô có sữa nên cho bé uống, ai mà biết nhóc con thế mà rất thông minh, sau khi uống sữa mẹ thì không chịu uống sữa bột nữa, dù bé miễn cưỡng uống thì một lúc sau cũng nôn ra hơn nửa, quấy khóc liên tục.

Thấy con trai khó chịu khóc, Dạ Cô Tinh nhìn mà đau lòng, cuối cùng vẫn cho bé bú sữa mẹ.

Nhưng như thế thì con gái nhỏ lại bú không no, cả ngày miệng cứ chép chép trông mong, lòng bàn tay và lưng bàn tay đều là thịt, Dạ Cô Tinh lâm vào khó xử hồi lâu.

Vẫn là nhờ An Tuyển Hoàng nghĩ ra cách trộn một nửa sữa mẹ và một nửa sữa bột, thế là đã giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm cho hai đứa nhỏ.

Vì vậy, trước khi Dạ Cô Tinh ra ngoài, cô sẽ vắt một bình sữa đưa cho An Du để cô pha với sữa bột.

An Tuyển Hoàng nghe cô hỏi, động tác tay cũng không ngừng, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên lướt qua bộ ngực cao ngất của cô, lập tức không được tự nhiên dời mắt: “Buổi trưa anh cho ăn một lần, buổi chiều vẫn chưa.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, nhìn xung quanh, chỉ thấy An Du đang nằm nhoài người bên cạnh xe đẩy trẻ con, chơi trò mắt to mắt nhỏ với Tuyệt Nhi, nhìn nhau chớp chớp: “An Du, lấy cho chị bình sữa.”

An Du xoay người đi vào phòng bếp, chỉ một lát đã nhanh chóng lấy ra một bình sữa sạch sẽ, Dạ Cô Tinh cầm lấy, nói với An Tuyển Hoàng một tiếng, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Ánh mắt của anh hơi lóe lên, tăng nhanh tốc độ trên tay, sau đó giao cô bé cho An Du: “Giữ con bé.”

Anh đứng dậy và đuổi theo Dạ Cô Tinh vào phòng ngủ.

An Du mím miệng, cười thầm, An Cẩn vừa vào cửa đã nhìn thấy em gái ôm cô chủ nhỏ nhếch miệng cười ngây ngô, một cái “bụp” vang lên, An Dụ la lên: “Ui da.”

“Anh, sao lúc nào anh cũng thích gõ đầu em vậy? Lỡ như bị anh gõ ngốc luôn thì sao?”

An Cẩn bĩu môi: “Em vốn đã rất ngốc rồi. Gõ hay không gõ cũng như nhau……”

An Du giậm chân: “Sao anh luôn bắt nạt em thế? Em thật sự nghi ngờ, anh có phải là anh ruột của em không!?”

“Tự mình đi soi gương không phải rõ sao? Hai chúng ta giống nhau như thế, nói không phải anh em ruột liệu có người tin à!”

“Cùng là sinh đôi, hai người chúng ta giống nhau như vậy, nhưng sao cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ lại không giống nhau nhỉ?”

An Cẩn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nhún vai: “Anh không rõ, chắc là vấn đề di truyền…”

Nụ cười của An Du nhạt đi: “Thật ra, em nghĩ chuyện này cũng tốt. Anh xem, cậu chủ nhỏ giống gia chủ, cô chủ nhỏ thì giống phu nhân. Nếu hai người chúng ta cũng như thế thì có thể biết được cha mẹ trông như thế nào rồi… “

“Du…” Ánh mắt An Cẩn thoáng hiện lên một tia đau thương, bọn họ là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, đây là tổn thương sâu sắc nhất trong lòng của họ.

An Du khịt mũi, nhìn về ánh hoàng hôn nở nụ cười quanh co: “Anh, em không sao…”

“Phù phù–”

“Hahaha… Nhìn này, cô chủ nhỏ thật đáng yêu, còn biết phun bong bóng!”

An Cẩn đưa ngón tay ra, dè dặt cẩn thận chọc vào gương mặt trắng mịn của bé, đổi lấy trận cười khúc khích của bé con, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, anh lẩm bẩm: “Em ấy thật xinh…”

“Đúng vậy! Phu nhân xinh đẹp như vậy, cô chủ nhỏ sao có thể không đẹp được?” An Du vỗ về bé cưng trong tay như bảo bối.

“Đúng rồi, lúc nãy em cười cái gì vậy?”

Hai má An Du đỏ bừng lên: “Không… có gì…”

An Cẩn nhìn cô đánh giá, hiển nhiên là không tin lời cô nói.

An Du nhìn quanh, không thấy ai, ra hiệu cho An Cẩn lại gần, thầm thì nói, khuôn mặt trắng nõn của người thanh niên lập tức đỏ bừng.

“Khụ khụ… con nhóc thối này! Đừng có suốt ngày nghĩ ngợi lung tung!”

An Du lè lưỡi: “Xí – anh còn nói em”, giả bộ từng trải, vỗ vai anh trai, nói lời thành khẩn: “Anh này, nếu thích một người thì nên cố gắng theo đuổi! Chị Tử Lạc nhất định sẽ cảm nhận được sự chân thành của anh, sau đó tiếp nhận tình yêu của anh và trở thành chị dâu của em!”

“An Du! Em nói bậy cái gì đó? Lại ngứa đòn hả?”

An Du trêu chọc Húc Nhi đang nằm trong lòng mình, làm mặt quỷ rồi chạy nhanh trốn mất.

Hai bên tai của chàng trai dần hiện lên rặng mây đỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.