(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 228: Gần quê lòng chập chùng




Editor: Đào Tử

___________________________

"Gia nhập căn cứ XX? Tạm thời tôi không có kế hoạch này, dù có cũng phải trưng cầu ý kiến đồng đội trước."

Bùi Diệp trực tiếp cự tuyệt, thanh niên thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu.

"Tôi thấy người các anh không nhiều, liệu có chuyển hết vật tư kho hàng siêu thị?"

Vừa phòng bị Zombie đánh lén vừa vận chuyển vật tư thu thập được, một tiểu đội này chẳng phải kẻ ngu thì là tự cao thực lực cường đại.

Thanh niên thầm phỏng đoán Bùi Diệp, không mò ra thái độ chân thực của cô.

Cân nhắc nhiều lần, thanh niên thử thăm dò một câu.

"Đúng thật vận chuyển không hết, vật tư kho hàng chứa nhiều hơn tình báo không ít."

Ý trong lời hắn rõ ràng là cho Bùi Diệp bậc thang.

Chưa tính thực lực hai bên thế nào, chỉ riêng Bùi Diệp cứu được mười bảy mạng tiểu đội "Sói xám" bọn họ, vật tư đã có thể vứt bỏ một bộ phận.

Dẫu sao xe tải lớn bọn họ lái không chứa hết, khẳng định không thể chuyển toàn bộ một lần, Bùi Diệp suất lĩnh người sống sót phân chia một phần bọn họ cũng không ngăn được.

Thay vì giành chút vật tư đắc tội với người, chẳng bằng bán chỗ tốt.

Pháp tắc loạn thế khác xa thời bình, hắn biết rõ phải linh hoạt thích ứng.

Kiếp trước Hướng Thụy Quân và bọn người thanh niên là đồng đội với nhau mấy năm, biết rõ tính nết và tính toán của hắn.

Nhưng người chủ đạo là Bùi Diệp không phải cô, cô chỉ có thể kiềm chế lo nghĩ trong lòng chọn cách yên lặng đứng ngoài quan sát.

"Vậy à, tôi để những người sống sót kia giúp các anh, hoàn thành sớm trở về sớm."

Thanh niên gật đầu đồng ý.

Thêm nhân lực miễn phí vận chuyển vật tư, hắn cầu còn không được.

Bùi Diệp cũng không phải lòng tốt không có miếng.

Cô chỉ tìm cái cớ chính đáng để người sống sót cầm cặp sách trong trung tâm thương mại, dùng chúng trộm đựng một ít vật tư.

Cô không biết tình huống người sống sót trong căn cứ ra sao, nhưng theo những tiểu thuyết tận thế cô từng đọc miêu tả -- Tình cảnh người bình thường chung quy ác liệt hơn dị năng giả, coi như tầng chót nhất tận thế! Nếu có chút tài nguyên bên người, bọn họ tới căn cứ người sống sót ít nhiều có thể khá hơn một tí.

Đương nhiên những người sống sót này có get được dụng ý của cô không, đó là hai chuyện.

"Anh ta sao vậy?"

Việc vận chuyển đổ lên đầu người sống sót, Bùi Diệp và tiểu đội lục soát vật tư "Sói xám" trở nên rảnh rỗi.

Hướng Thụy Quân ôm miêu đao ngồi một góc, thỉnh thoảng ngắm thân ảnh cao lớn đang cuộn mình trên ghế số pha một chút -- Trông hắn rất mệt mỏi, ngực chập trùng khi thì kịch liệt khi thì bình ổn, từng chút từng chút níu lấy trái tim cô-- Cô biết mình không thể tới gần, bọn họ sẽ chẳng nhận ra.

Nội tâm cô có quỷ không dám tới gần, Bùi Diệp lại không có cố kỵ.

Mấy thanh niên cầm súng nghe lời cô xong, lập tức giữ vững tinh thần.

"Cậu ấy hao hụt dị năng thôi, đợi một lát là tốt."

Tuyệt đối đừng hiểu lầm đội trưởng Hôi Lang bị Zombie cào thương, nếu như thế thì thật cẩu huyết.

"Hao hụt dị năng?"

Bùi Diệp biểu lộ "Anh gạt tôi".

Bên người cô cũng có vài dị năng giả, dị năng hao hụt phản ứng gì bộ cô không biết?

Thanh niên kiên nhẫn giải thích, "Dị năng giả cấp một bình thường một canh giờ chỉ có thể dùng dị năng hai ba lần. Đội trưởng chúng tôi thiên phú khá mạnh, lại là dị năng hệ kim hiếm có, trong thời gian ngắn dùng ba lần là cực hạn. Vừa rồi vì đối phó Zombie, dùng thuốc dị năng đặc thù căn cứ điều phối. Sau khi tiêm loại thuốc này vào có thể kích phát tiêu hao dị năng thêm một lần. Hiệu quả rất tốt, nhưng tác dụng phụ quá lớn, nên cậu ấy cứ như vậy..."

Trạng thái hư nhược sau khi hao hụt dị năng chỉ có thể dựa vào nghị lực ráng chống đỡ.

"Thuốc dị năng đặc thù?"

"Đúng vậy, các nhà khoa học và Thái Hạo cùng nghiên cứu ra." Thanh niên gật đầu, ngay sau đó lại bắt đầu bán Amway cho Bùi Diệp, "Nghe nói kỹ thuật còn chưa thành thục hoàn toàn, tạm thời không thể sản xuất lượng lớn, chỉ đủ cung ứng cho dị năng giả căn cứ người sống sót quốc gia."

Dị năng giả gia nhập căn cứ người sống sót quốc gia được hưởng nhiều phúc lợi nhiều đấy, tuyệt đối có thể là nhóm đầu tiên hưởng thụ công nghệ đen.

Hướng Thụy Quân thấp giọng nói, "Nhưng tôi thấy anh ấy rất khó chịu..."

Thanh niên thở dài nói, "So với mất mạng, một ít tác dụng phụ ấy còn tiếp nhận được."

Sử dụng dị năng nhiều một lần, có khả năng thay đổi chiến cuộc.

Thanh niên lại lộ ra chút tình báo.

"Nghe nói thuốc dị năng đặc thù đời thứ hai sắp ra mắt, có thể di chứng giảm nhẹ một ít."

Bùi Diệp nói, "Những tin tình báo này để lộ ra không vấn đề?"

Thanh niên cười nói, "Không sao, sớm nhất sáng mai chậm nhất hôm sau, Thái Hạo hẳn sẽ thông báo tin tức này đến toàn nhân loại."

Đối ngoại còn là bí mật, nhưng đối với bộ đội tinh nhuệ như bọn họ lại là tin tức công khai.

Thái Hạo và cấp trên cũng không nói không thể lộ ra.

Nếu thật sự không thể lộ ra, vừa rồi hắn đã nhận cảnh cáo từ Thái Hạo.

Dưới nỗ lực hợp tác của năm sáu trăm người sống sót, chưa đến nửa giờ phần lớn vật tư trong kho hàng trung tâm thương mại đều được vận chuyển lên xe tải lớn.

Ba chiếc xe tải đều nhét đầy quần áo, giày, thực phẩm, đồ uống, vật tư sinh hoạt... Đầy đủ mọi thứ.

Chuyến này thu hoạch vượt xa vượt tính ban đầu.

Thanh niên biệt hiệu Hôi Lang cũng khôi phục mấy phần khí lực.

Bởi vì trang bị kín mít, người ngoài không rõ sắc mặt hắn thế nào, chỉ nhìn từ tần suất hô hấp và sức lực phán đoán tình huống của hắn.

"Cảm ơn."

Hôi Lang đi đến trước mặt Bùi Diệp, gật đầu gửi lời cảm ơn, giọng nói trầm thấp có phần thô kệch.

Tuy tứ chi còn hơi thoát lực, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp.

"Tôi sẽ báo cáo hành động cứu viện lần này lên cấp trên..."

"... Nếu các cô nguyện ý, hoan nghênh gia nhập căn cứ XX bất cứ khi nào."

Nhiệm vụ sưu tập vật tư hoàn thành, tiểu đội "Sói xám" chọn lập tức trở về căn cứ XX.

Bên ngoài Zombie hoành hành, vừa rồi bọn họ lại hao phí lượng lớn thể lực, ở lại bên ngoài rất nguy hiểm.

Ánh mắt Hướng Thụy Quân phức tạp nhìn mấy chiếc xe tải lớn đi xa.

"Được rồi, chúng ta cũng lên đường thôi."

Những người sống sót quả nhiên rất biết trộm, mỗi người đều thay ba lô lớn, nhét đầy các loại vật tư như bánh quy mì ăn liền vào ba lô.

Tiểu đội lục soát vật tư "Sói xám" bội thu trở về, bọn họ cũng thu hoạch lớn.

Đi tắt vào tiệm văn phòng phẩm gần đó, Bùi Diệp một chân đạp cửa kính, vơ vét mấy quyển sổ và bút bi trên giá.

Điểm cứu viện gần thành phố của căn cứ XX cách không quá xa, đi bộ chừng hai giờ.

Cô vì cứu nhiều người sống sót hơn, xử chết thêm vài con Zombie, cố ý đi đường vòng.

Tới gần màn đêm, mọi người mới nhìn thấy cung thiếu niên ở phía xa.

_ Cung thiếu niên: Nhà văn hóa sinh hoạt cộng đồng của thanh thiếu nhi.

Trên đường thỉnh thoảng bắt gặp người sống sót lái xe đến tìm nơi nương nhờ.

Mọi người thấy đại quân người sống sót trùng điệp quy mô hơn ba ngàn người, bỗng hoài nghi phương thức mở mắt của mình không đúng.

Đây là đại đào tẩu chỗ nào?

Rõ ràng là cuộc đua Marathon...

Hướng Thụy Quân từ xế chiều bắt đầu có phần trầm mặc.

"Cậu muốn gia nhập căn cứ người sống sót?"

Bùi Diệp ngay thẳng hỏi cô.

Hướng Thụy Quân tiếc nuối lắc đầu.

"Nghĩ cũng muốn, có điều -- ngẫm lại thôi quên đi."

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là điều tra bí ẩn tận thế, điều tra "Đế Oa" . Nếu gia nhập căn cứ người sống sót quốc gia, bọn họ nhận sự che chở của căn cứ đồng thời cũng phải gánh chịu nghĩa vụ tương ứng. Điều ấy mang ý nghĩa bó tay bó chân, không thể chạy loạn ở tận thế.

Trùng sinh một lần, rất nhiều chuyện khác tiền thế.

Cô không có lòng tin Hôi Lang một kiếp này vẫn là Hôi Lang kiếp trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.