Quỷ Phu Trời Cho

Chương 35: Đoạt Phách






Đại Hắc cùng Chu Hành chạy về phía Lâm Trường Tư, thì phát hiện thế nhưng là người quen – – nhân yêu Nông Ngọc!
Nông Ngọc đứng phía sau Lâm Trường Tư, ngón tay chế trụ yết hầu của y, trông thấy mọi người đều xoay người nhìn ả, ả nở nụ cười nhẹ nhàng, tất nhiên là quyến rũ phong lưu: “Lưu công tử, đã lâu không gặp.

” Rồi lại nhìn Chu Hành ở bên cạnh Đại Hắc: “À, tiểu đạo sĩ cũng ở đây.


Đại Hắc vừa trông thấy ả, thì ngay lập tức nhớ lại chuyện ngày đó ở nhà lão Chu bị ả làm cho bị thương, hiện tại nhìn ả như nào cũng không có ý tốt, tổng thể chẳng phải hạng người tốt lành gì, nghĩ đến đây hắn liền chạy đến sau lưng Chu Hành trốn, hắn sợ cái tên yêu quái này lại nảy lòng tham muốn cướp thân thể hắn.

Nông Ngọc nhìn động tác của hắn nhịn không được cười khẽ, trong miệng giống như làm nũng nói một câu: “Lưu công tử, nếu nô gia nghĩ muốn đối phó ngài, thì cho dù ngài có trốn ở sau lưng của tiểu đạo sĩ, cũng không thể bảo toàn được đâu!”
Nông Ngọc nói xong thì thu lại nụ cười câu nhân, sắc mặt lặng yên, lạnh lùng nhìn vào Lâm Trường Tư, thanh âm cũng biến thành giọng nam tục tằng: “À, hôm nay ông trời cũng giúp ta, tên lệ quỷ kia không có ở đây, nếu không ta làm sao có thể thừa nước đục thả câu.

” Hắn nói rồi cười rộ lên, vỗ vỗ khuôn mặt của Lâm Trường Tư: “Vật nhỏ, lần này không ai có thể cứu cậu, ngoan ngoãn đi theo nô gia thôi!”
Lâm Trường Tư khó chịu nhíu mày trừng hắn, ngón tay yêu nhân của hắn chặt chẽ bóp lấy yết hầu của y, muốn hô hấp hay nuốt nước miếng đều khó khăn, y nghẹn đến đỏ mặt, căn bản không nói được gì, nghĩ muốn nâng tay bẻ tay Nông Ngọc ra.

Nông Ngọc lại không buông tay, vỗ vỗ mặt y: “Vật nhỏ, cậu đừng giãy giụa, cổ của nhân loại rất yếu ớt, nếu nô gia không cẩn thận nặng tay một chút, thì cậu sẽ chết, vậy nô gia sẽ đau lòng lắm, dù sao mệnh cách của cậu cũng quá hiếm có, trân quý như vậy, nếu ta làm hỏng, trời cao sẽ phái sét đánh chết ta mất.


Lâm Trường Tư nghe vậy cứng đờ.


Chu Hành không có tâm tư nghe hắn nhiều lời vô nghĩa, kéo chỉ đỏ đối với Nông Ngọc hét to một câu: “Yêu nghiệt, buông cậu ấy ra!”
Nông Ngọc nghe xong cười to một tiếng, đôi mắt nhẹ nhàng đảo qua, hiển nhiên không để Chu Hành vào mắt: “Hừ, tiểu đạo sĩ cậu đừng xen vào việc của người khác, ngoan ngoãn giao hồn phách của Li Ly ra, ta còn có thể cho cậu đường sống!”
Trong lòng Chu Hành cả kinh, nhìn nàng trầm ngâm, hắn còn nghĩ mục tiêu của nàng chỉ có Lâm Trường Tư, thế nhưng không nghĩ đến nàng còn muốn cướp hồn phách của Li Ly, xem ra cái chết của Li Ly không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Cô muốn hồn phách của Li Ly làm gì, chẳng lẽ các ngươi đã giết cô ta?” Chu Hành cố ý nói lời sáo rỗng.

“Ha, nhóc con, chuyện này cậu không nên hỏi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn giao ra là được, biết càng nhiều chết càng nhanh!” Nông Ngọc là một cái bánh quẩy già đời, làm sao có thể ngây ngốc đáp lời Chu Hành.

Chu Hành trầm mặc, trong đầu lại đang tính toán làm sao giải cứu Lâm Trường Tư, nếu chỉ có mình hắn, tuy rằng sẽ bị thương nhưng thoát thân tuyệt đối không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại còn có Trường Tư và Đại Hắc, hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu thuật pháp, nếu như Lâm Thiên Lí ở đây thì tốt rồi.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, Nông Ngọc lại chờ không kịp.

“Ài, nhóc con đã nghĩ kỹ chưa, muốn chết hay muốn sống nhanh nói một câu.

” Nông Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, hồi lâu lại đắc ý cười lên: “Các ngươi đừng nghĩ kéo dài thời gian, lệ quỷ ở cạnh Lâm Trường Tư từ sớm đã bị chủ nhân của ta cuốn lấy, hiện tại không thể quay về cứu các người.


Lâm Trường Tư nhíu mày, Chu Hành cũng cau mày, phía sau Nông Ngọc thế nhưng còn có chủ nhân, vị chủ nhân này có thể quấn lấy Lâm Thiên Lí, khiến hắn không thể quay về, xem ra thực lực chủ nhân của ả không yếu, sự tình nhanh chóng trở nên phức tạp.

Yêu nhân kia nhìn thấy biểu cảm nhíu mày lo lắng của Lâm Trường Tư, thì vui vẻ vỗ vỗ mặt y: “Cậu yên tâm, chủ nhân nhà ta không nỡ làm bị thương lệ quỷ đó đâu, hắn còn hận không thể moi tim móc phổi, nâng niu lệ quỷ lên lòng bàn tay nữa kìa, haha~”
Lâm Trường Tư trừng mắt liếc hắn một cái, cái đầu uốn éo tránh đi sự quấy rầy từ hắn, Nông Ngọc cũng chẳng thèm quan tâm, vui cười đến gần khuôn mặt của Lâm Trường Tư: “Cậu đừng đau lòng, lệ quỷ kia có bảo vật là cậu lại không biết bảo vệ, còn thích chạy ra bên ngoài, thật không biết trân trọng gì cả.

Nhưng mà……”
Hắn càng tiến đến gần Lâm Trường Tư: “Nhưng mà, ta và hắn không giống nhau, nếu như ta có được cậu, khẳng định sẽ dùng mọi cách sủng ái cậu, hận không thể cả ngày lẫn đêm cùng cậu bên nhau triền miên, cậu……”
Trong miệng hắn còn đang nói, đôi mắt chặt chẽ khóa trụ Lâm Trường Tư, biểu tình chuyên chú, miệng rất nhanh sẽ dán lên mặt y.

Chu Hành ở bên cạnh cảm thấy hiện tại là cơ hội tốt, nhanh chóng lợi dụng thời cơ hắn không tập trung lên người mình, trên tay kéo chỉ đỏ, bước chân nhanh nhẹn, thân hình phi nhanh vọt đến, ngón tay ở trên không trung nắm lấy chỉ đỏ, kết pháp ấn, một tay siết chặt chỉ đỏ thành một đường roi, đánh vào bàn tay đang bóp chặt yết hầu của Lâm Trường Tư.

Sợi chỉ đỏ là pháp khí đặc biệt mà lão Chu tặng cho Chu Hành, một roi kia đánh lên tay Nông Ngọc, trong nháy mắt đó hắn bị pháp khí đánh cho bỏng rát, da thịt bong tróc, hét thảm một tiếng, rụt tay trở về, Chu Hành vội vàng nắm tay Lâm Trường Tư chạy, Đại Hắc thấy thế cũng linh hoạt đi theo bọn họ chạy như bay.

Nông Ngọc nâng cánh tay, nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Hành: “Đánh ta bị thương còn muốn chạy, không dễ như vậy.


Nông Ngọc nói, ngón tay lập tức dài ra mấy tấc, móng tay đen nhánh tỏa sáng ở dưới bầu trời đêm càng có vẻ vô cùng sắc bén, Chu Hành vẫy tay với Đại Hắc cùng Lâm Trường Tư, bảo hai người họ trốn xa một chút, trộm ý bảo Đại Hắc với Trường Tư lát nữa nhân lúc hắn cùng Nông Ngọc đánh nhau, thì cả hai chạy nhanh một chút, tìm được trợ giúp thì quay về cứu hắn.

Hiển nhiên Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc không đồng ý, nếu như giống với lời Nông Ngọc nói, chú hai đang bị người quấn lấy, vậy thì căn bản bọn họ không tìm được trợ giúp, bỏ lại một mình Chu Hành ai biết sẽ sống hay chết, cho nên bọn họ không làm được.


Chu Hành thở dài, thiệt là muốn chết cũng phải chết một đám, không còn cách nào khác, đành đem chỉ đỏ làm thành roi, sống mái một trận với Nông Ngọc, hắn không chắc bản thân có thể đánh bại Nông Ngọc, phải nhìn xem tình hình rồi đánh bừa một phen, nghĩ thì như thế nhưng lòng bàn tay của hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Nông Ngọc nhìn ba người họ rồi cười khẽ, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, dưới chân đạp nhẹ vài cái, thân mình liền bay vọt lên, lao xuống một cái, năm ngón tay sắc nhọn chộp lấy Chu Hành, Chu Hành làm xong thủ thế, cầm chặt chỉ đỏ rồi ném ra ngoài, chỉ đỏ phá không(1) quấn lấy ngũ trảo của Nông Ngọc, hai người ở trong bóng đêm bắt đầu triền đấu.

(1): xuyên qua không khí
Hai người người đến ta đi, ở trong bóng đêm không ai nhường ai, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc ở bên cạnh xem đến hồi hộp, Nông Ngọc thân là quỷ, tự nhiên linh hoạt hay thay đổi, ngũ trảo không ngừng bay múa, mặc dù vóc dáng Chu Hành linh hoạt hơn người thường, nhưng mà quần áo trên người vẫn bị cào rách, trên mặt cũng có vài vết cắt, Nông Ngọc bình yên vô sự, ở trong khe hở, còn có thể nhìn chằm chằm vào Chu Hành cười tà, liếm vết máu trên móng vuốt, khóe mắt khẽ nhướng, nở nụ cười câu hồn: “Khuôn mặt anh tuấn như vậy mà bị cào hư, nô gia ta thật đau lòng đấy.

” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc vừa nôn nóng vừa lo lắng, lại không thể chạy vào hỗ trợ, bọn họ hiểu rõ bản thân có đi lên cũng chỉ trở thành gánh nặng chứ chẳng thể trợ giúp, nếu đã như vậy thì không bằng ngoan ngoãn xem chiến, rồi tìm cơ hội thích hợp mà thoát thân.

Đánh nhau càng lâu, thể lực của Chu Hành càng giảm, ban đầu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mà hiện tại nơi nơi đều là thế hạ phong, chẳng khác một con chuột nhỏ đang bị Nông Ngọc đùa bỡn.

Lâm Trường Tư nhìn Chu Hành mình đầy thương tích, rõ ràng không thể chống đỡ nhưng vẫn cố chấp không dừng, khiến cho y hết sức khó chịu, tay không tự chủ nắm chặt Ngọc Dương Chi ở trên cổ, trong lòng hi vọng sẽ có kỳ tích, hi vọng chú hai có thể giống như trước đây, đột nhiên xuất hiện giải cứu bọn họ, chỉ là lý trí lại nói cho y biết hi vọng kia có bao nhiêu xa vời, bởi nếu chú hai thật sự ở đây, thì vào lúc y bị Nông Ngọc bóp cổ hắn đã xuất hiện, chứ không phải đợi đến bây giờ, nghĩ như vậy lòng y lại sinh ra vài phần oán trách Lâm Thiên Lí.

Y đang suy nghĩ, thì nhìn thấy Chu Hành bị Nông Ngọc chụp vào trên lưng, soạt ra năm vết thật dài, áo khoác đều bị cào rách, không quá bao lâu đã loang lổ vết máu, Nông Ngọc nở nụ cười thị huyết, lại đánh thêm một chưởng, Chu Hành đã bị đánh bay ra ngoài, Đại Hắc vội vàng tiếp lấy, Chu Hành được Đại Hắc đỡ lấy, ôm ở trong ngực phun ra một ngụm máu.

Nông Ngọc cười tà liếm sạch vết máu ở trên ngón tay: “Ày, từ sớm đã nói, không nên không biết lượng sức.

Thế nào? Ngũ trảo mới của ta không tệ chứ, trải qua chuyện lần trước, ta đã cố ý tinh luyện thêm độc tố rồi bỏ vào đó, tiểu đạo sĩ, nô gia vô cùng thiên vị cậu, cậu là người đầu tiên hưởng dụng nó đấy.


Nông Ngọc nở nụ cười giả tạo, lại múa may ngũ trảo đến gần Chu Hành, Lâm Trường Tư nhanh chóng chạy đến chắn trước người Chu Hành: “Anh buông tha cho bọn họ đi, tôi sẽ đi theo anh!”
“Ha ha.

” Nông Ngọc cười to, ngón tay làm ra thủ thế không: “Vật nhỏ, đồng ý sớm một chút không phải tốt rồi sao, thế nhưng.

” Hắn lạnh mặt: “Hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý, làm ta bị thương, thì phải chịu trả giá đại giới, ta giết hết bọn họ rồi lại cướp cậu cùng hồn phách kia cũng giống nhau thôi, ngoan ngoãn chờ ta nha, nô gia rất nhanh sẽ xong!”
Hắn nói tay ở không trung vừa lật, móng tay thật dài mài ra tiếng khạc khạc khạc khó nghe, đối với Chu Hành cùng Đại Hắc quăng ra một vuốt, Lâm Trường Tư nhìn thấy sợ hãi kêu một tiếng: “Chú hai!”
Sắc mặt Nông Ngọc khẽ biến, nhanh chóng chạy đi xem xét khắp nơi, Lâm Trường Tư vội vàng bảo Đại Hắc bế Chu Hành lên chạy, Nông Ngọc tra xét xung quanh không hề phát hiện một tia dị thường, lập tức phản ứng lại, Lâm Trường Tư đang lừa hắn, nhìn bọn họ lần nữa bắt đầu chạy trốn, hắn nở nụ cười lạnh lùng: “Hừ, cá trong chậu hấp hối giãy giụa!”
Sau đó hắn liền đuổi theo, Lâm Trường Tư nhặt nhánh cây trên mặt đất chỉ vào cổ của mình: “Anh thả bọn họ đi đi, bằng không tôi sẽ chết ở đây, đến lúc đó anh cái gì cũng không chiếm được!”
“A, vật nhỏ.

” Nông Ngọc cười to: “Nông Ngọc ta ghét nhất bị người uy hiếp, cậu như vậy càng khiến tôi muốn xem, cậu có dám làm hay không.

” Nói rồi liền bay về phía Đại Hắc cùng Chu Hành, trong tay vận ra một chưởng, chưởng này uy lực cực lớn, lá cây trên mặt đất đều bị hút lên, ở trong lòng bàn tay hắn tụ thành một vòng tròn màu đen, quét về phía hai người họ.


Đại Hắc ôm Chu Hành chạy căn bản không nhìn thấy sau lưng, cũng sẽ không né tránh, Lâm Trường Tư trừng to hai mắt: “Đừng” Y hét to một tiếng rồi chạy nhanh đến chắn lại.

Nông Ngọc không ngờ đến y sẽ làm như vậy, cho nên cũng sửng sốt đứng tại nơi đó.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một chưởng mười phần mạnh mẽ đang bay về phía Lâm Trường Tư đột nhiên biến mất, tựa như bị thứ gì đó hấp thụ, ngay cả một cơn gió cũng không có, vốn dĩ Lâm Trường Tư đang sợ hãi đến mức đem hai tay che ở trước người, thân rút thành một cục, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy đau, bốn phía xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, y nghĩ đến cái gì đó hơi hơi hé mắt, la lên: “Chú hai!”
Trong không khí một mảnh yên tĩnh, trong rừng vốn có tiếng gió, hiện tại cũng nghe không thấy, tựa như tất cả âm thanh bên ngoài đều bị thứ gì đó hấp thu đi mất, chỉ còn một mảnh tịch mịch, ngay cả Đại Hắc đang chạy trốn cũng cảm thấy có gì đó không đúng mà dừng bước, Nông Ngọc lại cảm nhận được một cổ uy áp, so với uy áp của Lâm Thiên Lí còn lớn hơn, hơi thở kia mang theo cực độ nguy hiểm, áp đến ngực hắn quặn đau, cau mày, có chết cũng không được quỳ.

“Chú hai? Là chú sao?” Lâm Trường Tư vẫn ở nơi đó kêu to, nhưng lại không chờ được hồi âm, chỉ là khí lạnh thấu xương càng lúc càng lớn, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đều bị lạnh đến rùng mình.

Mọi âm thanh đều không có, trên người Lâm Trường Tư toát ra ngùn ngụt khói đen, tụ lại trên đầu Lâm Trường Tư, càng lúc càng nhanh, tựa như một ngọn lửa, càng lúc càng cao, càng ngày càng lớn, khí đen mơ hồ cao đến tận trời, không quá vài giây đã tích tụ thành một bóng người, thân thể người nọ không ngừng có khói đen thoát ra, nếu như khói đen kia là lửa, thì người kia sẽ là người nắm giữ ngọn lửa.

Lâm Trường Tư nhìn bóng người kia có chút sững sờ.

Khuôn mặt và thân hình kia không thể nghi ngờ là Lâm Thiên Lí, nhưng lại không giống với Lâm Thiên Lí, bởi Lâm Thiên Lí lạnh lùng, thế nhưng khí chất nhu hòa tựa như ánh trăng, phảng phất không có dục vọng, không có ham muốn, cái gì cũng không để vào mắt, một bộ quần áo màu trắng xám, khuôn mặt trắng nõn, thỉnh thoảng sẽ ôn nhu, hơi thở ấm áp, tựa như gió xuân, lúc tính tình bạo nộ, cũng sẽ không giống với biểu tình khủng bố của người này.

Người này, ngoại trừ bề ngoài giống với Lâm Thiên Lí, thì không còn chỗ nào giống hết, hắn bận một thân đồ đen, trường bào màu đen ở trong trời đêm tung bay, giữa mày của hắn so với Lâm Thiên Lí nhiều hơn một vết đỏ, trên mặt mang theo biểu cảm mừng như điên, ánh mắt cuồng bạo khát máu, tràn đầy tham lam, khóe mắt đuôi mày tràn đầy tà khí u ám, vạn vật thế gian đều không nằm trong ánh mắt của hắn, thậm chí hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy Lâm Trường Tư.

Hắn nhìn mọi thứ xung quanh, trên mặt hiện ra biểu cảm mừng như điên, cười haha: “Haha, cuối cùng ta cũng thoát ra được!”
Lâm Trường Tư nhìn hắn, đột nhiên nhớ lại lời Lâm Cửu Gia từng nói.

……….

“Sau khi bà cậu đáp ứng điều kiện của ta, ta liền khai đàn làm phép đem linh hồn của anh hai phân liệt, linh hồn bị phân liệt đối với quỷ mà nói là thương tổn cực lớn, linh lực cũng bị yếu đi rất nhiều, không thể dễ dàng hiện thân.

Nhưng mà cũng có chỗ lợi, chính là một phần linh hồn của anh hai sẽ khôi phục lại lý trí cùng ký ức, một phần khác sẽ cất chứa tất cả lệ khí, không còn lý trí khống chế thì càng trở nên điên cuồng, vì thế ta đã dùng thần thú trấn trạch phong ấn hắn vào trong thân thể của cậu, sẽ không dễ dàng thức tỉnh.


………
Lâm Trường Tư trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ đây là một nửa linh hồn được thần thú trấn trạch phong ấn ở trong linh hồn y!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.