Quỷ Dạ Xoa

Quyển 2 - Chương 8




Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta.

“Tôi vẫn còn phòng trống.” Anh ta hờ hững nói: “Dù sao cũng để không.”

Cô há hốc miệng nhìn người đàn ông này, không biết anh ta có mục đích gì. Cô không đủ xinh đẹp, dáng người bình thường, với điều kiện của anh ta muốn tìm phụ nữ chắc chắn ra ngoài sẽ có một đống sẵn sàng chết vì anh ta.

Đương nhiên, có lẽ sẽ có không ít người cảm thấy lo lắng với tình trạng tinh thần không ổn định của anh ta.

Nhưng trong thành phố xô bồ này, ai mà chẳng có chút khuyết điểm.

Nói đi phải nói lại, cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Có lẽ anh ta chỉ thương hại cô thôi.

“Tôi không trả nổi tiền thuê nhà đâu.” Cô cố nặn ra mấy chữ từ trong suy nghĩ hỗn loạn.

“Tôi không cần tiền thuê nhà, cô chỉ cần nấu cơm cho tôi là được.”

“Tôi vốn đang nấu cơm cho anh rồi.” Cô nhắc nhở anh ta.

Anh ta nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi muốn ăn nóng chứ không phải những thứ hâm lại bằng lò vi sóng.”

Cô sớm nên nghĩ đến chuyện anh ta sẽ không thoả mãn với thức ăn hâm lại. Cho nên anh ta chỉ muốn tìm đầu bếp miễn phí 24/24 thôi sao? Cô nên cẩn thận nhưng đêm nay cô không muốn ở một mình trong khách sạn. Cô sẽ luôn bị những âm thanh nhỏ nhất đánh thức, sợ người kia lại lén theo dõi cô, tới làm loạn cả đêm, sợ phải đối mặt với tình cảnh khó xử và bạo lực vô tận này lần nữa.

Mà chỗ của anh ta rất yên tĩnh, dưới tầng có bảo vệ, nhà ở tận tầng 30, còn có những thiết bị cách âm tốt nhất, phía dưới ồn thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng.

Thật sự mà nói cô không tìm được nơi nào để trốn tốt hơn chỗ anh ta.

Cô muốn đồng ý, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô rất sợ, sợ phải một mình đối mặt với cơn ác mộng ngày xưa.

Người đàn ông trước mắt này đã cứu cô.

Có lẽ anh ta cũng không phải người tốt nhưng anh ta chưa bao giờ dùng bạo lực với cô, anh ta muốn làm tổn thương chính mình còn nhiều hơn tổn thương cô.

Sau đó cô nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng rũ xuống ấy của anh ta một tia khát vọng khó nén.

Ngay lúc này cô đột nhiên hiểu ra vì sao anh ta lại mời cô. Anh ta rất cô đơn. Ngoại trừ thức ăn nóng, anh ta còn không muốn ở một mình.

“Tôi chỉ cần vài ngày, chờ tôi tìm được nhà sẽ chuyển đi.” Cô vô thức xoa cánh tay mình, khàn giọng nhấn mạnh: “Còn nữa, khách của tôi không chỉ có một mình anh, tôi còn phải đi làm, không thể có mặt 24/24.”

Thế nghĩa là cô đồng ý rồi.

Anh ta không cho cô cơ hội đổi ý, chỉ gật đầu: “Cô thu dọn đồ đạc, tôi đi lái xe.”

Biển hiệu nhấp nháy trong đêm. Trong ngõ tối, gã đàn ông kia đã biến mất chỉ để lại mùi rượu hôi hám. Anh có chút tiếc nuối vì tên khốn ấy đã đi mất.

Trong căn nhà nhỏ lộn xộn kia, anh thấy cô vô thức run rẩy. Cô rất sợ tên khốn vừa rồi, đáng lẽ ra anh nên giết lão ta, nhưng anh không muốn làm cô sợ.

Cô run rẩy khiến anh muốn ôm cô vào lòng, giúp cô ngừng run.

Anh không hiểu tại sao mình lại quan tâm cô, nhưng anh vẫn quan tâm.

Lặng lẽ đi vào bóng tối, anh nhảy lên nóc nhà trọ cũ kỹ như một bóng ma. Trong đêm tối không trăng và gió lạnh anh nhảy qua nóc các tòa nhà cao tầng nhanh như chớp.

Anh nói dối cô. Anh không lái xe tới, xe của anh vẫn ở dưới ga ra tầng hầm.

Mới vừa rồi anh còn nằm ở trên giường, lắng nghe âm thanh của cô, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Suýt chút nữa thì anh đã ngủ mất rồi, thậm chí anh dường như còn mơ thấy mình ngâm mình ở suối nước nóng. Anh có thể nghe được tiếng nước, cảm giác được sóng nước phản chiếu ánh sáng rọi trên mí mắt.

Sau đó anh choàng tỉnh. Anh nghe được giọng nói tức giận của cô, nghe thấy cô cãi cọ với tên kia, nghe thấy cô bị đánh, nghe thấy cô kêu đau và sợ hãi.

Anh xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, qua phòng khách, mở cửa thủy tinh sát đất thông ra ban công, không cần nghĩ ngợi đã nhảy vào bầu trời đêm, xuyên qua cả thành phố, lao về phía cô.

Không biết tại sao đau đớn trong giọng cô khiến anh rất khó chịu, cảm giác kia gần giống như là đau.

Rất lâu rồi anh chưa từng cảm nhận được đau đớn.

Nhưng nghe cô bị đánh thì anh lại cảm thấy đau.

Khi anh theo tiếng tìm được cô thì phẫn nộ đột nhiên xuất hiện khiến anh gần như muốn giơ móng vuốt xé nát cổ họng tên khốn kiếp đang túm tóc cô kia. Con người không đáng để anh ra tay, đã rất lâu rồi anh chưa giết người. Nhưng thấy cô bị thương, khiến cuồng nộ tràn ngập mỗi một tế bào trong cơ thể anh, anh muốn giết tên khốn đó! Cô là của anh, không ai có thể làm tổn thương thứ thuộc về anh. Anh muốn giết tên tạp chủng ấy. Nhưng ở một giây cuối cùng, anh kiềm chế kích động kia.

Anh đoán cô sẽ không muốn bị máu tươi bắn tung tóe lên người. Đấy là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra nếu muốn cắt đứt cổ tên khốn kia, chém đứt cái tay kia cũng vẫn khiến máu bắn ra, làm vậy chắc chắn vẫn sẽ khiến cô sợ.

Cho nên anh kiềm chế.

Anh không muốn làm cô sợ, vì nguyên nhân nào đó anh cũng không rõ.

Khi anh nghe thấy mình mời cô ở cùng thì thật ra anh cũng rất kinh ngạc. Anh không thích con người nhưng anh lại không ghét ý kiến ấy chút nào, thậm chí còn vô cùng…. Chờ mong?

Anh nhẹ nhàng hạ xuống ban công nhà mình như con cú, đi qua cửa gian giữa, sau đó cầm chìa khóa xe vào thang máy, xuống tầng hầm để xe. Anh gần như có chút vội vã, lái xe qua nửa thành phố, quay lại căn nhà trọ chật hẹp của cô.

Anh vừa dừng xe thì cô cũng xuống tới nơi.

Cô chỉ mang theo một vali hành lý nho nhỏ cao tới đùi.

Anh nghĩ cô cũng không còn bao nhiêu thứ dùng được. Dù chỉ liếc qua một lượt cũng đủ để anh trông thấy tên kia đã cắt nát tất cả quần áo của cô, những thứ khác cũng không khá hơn là bao.

Trông thấy anh, cô khựng lại ở cửa ra vào, trên mặt hiện lên một chút do dự. Khoảnh khắc đó, anh cho rằng nếu không phải anh đã ở đây thì có lẽ cô sẽ tự mình rời đi rồi.

Anh mở cửa xe, cô hơi chần chờ nhưng vẫn đi tới, đặt vali vào ghế sau, sau đó tự mở cửa lên xe, ngồi ở bên cạnh anh.

Anh nhấn ga, thuần thục lái xe ra khỏi ngõ nhỏ.

Suốt dọc đường cô không nói gì, anh cũng không nhiều lời.

Nửa đêm xe trong thành phố rất ít, anh lái thẳng về nhà mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Anh lái xe xuống gara tầng hầm, cô tự mình lấy hành lý từ ghế sau ra rồi cùng anh đi vào thang máy.

Anh ấn số tầng, nhìn đèn tự động nhảy.

Lưng cô vẫn thẳng tắp, giống như chỉ cần hơi khom xuống sẽ gãy rồi tan thành cát bụi mất.

Cửa mở, anh đi ra ngoài trước, rút chìa khóa mở cửa vào nhà.

Cô hơi khựng lại ở cửa, sau đó mới đi tới.

Khoảnh khắc đó, cô đứng ở cửa, trên mặt lại xuất hiện vẻ yếu ớt giống như một đứa bé lạc đường giữa cánh đồng hoang, không biết nên làm thế nào, không biết nên đi đâu.

“Cô có thể ở phòng cho khách.” Anh nhắc nhở. Giọng anh khiến cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô từ từ xoay người cởi giày, sau đó kéo theo hành lý đi đến căn phòng chưa bao giờ có người ở từ khi nơi này xây. Căn phòng này ngoại trừ đồ gia dụng cơ bản thì không còn gì cả, tuy có chút lạnh lẽo nhưng nó có phòng tắm riêng.

Cô mở vali, gần như chết lặng, sửa sang lại chút quần áo ít ỏi chưa bị xé rách. Treo bộ quần áo cuối cùng lên cô mới chợt nhớ ra cô vẫn chưa cảm ơn anh ta.

Cô hít một hơi thật sâu, ra khỏi phòng, trông thấy anh ta đứng ở bên quầy bar.

Trên quầy bar có hai cái cốc, một ly đã đầy, anh ta đang rót ly thứ hai.

Anh ta rót một ly rượu cho cô.

Cô bước tới, ngồi lên ghế chân cao trước quầy bar, khi anh ta đẩy ly rượu tới trước mặt cô, cô cầm lên uống một hớp.

Rượu kia giống như lửa, làm cổ họng cô nóng rát. Cô ho khan, sau đó bật cười.

“Sao vậy?” Anh ta nhíu mày nhìn cô.

Cô lau nước mắt bên khóe mắt, khẽ cười nói: “Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến thì ra cơ bắp trên người anh không phải chỉ để cho đẹp.”

“Đúng vậy.” Khóe miệng anh ta nhếch lên. Cô cười, nhìn anh ta cười nước mắt lại đột nhiên chảy xuống. “Xin lỗi, rượu cay quá…” Cô gượng cười chống chế, nước mắt tiếp tục rơi. Mặt cô bị đánh sưng lên, dưới ánh đèn sáng ngời nhìn rất rõ ràng. Nước mắt lăn tới vết sưng thì ngừng, để lại vệt nước mắt.

Tim anh không hiểu sao lại thắt lại.

Anh không hề nghĩ ngợi đã đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết sưng đỏ, nhẹ nhàng nâng cằm cô.

Sự xót xa bất ngờ ấy khiến cô nín thở, cứng đờ.

“Sưng lên rồi.” Anh ta nhíu mày như nhìn thấy thứ gì đó chướng mắt.

Cô nên lùi lại, nhưng cô không muốn.

Từ sau khi mẹ mất đã lâu lắm rồi không có ai dịu dàng chạm vào cô như vậy. Mặc dù vẻ mặt anh ta hờ hững, lạnh lùng không có chút gì gọi là yêu thương cả.

Nhưng cô tình nguyện mơ mộng, tình nguyện giả vờ, ảo tưởng rằng vào giờ phút này, trải qua nhiều năm chờ đợi rốt cục mơ ước của cô cũng thành sự thật. Có một người như hoàng tử dũng cảm, vung bảo kiếm xé tan bóng tối bạo lực, tới cứu vớt cô.

Cô nhắm mắt lại, đè nén ảo tưởng lúc thơ bé, nhưng vẫn run rẩy vì sự an ủi của anh ta.

Đông Thu Nhiên, đừng mơ hão nữa. Cho dù anh ta là hoàng tử thì mày cũng không phải là công chúa cần được cứu vớt. Mày là dân đen, có một ông bố nát rượu cờ bạc, một người mẹ thà bị đánh cho đến chết cũng không dám can đảm ly hôn.

Cấp hai cô đã từng bị dồn vào đường cùng tới mức muốn tự tử, một người đàn ông xa lạ đã cứu cô, thuyết phục cô sống tiếp. Từ sau khi tự sát không thành, cô đã quyết định phải kiên cường, rời khỏi căn nhà đáng sợ kia. Cô không cần sống trong đe dọa uy hiếp, sống dưới bạo lực không giới hạn nữa. Cô không thể thuyết phục mẹ rời đi, chỉ có thể tự cứu lấy mình trước.

Xưa nay cô luôn độc lập.

Mở mắt ra, cô bắt buộc mình lùi về, rời khỏi phạm vi tay anh ta có thể chạm đến, lấy một viên đá từ xô đá trước mặt anh ta bọc bằng một cái khăn sạch sau đó đắp lên vết sưng.

Anh ta thu tay về như thể không nhận ra sự lảng tránh của cô, chỉ cầm lấy chén rượu trước mặt mình nhấp một ngụm.

“Bị một tên khốn kiếp như vậy làm phiền tại sao cô lại không muốn mười triệu kia?” Anh ta nhìn vết sưng trên mặt cô, tò mò hỏi, “Cô có thể dùng khoản tiền kia đuổi lão ta.”

Những lời này chứng minh cuộc sống của cô và anh ta khác biệt như mây và bùn.

“Lão ta nghiện cờ bạc.” Cô cười giễu, “Nhiều tiền hơn nữa cho một kẻ nghiện cờ bạc cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Mười triệu và mười xu cũng chẳng khác là bao, chỉ cần trong chớp mắt là lão ta có thể tiêu sạch. Lão ta cũng sẽ không vì mười triệu mà buông tha cho tôi, trái lại sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Năm đó lão ta thậm chí đã từng lấy tôi uy hiếp mẹ tôi, nếu không cho lão ta tiền lão ta sẽ bán tôi đi…” Cô dừng một giây, nắm chặt chén rượu, sửa lời: “Đổi tiền.”

Anh biết cô vốn định nói gì. Con người đều ích kỷ, vì lợi riêng, chuyện gì cũng làm được.

Cô hít sâu một hơi, đặt chén rượu xuống, chua xót nhưng thành thực nói: “Nếu như được chọn, thay vì cho lão ta tiền tôi thà ném vào bồn cầu còn hơn.”

“Cô có thể tìm người xử lý lão ta.”

Anh ta đề nghị, như thể đang nói chuyện phiếm.

Cô cười khẽ một tiếng, “Nói thật tôi từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng làm vậy là trái pháp luật. Hơn nữa tôi cũng không muốn vì lão ta mà phải ở tù cả đời.”

Cô đưa tay vén lọn tóc dài rủ xuống ra sau tai, động tác nhẹ nhàng lại khiến da đầu đau đớn. Cô đau đến run lên, một giọt nước mắt lại không kiềm chế được lăn xuống. Cô tức giận mắng: “Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên nuôi tóc dài…”

“Tại sao?” Anh ta hỏi.

Cô cứng đờ, rất lâu sau mới nói: “Như vậy… Lão ta sẽ dễ dàng đánh tôi hơn.”

Tóc dài sẽ chỉ khiến lão ta dễ bắt được cô, khiến cô không thể nào tránh được đòn roi của lão. Cô cho rằng mình đã sớm học được bài học. Từ cấp hai cô đã không còn để tóc dài nữa. Nhưng ba năm tám tháng tự do khiến cô tưởng rằng nó đã trôi vào dĩ vãng, ký ức ố vàng chỉ giương nanh múa vuốt trong ác mộng. Cô bận rộn với cuộc sống của mình, mặc cho mái tóc ngày một dài hơn. Cô luôn tự nhủ là do mình không rảnh cắt mà thôi, nhưng sự thật là cô thích ngắm mình với mái tóc dài trong gương, nó làm cô cảm thấy tự do và độc lập, ác mộng đã rời xa. Đáng tiếc tất cả chỉ là ảo ảnh.

Cô hít sâu một hơi quyết định ngày mai sẽ cắt tóc.

Cô buông ly rượu, mang theo chiếc khăn bọc cục đá, trượt xuống khỏi ghế, nhìn thẳng anh ta nói: “Tôi nghĩ tôi nên cảm ơn anh.”

Anh ta nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly, chỉ nói: “Nhớ nấu cơm là được.”

“Tôi sẽ.” Cô xoay người đi về phía phòng, lại nghe thấy anh ta ở phía sau nói.

“Không cần thay đổi vẻ ngoài của cô.”

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta cầm ly rượu, nhắc nhở cô, “Không cần vì lão ta, điều ấy sẽ khiến lão ta cảm thấy lão ta thắng, đừng để lão ta thao túng cô.”

Anh ta nói rất đúng.

Trong thời niên thiếu, cô luôn sống dưới bóng ma bạo lực của người kia, cô cũng không muốn bị lão khốn ấy ảnh hưởng, thao túng nữa.

“Tôi sẽ để tóc dài.” Cô nói.

“Rất tốt.” Anh ta hài lòng gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, “Tôi thích cô để tóc dài, khi thả xõa rất đẹp.” Sự thẳng thắn của anh ta khiến cô không biết nói gì, chỉ có thể im lặng xoay người trở về phòng. Cục đá mát lạnh thấm vào da thịt cô, khuôn mặt không hiểu sao có chút nóng.

Cô nhẹ nhàng khép cửa phòng, sau đó khóa lại.

Cô biết anh ta sẽ nghe thấy tiếng khóa, để anh ta cho rằng cô nhát gan hẹp hòi còn hơn để anh ta hiểu lầm cô không khóa cửa là mời mọc.

Cô để xõa tóc rất đẹp…

Chỉ là một lời khen nhỏ, cô không nên cảm thấy vui mừng, không nên chờ mong.

Có quá nhiều chuyện cô cần giải quyết, tốt nhất không cần thêm gánh nặng tình cảm.

Cô sống một mình cũng rất tốt, như bây giờ chẳng hạn. Cô không muốn có quá nhiều liên hệ với người khác, cô không muốn quan tâm tới bất cứ ai, cô không muốn cảm nhận đau lòng và tuyệt vọng vô hạn.

Người đàn ông ngoài cửa kia là người cô tuyệt đối không thể chạm tới.

Anh ta là đại thiếu gia giàu có, cô chỉ là nhân viên quét dọn.

Chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ có trong phim, cô bé lọ lem cũng chỉ là truyện cổ tích, kết thúc hạnh phúc mãi mãi chỉ có trong thần thoại. Anh ta không thể nào thật sự có hứng thú với cô, cho dù có cũng chỉ là vui đùa một chút. Cô không muốn, tuyệt đối không thể giống như mẹ cô, dốc hết tất cả yêu một người sau đó không ngừng chịu đựng tổn thương dưới danh nghĩa tình yêu.

Thân thể bị thương sẽ khỏi.

Nhưng trái tim bị tổn thương sẽ không.

Cô biết, biết rõ hơn ai hết. Cô đã tận mắt chứng kiến một ví dụ sống.

Mẹ cô bởi vì tình yêu mà héo rũ.

Cô tuyệt đối không muốn giống như bà.

Hiện giờ, cứ như vậy là tốt rồi.

Cô khóa anh ta ở ngoài cửa, cũng khóa chặt trái tim đang bắt đầu không yên.

Cô xoay người cầm cục đá đắp lên mặt, đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Khi trời rạng sáng cô mới tắt đèn, nằm lên chiếc giường lớn mềm mại.

Cô nhắm mắt lại, ngoài cửa phòng lặng ngắt như tờ.

Cô để xõa tóc rất đẹp…

Giọng anh ta lặng lẽ vang lên bên tai, khiến tim cô run lên khe khẽ.

Đừng nghĩ nữa. Cô tự nói với mình lại không tự chủ được than nhẹ một tiếng. Nếu như chỉ là ở trong mơ, ảo tưởng mọt chút cũng không sao. Ảo tưởng rằng anh ta thật sự có tình ý với cô, thật sự quan tâm cô, thật sự thích cô để tóc dài, thật sự bởi vì cô… Xinh đẹp. Lời khen ấy đối với anh ta có lẽ không có ý nghĩa gì nhưng đối với cô thì khác.

Đồng cảm cũng tốt, thương hại cũng được.

Cô lén đặt lời khen ấy vào chiếc hộp trong tim, giấu đi.

Cô không nghe thấy bất cứ tiếng ồn ào nào, không xe, không người, chỉ có yên tĩnh dễ chịu.

Anh ta chắc đã ngủ rồi.

Nhưng trong nhà còn một người khác không hiểu sao khiến cô an tâm hơn. Cô không cô độc.

Trong bóng tối, cô dần thả lỏng, chìm vào tấm đệm êm ái. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ cô mới chợt nhớ ra một chuyện kỳ lạ.

Người đàn ông đó không đi giày.

Cả buổi tối nay, anh ta vẫn luôn để chân trần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.