Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 6: Rơi xuống sông




Vệ Thiên Thanh vừa mới dứt lời, chợt nghe từ trong khoang thuyền vọng ta tiếng thét chói tai của nữ nhân, giọng thất thanh:

- Các ngươi làm cái gì? Mau thả ta ra. Các ngươi cũng biết ta là ai? Thật to gan… các ngươi… Vệ Thiên Thanh, ngươi ở đâu?

Nghe thấy tiếng nói, Vệ Thiên Thanh sắc mặt đại biến, gã quay đầu lại, thì thấy ba tên thổ phỉ kéo một mỹ phụ từ bên trong khoang thuyền đi ra. Trong đó có một gã thổ phỉ dí đao vào bên hông mỹ phụ. Mỹ phụ kia mặt không còn chút máu, gương mặt quyến rũ lúc này sợ đến xanh mét.

Mỹ phụ kia nhìn thấy Vệ Thiện Thanh, run giọng nói:

- Họ… họ.. là ai… bọn họ… muốn cái gì?

Vệ Thiên Thanh chuyển ánh mắt về phía nữ trùm thổ phỉ, kiềm chế cơn giận, cười lạnh nói:

- Đây là thủ đoạn của các ngươi? Cũng không tránh khỏi quá mức vô sỉ. Ngươi nếu như có gan, thì hãy cũng ta đơn đả độc đấu, nếu thật sự có thể thắng ta, ta chết trong tay các ngươi ta cũng yên tâm.

Nữ trùm thổ phỉ vẫn chưa kịp nói chuyện, liền nghe một thanh âm rống lên:

- Vô sỉ? Ha hả, so với sự hai mặt của các ngươi, tay của chúng ta còn quá sạch sẽ. Các ngươi là đồ tay sai, có tư cách gì mà mắng chúng ta là vô sỉ?

Cùng với giọng nói, gã cầm cung đeo mặt nạ từ bên mép thuyền nhảy vọt tới, chậm rãi đi về hướng mỹ phụ.

Mỹ phụ bị khống chế, Vệ Thiên Thanh ném chuột sợ vỡ lọ, trong lúc đó cũng không biết phải làm thế nào.

Mỹ phụ nhìn thấy gã đeo mặt nạ dữ tợn, lại càng sợ, vốn định lùi về phía sau nhưng lưỡi đao lạnh ngắt đã dí vào bên hông, nên không thể lùi lại dù chỉ một bước.

Gã đeo mặt nạ đi đến trước mắt mỹ phụ, đôi mắt lộ ra qua lỗ hổng nhìn chằm chằm vào mỹ phụ, cuối cùng thản nhiên cười:

- Kiều Minh Đường là gì của ngươi?

Thân hình mềm mại của mỹ phụ phát run, cắn môi, rốt cuộc nói:

- Đó là… đó là lão già nhà ta.

- Ngươi là phu nhân của hắn?

- Phải!

- Thế thì được rồi.

Người đeo mặt nạ thản nhiên cười:

- Trói bà ta lại!

Vệ Thiên Thanh lớn tiếng quát:

- Các ngươi nếu đã biết thân phận của phu nhân ta, nên hiểu làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào? Việc này một khi đại bại, cho dù các ngươi chạy đến chân trời góc bể cũng chết không có chỗ chôn.

- Chết không có chỗ chôn?

Người đeo mặt nạ cười ha hả:

- Vệ Thiên Thanh, ngươi cũng biết, hiện tại chúng ta mới là người khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Nữ trùm thổ phỉ cũng lên tiếng:

- Không cần nhiều lời vô nghĩa, đem người về!

Liếc mắt nhìn Vệ Thiên Thanh một cái, bước lên, dí đao lên cổ họng mỹ phụ, mỹ phụ cả kinh thét lên chói tai. Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nói:

- Vệ Thiên Thanh, ta đếm đến ba tiếng, ngươi nếu còn không buông đao, ta sẽ cắt đứt yết hầu của bà ta.

Vệ Thiên Thanh nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Nữ trùm thổ phỉ bắt đầu đếm:

- Một… hai…

Vệ Thiên Thanh thở dài một tiếng, buông đao, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người đeo mặt nạ cười ha hả:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vệ Thiên Thanh, năm đó ngươi cũng được cho là nhân vật số 1, sau lại cúi người làm tay sai của triều đình, đó là thức thời. Hôm nay phải buông đao, cũng là thức thời, ha hả, trách không được ngươi sống đến tận ngày hôm nay, quả nhiên là không đơn giản.

Rồi gằn giọng:

- Trói lại hết cho ta!

Vài tên thổ phỉ lập tức đi lên, hạ gục Vệ Thiên Thanh và Hắc Tử, lấy dây trâu trói chặt tay hai người lại. Vệ Thiên Thanh vẻ mặt giận dữ nhưng nhìn mỹ phụ bị nữ trùm thổ phỉ khống chế cũng đành cắn răng thúc thủ.

Nữ trùm thổ phỉ nhìn Vệ Thiên Thanh bị trói, mới thu hồi đao, rồi quay người nhìn Sở Hoan đang đứng bên cạnh mép thuyền, ánh mắt thản nhiên vô cùng, giọng cực lạnh nói:

- Đem bà ta và Vệ Thiên Thanh đi.

Lập tức có tên phỉ hỏi:

- Những người trong khoang thuyền làm sao bây giờ?

Nữ trùm thổ phỉ nói:

- Không cần làm hại người vô tội.

Gã đeo mặt nạ nâng tay lên ngăn cản:

- Đợi đã.

Nhìn về phía nữ trùm thổ phỉ:

- Bên trong khoang thuyền, phần nhiều là thương nhân giàu có, sao có thể bỏ qua? Chúng ta đang cần bạc, bắt bọn họ mang theo, báo người nhà đến chuộc.

Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nhìn gã đeo mặt nạ, cũng không nói lại.

Người đeo mặt nạ thấy nữ trùm không có ý kiến khác, vung tay lên, trầm giọng quát:

- Bắt hết bọn người trong khoang ra cho ta.

Lúc này có vài tên phỉ vào trong khoang thuyền, trong khoang thuyền lúc này bắt đầu náo loạn.

Sở Hoan thấy thế, cầm cái bọc đang định đứng dậy, đã thấy nữ trùm thổ phỉ bước nhanh tới, hỏi:

- Cái bọc của ngươi đựng cái gì?

Cái bọc của Sở Hoan thoạt nhìn tuy rằng đã cũ, hơn nữa còn dính đầy bùn đất, nhưng lại có vẻ căng phồng, nữ trùm thổ phỉ nhìn chằm chằm vào cái bọc, đôi mắt tỏ ra nghi hoặc.

Sở Hoan đứng lên, dựa vào mép thuyền, nhếch miệng cười:

- Không có gì, các người bận tâm làm gì.

Nữ trùm thổ phỉ vươn một bàn tay ra, cười lạnh:

- Đưa ta xem.

Mới vừa rồi Sở Hoan băng bó cho người bị thương dĩ nhiên là nữ trùm đã thấy, tuy rằng không dồn sự chú ý vào Sở Hoan nhưng sự thành thục khi băng bó vết thương của hắn vẫn khiến nữ trùm sinh nghi. Lúc này đối thủ có vẻ úp mở về cái bọc lai càng để ý.

Sở Hoan lắc đầu, lại nhếch miệng cười.

Nữ trùm thổ phỉ tỏ ra tức giận, đưa tay ra giật lấy, vừa nhanh vừa đột ngột, Sở Hoan lúc này dựa vào mép thuyền, đã không thể lùi, trong chớp mắt, tay của nữ trùm đã chạm vào cái bọc.

Đúng vào lúc này, trong đôi mắt Sở Hoan lộ ra vẻ giảo hoạt, tay trái hắn nắm chặt cái bọc, tay phải trong nháy mắt đưa ra nhắm thẳng cổ tay nữ trùm, giọng có vẻ như kinh hoảng:

- Cái này là của ta, ngươi không thể cướp nó.

Nữ trùm thổ phỉ hiển nhiên không thể ngờ Sở Hoan ra tay nhanh như vậy, thậm chí căn bản không thể ngờ trong hoàn cảnh như vậy mà Sở Hoan dám ra tay. Nàng vội vàng buông cái bọc, định dùng tay khống chế kinh mạch của Sở Hoan, nhưng Sở Hoan tốc độ nằm ngoài dự đoán của nàng, bàn tay nàng vừa đưa ra, tay Sở Hoan đã nắm được cổ tay nàng.

Nữ trùm thổ phỉ giật mình, không kịp nghĩ nhiều, đã cảm thấy từ cánh tay như bị một lực hút mạnh hút lại.

Trùm thổ phỉ hiển nhiên cũng không phải loại tầm thường, tuy rằng có biến cố, nhưng tay phải của nàng đã nâng lên, nhằm thẳng vào cánh tay của Sở Hoan chém xuống.

Nàng nghĩ Sở Hoan nếu muốn bảo vệ cánh tay chắc chắn sẽ buông tay nàng ra, có ai ngờ Sở Hoan đã kêu lên:

- Nữ Đại vương, ta không biết bơi… Ngươi…

Giọng hắn tràn đầy vẻ hoảng hốt, mà cả người đã xoay qua mép thuyền rơi xuống sông, tay vẫn không rời tay nữ trùm. Nữ trùm thổi phỉ đại đao không đánh trúng, còn cảm thấy cổ tay như có một sức nặng khổng lồ, cả người không ngờ bị Sở Hoan kéo đi, cũng rơi xuống sông theo hắn.

Đám thổ phỉ trên boong thuyền ngơ ngác nhìn nhau, trên thực tế đám người này còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sở Hoan và nữ trùm rơi xuống nước trong nháy mắt, những người này dĩ nhiên đoán là Sở Hoan bị thủ lĩnh đánh hạ, nhưng cũng không thể hiểu vì sao nàng ta cũng rơi xuống sông.

Hơn nữa, Sở Hoan vừa rồi liên tục kêu hoảng hai tiếng, những người này tất nhiên không thể tưởng được thủ lĩnh của mình lại bị Sở Hoan kéo xuống sông.

Bùm một tiếng, trên mặt sông nước bắn tung tóe, Sở Hoan và nữ thổ phỉ chìm vào trong nước, cuối mùa thu, nước sông rất lạnh, Sở Hoan trong nháy mắt cảm thấy toàn thân toàn lỗ chân lông như có hàn khí xâm nhập vào.

Sở Hoan mới vừa rồi chậm chạp không động thủ, dĩ nhiên không phải sợ chết, mà suy nghĩ giống như Vệ Thiên Thanh, đám thổ phỉ người đông thế mạnh, đánh bừa tuyệt đối không được, chỉ có một khả năng là tìm cách bắt thủ lĩnh, khiến cho đối phương ném chuột sợ vỡ lọ, không dám làm càn.

Hắn luôn chờ cơ hội, khi thời cơ chưa đến, không nắm chắc phần thắng, hắn tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn vừa rồi đến băng bó vết thương cho gã thủy thủ kia, hiển nhiên là muốn cứu người nhưng cũng cố ý thể hiện kỹ xảo trị thương khiến nữ thổ phỉ phải chú ý đến.

Một tên ăn mày quần áo mục nát lại có kỹ xảo trị thương? Hơn nữa, đối mặt hiểm cảnh không hề sợ hãi, điều này dĩ nhiên là khiến người ta không thể không chú ý tới.

Chỉ cần khiến cho nữ trùm thổ phỉ chú ý đến, cũng sẽ có cơ hội tiếp cận nàng ta. Sau đó tìm cơ hội xuất thủ. Tuy rằng Sở Hoan không có nắm chắc phần thắng, nhưng đây là thời khắc hắn nghĩ là tốt nhất.

Sự việc phát triển, cơ hội cũng đến, nữ thổ phỉ quả nhiên đúng là chú ý đến Sở Hoan, thậm chí còn đi đến gần hắn, mà Sở Hoan đứng cạnh mép thuyền, mục đích chính là muốn kéo cả nàng ta xuống sông.

Mới vừa rồi, nữ trùm thổ phỉ và Vệ Thiên Thanh xuất chiêu, Sở Hoan hiển nhiên hiểu võ công nàng ta cực cao, hơn nữa, đầu thuyền đứng đầy thổ phỉ, nếu giao thủ đầu thuyền không thể trong khoảng thời gian ngắn khống chế thủ lĩnh, nếu cả đám xông lên, Sở Hoan chắc chắn không phải là địch thủ. Hắn tính toán, chỉ còn cách xuống sông, Sở Hoan mới có khả năng khống chế được nàng.

Rơi xuống nước, nữ thổ phỉ hiển nhiên là vừa sợ vừa giận. Sở Hoan nắm chặt cổ tay nàng, căn bản không thể giãy ra, tay phải huy đao định chém, nhưng dưới nước lực cản rất lớn, đại đao chắc chắn sẽ không thể sắc bén bằng ở trên bờ được.

Nữ trùm thổ phỉ đao pháp quỷ dị, công phu nhất chính là xuất chiêu cực nhanh, khiến đối phương chưa kịp kinh ngạc đao đã tới bên người. Nếu không thi triển được ưu thế tốc độ, đao pháp cho dù quỷ dị cũng khó có thể đả thương địch thủ.

Lúc này nữ trùm thổ phỉ chính là đang rơi vào tình cảnh như vậy, muốn dùng đao chém đứt cánh tay phải của Sở Hoan để thoát ra, nhưng lực cản của nước khiến đao không thể xuất chiêu nhanh mạnh được. Sở Hoan cũng biết đao pháp của nàng rất lợi hại, nên không dám giằng co lâu.

Sở Hoan ngay từ đầu vốn tưởng nữ trùm thổ phỉ nếu có thể cầm đầu đám hải tặc, chắc chắn bơi lội rất giỏi, nhưng lúc này đã cảm giác, kỹ năng bơi của nàng kém xa mình.

Sở Hoan ở trong nước chẳng khác nào là cá, vô cùng linh hoạt, rất nhanh đã khống chế nữ trùm thổ phỉ từ phía sau, đúng là đã kẹp chặt hai cánh tay của nàng. Nữ thổ phỉ giãy dụa kịch liệt, nhưng khí lực Sở Hoan cũng không nhỏ, nắm chặt tay cô, không buông ra.

Cánh tay hắn đè trước ngực nàng, cảm thấy bộ ngực kia thật vô cùng rắn chắc, khi nữ thổ phỉ giãy dụa, bộ ngực mềm mại cọ xát mạnh vào tay hắn, đầy đặn dị thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.