Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 165: Thân thích




Phụ nhân kia thấy Sở Hoan tiến lên, thấy hắn một thân giáp đen đầu đội mũ chim ưng, khí thế vô cùng uy vũ, so với Liễu béo còn uy phong hơn, không khỏi lùi về sau hai bước, trốn sau lưng nam tử. Nam tử kia lại còn sợ hãi hơn, cũng như muốn co rút lại cùng phụ nhân kia. Không ngờ phụ nhân kia véo mạnh vào lưng nam tử một cái. Gã kêu ối lên một tiếng, cũng không dám lùi nữa, nhưng đôi mắt vẫn căng thẳng nhìn về phía Sở Hoan, thấy Sở Hoan một thân giáp trụ, lại càng khiếp sợ hơn, trán toát mồ hôi hột.

Sở Hoan trong lòng tò mò, thấy hai người này căng thẳng sợ hãi, cố gắng nhịn cười hỏi:

- Các ngươi là ai? Muốn tìm ai?

Phụ nhân kia thấy Sở Hoan hỏi cũng cố gắng lấy lại can đảm trả lời:

- Chúng ta…. muốn tìm Diệp Tố Nương.

Sở Hoan ngớ người, tò mò hỏi:

- Diệp Tố Nương? Các ngươi tìm nàng ấy làm gì?

- Chúng ta là thân thích của nàng ấy.

Phụ nhân quả nhiên là người can đảm hơn nam tử không ít, thấy Sở Hoan tuy rằng uy phong lẫm lẫm nhưng thái độ lại hòa thuận, cảm giác căng thẳng tiêu tan đi không ít.

Sở Hoan lại càng kinh ngạc:

- Thân thích? Cái gì mà thân thích?

- Ta là Đại tẩu của Diệp Tố Nương.

Phụ nhân vội đáp, rồi chỉ vào nam tử kia:

- Đây là Đại ca của Tố Nương, hắn tên là Diệp Thế Phúc, ta là Trịnh Tiểu Uyển, người ngoài thường gọi là Uyển Tỷ Nhi.

Nữ nhân này cũng là người mồm năm miệng mười, nói một thôi một hồi rất rành mạch.

Sở Hoan ngơ ngác một lúc, mới sực nhớ ra Tố Nương quả thật là có môt ca ca, tuy nhiên, ca ca này Sở Hoan cũng biết không nhiều.

Cho rằng chẳng có ai không dưng đi nhận là người thân của Tố Nương, nên Sở Hoan xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói:

- Hóa ra là đại ca, đại tẩu, nhị lang thất lễ.

Phu phụ Diệp Thế Phúc nghe Sở Hoan nói như vậy thì ngơ ngác nhìn nhau. Diệp Thế Phúc rốt cuộc lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn, rồi kêu lớn:

- Là nhị lang, là nhị lang thật rồi…

Liễu béo ở bên cạnh quát lớn:

- Cái gì mà nhị lang với nhị cẩu, đây là Sở Vệ tướng của chúng ta…

Gã nói xong cũng cảm thấy không thích hợp, nên im bặt, lại thấy Sở Hoan liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng thót lên, bỗng nhiên hiểu được cái gì, đưa tay lên vả vào miệng một cái, tự nhắc nhở bản thân.

Nghe mấy tiếng cạch cạch, cửa mở ra, Tố Nương đang nấp ngay sau cửa, nàng nghe được bên ngoài gọi nhị lang biết Sở Hoan đã trở về, liền mở ra một khe hở, thấy bên ngoài có thêm một người mặc giáp trụ lập tức cả kinh đóng sập cửa lại. Sở Hoan đã tiến lên gõ cửa nói:

- Tố Nương tỷ, mở cửa, đại tẩu đại ca lại đây.

Tố Nương nhận ra giọng Sở Hoan nhưng vẫn không mở cửa, nói vọng ra từ bên trong:

- Ta sẽ không mở, đệ bảo bọn họ đi đi, bọn họ đi rồi ta mới mở cửa.

Sở Hoan cực kỳ ngạc nhiên, theo lý thuyết, đại ca đại tẩu đến nhà, Tố Nương phải nhiệt tình tiếp đón mới phải, đằng này lại đóng cửa lại, cũng không cho bọn họ vào nhà. Hắn ngờ vực quay đầu lại nhìn phu phụ Diệp Thế Phúc. Diệp Thế Phúc có vẻ xấu hổ cúi đầu xuống. Uyển Tả Nhi lấy một chiếc khăn tau ra lau mắt, nói:

- Là huynh muội một nhà, trước kia có chút hiểu lầm, cuối cùng cũng phải nói rõ ràng một lần, một giọt máu đào hơn ao nước lã, có phải ai xa lạ đâu…

Mụ dường như một rặn ra mấy giọt nước mắt, tiếc rằng ngay cả một giọt cũng không có.

Sở Hoan biết trong đó chắc có duyên cớ, vỗ vỗ vào cửa, nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ mở cửa ra rồi nói sau!

Tố Nương do dự một chút, nàng tuy rằng không đồng ý cho phu phụ Diệp Thế Phúc vào cửa, nhưng dù sao Sở Hoan cũng là chủ gia đình, hơn nữa, hiện giờ là lão gia, chung quy cũng không nên nhốt Sở Hoan ở bên ngoài.

Nàng mở ra một khe hở, miệng thúc giục:

- Nhị lang, đệ vào mau, không cho bọn họ bước vào.

Sở Hoan đi vào, thấy Tố Nương đang định ngăn lại, liền nhíu mày nói:

- Tố Nương tỷ, đại ca đại tẩu đến cửa, có thể nào để đứng ngoài? Người khác thấy thế sẽ nói chúng ta ra gì? Có chuyện hiểu lầm, cũng nên mời hai người vào nói chuyện sau.

Uyển Tỷ Nhi đã mau miệng nói vô:

- Đúng vậy, đúng vậy. Tố Nương, hãy để chúng ta vào nhà, ta và đại ca muội vất vả từ thị trấn đến đây, chính là muốn được gặp muội. Chúng ta là huynh muội một nhà, đừng xem nhau như kẻ thù vậy chứ…

Tố Nương nổi trận lôi đình, mở rộng cửa, chống nạnh, đưa tay lên chỉ vào Trịnh Tiểu Uyển:

- Ngươi còn mặt mũi nói như vậy sao? Cái gì mà huynh muội? Các người có từng xem ta như muội muội không? Ta và các người không còn gì để nói, các người mau cút đi ngay, ta không muốn nhìn thấy các người nữa.

Diệp Thế Phúc có vẻ xấu hổ, lại pha chút hối lỗi.

- Nào, Tố Nương, lời này sao có thể nói ra?

Uyển Tỷ Nhi ngọt ngào:

- Hai người là cùng cha mẹ sinh ra, huyết thống tương liên, đó là tình anh em như thủ túc, không thể nói bỏ là bỏ. Chúng ta hôm nay đến, cũng là thành tâm giải thích với muội, muội cũng nên để chúng ta nói vài câu. Đại ca muội sức khỏe không tốt, lại đi đường xa như vậy, hôm nay thời tiết lạnh giá, nếu đứng ngoài mãi thì đổ bệnh ra mất…

Diệp Thế Phúc thở dài:

- Muội tử, trước kia là đại ca không tốt, muội… muội đừng để bụng. Muội không muốn gặp đại ca, đại ca cũng không thể trách. Chúng ta đi!

Y nói xong, nắm lấy tay Uyển Tỷ Nhi kéo đi.

Sở Hoan nhíu mày:

- Đại ca, đại tẩu, hai người cứ vào nhà nói chuyện đã.

Thấy Tố Nương tỏ vẻ không hài lòng, hắn hạ giọng thuyết phục:

- Tố Nương tỷ, huynh muội một nhà, có gì nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Uyển Tả Nhi thấy Sở Hoan mời vào, lập tức cười tủm tỉm:

- Vẫn còn có nhị lang…

Chợt thấy mình xưng hô như thế có chút không đúng, nhất là thấy bên cạnh Sở Hoan còn có một Đại hán mặc giáp trụ, mụ nhanh chóng sửa lại:

- Đa tạ Sở lão gia.

Rồi mụ nắm ngược tay Diệp Thế Phúc kéo vào trong nhà. Tố Nương đứng chắn ngang trước cửa không tránh ra. Sở Hoan phải ho khan một tiếng, Tố Nương lúc này mới miễn cưỡng né sang một bên.

Sở Hoan vẫy Liếu béo lại, Liễu béo đang hổ thẹn vì chính mình buột mồm nói lỡ lời, không biết có đắc tội hay không? Sở Hoan lấy ra một thỏi bạc, Liễu béo tinh thần phấn chấn, không đợi Sở Hoan lên tiếng, đã lắc đầu nói:

- Đại nhân, ty chức đi theo ngài là thành tâm, không phải vì vật chất. Thỏi bạc này ty chức không dám nhận.

Miệng thì nói như vậy, nhưng thái độ thì ỡm ờ. Sở Hoan mới đưa thỏi bạc ra, gã đã chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy.

- Trên người ta không có bạc vụn.

Sở Hoan nói:

- Ngươi cầm thỏi bạc này mua giúp ta chút thức ăn, thêm mấy vò rượu ngon nữa. Nếu có thể thì có ít đồ điểm tâm càng tốt. Bạc thừa, ngươi cứ cầm lấy.

Liễu béo đỏ mặt lên, hóa ra là mình hiểu sai ý. Đại nhân chỉ là khiến mình chạy việc vặt mà thôi. Gã vô cùng xấu hổ, cầm lấy thỏi bạc nói:

- Đại nhân yên tâm, ty chức biết cách xử lý.

Uyên Tỷ Nhi thấy Sở Hoan đưa thỏi bạc ra, ánh mắt sáng lên, cười tủm tỉm:

- Sở lão gia hiện giờ đã là đại quan, ngươi không biết, mấy năm nay ngươi không ở nhà, ta và đại ca vẫn thường xuyên nhắc tới, chỉ mong ngươi sớm trở về. Hiện giờ đã về làm đại quan, thật sự là nhờ ân đức tổ tiên.

Tố Nương hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng, không thèm để ý.

Sở Hoan dẫn hai người vào bên trong chính đường, sau khi ngồi xuống, không thấy mẫu thân và Như Liên đâu. Tố Nương thì đi về phòng mình, nên chính đường lạnh lẽo vô cùng.

- Đại ca, đại tẩu đi đường vất vả!

Sở Hoan lại cười nói:

- Ta đã cho người đặt mua rượi và thức ăn, tối nay ở lại đây ăn cơm, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.

Uyển Tả Nhi sau khi vào nhà, nhìn trái nhìn phải, chép miệng:

- Tòa nhà này thật lớn, chắc là nhiều bạc lắm.

Sở Hoan cười nói:

- Chừng ba bốn trăm lạng bạc.

Uyển Tỷ Nhi cả kinh:

- Quý như vậy sao? Đúng là phủ thành, không thể so với thị trấn nho nhỏ. Sở lão gia hiện giờ vừa có chức vị vừa phát tài, Tố Nương đi theo cũng được nhờ phúc khí a.

Sở Hoan khẽ mỉm cười, cởi đao đặt bên cạnh:

- Đại tẩu không cần xưng hô khách khí như thế. Chúng ta là người một nhà, cứ gọi ta là nhị lang.

- Sao như thế được.

Uyển Tỷ Nhi cười giòn tan:

- Trước kia có thể như thế, nhưng hiện giờ ngươi đã là đại lão gia, không thể xưng hô vậy được.

Mụ tuy rằng không tính là xinh đẹp nhưng điệu bộ cũng rất có ý tứ, đặc biệt đôi mắt lúng liếng thấy rõ.

Sở Hoan lắc đầu:

- Cứ gọi là nhị lang thôi. Mà hai người vì sao lại biết đây mà tìm đến?

- Là cữu gia ngươi nói cho chúng ta biết.

Uyển Tỷ Nhi cười, đôi mắt tít lại, không thể nói là không có chút cố ý đưa đẩy:

- Nghe nói các ngươi đã rời khỏi Lưu gia thôn, ta và đại ca vô cùng lo lắng, hỏi thăm mới biết cả nhà đã đến phủ thành, cũng không biết là ở đâu, đi tìm Lý phu tử, thì mới có địa chỉ. Ta và đại ca ngươi lúc này mới dám đến hỏi thăm.

Mụ nói chuyện ngọt nhạt, phản ứng cũng cực nhanh, Diệp Thế Phúc ngồi bên cạnh, yếu nhược hơn hẳn. Sở Hoan mới vừa rồi cũng đã phát hiện ra, Diệp Thế Phúc này đã bị át vía, mọi chuyện trong nhà, chỉ sợ là do Uyển Tỷ Nhi làm chủ.

Sở Hoan cũng cười:

- Tìm được chỗ này cũng không dễ dàng.

Hắn nhìn về Diệp Thế Phúc hỏi:

- Ta thấy đại ca khí sắc không tốt, có phải là sức khỏe có vấn đề không?

Uyển Tỷ Nhi thở dài:

- Ai nói không phải. Đồ ma quỷ này… à không… đại ca ngươi nửa năm trước bị bệnh, thân mình càng ngày càng yếu. Ngươi cũng không biết, hơn nửa năm nay, đại phu đến thăm bệnh không ít lần, nhưng bệnh vẫn không khá hơn. Đại phu nói đại ca ngươi đã bị bội nhiễm bệnh, cần phải điều dưỡng tích cực ăn nhiều đồ bổ. Nhưng ta chỉ là phận thê nhi, không có nhiều bạc.

Lúc này đôi mắt đúng là có chút phiếm hồng, lấy khăn chấm chấm khóe mắt:

- Đại ca ngươi sức khỏe yếu, không thể làm việc nặng nhọc, cửa hàng dầu hai tháng trước đã phải đóng cửa. Hơn nửa năm nay đã tiêu hết bạc tích lũy trong nhà. Hiện giờ… ai…

Mụ thở dài, vẻ mặt rất là sầu muộn!

Đã thấy Tố Nương lao tới, đứng giữa chính đường chống nạnh cười lạnh:

- Tốt, ta còn tưởng là các ngươi nhận sai người, hóa ra là tới đây khóc lóc xin bạc. Các ngươi cút cho ta, nhà của chúng ta một văn tiền cũng không có.

Sở Hoan biết tính tình của Tố Nương, tuy bề ngoài nói năng chao chát nhưng tấm lòng thì rất tốt, hôm nay đối xử với đại ca và đại tẩu như thế, xem ra hai bên đã có hiểu nhầm nhau rất lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.