Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 107: Giữ lễ tiết




Sở Hoan ngẩn ra, Tố Nương liền nói:

- Nếu đệ không làm chuyện xấu, tại sao trên người có nhiều bạc như vậy?

Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, hôm qua ở hiệu vải, Sở Hoan đơn giản lấy ra mấy chục lạng bạc, đó cũng không phải một số lượng nhỏ, đối với Tố Nương quen sống khổ cực mà nói, đó có thể nói là một khoản lớn.

Tố Nương không thể tưởng tượng sao Sở Hoan lại có nhiều bạc như vậy, nàng chỉ nghĩ rằng Sở Hoan làm một số chuyện xấu sau lưng.

Sở Hoan mỉm cười, nói:

- Tỷ cảm thấy ta giống người làm chuyện xấu sao?

Hắn lập tức nghiêm nghị nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy, bạc này, tỷ cứ nhận là được.

Hắn nhét bạc vào tay Tố Nương, cũng không nói nhiều.

...

...

Trong Tô phủ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, hôm nay có khách tới phủ, chính đường Tô phủ đã bày tiệc rượu, quản gia Tô phủ đang tiếp khách.

Trên bàn ăn, chỉ có ba người ngồi. Tô bá lại cười nói:

- Thiếu đông gia, dọc đường vất vả, cũng không chuẩn bị cái gì, hôm nay lạnh, uống vài chén rượu làm ấm người.

Đối diện Tô bá, một nam tử khoảng ba mười đang ngồi, một thân áo gấm, sắc mặt hơi không hài lòng, cũng không nâng chén rượu, chỉ nhíu mày nói:

- Tô quản gia, ta thấy hơi không thích hợp.

- Thiếu đông gia chỉ giáo cho?

Nam tử này tựa vào ghế, nhìn xung quanh, trên bàn rượu này ngoại trừ Tô bá và gã, còn một người đàn ông trung niên thân mặc áo bào đen, đầu mày có một vết sẹo, vẻ mặt rất lạnh nhạt, cứng ngắc giống như đá hoa cương, chỉ tự mình uống rượu, cũng không gò bó, nghe được nam tử áo gấm nói:

- Chúng ta xuất phát từ Thái Nguyên, đi liền mấy ngày, dọc đường đi tuy rằng không mệt nhọc thế nào, nhưng cũng không nhẹ nhàng, chỉ là tới quý phủ rồi, ngoại trừ nửa buổi chiều thấy Tô thế muội, cho tới bây giờ lại không còn nhìn thấy... Tô quản gia, chẳng lẽ Tô thế muội có thành kiến gì đối với ta?

Tô bá vội cười bồi nói:

- Thiếu đông gia nói làm sao. Không dối gạt Thiếu đông gia, sắp tới cuối năm, cửa hàng trên danh nghĩa đều tới lúc tính toán sổ sách, tiểu thư lúc này nhiều việc, chỉ sợ hiện giờ còn đang trong phòng sổ sách, ngài cũng đừng trách móc.

Nam tử áo gấm này, đúng là Thiếu đông gia Lục gia phủ Thái Nguyên Lục Thế Huân.

Lục Thế Huân như cười như không nói:

- Tô quản gia, nếu Tô thế muội bận, ta ở đây cũng không thú vị, bữa cơm này không ăn cũng thế.

Gã đứng dậy nói với nam tử áo đen bên người:

- Tiêu Thần, chúng ta đi!

Tô bá vội đứng dậy nói:

- Thiếu đông gia, ngài... ngài đây là... !

Lục Thế Huân thản nhiên nói:

- Tô quản gia, cũng không phải Lục Thế Huân ta nhìn không trúng ngươi, ngươi cũng biết, Lục gia ta ở Thái Nguyên cũng là danh môn vọng tộc, ta tốt xấu cũng là người có thân phận địa vị, ta không để ý trời đông giá lạnh, từ Thái Nguyên đưa lương thực tới nơi này, Tô thế muội lại trốn tránh không gặp, điều này... chỉ sợ cũng không phải đạo tiếp khách đi!

Gã phẩy tay một cái, liền muốn rời khỏi, lại nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Lục thế huynh đây là trách cứ Lâm Lang sao?

Trong tiếng nói, Tô Lâm Lang đã bước ra từ phòng bên.

Nàng một thân áo lông màu trắng, dáng người thướt tha, dung mạo kiều diễm lại thành thục, dáng đi như mây trôi, khí chất thanh tao lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười.

Lục Thế Huân nhìn qua, thấy được bộ dáng Lâm Lang, trong nhất thời giật mình, há miệng thở dốc, lại nói không ra lời.

Lâm Lang tiến đến đây, duyên dáng thi lễ, lại cười nói:

- Lâm Lang việc vặt quấn thân, vốn muốn để Tô bá thay thế khoản đãi thế huynh, hơn nữa Lâm Lang một giới nữ lưu, sợ là chậm trễ, không nghĩ tới Lục thế huynh lại có hiểu lầm này.

Lục Thế Huân nhìn Lâm Lang tươi cười, trong lòng rung động, cố gắng bình tĩnh lại, chắp tay cười nói:

- Xem ra thế muội cũng trúng kế khích tướng của ta, cũng không phải vi huynh thật sự muốn đi, chỉ là muốn để muội ra, muội là chủ nhân Tô gia, nếu muội không ra ngoài, rất nhiều chuyện sẽ không thể trao đổi!

Gã tự cho là hài hước, còn có thái độ đúng mực kéo một chiếc ghế ra, cười nói:

- Thế muội tới là tốt rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Lâm Lang hơi do dự, tươi cười trên mặt không giảm, cuối cùng duyên dáng ngồi xuống.

Lúc này Lục Thế Huân mới ngồi xuống, cười nói:

- Thế muội lo liệu gia nghiệp lớn như thế, thật sự là vất vả, ngày thường vẫn phải chú ý thân thể nhiều hơn mới đúng.

- Đa tạ thế huynh quan tâm.

Lâm Lang nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói:

- Lần này thế huynh tự mình tới, Lâm Lang thật sự cảm kích trong lòng, dọc đường đi vất vả, Lâm Lang ở đây kính thế huynh một chén rượu, đa tạ lần này thế huynh không chối từ vất vả giúp đỡ Tô gia ta!

Lục Thế Huân xua tay nói:

- Thế muội nói làm sao Nhớ tới hai nhà ta thế giao, chuyện nhà muội, cũng là chuyện Lục gia ta, thế muội khó khăn, cũng là vi huynh khó khăn, không nên nói những lời khách khí nữa.

Lâm Lang mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói:

- Lâm Lang không dám nhận. Tô gia gặp nạn, tuyệt đối không dám liên lụy Lục gia, chỉ hy vọng Lục gia có thể xem trên phần bạn cũ năm đó, giúp đỡ một phen mà thôi!

Lục Thế Huân cười ha ha, đôi mắt gã từ đầu tới cuối không rời khỏi mặt Lâm Lang, nhìn như vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng từ sâu trong đôi mắt, lại tràn đầy vẻ nóng bỏng, ngẫu nhiễn ánh mắt xẹt qua bộ ngực sữa của Lâm Lang, ung dung thản nhiên.

- Lần trước sau khi tiễn thế muội, vi huynh quay về liền bắt đầu chuẩn bị lương thực.

Lục Thế Huân nghiêm mặt nói:

- Đây là chuyện lớn, ta cũng biết thế muội bên này sốt ruột, cũng không dám có chút chậm trễ.

Trên mặt gã lập tức lộ ra vẻ đắc ý, cười tủm tỉm nói:

- Thế muội cũng biết thực lực của Lục gia ta ở phủ Thái Nguyên, hơn nữa ta tự mình lo liệu việc này, số lương thực đầu tiên thế muội cần đã chuẩn bị đầy đủ rất nhanh. Lúc này cùng tới có năm mươi xe lương thực, vận chuyện từ Kính Hà tới đây, chỉ tiếc nửa đường gặp tuyết lớn, không đi trước được, cho nên tìm nơi trú lại, ta lo lắng thế muội bên này sốt ruột, cho nên dặn bọn họ, chỉ cần tuyết ngừng, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, bản thân ta tới đây trước, chính là muốn nói một tiếng cho thế muội, lương thực này đang chuyển tới đây, muội cũng không cần sốt ruột!

Lâm Lang nghiêm nghị nói:

- Lục thế huynh suy nghĩ chu đáo, Lâm Lang vô cùng cảm kích!

Lục Thế Huân cười ha ha nói:

- Còn nói khách khí!

Gã lập tức nâng chén rượu lên, cùng uống một chén với Lâm Lang, thấy bộ dáng che tay áo uống rượu cực kỳ động lòng người của Lâm Lang, qua một chén, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia liền ửng đỏ một hồi, dưới ngọn đèn, quả nhiên đẹp không sao tả xiết.

Hầu kết của Lục Thế Huân giật giật, buông chén rượu xuống, nói:

- Thế muội, muội có biết, một vị tộc thúc của ta hiện giờ làm quan Hộ bộ ở kinh thành, cho nên lần này tới đây, không thiếu được phải giao tiếp với người trong quan trường Vân Sơn. Gia phụ dặn đi dặn lại, phải dâng mấy vị đại nhân tấm thiếp, mời bọn họ tụ tập một phen, bọn họ coi trên mặt mũi tộc thúc, hẳn là sẽ không cự tuyệt!

Lâm Lang hơi gõ trán:

- Thế bá dặn, thế huynh tự nhiên phải tận tâm đi làm.

Lục Thế Huân gật đầu nói:

- Không dối gạt thế muội, gia phụ để vi huynh mở tiệc chiêu đãi quan viên phủ Vân Sơn, thật ra đều vì duyên cớ thế muội.

Mày liễu của Lâm Lang nhíu lại, nhưng vẫn cười vô cùng tao nhã, hỏi:

- Thế huynh chỉ giáo cho?

- Thế muội tới Thái Nguyên cầu lương, gia phụ đã nói qua, nhất định bên này có người cố ý ép buộc thế muội. Tô thế bá mất, hiện giờ chỉ có thế muội chống đỡ gia nghiệp lớn này, quả thực không dễ, Lục gia chúng ta nhất định toàn lực tương trợ.

Lục Thế Huân thản nhiên đem ghế dựa nhích lại gần Lâm Lang, ghé sát lại vài phần, gã đã ngửi được mùi hương cơ thể thiếu phụ phát ra trên người Lâm Lang, thấm vào ruột gan, khiến tâm thần gã nhộn nhạo, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Dựa theo lời gia phụ, chỉ cần thế muội cần, Lục gia ta sẽ cam đoan vĩnh viễn cung cấp lương thực tới đây, hơn nữa giá cả chắc chắn cũng vô cùng hợp lý... Nhưng lại nói, đây cũng là trị phần ngọn không trị gốc rễ. Thế muội kinh doanh ở phủ Vân Sơn, nếu không thể thu xếp tốt Bồ Tát lớn nhỏ phủ Vân Sơn bên này, cuối cùng không phải chuyện hay, biện pháp tốt nhất, đó là một lần vất vả nhàn nhã cả đời giải quyết phiền toái phủ Vân Sơn bên này.

Lâm Lang vẫn thản nhiên cười nói:

- Thế huynh nói đúng.

- Cũng may tộc thúc làm quan ở kinh thành, có vài phần mặt mũi, lần này ta lợi dụng cơ hội này mở tiệc chiêu đãi vài vị quan viên.

Lục Thế Huân nói:

- Đến lúc đó còn xin thế muội tham gia yến hội, cũng tiện quen thuộc với vài vị quan lớn phủ Vân Sơn... !

Lâm Lang hơi do dự.

Lục Thế Huân không đợi Lâm Lang nói chuyện, đã nói:

- Thế muội yên tâm, hết thảy điều này đều do ta an bài, tuyệt đối sẽ không làm thế muội khó xử. Cho dù thật sự không có bao nhiêu tác dụng, cũng tốt hơn ngồi chờ chết!

Lâm Lang than nhẹ một tiếng, nói:

- Thế huynh lo lắng như thế, Lâm Lang thật sự không biết cảm tạ thế nào mới tốt!

Lục Thế Huân cũng đã duối tay ra dưới bàn, dường như muốn an ủi Lâm Lang, nhẹ nhàng chụp lên tay Lâm Lang. Lâm Lang nhất thời không đề phòng, khi tay Lục Thế Huân chạm tới nàng, nàng mới giống như con thỏ chấn kinh, thân thể run lên, vội vàng rụt tay về.

Tùy tùng Tiêu Thần áo đen bên người Lục Thế Huân bình tĩnh tự nhiên, Bố bá hơi nhíu mày, Lục Thế Huân đã cười ní:

- Vi huynh thầm muốn an ủi thế muội, hết thảy không cần lo lắng, vi huynh ở đây hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ức hiếp muội, để thế muội bị sợ hãi.

Gã nói bình tĩnh tự nhiên, dường như thật sự không có tâm tư khác.

Lâm Lang đúng dậy, miễn cưỡng cười nói:

- Lục thế huynh, thân thể Lâm Lang hơi không khỏe, cáo lui trước.

Nàng nói với Tô bá:

- Tô bá, bá bồi Lục thế huynh, sau đó phái người đưa Lục thế huynh tới nhà khách, ta đã phái người sắp xếp phòng khách thượng đẳng ở bên kia rồi!

Lục Thế Huân lại đứng dậy xua tay nói:

- Thế muội cần gì phiền toái như thế, còn phải an bài nhà khách cái gì? Ta mang tới vài tên tùy tùng, ta đã để bọn chúng tự tìm nơi nghỉ tạm... Phủ đệ thế muội thật lớn, tùy tiện dọn ra hai gian phòng trống, chúng ta nghỉ tạm là được rồi, không cần phiền toái.

Khi nói chuyện, ánh mắt gã lại xẹt qua ngực Lâm Lang.

Lâm Lang tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trên mặt lại rùng cả mình, mới rồi Lục Thế Huân cả gan làm loạn, khiến nàng sinh ra phản cảm rất lớn.

Lục Thế Huân này ăn chơi trác táng nổi danh ở phủ Thái Nguyên, khách quen trong bụi hoa, người quen hạng phấn son, chút thủ đoạn tán tỉnh ấy với gã mà nói đơn giản giống như ăn cơm, không kiêng nể gì, căn bản không để ở trong lòng.

Lâm Lang do dự một chút, Lục Thế Huân đã nói với Tô bá:

- Tô quản gia, tùy tiện tìm hai gian phòng, không cần quá tốt, có thể ngủ là được.

Tô bá nhìn về phía Lâm Lang, Lâm Lang hơi trầm ngâm, cuối cùng gật đầu.

Lục Thế Huân thấy Lâm Lang đáp ứng, trong lòng vui mừng, lấy một chiếc hộp từ trong lòng ra, đúng là phỉ thúy thượng đẳng chế thành, gã một tay nâng chiếc hộp phỉ thúy tiến đến, cười nói:

- Thế muội, lần này đến đây, vi huynh cũng không mang theo cái gì, đây là đồ gia truyền lúc trước gia mẫu tặng, cũng có giá trị vài lạng bạc.

Gã mở hộp phỉ thúy ra, ánh sáng chợt hiện, bên trong hộp phỉ thúy này, dĩ nhiên đặt một viên dạ minh châu.

- Thế muội, chỉ là lễ mọn, mong rằng thế muội nhận lấy!

Lục Thế Huân hai tay đưua qua, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Lang.

Lâm Lang lập tức lắc đầu nói:

- Lục thế huynh quá mức khách khí, lễ vật quá quý trọng, Lâm Lang tuyệt không dám nhận!

Lục Thế Huân cười ha ha nói:

- Bảo vật tặng giai nhân, lễ vật như vậy, người bên ngoài không xứng được hưởng, chỉ thế muội có thể nhận được!

Gã đi tới phía trước đưa qua:

- Thế muội mau nhận lấy, đừng phụ một phen thiện ý của vi huynh!

Lâm Lang vẻ mặt nghiêm nghị, nói như đinh đóng cột:

- Thế huynh, còn xin thu lại, Lâm Lang tuyệt đối sẽ không nhận!

Nàng duyên dáng thi lễ:

- Thế huynh chậm rãi uống, thân thể Lâm Lang không khỏe, cáo lui trước!

Nàng dĩ nhiên không liếc Lục Thế Huân một cái, xoay người liền đi.

Trong mắt Lục Thế Huân xẹt qua một tia tức giận, nhưng nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Lang, nhìn mông đẹp đong đưa như cây liễu trong gió, ánh mắt chậm rãi nheo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.