Quan Môn

Chương 70: Sống được có tôn nghiêm!




Vốn ấn tượng đầu tiên của đồng chí Sở Phong đối với Diệp Khai cũng không tệ lắm, ít nhất thấy hắn phong độ nhẹ nhàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không có vẻ láu táu của người trẻ tuổi, chắc là hạt giống tốt. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không phải là vấn đề gì, dù sao trong đám con cháu thế gia ở kinh thành mà muốn chọn một phối ngẫu tương xứng cho cháu gái rất không dễ dàng.

Đối với khí khái của Diệp lão gia tử, đồng chí Sở Phong vẫn tương đối tán thưởng.

Diệp lão gia tử trước kia là sinh viên xuất sắc, trong kháng chiến xếp bút nghiên theo việc binh đao, tru sát giặc Oa, kiến công lập nghiệp, sau khi kiến quốc lại chuyển sang công tác kiến thiết kinh tế, từng có một đoạn thời gian hợp tác vui vẻ với đồng chí Sở Phong.

Quan trọng nhất là Diệp lão gia tử luôn tỏ rõ thiết huyết nam nhi, một thân chính khí.

Người như vậy bồi dưỡng con cháu sẽ không có vấn đề gì, đây cũng là một trong những mong muốn đầu tiên mà đồng chí Sở Phong chọn lựa đầu con cháu Diệp gia làm đối tượng thông gia với cháu gái. Mặt khác, dĩ nhiên là nhìn trúng thế đang lên của lão Diệp gia, điều này cũng không khó lý giải, là các đại hào môn, hợp tác lẫn nhau càng nhiều thì càng có lợi cho việc triển khai thế lực gia tộc.

Hôm nay, khảo sát đối với Diệp Khai đã bắt đầu kể từ khi hắn vào sân.

Vô luận là Sở Vân Tùng hỏi thăm cảm giác câu đối ở sân hay mời hắn đi thư phòng đều là một phần trong kế hoạch, thậm chí cháu gái rời đi ngoài ý muốn cũng chưa hẳn không có lão Sở gia tận lực an bài.

Mọi biểu hiện như vậy đều chứng tỏ lão Sở gia rất để ý tới đứa cháu gái này.

Trước đây, cảm giác của đồng chí Sở Phong đối với Diệp Khai không tệ, biểu hiện của Sở Vân Tùng sau khi dẫn hắn dạo qua một vòng thư phòng cũng nói rõ điều đó. Vì thế dù đồng chí Sở Phong không mừng ra mặt nhưng trong lòng cũng hết sức vui vẻ.

Chỉ là Diệp Khai bỗng nhiên vào lúc ông đang tranh luận với Diệp lão gia tử lại cười vẻ cổ quái khiến đồng chí Sở Phong mất hứng.

- Cháu cười cái gì? Chắc là ông với ông nội cháu nói chuyện lại khiến cháu cảm thấy rất buồn cười?

Sở lão gia tử vẫn không thể nào giành được quyền chủ động trong luận chiến, lúc này rốt cục bắt được cớ từ Diệp Khai, có ý nhân đó phát uy.

Diệp lão gia tử thấy vậy chỉ cười nhẹ.

Là lão chiến hữu biết nhau bao nhiêu lâu, sao lão Diệp lão gia tử lại không đoán ra ý đồ của đồng chí Sở Phong? Chỉ là cũng không cần thiết phải nói rõ tránh ọi người khó xử.

Đây cũng xem như một khảo nghiệm với Diệp Khai, là rồng hay rắn cũng phải biểu hiện một phen trước mặt người khác?

- Cháu trai, Sở lão gia tử hỏi cháu đấy.

Nhị lão gia tử ho khan một tiếng, nghiêm trang nói.

Đồng chí Sở Phong nghe xong thoáng chút ngạc nhiên, ông tranh cãi hồi lâu với Diệp lão gia tử không có kết quả, lại chứng kiến Diệp Khai cười như vậy nên không nhịn được chất vấn, nhìn như có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ là đã hỏi rồi thì không thể thu lại.

- Nói xem nào.

Đồng chí Sở Phong cố gắng điều chỉnh tâm trạng, khoát tay:

- Đám trẻ tuổi như các cháu cũng có thể quan tâm quốc gia đại sự.

- Cảm ơn Sở lão gia tử đã cho cháu cơ hội biểu đạt quan điểm của mình.

Diệp Khai đầu tiên rất cung kính cảm tạ đồng chí Sở Phong, sau đó mới lên tiếng: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Kỳ thật cháu cảm thấy lời của Sở lão gia tử và ông nội đều có đạo lý, đều rất chính xác.

- Nếu như cháu chỉ biết nói mấy câu ba phải vậy thì thôi đi.

Đồng chí Sở Phong không chút khách khí.

Diệp Khai không để ý, nói tiếp:

- Nhưng tranh luận như vậy thì theo như một học sinh cấp 3 như cháu cũng không cần thiết.

- Cái gì?

Ba vị lão gia tử nghe xong không tin vào tai mình, không ngờ đứa cháu trai lại dám nói như vậy, nói khoác không biết ngượng ah!

- Cải cách có phong hiểm, không thay đổi phong hiểm càng lớn. Ổn định mới là quan trọng. Xe lửa cao tốc chạy thì hành khách cũng không có cảm thấy không ổn định. Bánh xe một khi đình chỉ chuyển động thì nói đã mất đi ổn định.

Diệp Khai chậm rãi nói:

- Không phản hủ chỉ chú trọng kiến thiết kinh tế có hay không phong hiểm? Nhất định là có! Giang sơn sẽ thay đổi, thành quả kiến thiết kinh tế cũng bị tập đoàn lợi ích xâu xé, dân chúng chẳng còn có gì, đây là tất nhiên! Nhưng vì phản hủ mà chối bỏ cải cách, đình trệ kiến thiết kinh tế có hay không phong hiểm? Tự nhiên cũng là có, hơn nữa phong hiểm càng lớn!

- Tại sao vậy?

đồng chí Sở Phong nghe xong không tức giận mà ngoài ý muốn hỏi ngược lại.

Tuy điều mà Diệp Khai vừa nói cũng đã rất nhiều người nói nhưng xuất phát từ miệng một hậu sinh nhỏ tuổi như vậy vẫn khiến cho đồng chí Sở Phong hứng thú.

Trên thực tế, đồng chí Sở Phong cũng muốn thông qua Diệp Khai để hiểu tâm trạng của lớp thanh niên đối với vấn đề hiện tại. Dù sao bọn họ cũng là chủ nhân tương lai của quốc gia, bản thân mình trước sau cũng sẽ có một ngày phải lui xuống.

Tương lai, quyết định từ đám thanh niên đang suy nghĩ vượt qua kỳ thi tại trường học hiện giờ.

- Dân dĩ thực vi thiên ah!

Diệp Khai nhắc lại quan điểm của Diệp lão gia tử, sau đó không chút khách khí vạch rõ một sự thật:

- Dù là tranh giành chế độ hay con đường thì đối với dân chúng bình thường đều không có quan hệ tới lợi ích bản thân. Mọi người chỉ quan tâm một việc, bất luận ai lên đài chấp chính, chỉ cần làm cho dân chúng ăn no mặc ấm, có cảm giác hạnh phúc, có thể tự do đi lại, quốc gia không bị ngoại bang khinh thường, không vì chỗ thiếu hụt của chế độ mà không có ngày nổi danh, điều này vậy là đủ rồi. Về phần nói thượng tầng kiến trúc theo chiều hướng nào, có quan trọng gì với dân chúng sao? Hơn nữa cháu còn nhớ trong sách giáo khoa có nói qua cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cái này nói rõ một vấn đề, kiến thiết kinh tế vẫn là công tác trọng điểm trong một khoảng thời gian rất dài của quốc gia chúng ta sau này.

Ba vị lão gia tử nghe xong lời của Diệp Khai đều ngạc nhiên, nhất là Sở lão gia tử nghe xong càng kinh ngạc nhìn đứa cháu này của lão Diệp gia.

- Cháu nói dài như vậy có ý gì?

Nhị lão gia tử hỏi.

- Ý của cháu rất rõ ràng, gần đây trên báo đều chụp những cái mũ to đến kinh người, khẩu hiệu hô đến vang dội, trong lòng dân chúng đều băn khoăn, ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng lo lắng. Cách mạng văn hóa lặp lại sao? Vừa mới sống khá giả một chút chẳng lẽ lại quay lại thời gian hỗn loạn trước kia? Có cần phải lo lắng đang ngủ ở nhà lại bị một đám người xông tới bắt đi, sau đó cũng chưa có tin tức? Có thể hay không đột nhiên bởi vì một câu mà phải trả giá tánh mạng?

Diệp Khai không chút khách khí:

- Đấu tranh chế độ cũng tốt, con đường cũng thế, cũng không thể khai mở bánh xe lịch sử, đơn thuần vì quyền lực mà kéo kinh tế nhân dân sụp đổ sẽ tuyệt đối không được dân chúng ủng hộ!

- Nói ngắn gọn một câu, quyền lực không thể lũng đoạn trong tay một số người, không thể đem dân chúng trở thành con kiến, phải cho dân chúng có được tôn nghiêm trong cuộc sống!

Diệp Khai nhất châm kiến huyết:

- Tranh đấu về con đường đã đi quá giới hạn rồi, chơi mãi như vậy không có tiền đồ! Xem xét thời thế, thôi động cải cách thể chế chính trị mới là cấp bách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.