Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 3: Bóng liễu hoa tươi một thôn làng




Kiều Tâm Duy giận đến nỗi run cả môi lên, cô của cô càng nói càng chói tai. Cô kìm nén không được nữa phải đứng dậy đáp lại: “Cô yên tâm, dù cả đời này cháu không gả được ra ngoài, cháu cũng không có ý đồ

với anh cháu đâu. Cảnh Thượng là anh cháu, cả đời này cũng sẽ như vậy. Mẹ, con muốn đi dạo phố, mẹ và cổ về trước đi”

Sắc mặt của Hạng Linh rất xấu, một mặt là em gái của chồng, một mặt là con gái ruột, dù bà muốn bênh con gái mình nhưng cũng không thể thốt thành lời.

Kiểu Tâm Duy đi lang thang trên đường không mục đích, người đi đường và dòng xe vội vã lướt qua cô.

Một cặp đôi mặc đồng phục học sinh, sóng vai nhau đi từ phía đối diện đến. Thoáng chốc, dường như cô lại nhìn thấy mình của bảy năm trước. Bảy năm trước, cố và Kỷ Tiểu Hải cũng giống như vậy, hai người dắt tay nhau đi dạo vào buổi chiều cuối tuần, mua một ly kem cũng chia nhau ăn, mặc kệ ánh mắt của người khác.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng thể lường hết mọi sự trên đời, Kỷ Tiểu Hải bấy giờ đã không còn là Kỷ Tiểu Hải của ngày xưa nữa.

Đúng vậy nhỉ, cô của cô nói rất đúng, đàn ông đẹp trai cũng chẳng để làm gì, dù lòng anh ta không dối trá thì những người phụ nữ khác cũng sẽ tìm cách dính vào. Sự cám dỗ của xã hội này quá lớn, ai có thể tự tin chắc chắn rằng mình sẽ chỉ dành cho một người trong cả cuộc đời cơ chứ.

“Kiều Tâm Duy, chẳng lẽ cố định nhắm đến nhà họ Cảnh à? Mẹ cố gả cho anh trai tôi còn chưa tính, cô đừng hòng gả cho Cảnh Thượng” Những lời nói ấy cứ văng vẳng bên tai, không ngờ, lời đồn đại vô căn cứ trong miệng người thân đã đến độ khó nghe như vậy.

Khi cô mười ba tuổi thì cha đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Chuyện đau lòng lúc đó không đáng nhắc lại, nhưng điều bất ngờ là nửa năm sau mẹ cô tái giá. Thân là con, cô cũng từng hận mẹ, nhưng khi trở thành một người phụ nữ, cô có thể thông cảm cho bà.

Cả hai bên đều là gia đình đơn thân, cha dượng là một nhân viên công chức giản dị, bây giờ đã về hưu. Mười năm qua, ông đã giúp hai mẹ con cô có một cuộc sống ổn định, riêng cô còn có thêm một người anh trai, tên Cảnh Thượng.

Sự phản bội của Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên khiến cô nản lòng thoái chí, lại thêm mối quan hệ khó nói với người anh trai Cảnh Thượng, khiến cô rơi vào hoàn cảnh chỉ mới hăm ba tuổi đã phải liên tục đi xem mắt. Cô chỉ nghĩ đến việc tìm một người phù hợp để gả đi sớm, yêu cầu chỉ vỏn vẹn có hai từ “phù hợp” mà thôi, ai mà ngờ lại khó đến như vậy.

Cô biết, họ hàng của cha dượng gây áp lực rất lớn cho mẹ, cổ của cô đã nói thẳng như vậy rồi, sao cô lại không hiểu được.

Người nhà họ Cảnh vĩnh viễn sẽ không trở thành người nhà của cô, dù cho cô vẫn ở nhà họ.

Cô không thể thay đổi được vận mệnh, chỉ có thể cố gắng thích nghi với thực tế. Vậy nên, cô liên tục đi xem mắt hết lần này đến lần khác, có hi vọng sẽ sớm gặp được “một thôn làng” của mình.

“A lô, Vân Thanh à... Ừ, cậu nói đúng rồi, vẫn không thành công”

Vân Thanh cười hả hê. Cái này hoàn toàn không phải là cười trên nỗi đau của người khác, mà là khao khát làm bà mai từ tận đáy lòng: “Thế thì đi ăn cơm trưa với cao phú soái đi, phòng ăn ở quán Pháp Mira, 11 giờ, không gặp không về”

“Vội thế? Phải để mình thở đã chứ?”

“Rèn sắt khi còn nóng, chồng mình vừa hẹn anh ta rồi, chúng mình đang trên đường đi, cậu đến mau mau nhé”

“Hả? A lô, a lô?” Kiều Tâm Duy ngạc nhiên nhìn điện thoại một lúc, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Choáng! Không hiểu sao cô nàng Văn Thanh này lại sốt ruột chào hàng cho bạn nối khố của chồng như vậy chứ, có khi nào lại là một cực phẩm không đây.

Tại phòng ăn cao cấp của nhà hàng Pháp Mira, Kiều Tâm Duy vừa đến cửa lớn đã thấy Vân Thanh vẫy vẫy tay chào mình: “Tâm Duy, bên này”

Kiều Tâm Duy nhìn về phía phát ra tiếng nói, người đàn ông là bạn nối khố của chồng Vân Thanh đang ngồi đối diện với cô nàng lọt vào mắt cô đầu tiên.

Cả người anh toát ra khí chất chính trực của người quân nhân, đường nét gương mặt rất tuấn tú, vai rộng, mặc một bộ sơ mi trắng và quần tây đen điển hình. Quan trọng hơn chính là kiểu tóc vừa gọn gàng vừa thoáng mát của anh, mái tóc đen thẳng tăng thêm phần nam tính.

Kiều Tâm Duy nghĩ thầm: Trông cũng khá ổn, có thể nói là niềm vui bất ngờ. Thế nhưng, người như vậy mà cũng đi xem mắt, chắc không phải có điều gì khó nói đấy chứ?

Sự ngột ngạt của buổi xem mắt vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, thế nên cô không thể dấy lên nỗi bất cứ sự mong đợi nào.

Vân Thanh đứng dậy, kéo bạn thân đến giới thiệu: “Cậu ấy là bạn thân kiêm đồng nghiệp của em, tên Kiểu Tâm Duy. Tâm Duy, đây là Giang Hạo, anh ấy là lãnh đạo cấp cao đấy”

“Khụ khụ” Giang Hạo khẽ ho hai cái để cắt ngang câu nói của Văn Thanh. Anh lễ phép đứng lên: “Chào cổ Kiều, rất hân hạnh được gặp cố”

Giọng điệu của anh ta giống như đang đi xem mắt, có thể xem là một tên lão luyện. Tuy nhiên, anh ta rất cao, dù cô có mang giày cao gót nhưng vẫn phải rướn cổ nhìn, cộng thêm một điểm. Người hồi nãy là Quách Hạo, bây giờ là Giang Hạo, miễn cưỡng có thể tính là cùng tên, nhưng so sánh cấp bậc của hai người, hảo cảm của cô lại tăng cao hơn.

Giang Hạo rất lễ phép, nhưng gương mặt không hề cười: “Trần Kính Nghiệp, sao cậu không nói trước cho tôi biết là có thêm một người bạn ở đây?”

Anh rất không vui, đồng thời cũng không muốn che giấu thái độ không vui của mình. Về nhà vừa tròn ba tháng đã bị ba mẹ ép đến nỗi dường như mỗi ngày đều phải hẹn gặp một cô gái. Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp gặp bạn lâu năm để thư giãn một chút, không ngờ lại là một cuộc xem mắt.

Mặc dù rất bất mãn, nhưng nền tảng giáo dục và tố chất không cho phép anh tiếp tục bộc lộ sự bất mãn đó. Anh chuyển đổi ý của lời nói bằng một cầu khác: “Tay không gặp mặt người đẹp không phải là phong cách của tôi, cậu nên nói sớm để tôi biết mà chuẩn bị tốt hơn”

Kiều Tâm Duy là một người nhạy cảm, người đàn ông này rất khéo trong việc đưa đẩy, cô nghĩ vậy.

Vân Thanh nói: “Đừng có đứng nói nữa, ngồi xuống đi. Tâm Duy, cậu uống gì?”

“Cà phê như các cậu là được.”

Vân Thanh quay sang ra hiệu nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi một ly giống vậy, kèm với phần thức ăn dành cho một người”

Kiều Tâm Duy ngồi xuống vị trí đối diện với Giang Hạo, cổ thoáng nhìn anh ta. Người đàn ông này rất ưu tú, từ cách ăn mặc đến nói chuyện đều cho thấy anh ta không giống người thường. Khi nói chuyện, anh ta toát ra vẻ tự tin đầy quyến rũ.

Người đàn ông giống như vậy có đủ tiêu chuẩn để lựa chọn phụ nữ.

Giang Hạo nói một cách từ tốn, anh nói về những chuyện xảy ra khi mình ở nước ngoài, về những tin đồn thú vị trong quân đội, đồng thời nói về sự thay đổi của thành phố này trong những năm gần đây. Ánh mắt của anh hay những chủ đề anh gợi lên đều không hề đả động đến Kiểu Tâm Duy. Vân Thanh chuyển chủ đề về phía Kiều Tâm Duy vài lần, nhưng đều bị anh khéo léo chuyển sang chuyện khác.

Rất hiển nhiên, Giang Hạo không hài lòng về việc hẹn hò với cô, thậm chí còn khinh thường đến nỗi không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần. Điều này khiến cho một người giàu lòng tự trọng như Kiều Tâm Duy cảm thấy không thoải mái.

“A!” Trần Kính Nghiệp chợt nhíu mày thốt lên một tiếng rất nhỏ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là Vân Thanh đã đá chồng mình dưới bàn.

Bầu không khí trở nên lúng túng vô cùng.

Giang Hạo miễn cưỡng bắt đầu một chủ đề liên quan đến cô, nhưng đối tượng được hỏi vẫn không phải cô mà là Vân Thanh: “Kiều tiểu thư hình như là nhà thiết kế?”

“Đúng vậy, Tâm Duy làm cùng công ty với em, khả năng thích nghi và năng lực làm việc của cậu ấy rất xuất sắc, cậu ấy còn thường xuyên giúp đỡ em, được sếp đánh giá rất cao. Hơn nữa, cậu ấy rất xinh đẹp, mấy thanh niên độc thân ở văn phòng bọn em đều nườm nượp theo đuổi đấy” Vân Thanh thẩm đá chồng mình đang ngồi ở đối diện: “Ông xã, đúng vậy phải không?”

Trần Kính Nghiệp lúng túng “Ừ” một tiếng. Câu ậm ừ của anh ta vừa chất chứa sự nghi ngờ vừa bộc lộ vẻ khó hiểu, nhưng vì ánh mắt uy hiếp của vợ khiến anh ta nhanh chóng gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy”

Kiều Tâm Duy cảm thấy xấu hổ, sao Trần Kinh Nghiệp có thể biết chuyện ở phòng làm việc của chúng ta chứ chị hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.