Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 39: Cẩm Niên tỉnh lại




Tiếng rên nhẹ rất nhẹ, nhưng là đủ để dọa Tô Khả sợ cúc hoa căng thẳng, bút trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Lạch cạch”.

Tô Khả quay đầu, nhìn chân mày Tô Cẩm Niên nhíu chặt, Tô Khả nín thở im hơi lặng tiếng, lại gần? Nhanh như vậy đã tỉnh rồi hả? Phải biết rằng, mặc dù loại thuốc mê này là phòng thí nghiệm y dùng hiệu quả nhanh, nhưng mà có thể làm chuột trắng nhỏ ngủ mê man ba giờ .

Nhưng mà hiện tại tiền tiền hậu hậu cô bận rộn cũng mới nửa giờ mà? Anh liền đã tỉnh rồi? Tô Khả có cảm giác muốn khóc.

Một lúc sau, chân mày nhíu chặt của Tô Cẩm Niên chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên anh thấy là trần nhà màu trắng, sau đó nghiêng đầu, chính là thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Khả.

“Tô, Khả!” Trong nháy mắt, ánh mắt của anh tràn đầy tức giận, cứ hai chữ như vậy, giống như đem muốn đem Tô Khả xé nát.

“Cẩm Niên, anh đã tỉnh hả, ha ha…” cười nhưng Tô Khả nội lưu đầy mặt.

Tô Cẩm Niên muốn ngồi dậy, chỉ là thân thể vẫn còn chút tê tê, vẫn còn rất khó có thể nhúc nhích thân thể. Nhưng suy cho cùng anh là người lính đặc công, tê dại một chút tính là gì, cho nên anh khẽ cắn răng, lấy bàn tay chống xuống cái bàn, từ từ ngồi dậy. Khi ngồi dậy, cúi đầu đảo mắt qua, mình lại có thể . . . . .

Anh bất động tại chỗ, trong nháy mắt mặt của anh đột nhiên đỏ lên, ngay sau đó vành tai trắng trẻo cũng đều mang một vầng sáng màu đỏ, dưới ánh mặt trời màu vàng, hết sức mê người.

Trán của anh nổi lên gân xanh “Thình thịch” nhảy, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếp theo không khí cũng ngưng trệ.

Trong lòng Tô Khả kêu rên một tiếng, sợ hãi gọi, “Cẩm Niên…”

“Cút!”

Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Tô Khả, “Vĩnh viễn không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Nếu như nói, mấy lần trước thấy lời nói của Tô Cẩm Niên đã rất khủng bố, trước mắt Tô Cẩm Niên như thế này, từ đáy lòng cô bắt sinh ra sợ hãi, cô cũng biết chuyện tình của mình, có chút hoang đường, nhưng mà người không ngông cuồng thì uổng tuổi trẻ nha.

Cô cũng biết, nói xin lỗi với anh nhất định vô dụng, nhưng từ nay về sau, nếu như cô nghe lời anh nói mà cách xa anh, như vậy đời này cô không cần nghĩ được ở cùng với anh rồi.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, hình như anh vẫn không có ngồi dậy, cô cũng biết, thuốc mê còn sót lại trong cơ thể anh, còn một chút tác dụng.

Tô Khả vừa tiến lên vừa nhắm mắt cắn răng một cái, hướng về phía Tô Cẩm Niên nói, “Tôi chỉ làm một bản ghi chép mà thôi. . . . . .”

Tô Khả thấy được Tô Cẩm Niên không có lên tiếng, lại nói, “Bài tập của tôi chính là nghiên cứu tiểu **, tôi không nghiên cứu anh, chẳng lẽ nghiên cứu người con trai khác sao! Anh là bạn trai tôi mà!”

Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, môi anh khạc ra một chữ: “Cút!”

Tô Khả nghĩ, thế nào cũng đều như vậy rồi, có tệ hơn nữa thì cũng không thể tệ hơn bây giờ, hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng là muốn làm quân nhân, không khả năng làm ra chuyện vi pháp pháp luật, tính mạng của cô khẳng định vẫn còn đang an toàn, vì vậy lá gan lại lớn ra, cười nói với Tô Cẩm Niên, “Tôi không muốn!”

Hai tay Tô Cẩm Niên nắm thật chặt, Tô Khả âm thầm nghĩ rốt cuộc có biện pháp gì có thể làm cho quan hệ của hai người hơi phục hồi một chút. Dù sao tình huống trước mắt này, quan hệ của bọn họ đã bị đóng băng.

Tay Tô Khả sờ trúng một vật cứng, đó là điện thoại di động của cô, ánh mắt Tô Khả sáng lên, phá hỏng rồi thì xây dựng lại!

Vì vậy, Tô Khả trực tiếp nhào vào người Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt thân thể Tô Cẩm Niên vốn không có hơi sức lại bị Tô Khả đụng ngã, nằm ở trên bàn. Nhìn cặp mắt Tô Cẩm Niên tràn đầy tức giận, Tô Khả hơi bị chột dạ, nhưng là Tô Khả không đếm xỉa đến, sau đó lấy tay kéo, đem áo khoác mình cởi.

“TÔ KHẢ!” Ánh mắt Tô Cẩm Niên nếu như có thể phun ra lửa, vậy nhất định có thể đem Tô Khả thiêu đốt thành tro, không sót lại gì.

Áo khoác Tô Khả rơi ra phía sau, lộ ra áo sơ mi màu trắng nhạt, bởi vì áo sơ mi rất chỉnh tề, lại thêm khi cởi áo khoác Tô Khả ưỡn ra, cho nên có thể mơ hồ thấy được áo lót màu trắng tinh.

Tô Khả nhìn mắt trợn to của Tô Cẩm Niên, cô cúi người, nói với Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên, anh đừng khẩn trương nha, lấy tình huống trước mắt này, giữa chúng ta nếu như muốn XXOO,có vẻ như sẽ có chút khó khăn, nhưng mà nếu như anh muốn, khẳng định tôi sẽ vô cùng phối hợp.”

Lồng ngực Tô Cẩm Niên phập phồng cực nhanh.

Tô Khả nhìn lồng ngực trắng nõn trơn bóng của Tô Cẩm Niên, một tay xẹt qua trước ngực anh, bên này siết chặt bên kia vui đùa một chút, hiển thị rõ ý trêu đùa, “Cẩm Niên, vóc người của anh thật tốt, làn da so với con gái còn trơn mịn hơn, làm thế nào, nhìn anh, tôi liền không bao giờ muốn nhìn đàn ông khác rồi. . . Ai, anh nói muốn tôi rời đi, nếu không tôi thật sự cưỡng bức anh đó? Ít nhất không thể để cho tôi tự hối hận đúng không?”

“Tô Khả, cô sẽ phải hối hận!”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Có thể đem Hoa Sen Trắng – cái người này ăn vào trong bụng, chết cũng không tiếc. Anh nói có đúng hay không?” Nói xong, Tô Khả chậm rãi lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp hình của điện thoại di động, lại đem cổ áo sơ mi của mình cúi xuống thật thấp, làm cho trên hình ảnh nhìn giống như là cô không có mặc quần áo, một tay câu qua cổ Tô Cẩm Niên, lấy đầu mình tựa vào cổ Tô Cẩm Niên, nhìn vô cùng mập mờ. (Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu: chết dưới tay người đẹp thì có thành quỷ cũng phải phong lưu)

Cuối cùng Tô Cẩm Niên cũng hiểu dụng ý vừa rồi của Tô Khả, “Cô dám chụp!”

“Sao lại không dám!” Tô Khả nói: “ Không chỉ có chụp hai chúng ta, tôi còn phải chụp toàn bộ quang cảnh của anh! Anh dám uy hiếp tôi cách xa một chút, tôi liền đem nó đăng trên mạng!”

“Tôi sẽ khiến cô hối hận!” Anh nói vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.

“Chết còn không sợ, còn sợ anh uy hiếp sao!” Tô Khả đã là “lợn chết không sợ phỏng nước sôi” rồi, “tách tách” chụp ảnh, xong xuôi thì đứng dậy cười, lấy tay đem quần áo sửa sang xong, tính chụp toàn thân không che đậy của Tô Cẩm Niên lại.

Tô Cẩm Niên trợn mắt nhìn, một tay đem hết toàn lực che bộ phận quan trọng của mình, giơ tay lên cũng có chút tốn công, tê tê, khó chịu muốn chết.

Tô Khả thổi thổi huýt gió, “Tôi mới vừa là sờ soạng để đo, anh che nữa cũng không có tác dụng!” Vừa nói, vừa chụp không ít.

Sắc mặt Tô Cẩm Niên âm trầm, trong lòng anh thề, nếu như không khiến Tô Khả chịu đau khổ, vậy thì anh không phải là Tô Cẩm Niên!

“Thùng thùng ——”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đều cứng đờ toàn thân.

“Thật kỳ quái, sao lại khóa trái?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của một người đàn ông trung niên, sau đó lại truyền tới âm thanh “Xột xột xoạt xoạt”.

Chẳng lẽ là dùng chìa khóa mở cửa?

Đầu óc Tô Khả lóe qua ý này, hoảng hốt một hồi, sau đó trực tiếp đem quần áo Tô Cẩm Niên tới. Người đàn ông của cô chỉ có thể để cô nhìn, những thứ khác, ai cũng đừng nghĩ được nhìn.

Mắt lạnh của Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, Tô Khả tránh được ánh mắt của anh.

Tô Khả lấy quần lót trước, trực tiếp mặc vào hai chân của anh, nhìn tay còn che của Tô Cẩm Niên một cái, Tô Khả gấp gáp nói, “Chớ che, tôi đã sớm nhìn thấy, sờ hết rồi!” Bây giờ mặc quần quan trọng hơn!

“Tô, Khả!”

“Chớ kêu tên tôi, lỗ tai bị chai rồi !” Tô Khả vội vàng nói, “Nhanh lấy tay ra, tôi mặc giúp anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.