Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 42: Đếm nhịp tim và lái máy bay




Qua mấy ngày bình tĩnh, lại đến thứ sáu.

Thứ sáu Thẩm Ngôn cũng học cả ngày, có điều buổi tối sáu giờ rưỡi đã tan học, sáng sớm hôm nay lúc ăn cơm Vương Đại Hải đề nghị buổi tối tan học dắt Thẩm Ngôn đi ra ngoài xem phim thả lỏng một chút, lại đi ăn lẩu hay BBQ gì đó mà ở nhà không tiện làm, cậu bạn Thẩm Ngôn ham chơi vui vẻ đồng ý. Hiện giờ rạp chiếu phim đang chiếu một bộ điện ảnh siêu anh hùng mà cậu chờ mong đã lâu, từ lúc Bắc Mĩ công chiếu đã bắt đầu nhớ mong, buổi trưa lúc nghỉ ngơi Thẩm Ngôn đặt vé xem phim ở trên mạng, cả buổi trưa thêm một buổi tối tự học đều cực kỳ vui vẻ.

Tiếng chuông tan lớp tự học buổi tối vang lên, Thẩm Ngôn chờ xuất phát như chú báo nhỏ nhảy lên ra khỏi phòng học trước tiên, một đường chạy như bay đến cổng trường, hai bên đường ngoài cổng đỗ đầy xe tới đón học sinh, Thẩm Ngôn vươn cổ tìm kiếm chiếc xe cùi của Vương Đại Hải. Nhưng mà, xông vào tầm mắt Thẩm Ngôn trước cả chiếc xe cùi là một chiếc Bentley màu đen quen thuộc, một người đàn ông trung niên gầy gò ôm ngực đứng ở bên cạnh xe.

Người đàn ông không xấu, tướng mạo tầm trung, chỉ là nếp nhăn trên mặt rất sâu, mũi ưng có vẻ hơi nham hiểm, lưng hơi còng, miệng cắn điếu thuốc, dù lưng dựa vào xe xịn, trang phục đắt tiền, nhưng cái gọi là khí chất quý tộc thì lại không có mảy may, bộ dạng như con buôn khôn khéo.

Thẩm Ngôn thoáng nhìn ông ta, trái tim đột nhiên nhảy dựng —— đây là ba cậu, Thẩm Tuấn Huy, Thẩm Ngôn vừa nhìn thấy ông ta liền cảm thấy cái chân hồi trước bị ông ta thay phiên dùng ghế tựa đập vào loáng thoáng phát đau.

“Ngôn Ngôn, lại đây.” Thẩm Tuấn Huy cũng nhìn thấy Thẩm Ngôn, vẻ mặt nham hiểm chốc lát trước bị quét đi sạch sành sanh, như được cộng thêm một hiệu ứng hiền lành, mặt mày đều hiện ra ý cười. Thẩm Ngôn bị biểu hiện thiện ý của ba cậu làm cho ngẩn ra, chỉ khoảng cách bảy tám mét, cậu lại chạy nhanh về phía Thẩm Tuấn Huy, vọt tới trước mặt ông xong lại đột nhiên thắng gấp, thấp thỏm lại mong đợi kêu một tiếng: “Ba!”

Thẩm Tuấn Huy cười ha hả vỗ vỗ trên vai Thẩm Ngôn, dùng một loại giọng điệu láu lỉnh ôn hòa hỏi: “Hơn tuần nay con không về nhà, nhà bạn học cũng không tìm được con, cục cảnh sát cũng không điều tra được thông tin dừng chân của con, con ở đâu? Biết ba sốt ruột không?”

Ba cậu thế mà lại đến cục cảnh sát nhờ người ta điều tra giúp thông tin dừng chân của mình… một chút âm u lướt qua trong lòng Thẩm Ngôn, nhưng cha con hai người mỗi lần xảy ra tranh chấp đều là Thẩm Ngôn chủ động nhận sai, dù Thẩm Tuấn Huy phạm lỗi lớn tày trời cũng chắc chắn sẽ không chủ động nhường bước trước con trai, Thẩm Ngôn từ trước đến giờ luôn thiếu thốn yêu thương nhất thời được thương mà sợ, đầu óc choáng váng, nhanh chóng làm lơ những điểm không thích hợp, mang theo một phần vạn mong đợi hy vọng có lẽ lần này ba cậu đã nghĩ thông suốt, sau này thật sự có thể tốt với mình, vội vàng nói: “Con ở nhà một người bạn.” Dừng một chút, sợ ba nghĩ là mình quen mấy đứa bạn xấu, vội vàng bổ sung, “Anh ấy học S đại, học cực kỳ giỏi, hồi cấp ba anh ấy cũng học Nhị Trung, lớn hơn con hai khóa là đàn anh của con.”

—— Cơ trí bỏ qua việc cậu với Vương Tiểu Khê quen nhau qua game!

Thẩm Tuấn Huy gật gật đầu, nắm vai con trai thân mật lắc lắc, chủ động thừa nhận sai lầm: “Mấy ngày nay ba tỉnh táo lại, quả thật là thái độ của ba không đúng, dù có giận thế nào nữa cũng không nên đánh con, con không giận ba chứ?”

Thẩm Ngôn lắc đầu lắc ra cả tàn ảnh: “Không giận!”

“Thực sự là con ngoan.” Thẩm Tuấn Huy cúi đầu, hàm ý không rõ cười một tiếng nói, “Vậy về nhà với ba đi, tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội con, con còn phải đi chúc thọ kìa.”

Thật vất vả được ba dịu dàng đối đãi một lần, Thẩm Ngôn kích động đến độ cả người hơi run,chưng bản tính cảnh giác vẫn khiến cậu hỏi thêm một câu: “Ba, vậy ba còn giận con không?”

Thẩm Tuấn Huy nghe vậy nâng đầu chăm chú nhìn cậu một cái, cảm xúc thù hận có một tích tắc lộ ra ngoài, bị Thẩm Ngôn nhạy bén bắt được.

“Chuyện của con, không phải vấn đề ba có tức giận hay không.” Thẩm Tuấn Huy lại một lần nữa lấy ra dáng vẻ tươi cười hiền lành lúc nói chuyện làm ăn với người ta, đánh thái cực quyền với con trai, “Trước tiên con về nhà với ba, chuyện này sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Ba…” Thẩm Ngôn nhíu nhíu mày, lui về sau một bước.

Thẩm Ngôn biết rõ, chuyện come out cha mẹ nhất thời không chấp nhận được cũng không có gì đáng trách, phải từ từ đàm luận cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt trong tích tắc có thể nói là thù hận của Thẩm Tuấn Huy vừa rồi khiến Thẩm Ngôn thực sự không có cách nào lừa gạt chính mình, cậu nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: “Ba, ba còn cảm thấy con là biến thái, khiến ba mất thể diện không?”

Thẩm Tuấn Huy nhàn nhạt nói: “Không có.”

Thẩm Ngôn giỏi nghe lời đoán ý, vừa nghe liền biết là ba đang nói dối, trong lòng nhất thời khổ sở đến không chịu được.

“Đi thôi, trước tiên lên xe hẵng nói.” Thẩm Tuấn Huy thúc giục.

Thẩm Ngôn không nhúc nhích, cũng hoàn toàn là xuất phát từ trực giác mà quét mắt nhìn bốn phía một vòng, kết quả quét nhìn như thế, cậu liền bất thình lình nhìn thấy cách đó không xa còn có một chiếc xe việt dã, hai người đàn ông dáng người cao lớn đang nhìn về bên này, bọn họ mặc áo thun ôm đến mức siết chặt người, Thẩm Ngôn vừa nhìn sang, bọn họ liền nhanh chóng quay sang hướng khác.

“Ba, hai người kia đang làm gì vậy?” Thẩm Ngôn cảnh giác hỏi.

“Hai người nào?” Thẩm Tuấn Huy cau mày hỏi, dáng vẻ như không hề biết gì.

Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của cáo già cũng không tệ lắm, nếu đổi thành người khác thì tám phần mười là sẽ bị ông ta lừa, nhưng mà Thẩm Ngôn lại là con ruột ông ta, mười bảy năm làm cha con không phải làm chơi, biểu tình dù nhỏ bé hơn nữa trên mặt Thẩm Tuấn Huy cũng không chạy thoát nổi đôi mắt Thẩm Ngôn.

Ánh mắt Thẩm Ngôn bỗng dưng tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ba, ba nói dối con có thể nhìn ra.”

Hai cha con không nói gì nhìn nhau, hai đôi con ngươi một lớn một nhỏ đều như là thủy tinh vô cơ, nhốt hết các loại tâm tình ở bên trong, sau một đoạn thời gian đối mắt dài dằng dặc nhưng lại ngắn ngủi, Thẩm Tuấn Huy dùng giọng nói thuần lương dụ dỗ đối phương nhượng bộ lúc bàn chuyện làm ăn: “Ba đi hỏi rồi, cái này có thể trị, bên phía trường học trước hết ba giúp con xin nghỉ.”

Khuôn mặt dễ nhìn của Thẩm Ngôn có một tích tắc vặn vẹo: “Trị cái gì? Con cũng đâu bị bệnh.”

“Bọn họ từng chữa khỏi mấy đứa nhỏ như con.” Thẩm Tuấn Huy đè cơn giận xuống, “Ngôn Ngôn con không hiểu đâu, xu hướng tình dục là có thể can thiệp.”

Thẩm Ngôn phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, nhìn cha cậu như nhìn một người điên: “Trung tâm cai nghiện net hả?”

“Không phải.” Thẩm Tuấn Huy nghiêm trang sửa đúng, “Là trung tâm huấn luyện thanh thiếu niên mở rộng.”

“Ba biết ở trong đó ra sao không?” Thẩm Ngôn cảnh giác liếc hai người bên xe việt dã, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Cậu từng xem qua sự kiện tương tự trong tin tức, phụ huynh phối hợp với huấn luyện viên “bắt lấy” cái gọi là thanh thiếu niên cần bị cải tạo, mà người bị hại vào những chỗ hắc ám treo cờ tổ chức giáo dục ấy sẽ phải gánh chịu các loại ngược đãi không phải cho con người khó có thể tưởng tượng, so với trại tập trung thì chỉ sợ cũng không phân cao thấp, những vụ án tử vong hoặc trọng thương trong những tổ chức tương tự như thế cứ cách một quãng thời gian sẽ tuôn ra một lần.

Thẩm Ngôn hít một hơi thật sâu để cho mình gắng giữ tỉnh táo, trừng Thẩm Tuấn Huy nói: “Quãng thời gian trước không phải tin tức có đăng lên hả? Có một cậu trai 16 tuổi bị huấn luyện viên đánh chết ở loại trường học huấn luyện đó…”

Thẩm Tuấn Huy không nhịn được cắt ngang: “Cái này không giống! Chỗ này có chứng nhận trường học!”

“Ba!” Thẩm Ngôn phí công khoa tay mấy lần trên không trung, liều mạng nỗ lực giải thích, “Loại tổ chức này đều là đổi thang không đổi thuốc, mặc kệ có chứng nhận trường học hay không đều giống nhau, ba…”

Thẩm Tuấn Huy không che giấu nữa, vung tay lên thô bạo cắt ngang lời con trai, lớn tiếng quát hỏi: “Có phải là mày nhất định phải làm đồng tính luyến ái không!?”

Thẩm Ngôn nâng mắt, liền đối diện với ánh mắt thù hận như tẩm độc của ông ta.

Thân thể Thẩm Ngôn nhẹ nhàng lắc lư, cảm giác mặt đất đang sụp đổ.

“Con không phải là ‘nhất định phải làm’, từ nhỏ con đã là vậy…” Thẩm Ngôn lẩm bẩm niệm câu nói này, nhưng câu nói này vào lúc chịu trận đòn kia cậu đã nói không biết bao nhiêu lần.

“Mày là cái rắm!” Thẩm Tuấn Huy lộ ra diện mạo thật sự, trên cái cổ gầy gò lồi ra gân xanh, khàn giọng rít gào về phía con trai mình, “Hôm nay mày không đi cũng phải đi! Thằng nhãi con mày tao cho mày biết, con mẹ nó dù mày bị đánh chết ở trong đó, cũng tốt hơn để mày đi ra ngoài làm tao mất mặt xấu hổ! Mày với mẹ mày thực sự là giống nhau như đúc! Chẳng có năng lực quái gì, chỉ biết làm tao mất mặt!”

Vành mắt Thẩm Ngôn lập tức đỏ lên, cậu mạnh mẽ cắn môi nghẹn nước mắt trở lại, run giọng hỏi: “Ba thật sự cảm thấy con bị người ta đánh chết cũng tốt hơn khiến ba ‘mất mặt’ sao? Con là con trai ba, không phải ba đã làm giám định cha con rồi sao? Ba…”

“Đừng kêu tao là ba! Bây giờ mày không có tư cách gọi!” Thẩm Tuấn Huy vỗ nóc xe cái ầm, vẫy tay với hai huấn luyện viên cách đó không xa, Thẩm Ngôn thấy tình thế không ổn muốn chạy, Thẩm Tuấn Huy lại liều mạng kiềm cánh tay cậu, một tay giơ lên cao cao, chỉ chốc nữa là một bạt tai sẽ giáng xuống, Thẩm Ngôn không chống lại được ông, cắn răng chuẩn bị ăn đánh.

Nhưng mà, sau ngắn ngủi lặng im, đau đớn theo dự đoán lại không tới, hai huấn luyện viên bắt người cũng đột nhiên đứng lại ngoài 1 mét, Thẩm Ngôn nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhìn thấy cánh tay ba cậu bị một bàn tay to như vuốt ưng vững vàng nắm lấy. Thẩm Ngôn dùng sức chớp mắt mấy cái, trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ xuất hiện một gương mặt cực lực đè nén tức giận, màu da rám nắng, anh tuấn cương nghị, hai hàng lông mày mạnh mẽ nhíu chặt.

Là Vương Đại Hải.

“Có chuyện nói rõ ràng, đừng động thủ.” Vương Đại Hải trầm giọng nói.

Thẩm Tuấn Huy nỗ lực rút tay về, không có kết quả, thổi râu trừng mắt hỏi: “Cậu là ai?”

Vương Đại Hải cảnh giác trừng hai huấn luyện viên kia, cưỡng ép đẩy tay Thẩm Tuấn Huy túm lấy cánh tay Thẩm Ngôn ra, đẩy Thẩm Ngôn ra phía sau, thân thể cao to như tháp sắt chặn hết cả người Thẩm Ngôn gầy gò ở phía sau, cả một sợi tóc cũng không lộ ra, làm xong hết, Vương Đại Hải mới tự giới thiệu mình: “Em trai tôi là bạn của Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn hiện giờ đang ở nhà tôi.”

Thẩm Ngôn hồi tưởng các loại tin tức mặt trái liên quan tới tổ chức giáo dục không chính quy, cậu vốn là tính cách không chịu nổi một chút khổ sở, bảo cậu vào cái chỗ ngược đãi người ấy thật sự là không khác gì kêu cậu đi chết. Thẩm Ngôn càng nghĩ càng sợ, run như cầy sấy, ở phía sau kéo kéo áo Vương Đại Hải, run giọng nói: “Ca ca, bọn họ là trung tâm cai nghiện net thanh thiếu niên, em không đi với bọn họ đâu, em đi vào sẽ không ra được nữa, bọn họ sẽ giết chết em.”

Tuy Vương Đại Hải không biết rõ chi tiết nhỏ, nhưng nghe giọng nói cũng biết cậu nhóc sợ hãi, anh không quay đầu lại, chỉ trở tay nắm lấy một bàn tay sợ đến lạnh lẽo của Thẩm Ngôn, giọng rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định: “Yên tâm, đợi chút nữa anh còn dắt em đi xem phim nè.”

Thẩm Ngôn bị cái nắm chặt này nắm đến trái tim run lên, nước mắt suýt nữa rơi ra, nhưng lại bị cậu nén được.

Thẩm Tuấn Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi là cha Thẩm Ngôn.”

Vương Đại Hải đã sớm biết, mặt tối sầm lại thô giọng gọi người: “Chú Thẩm.”

Thẩm Tuấn Huy nhất thời cảm thấy mình già đi mười tuổi: “…”

“Phụt.” Thẩm Ngôn một giây nín khóc bật cười, nước mắt nghẹn trong hốc mắt đã lâu vẫn cứ không rơi ra lập tức bị ép ra ngoài.

Thẩm Tuấn Huy tỉnh táo lại một chút, không vui nói: “Tôi quản giáo con trai tôi, không cần tới một người ngoài như cậu nhúng tay, tôi mới là người giám hộ của Thẩm Ngôn.”

Vương Đại Hải im lặng chốc lát, nói: “Chú Thẩm, tôi nói không lại chú, tôi cũng không nói với chú, dù sao thì Thẩm Ngôn cũng sẽ không đi với mấy nguời.”

Thẩm Tuấn Huy bị cái chữ “dù sao” không nói lý đó nghẹn đến nói không ra lời.

“Em lên xe đi, ở bên kia, thấy không?” Vương Đại Hải kín đáo đưa chìa khóa xe đưa cho Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn quay đầu bỏ chạy, Vương Đại Hải quơ quơ bắp tay trước mặt Thẩm Tuấn Huy và hai huấn luyện viên, mặt đầy vẻ xem thường, “Tôi biết cái chỗ rách nát của mấy người, con nít đưa vào đó rồi mấy người liền đánh cho chết, không xem người ta là người.”

Hai huấn luyện viên ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn chui vào trong xe Vương Đại Hải, do dự có nên đi lên bắt người hay không, nhưng nhìn cơ thể Vương Đại Hải bọn họ liền kinh sợ.

“Hai người, ” Vương Đại Hải phân biệt chỉ chỉ hai huấn luyện viên, ánh mắt tàn nhẫn như ưng, thô giọng dọa dẫm, “Tôi biết mấy người dám làm chuyện buôn bán táng tận lương tâm này khẳng định có chỗ dựa, tôi không có cách nào với cái trường của mấy nguời, nhưng nếu mấy người dám đụng đến thằng bé nhà chúng tôi, tôi bẻ gãy sạch toàn bộ hai ba cái chân của mấy người đấy, câu nói này có nghe rõ hay không?” Dứt lời, Vương Đại Hải lại miễn cưỡng duy trì lễ phép nói với Thẩm Tuấn Huy, “Chú Thẩm, có thể chú không biết, chỗ của bọn họ thật sự không phải là cho người ở, chú trở về tìm tin tức xem một chút đi.”

Hai huấn luyện viên âm trầm nghiêm mặt không lên tiếng, Thẩm Tuấn Huy dường như còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng Vương Đại Hải không chờ bọn họ đáp lời, quay người đi về hướng chiếc xe.

Thẩm Ngôn ngồi vào ghế phó lái, nhớ tới lời nói của ông ta vẫn đau lòng đến thở không ra hơi, trong đôi mắt ngậm một bao nước mắt mới ủ ra, lại không rớt xuống.

Qua chốc lát Vương Đại Hải vào trong xe, không nói gì, chỉ là trước hết lái xe đi để phòng ngừa ngày càng rắc rối, phương hướng anh lái đến là phố thương mại, hiển nhiên là còn băn khoăn muốn dắt Thẩm Ngôn đi xem bộ phim siêu anh hùng mà Thẩm Ngôn trông mong đã lâu. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở ồ ồ của Thẩm Ngôn, âm thanh hít hít mũi, còn có tiếng nức nở bởi vì vẫn cố nén không chịu rơi nước mắt mà không ngừng mất khống chế tràn ra khỏi xoang mũi, nhiều tiếng rõ ràng lọt vào tai.

Khi còn bé Thẩm Ngôn là đứa nhóc mít ướt, nhưng mà mẹ cậu đi rồi liền không còn ai dung túng cho tật xấu này nữa, Thẩm Tuấn Huy rất ghét cậu khóc, cảm thấy con trai mà khóc chính là không có dáng vẻ con trai, không có tiền đồ, khi còn bé bất luận là bởi vì chuyện gì, nói chung chỉ cần Thẩm Ngôn vừa bắt đầu rơi nước mắt, Thẩm Tuấn Huy sẽ ập xuống một trận trách mắng, mà Thẩm Ngôn cũng khắc sâu giá trị quan vặn vẹo là “con trai khóc = không có tiền đồ” vào trong óc, qua năm tháng đằng đẵng nín nhịn, Thẩm Ngôn đã luyện được một bộ đại pháp kiềm nén nước mắt. Giờ phút này Thẩm Ngôn siết chặt nắm tay, thân thể gầy gò vì phẫn nộ, đau lòng và khắc chế mà run rẩy, cậu ra sức mở to hai mắt để tăng cường diện tích tiếp xúc của tròng mắt với không khí, muốn cho nước mắt trong hốc mắt nhanh chóng bị hong khô.

Nhân lúc chờ đèn đỏ ở mấy cái ngã tư, Vương Đại Hải vẫn luôn nhìn lén Thẩm Ngôn muốn khóc lại liều mạng cố kiềm nén, sau khi xe lại lái qua một ngã tư nữa, Vương Đại Hải bỗng nhiên phanh xe đậu lại bên vệ đường, cởi đai an toàn.

Lúc này trong đầu Thẩm Ngôn mờ mịt, phản ứng đang chậm lụt, chỉ mơ hồ cảm thấy có thể là Vương Đại Hải có việc muốn xuống xe, cậu đang nghĩ như thế, khóa dây an toàn bên tay trái lại bị Vương Đại Hải ấn xuống một cái, dây an toàn rụt về.

Thẩm Ngôn ngơ ngác xoay mặt nhìn Vương Đại Hải, hai cái túi nước trong mắt tràn ngập nguy cơ, cứ như khẽ lay đầu một cái là sẽ rơi xuống, cậu còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, thân thể Vương Đại Hải đã chợt lướt qua nhanh chóng thân cận, ngay sau đó, cả người Thẩm Ngôn bị siết chặt vào trong một cái ôm bền chắc dày rộng, giọng nói Vương Đại Hải trầm thấp vang lên bên tai: “Muốn khóc cứ khóc, không mất mặt, đừng kiềm nén, có lúc khó chịu anh cũng khóc đây.”

“A…” Đầu tiên từ cuống họng Thẩm Ngôn phát ra một tiếng nghẹn ngào bé nhỏ, còn muốn cố gắng chống lại ổn định tâm tình, nhưng cái ôm này thực sự quá ấm áp, quá chân thật, lại thêm bàn tay Vương Đại Hải còn giống như dỗ trẻ con mà vỗ vỗ trên lưng mình, sự mềm yếu bị cưỡng ép đè nén dưới đáy lòng Thẩm Ngôn nhiều năm như lũ vỡ đê ào ra, thế tới mãnh liệt, Thẩm Ngôn hít một hơi, kề mặt sát ngực Vương Đại Hải, không mang theo bất kỳ sự áy náy và tự trách nào, oa một tiếng bật khóc.

Vương Đại Hải chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị tiếng khóc của Thẩm Ngôn quất vào, ban đầu anh chỉ vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Ngôn, vỗ một chốc, lại giống như chạm vào một quả bom cũng có thể nổ tung bất cứ lúc nào mà cẩn cẩn thận thận vuốt tóc Thẩm Ngôn, thấy Thẩm Ngôn không chống cự, mới dùng sức sờ sờ đầu Thẩm Ngôn giống như sờ đầu Vương Tiểu Khê, hỏi: “Em và người nhà em là vì chuyện gì? Có phải là vì em thích chơi game online không?”

“Không phải.” Thẩm Ngôn thoả thích phát tiết một trận, đã bình tĩnh lại không ít, nhưng cậu vẫn cứ chôn mặt trước ngực Vương Đại Hải, dùng hai gò má dán vào khối vải ẩm ướt ấy, nhỏ giọng bảo, “Hiện giờ em không muốn nói.”

“Không có gì không có gì, ” Vương Đại Hải vội nói, “Chừng nào muốn nói rồi nói.”

“A.” Lần này Thẩm Ngôn bị cha cậu tổn thương triệt để, lại thêm mới nãy khóc một mạch thiếu oxi, hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, hai chân đạp trên mặt đất cứ như đạp trên đám mây mềm nhũn, chỉ có thân thể Vương Đại Hải là kiên cố, làm người ta an lòng, vì vậy Thẩm Ngôn cứ vậy duy trì tư thế được Vương Đại Hải ôm vào trong lòng, nghe nhịp tim đập kịch liệt của Vương Đại Hải cách cơ ngực dày rộng truyền đến.

Mà một bên khác, đối với việc ôm Thẩm Ngôn, Vương Đại Hải cũng là một trăm phần trăm bằng lòng, bởi sự kiện ngủ trần truồng tối hôm ấy khơi ra trò khôi hài, mấy ngày nay Vương Đại Hải vẫn luôn tránh tiếp xúc tứ chi với Thẩm Ngôn, cũng vẫn luôn cưỡng ép mình không được nghĩ mấy thứ “bàng môn tà đạo” đó, nhưng mà khát vọng cũng sẽ không bởi vì áp chế mà trở nên nhạt đi, ngược lại, thô bạo áp chế chỉ có thể mang đến đàn hồi càng to lớn hơn, khoảnh khắc tóm Thẩm Ngôn vào trong lòng, Vương Đại Hải chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều mềm nhũn, thậm chí có loại kích động hận không thể luôn ôm Thẩm Ngôn như thế ôm đến tận hừng đông.

“Cái đó… bạn học.” Vương Đại Hải vỗ vỗ vai Thẩm Ngôn, lòng đầy luyến tiếc phá hủy bầu không khí ấm áp lại mập mờ trong xe, ngoan ngoãn hỏi, “Còn xem phim không, hai mươi phút nữa là mở màn rồi.”

“Hôm nay không xem.” Thẩm Ngôn không nhúc nhích, như mọc ra ở trước ngực Vương Đại Hải.

Còn cần đến rạp chiếu phim xem siêu anh hùng cái gì, ở đây có một siêu anh hùng đang ôm cậu nè.

Vương Đại Hải lại đặt tay về trên lưng Thẩm Ngôn, tiếp tục ôm chặt cậu.

Hai người ngầm hiểu ý dính nhau như thế một hồi lâu, Thẩm Ngôn hút nhẵn nước mũi, lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần, nhấn nhấn trên màn hình mấy lần.

Khoảng chừng một phút sau, Thẩm Ngôn quơ quơ màn hình điện thoại, chỉ vào đồng hồ đếm giây trên đó, mang theo giọng mũi dày đặc nói: “Ca ca, tim anh đập 120 lần một phút.”

Vương Đại Hải: “…”

Sau chốc lát yên tĩnh, Vương Đại Hải hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, bực tức nói: “Còn không phải sao, bọn họ làm anh rất tức giận, đám người kia quá là không ra gì.”

Thẩm Ngôn không tiếp lời, chỉ mỉm cười nhìn Vương Đại Hải, vành mắt cậu còn đỏ, lông mi cũng ướt nhẹp, tội nghiệp càng làm người ta thương hơn cả lúc thường. Vương Đại Hải bị cái liếc mắt này liếc đến độ tốc độ tim đập lại tăng cao, nhưng nghĩ thằng bé đang bấm đồng hồ đếm, Vương Đại Hải nhất thời sợ tâm tư xấu xa của mình bại lộ, vội vàng lưu luyến buông Thẩm Ngôn ra ngồi trở lại ghế lái, hoảng hoảng hốt hốt đổi chủ đề: “Vậy còn ăn lẩu không?”

“Ăn ạ.” Thẩm Ngôn cũng ngồi lại, thắt dây an toàn.

Vương Đại Hải thành thật lái đến nhà hàng lẩu, hồn nhiên không biết tiểu hồ ly tinh bên cạnh từ thời khắc này bắt đầu nghiêm túc cân nhắc muốn ăn thịt người.

“Hôm nay em không xem được phim điện ảnh, ” Vương Đại Hải khởi động chiếc xe cùi bắp, vừa lái vừa suy nghĩ làm sao mới có thể khiến cậu nhóc vui vẻ một chút, “Vậy ngày mai anh dẫn em đi chơi thứ khác nhé?”

“Được ạ.” Thẩm Ngôn hỏi, “Chơi cái gì?”

“Ừm…” Vương Đại Hải gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười hàm hậu lại thần bí, nhẹ giọng nói, “Anh dắt em đi lái máy bay, thế nào? Máy bay thật.”

Hết chương 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.