Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 37: CP thứ hai: Là đại tổng tài, không phải vua nấm - Đại tổng tài và vua nấm




Thẩm Ngôn nghe lời trả phòng đã đặt trước, đón xe đến S đại, Vương Đại Hải có công việc phải xử lý, phải chừng một giờ chiều mới đến, Vương Tiểu Khê dự định dắt Thẩm Ngôn vào trong trường đi dạo, liền cùng Lý Lan Phong chờ ở cổng trường học.

Cổng trường, Vương Tiểu Khê hết sức chuyên chú chơi điện thoại di động, hot boy Lý bị lạnh nhạt không cam lòng xáp lại xem, Vương Tiểu Khê lại nâng điện thoại quay người đi, đưa lưng về phía Lý Lan Phong.

Không cho xem!

“Cục cưng giấu anh xem cái gì đó?” Lý Lan Phong hăng hái, lại vòng tới bên mặt Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê cấp tốc xoay người lần nữa, không cho Lý Lan Phong chút xíu cơ hội nhòm ngó màn hình điện thoại nào. Lý Lan Phong chậc một tiếng, từ phía sau ôm chặt Vương Tiểu Khê vào trong lòng, lại ló đầu nhìn, nhưng Vương Tiểu Khê đã khóa màn hình, trong đôi mắt tròn xoe hoạt bát lộ ra chút giảo hoạt như tiểu ác ma, nói: “Em mua đồ.”

Lý Lan Phong không thèm để ý những người xung quanh, ôm chặt không buông tay, nhẹ nhàng hôn một cái lên lỗ tai Vương Tiểu Khê hỏi: “Thứ gì? Anh trả tiền cho em.”

“Không cần.” Vương Tiểu Khê đẩy Lý Lan Phong, vô cùng có lực bạn trai điểm điểm chóp mũi hắn, nói, “Là quà đáp lễ ngày thanh niên 4/5, cực kỳ thích hợp với anh, đưa đến rồi anh sẽ biết.”

Lý Lan Phong còn muốn hỏi lại, một chiếc xe taxi chợt thắng gấp đậu ở trước mặt hai người, một lát sau, Thẩm Ngôn kéo một cái valy no đến mức căng phồng bước ra từ ghế sau xe, khuôn mặt vốn có mấy phần u buồn đột nhiên sáng rỡ trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Tiểu Khê, cậu ngoắc ngoắc tay với Vương Tiểu Khê, nhoẻn miệng cười: “Anh.”

Làm một hội trưởng, Thẩm Ngôn từng tổ chức hoạt động gặp mặt offline bang hội cùng thành phố hai lần, hai lần đó Vương Tiểu Khê đều đi, cho nên giữa hai người cũng không có sự lúng túng mới lạ mà bạn trên mạng thường có vào lần gặp mặt đầu tiên, ánh mắt Thẩm Ngôn đảo qua Lý Lan Phong, thoải mái hỏi Vương Tiểu Khê: “Anh này là ai thế?”

Vương Tiểu Khê cấp tốc bước lên bậc vỉa hè bên đường, giảo hoạt bù đắp khoảng cách 13 cm giữa mình và Lý Lan Phong, hơi khó khăn dùng cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy bờ vai rộng của Lý Lan Phong, bạo ngược nói: “Đây là bạn trai anh, Lý Lan Phong.” Dừng một chút, lại giới thiệu với Lý Lan Phong, “Đây là hội trưởng bang hội game của em, Thẩm Ngôn.”

Hai người gật đầu hỏi thăm lẫn nhau, Thẩm Ngôn âm thầm nghĩ cái anh này tám phần mười chính là người mà hôm qua Vương Tiểu Khê nhắc tới, không ngờ lại xác nhận quan hệ nhanh như vậy, có điều cũng khó trách, nhan sắc của đối phương quả thật rất khó chống đỡ… Nghĩ đi nghĩ lại, mặt mày Thẩm Ngôn nhìn Vương Tiểu Khê chính là ranh mãnh gian tà, phỏng chừng Vương Tiểu Khê cũng có thể đoán được Thẩm Ngôn đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng tìm ra một đề tài nghiêm túc, dẫn Thẩm Ngôn đi về hướng cổng trường: “Cái đó, anh dắt em vào đi vòng vòng trước nhé, trong trường có cây anh đào, bây giờ hẳn là còn chưa tàn hết, anh hai anh phải một lát nữa mới đến.”

Thẩm Ngôn ngoan ngoãn đáp vâng một tiếng, theo hai người vào cổng trường, đi ra sau tòa nhà Bác Nhã. Dọc theo đường đi, Vương Tiểu Khê không ngừng đề cử S đại với Thẩm Ngôn, nỗ lực gây nên nguyện vọng thi đậu trường đại học này cho Thẩm Ngôn. Hồi cấp ba Vương Tiểu Khê cũng học ở Nhị Trung, Nhị Trung là trường cấp ba trọng điểm xếp hạng nhất nhì ở bản địa, hơn nữa tuyển sinh rất nghiêm khắc, có thể thi vào đã nói rõ là có đầu óc, nhưng Thẩm Ngôn quá ham chơi, ở phương diện học tập qua loa lười nhác, uổng phí cái đầu óc thông minh, cho nên có thể kích thích nhiệt tình học tập của Thẩm Ngôn vẫn rất tốt. Thẩm Ngôn biết rõ ý đồ của Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê nói gì cậu cũng đều lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn ưm a đáp lời, đầu nhỏ xoay tới xoay lui nhìn đông nhìn tây, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Vương Tiểu Khê nước bọt tung tóe khoe khoang nửa ngày, bưng hết những người nổi tiếng xuất thân S đại ra show hàng một lượt, đang khổ não vì không tìm được điểm nào thêm để chém gió, Thẩm Ngôn bỗng nhiên ung dung nói một câu: “Trường mấy anh nhiều nam quá ha.”

Vương Tiểu Khê chợt lóe lên ý nghĩ, thuận theo tiếp lời: “Không chỉ nhiều, hơn nữa còn đẹp trai.”

Thẩm Ngôn rất tán thành: “Ưm, nhìn hai anh là biết rồi.”

“Cảm ơn, em cũng cực kỳ đẹp.” Hai bé gay thổi phồng nhau một đợt, Vương Tiểu Khê lại nói, “Hơn nữa con gái còn ít, dẫn đến rất nhiều trai đẹp đều nghẹn đến cong, thế nào, có phải là rất có kích động muốn phấn đấu không?”

Thẩm Ngôn bị phương thức khích lệ khác người của Vương Tiểu Khê chọc cho cười ra tiếng: “Vâng, có có.”

Rất hiển nhiên, tối nay cậu nhóc này về nhà sẽ bắt đầu dùi mài kinh sử, Vương Tiểu Khê vui mừng nghĩ.

Thẩm Ngôn và Vương Tiểu Khê đều thuộc kiểu mỹ thiếu niên, ở Nhị Trung xem như là một trong mấy nhân vật nổi tiếng của trường. Mẹ ruột của Thẩm Ngôn là một đại mỹ nhân, mà ngũ quan của Thẩm Ngôn gần như là cùng một khuôn với mẹ cậu, khi còn bé Thẩm Ngôn và mẹ cùng đi trên đường thường bị người ta cho là mẹ và con gái.

Sau khi vào thời kỳ trưởng sau, dưới sự bổ trợ của hoóc-môn nam tính, mặt mày Thẩm Ngôn có thêm mấy phần mạnh mẽ, nhưng nhìn toàn thể thì cảm giác xinh đẹp vẫn nhiều hơn cảm giác anh tuấn, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn cứ như một bàn tay có thể che khuất, ngũ quan tinh xảo nhưng lại có góc có cạnh, mặt nghiêng và ba phần tư mặt nghiêng cực kỳ dễ nhìn, đôi mắt to xinh đẹp, khóe mắt hơi nhướn lên, lông mi chỗ đuôi mắt cong vút cùng với một nốt ruồi nhạt phía dưới mắt trái bổ sung lẫn nhau.

Kỳ thực cử chỉ lời nói của Thẩm Ngôn đều rất quy củ, nét mặt biểu tình cũng thanh thuần hào phóng, chỉ là không chống cự nổi nét mị khí mà tướng mạo bẩm sinh đã tự mang. Nét mị khí ấy tựa như cũng biết mình đầu thai nhầm, bám trên người một đứa con trai đúng là không thích hợp lắm, cho nên đa số thời điểm đều sợ đầu sợ đuôi giấu giấu diếm diếm, chỉ thỉnh thoảng lén lút chuồn ra một ít.

Vì vậy, tiểu thiếu niên một giây trước còn trắng trong thuần khiết, có lẽ một giây sau sẽ bỗng nhiên bộc lộ thiên tính, một ánh mắt thôi đã chọc người ta xiêu lòng, giống như một tiểu hồ ly tu thành chính quả chưa được mấy năm, niệm khẩu quyết hóa thành hình người xông vào hồng trần thế tục tìm vui, nhưng vì công phu hoá hình không đến nơi đến chốn, đuôi cáo xoã tung mềm mại thỉnh thoảng lại lộ ra từ dưới ống quần, cần phải cẩn thận để ý.

Cây anh đào bên hồ tình nhân đã tàn hết một nửa, nhưng nửa kia vẫn ngoan cường chống chọi, phong cảnh vẫn rất đẹp, Thẩm Ngôn đặt cái valy nhét đầy ứ ở bên bờ, ngồi trên tảng đá lớn, chống cằm vắt chân ngắm hoa. Một bên khác, Lý Lan Phong dính lấy Vương Tiểu Khê chụp selfie, tiếng hai người nói chuyện bị gió thổi tán đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.

“Cục cưng, bức ảnh chung này anh đăng lên mạng được không?”

“Anh tỉnh lại đi, tấm này em xấu quá!”

“Chỗ nào xấu? Tấm nào em cũng đẹp mà.”

“Hừ hừ.”

Có người bên cạnh thật tốt… Thẩm Ngôn ăn từng ngụm từng ngụm đồ ăn cho chó, lượm một cục đá nhỏ bên chân, hữu khí vô lực ném vào trong mặt hồ xanh biếc, trong lòng rất trống rỗng.

Lúc này điện thoại di động của Vương Tiểu Khê kêu lên, cậu nhận nghe, giòn tan kêu một tiếng anh hai, lại hỏi: “Anh đến đâu rồi?”

Người bên kia nói gì đó, Vương Tiểu Khê nói: “Bọn em ở sau tòa nhà Bác Nhã ngắm hoa anh đào, anh tới đây đón bọn em đi, vừa vặn anh cũng tới ngắm hoa anh đào một chút đi, hoa nở đến bây giờ anh đều chưa từng xem.”

Thẩm Ngôn đang nghĩ chuyện của mình, đối với những âm thanh xung quanh nghe tai trái ra tai phải, mãi đến khi phía sau cách đó không xa truyền đến âm thanh đóng cửa xe cùng với tiếng Vương Tiểu Khê và Lý Lan Phong đồng thanh kêu anh hai, Thẩm Ngôn mới lấy lại tinh thần, đứng lên từ trên tảng đá xoay người nhìn lại.

Khí trời cuối tháng tư đã ấm lên, trên người Vương Đại Hải chỉ mặc một cái áo thun mua được trên chợ đêm, một thân cơ bắp rắn chắc to lớn căng áo thun lên, vải vóc bị cơ ngực chống đến căng phồng cho người ta một loại cảm giác tràn ngập nguy cơ, cứ như người mặc có thể xé toang áo bất cứ lúc nào giống như nhân vật trong phim hoạt hình thiếu niên. May mà Vương Đại Hải không chỉ vạm vỡ, mà vóc dáng cũng đủ cao, hai chân to dài thẳng tắp tạo ra hiệu quả gia tăng khí chất, cho nên nhìn toàn thể cũng không có cảm giác lỗ mãng ngốc nghếch, mà chỉ làm người ta cảm thấy rất có dáng.

Lúc Thẩm Ngôn nhìn về phía Vương Đại Hải, đồng thời, Vương Đại Hải cũng lưu ý đến Thẩm Ngôn, tiểu hồ ly đạo hạnh còn thấp dưới gốc cây anh đào lễ phép nở nụ cười với Vương Đại Hải, tư thái ưu nhã phất đi cánh hoa rơi trên vai, đi về phía Vương Đại Hải.

Vương Đại Hải nhìn bóng dáng tựa như hòa làm một thể với bối cảnh hoa nước rực hồng của Thẩm Ngôn, không hiểu sao chợt run lên, mãi đến khi nghe em trai ở bên cạnh giới thiệu mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vươn ra một tay nói với Thẩm Ngôn: “Chào cậu bạn, anh là anh hai của tiểu Khê, sau này em cũng kêu anh hai là được.”

Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, lông mi cong vút chỗ đuôi mắt phẩy phẩy, không cẩn thận lộ ra một chút mị khí, cậu nắm chặt tay Vương Đại Hải, cười híp mắt nói: “Chào anh hai.”

“A, chào.” Phút chốc bị Thẩm Ngôn nắm chặt tay, trong đầu Vương Đại Hải bỗng nhiên ầm một tiếng, giống như là bị ai đó đấm vào đầu một phát, chỉ có điều không hề đau đớn, chỉ là tinh thần chấn động.

Vương Đại Hải đầu óc chậm chạp như khúc gỗ không biết thật ra là mình bị sự đáng yêu sôi trào mãnh liệt trước mặt đánh trúng, hơn nữa còn là một phát xuyên tim!

“Anh?” Vương Tiểu Khê chọt chọt Vương Đại Hải như tòa tháp sắt đứng sững tại chỗ, hai mắt mờ mịt, “Anh làm sao vậy? Không tới một phút mà anh phân tâm tới hai lần.”

“…” Thẩm Ngôn yên lặng rút tay ra từ trong tay Vương Đại Hải, cảm giác xương cốt bị bóp hơi đau đớn.

“… Không có gì.” Vương Đại Hải lấy lại tinh thần, lại vẫn không có cách nào giải thích hành vi kỳ quái của mình vừa nãy, chỉ đành lộ ra một nụ cười thật thà nói, “Đoán chừng là buổi sáng rèn luyện hơi quá còn chưa kịp ăn cơm, nên hơi choáng, đi thôi, anh dắt mấy đứa đi ăn cơm trước.”

Chàng đốn củi trung thực ngẫu nhiên gặp tiểu hồ ly, bị chiếc đuôi to xoã tung mềm mại của tiểu hồ ly chụp vào mặt, tim đập không thôi, lại còn tưởng rằng mình chỉ mắc bệnh tim.

Dứt lời, Vương Đại Hải xoay người lên chiếc xe ọp ẹp của anh, Thẩm Ngôn hơi nhướn mày, dùng ánh mắt thương xót của lãnh đạo cấp trên quan tâm quần chúng khốn khó quét nhìn cái xe ấy một lần, mới cùng Vương Tiểu Khê ngồi vào hàng sau.

Dựa theo thông lệ, Vương Đại Hải phải nổ máy ba lần mới khởi động được xe. Cuộc đời này Thẩm Ngôn chưa từng ngồi chiếc xe nào cũ kỹ như vậy, cũng không phải cậu có ác ý gì, chẳng qua là cảm thấy chơi rất vui, liền lén lút mím môi nở nụ cười, mà nụ cười này bị Vương Đại Hải trùng hợp đang nhìn gương chiếu hậu thu hết vào đáy mắt, Thẩm Ngôn đang cười trộm chợt nhận ra được có một tầm mắt đang nhòm ngó mình, theo bản năng nâng mắt nhìn vào gương chiếu hậu… Tầm mắt hai người giao nhau, Thẩm Ngôn tự biết cười nhạo người khác không đúng, liền nhanh chóng thu lại nụ cười, chột dạ đến độ mặt hơi đỏ lên, sợ hãi Vương Đại Hải tức giận, hơi mở to hai mắt, ở trong kính chiếu hậu không tiếng động nhận sai với Vương Đại Hải, một loạt biểu cảm thay đổi này đều chỉ phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, đuôi hồ ly của Thẩm Ngôn lộ ra một đoạn nhỏ, khóe mắt đuôi mày lại lộ ra nét mị khí bẩm sinh.

Vương Đại Hải: “…”

Thẩm Ngôn: “…”

Vì vậy, sau chốc lát im ắng, Vương Đại Hải luôn luôn lái cái xe nát này lái đến bình tĩnh bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Xe này anh vẫn luôn cân nhắc muốn đổi, chỉ là không biết xe mới nên mua cái gì cho tốt, tiểu Khê em có rảnh thì tham mưu giúp anh xem.”

Vương Tiểu Khê vui mừng hệt như ông bố già: “Anh à rốt cuộc anh cũng chịu đổi xe rồi!”

“Đã sớm nên đổi.” Vương Đại Hải gãi đầu, cười ha hả nói, “Không phải là do anh bận rộn công việc quá sao, em cho rằng tổng tài dễ làm đến vậy à.”

Nghe Vương Đại Hải thẳng thắn kêu mình là tổng tài, Vương Tiểu Khê buồn cười vỗ đùi, nghĩ thầm anh cậu thực sự là rất biết nói đùa.

Cái gì mà tổng tài, rõ ràng là xí nghiệp gia nông dân vua nấm!

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.