Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 20: Giọng thiếu niên và giọng loli




Trái tim Vương Tiểu Khê bỗng dưng căng thẳng, nhìn thêm hai lần xác nhận mình không hoa mắt, mới cẩn thận hỏi ngược lại: “Cục cưng?”

Lý Lan Phong khẩn trương đến độ nét mặt già nua đỏ chót, may mà trời tối còn cách xa như vậy, đối phương không thấy rõ sắc mặt, vẫn còn có thể nguỵ trang đến mức cây ngay không sợ chết đứng, hỏi lại: “Có vấn đề sao?”

Vương Tiểu Khê nghĩ chắc Lý Lan Phong kêu vậy là để trêu đùa mình, vội nằm ngửa mặc cho trêu đùa, nói: “Không, không thành vấn đề, anh vui là tốt rồi.”

Lý Lan Phong thở ra một hơi: “Nói rồi đó, tiết hai ngày mai gặp, phòng 326 tòa nhà Bác Nhã đúng không?”

Vương Tiểu Khê lấy làm kỳ quái: “Không phải là em lên lớp với anh, bưng trà rót nước cho anh, đấm lưng xoa vai cho anh, dỗ anh vui vẻ làm cho anh nguôi giận sao? Tại sao lại là anh theo em đi học?”

Lý Lan Phong: “Bởi vì ngày mai em full tiết.”

Vương Tiểu Khê: “Không thì ngày kia?”

Lý Lan Phong tràn trề khí phách: “Không chờ được, anh đây nhớ em.”

Vương Tiểu Khê ngẩn ra, nhịp tim khe khẽ tăng tốc, nhưng mà rất nhanh, cậu liền vô cùng tự giác thay cái câu “anh đây nhớ em” thành “anh đây muốn trừng trị em một chút”, trái tim mới có chút ít tăng tốc nhất thời như không hề lay động, chỉ mặt mày lạnh lùng đáp một tiếng: “… À.”

Lý Lan Phong lấy ra đòn sát thủ, cường điệu nói: “Là em muốn tôi nguôi giận, cho nên làm sao để nguôi giận là quyết định của tôi, đúng không?”

Nhắc tới chuyện này Vương Tiểu Khê tức khắc không còn sức lực gì, chỉ đành dùng sức phồng má, nói: “Đúng, nghe lời anh hết.”

Sáng hôm sau, trước khi tiếng chuông tiết thứ hai reo lên, Lý Lan Phong đúng giờ xuất hiện ở phòng học của Vương Tiểu Khê, hai tay hắn cắm vào túi quần đứng ở cửa, hơi hất cằm tìm kiếm vị trí của Vương Tiểu Khê, tướng đứng của hắn lộ ra một loại lười nhác đẹp trai, khuôn mặt vốn đã mười phần anh tuấn vui vẻ vì tình yêu mất đi mà tìm lại được, rạng ngời đến độ cứ như thêm một lớp hiệu ứng. Phút chốc hắn xuất hiện, trong phòng học có một cô gái nhỏ giọng nói gì đó, mấy cô gái xung quanh bỗng nhiên như ong vỡ tổ, níu níu kéo kéo vui cười nô đùa, Vương Tiểu Khê ngồi cách mấy cô không xa nghe tiếng ngẩng đầu lên, nịnh nọt giơ cánh tay lên vẫy cật lực, kêu: “Lý Lan Phong! Đây này!”

Lý Lan Phong lộ ra một nụ cười xấu xa rất dễ nhìn, sải bước đi tới, trong tích tắc hắn ngồi xuống, Vương Tiểu Khê điều động tế bào toàn thân chuẩn bị cho việc bị troll, một phát ưỡn lưng lên cực thẳng, lại cười lộ ra một hàng răng trắng, bày ra đủ sự nhiệt tình của một bao cát trút giận chuyên nghiệp, thái độ phục vụ lễ phép, chân thành, mang theo diện mạo tinh thần dâng trào thỉnh an Lý Lan Phong: “Chào buổi sáng!”

Vấn an xong xuôi, còn dùng cánh tay trắng nõn lau sạch bóng cái bàn trước mặt Lý Lan Phong, biểu lộ sự thành tâm.

Lý Lan Phong cười nhẹ một tiếng, đưa một cánh tay ra ôm lấy Vương Tiểu Khê, đôi môi như gần như xa dán vào lỗ tai trắng nõn của Vương Tiểu Khê, làm bộ không vui nói: “Vừa nãy cục cưng gọi tôi là gì đó? Lý Lan Phong à?”

Hơi thở ấm áp đảo qua tai, Vương Tiểu Khê yếu mềm ngứa đến rụt cổ lại, xoay mặt giải thích: “Nhiều người như vậy…”

Lý Lan Phong nghiêm mặt: “Mặc kệ, kêu sai xưng hô, ghi thù.”

“Đừng, đừng ghi thù.” Mặt hai người dán nhau quá gần, Vương Tiểu Khê cảm thấy mình chớp mắt thôi là lông mi cũng có thể cọ đến Lý Lan Phong, vừa cầu xin khoan dung vừa giãy dụa muốn lui về phía sau chút, nhưng cánh tay Lý Lan Phong rất có lực, vững vàng ở phía sau vòng qua vai Vương Tiểu Khê, làm cho cậu không thể động đậy chút nào.

“Vậy kêu lại.” Vẻ mặt Lý Lan Phong mềm xuống, mang chút dáng cười, khi nói chuyện, hơi thở mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt nhẹ nhàng đậu lên khóe môi Vương Tiểu Khê.

Thông thường mà nói, con trai ôm vai nhau cũng không phải hành động gì bỏ qua phép tắc, cũng không tồn tại sự mờ ám, chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác “tình cảm tốt” thôi, nhưng cái ôm của Lý Lan Phong cũng không nói chính xác được là ôm quá chặt hay là mặt dán quá gần, nói chung bầu không khí giữa hai người chính là không khỏi hơi quái quái.

Vương Tiểu Khê mơ hồ cảm thấy không đúng, hai má sinh ra một chút nong nóng.

“Nhanh lên, đếm ba tiếng không gọi tôi cứ như vậy ôm em cả một tiết đó.” Lý Lan Phong siết thật chặt cánh tay, uy hiếp nói, “Ba, hai…”

“Ca ca!” Vương Tiểu Khê cũng không đoái hoài tới bạn học xung quanh có nghe thấy được không, vội sửa xưng hô. Bởi vì rất ngại ngùng, lông mi cậu cụp thấp xuống, khuôn mặt cũng xấu hổ đỏ bừng, màu sắc lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng đậm hơn, thấy Lý Lan Phong không có ý buông tay, Vương Tiểu Khê đành phải điều chỉnh lại ngữ điệu, mềm mại kéo dài giọng kêu lên, “Ca ca —— ”

Giọng thiếu niên tinh khiết như khe nước giữa núi cao này nghe quen rồi kỳ thực cũng không hề kém hơn giọng loli, hơn nữa không chỉ không kém, có lẽ là do động lòng, hiện giờ Lý Lan Phong cảm thấy dù bật một trăm giọng loli đáng yêu ngọt ngào xung quanh hắn không ngừng phát lại, cũng đánh không lại một tiếng “ca ca” của Vương Tiểu Khê.

Lý Lan Phong không được tự nhiên ho khan một tiếng, tuy rằng còn muốn tiếp tục nghe một lần, nhưng thấy cũng hơi mất mặt, tuân thủ cam kết nhanh chóng buông lỏng tay, cởi áo khoác cấp tốc đắp lên trên đùi mình, che đi người anh em bị Vương Tiểu Khê đánh thức.

Người anh em vừa tỉnh lại liền bị áo khoác ụp lên đầu: “…”

Mị là ai, mị ở đâu, tại sao mị lại lại lại lại thức dậy nữa rồi?

Đụng phải một chủ nhân vừa thấy ý trung nhân lập tức biến thành cầm thú, mỗi ngày người anh em đều phải tăng ca làm thêm thật sự rất cực khổ!

Vương Tiểu Khê thoát ra khỏi ma chưởng, dùng hai tay xoa gương mặt đỏ lên, thấy Lý Lan Phong cởi áo khoác, cố bắt chuyện để giảm bớt lúng túng: “Anh nóng hả?”

Cậu vừa mới bị Lý Lan Phong dùng tư thế mờ ám ôm một hồi, còn bị bức ép kêu ca ca, lại không có cảm giác chán ghét gì, chỉ cực lúng túng, sợ bạn học nhìn thấy suy nghĩ nhiều.

Lý Lan Phong chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

Ánh mắt Vương Tiểu Khê trượt xuống phía dưới: “Nóng còn đắp áo lên đùi?”

Lý Lan Phong gằn từng chữ một: “Chân lạnh.”

Vương Tiểu Khê: “…”

—— Không khí lúng túng không chỉ không được giảm bớt mà trái lại còn tăng gấp bội.

Hai người đối diện chốc lát, lúc này Lý Lan Phong chỉ mặc cái áo thun tay ngắn nghiêng nửa người trên về phía trước, khoanh hai cánh tay đặt ở trên bàn, lén lút nghẹn một luồng sức, cưỡng ép căng bắp tay lên.

Bắp tay đột ngột bị ép làm việc căng tay áo lên no phồng, đường nét cơ bắp quả thật rất đẹp đẽ thành công phát huy ra khoảng chừng 0.001 ounce hormone nam tính —— đây là bởi vì trải qua mấy ngày nghiên cứu sơ sơ, Lý Lan Phong tự thấy đã có hiểu biết với quần thể đồng tính luyến ái, cũng căn cứ vào thông tin đã biết có hạn trước mắt liên quan đến Vương Tiểu Khê mà tùy hứng suy đoán ra kết luận “Vương Tiểu Khê nhất định là gay, hơn nữa còn là thiên về 0 hoặc là thuần 0, rất xứng với 1 là mình đây”, mà thông thường thì, nam giới cơ bắp cường tráng có khí thế dương cương rất có sức mê hoặc đối với 0.

Tuyệt đối không sai được, Lý Lan Phong điên cuồng dụ dỗ Vương Tiểu Khê, đồng thời định liệu trước nói thầm, nếu em ấy không phải cong, mình livestream mặc váy.

Vương Tiểu Khê trước mắt xác thực không quá cong, ánh mắt mờ mịt đánh giá Lý Lan Phong tựa như đang căng thẳng cơ bắp âm thầm dùng sức, rất là khó hiểu

Muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi, kiềm nén làm gì…

Con trai quả thật vẫn nên có chút cơ bắp sẽ đẹp trai hơn, cơ mà mình còn phải mặc váy, luyện cơ bắp sẽ không đẹp, mình sờ sờ người khác là được rồi, Vương Tiểu Khê nghĩ thế, đầu óc co rút, duỗi một ngón tay ra chọt chọt trên bắp tay Lý Lan Phong.

“…” Lý Lan Phong bị manh đến hồn bay vút lên trời.

Hết chương 20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.