Quả Chanh Nhỏ

Chương 34: Quả Chanh Thứ 34




Ninh Manh thức dậy mặc quần áo tử tế, rửa mặt rửa mũi xong là 6:30, sắp xếp một chút lại số sách giáo khoa mà cô nhận hôm qua, sau đó đeo balo xuống tầng đi ăn sáng.

Cô đi từ lúc những người khác trong phòng còn chưa dậy.

Ninh Manh nhẹ tay đóng cửa thật kỹ rồi đi xuống tầng.

Ninh Manh đi từ rất sớm, trong khi giờ tự học có sớm thì cũng phải 7:20 mới bắt đầu, cho nên toàn bộ ký túc lúc này đều còn đang say giấc nồng.

Chạy được hai ba bậc xuống cầu thang chuẩn bị đi mua bữa sáng cho Tô Hoài, thì lại nhìn thấy có người ở cửa ký túc xá nữ, 6:30 trời còn tờ mờ đất, xung quanh cũng chẳng có ai, đột nhiên có một người đứng bên ngoài tòa ký túc xá nữ, thật là có chút kỳ quái.

Ninh Manh hơi bất ngờ, chạy tới: “Tô Hoài, sao cậu lại tới?”

Vẻ mặt chàng trai kiểu không có gì, vừa thấy người đó liền tiến đến: “Tiện đường.”

Ninh Manh kéo kéo quai balo ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng ký túc xá nam và ký túc xá nữ có vẻ cách xa nhau lắm mà.”

“…”

Tô Hoài kéo chiếc mũ trên đầu, cố ý che giấu sự hoảng loạn, ho khan một tiếng: “Bọn em nhiều tiết không?”

Đánh trống lảng kiểu này, thật sự có chút xấu hổ.

Nhưng đối phương là Ninh Manh thì chẳng cần lo lắng. Quả nhiên, cô gái nọ chỉ một chút đã bị cuốn sang đề tài khác, lắc đầu với anh: “Không nhiều lắm.”

Trong lòng Tô Hoài có một chút vui vẻ, thế này nghĩa là thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, mà thời gian rảnh rỗi nhiều thì đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều thời gian để hẹn hò rồi.

Anh làm bộ đứng đắn hỏi: “Vậy ngày nào trong tuần có tiết?”

Ninh Manh lấy điện thoại ra, mở album ra nói cho anh: “Thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5, thứ 6, thứ 7.”

“…”

Tô Hoài dừng bước, trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay cô, ốp điện thoại bông hồng nhạt sờ vào rất mềm mại, thời khóa biểu trên điện thoại đầy hết tiết làm gương mặt chàng trai càng ngày càng đen lại.

Tô Hoài nghiêng đầu liếc cô: “Thế này còn kêu không nhiều lắm?”

Ninh Manh ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh hỏi như vậy thì cho rằng anh đang lo cô có quá nhiều tiết sẽ mệt mỏi, vì vậy liền nở một nụ cười an ủi: “Không sao đâu Tô Hoài, anh không cần lo lắng.”

Tô Hoài hơi hé miệng, rồi lại mím lại.

Anh cho rằng Ninh Manh đang cố gắng chọc anh tức chết mà.

Sau khi đưa điện thoại lại cho cô, Tô Hoài rầu rĩ đi phía trước, tốt rồi, thời gian của cả một học kỳ đã được sắp xếp rõ rành rành xừ luôn rồi.

Ninh Manh và Tô Hoài ngồi trên ghế bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn sáng của trường học để ăn sáng, ở cái giờ này thì mới có rất ít sinh viên thức dậy rồi nên ngôi trường rộng lớn như vậy có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Ninh Manh dùng thìa múc từng muỗng tường muỗng cháo gạo đen trong bát, vấn đề mà hôm qua Nguyễn Lê hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Cô không nghĩ không được liền nhẹ nhàng hỏi: “Tô Hoài à, vì sao anh lại không hôn em?”

Người nào đó đang uống sữa đậu nằng suýt chút nữa thì phụt ra ngoài, sau đó hơi thở tắc nghẽn sặc lên đến tận khí quản, ho khan dữ dội vài tiếng, mặt mũi đỏ bừng lên.

Ninh Manh hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy xích lại bên cạnh xoa lưng cho anh, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Tô Hoài, anh đừng kích động, em chỉ hỏi một chút thôi, anh không muốn hôn thì có thể không hôn!.” („• ֊ •„)

Tô Hoài thật vật vả mới thở lại được bình thường lại bị những lời này của cô làm cho tức giận đến thiếu chút nữa không ổn, anh nhìn vào đôi mắt to như mắt nai con của Ninh Manh đang nhìn anh, lời nói của cô thật sự tràn đầy thành ý.

Anh biết cô không hề chọc anh, nhưng chính bởi vì cô không cố ý nên anh mới mắng cũng không mắng được, tức giận cũng chẳng tức giận nổi, đành nghẹn khuất nói với cô: “Không phải không muốn…”

Phút chốc, đôi mắt cô gái chợt lóe sáng, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều: “Thật sao? Tô Hoài, anh muốn hôn em sao?”

Tô Hoài: “…”

Thế này là muốn anh trả lời làm sao?

Nói muốn, không thể được.

Nói không muốn, nhỡ may cô thật sự… cũng không được.

Anh phiền não hơn nửa ngày không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, lúc sắp bị chính mình giày vò đến điên rồi, anh giương mắt lên nhìn Ninh Manh, lại thấy đối phương đã không còn ngồi đó, quay đầu nhìn lại thì lại thấy cô đang đứng ở cửa hàng bán đồ ăn sáng mua đồ, còn quay đầu lại hỏi anh: “Tô Hoài, anh muốn ăn à?”

Tô Hoài cảm thấy mình đúng là một đứa ngốc sh*t.

Sau khi Tô Hoài và Ninh Manh ăn sáng xong cũng là lúc dòng người bắt đầu tấp nập hơn, có rất nhiều sinh viên ồn ào vội vàng chạy ra từ ký túc xá, đoán chừng đều sát thời gian mới ra khỏi cửa.

Hoa Thành là một trường lớn, tòa ký túc này hơi xa một chút, đi đến khu dạy học cũng phải mất cỡ 15-20 phút.

Tô Hoài thấy nhiều người như vậy liền trực tiếp đứng dậy đi đến khi dạy học, anh không muốn phải chen chen chúc chúc với nhiều người như vậy.

Khu bọn họ tự học buổi sáng với khu dạy học là cùng một tòa, Tô Hoài ở tầng 5 còn Ninh Manh ở tầng 4, cho nên khi lên đến tầng 4, Ninh Manh liền vẫy tay rồi đi.

Phòng tự học buổi sáng 501 nằm ở tít tận trong cùng, Ninh Manh còn phải đi hết cả một hành lang dài, đi ngang qua mấy phòng học cô đều sẽ vô tình nhìn lướt qua bên trong một cái.

Khi đi đến phòng 503, vừa nhìn vào bên trong thì thấy một chàng trai đang dựa vào bệ giảng, hai cánh tay dang rộng tỳ vào mép bệ giảng, đang nói chuyện cười đùa với người trước mặt.

Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt của Ninh Manh không mà người đó cũng nhìn thoáng ra ngoài phòng học, sau đó sắc mặt chợt ngưng trệ, động tác nói chuyện cũng dừng lại.

Ninh Manh nhớ rõ anh ta, anh là một trong hai đàn anh đã gặp lần trước, cô theo bản năng muốn giơ tay chào anh, nhưng giơ được nửa chừng thì lại nhớ đến trước kia Tô Hoài đã dặn không thể cười nói với người này, vì thế liền vội vàng bỏ tay xuống, quay đầu đi.

Khâu Thần nhìn thấy cô gái nhỏ thì chớp mắt ngẩn ngơ, sau đó lập tức vui vẻ nở nụ cười với cô, ai ngờ anh còn chưa cười xong thì cô đã quay đầu bỏ chạy.

Anh không nhịn được suy nghĩ, mình cười đáng sợ đến vậy sao?

Chân dài bước 2-3 gọi người kia lại: “Này đàn em.”

Ninh Manh dừng bước quay đầu lại, hai tay che miệng trông rất tức cười.

Khâu Thần cười cô: “Em làm gì vậy, thấy anh liền chạy, anh đáng sợ đến vậy à?”

Ninh Manh vẫn che miệng lắc đầu không nói lời nào, làm cho Khâu Thần hồ đồ luôn rồi, đang suy nghĩ xem làm sao để em gái nhỏ mở miệng, nhưng tiếng chuông lại đột nhiên vang lên.

Anh nhìn theo bóng lưng vừa xoay người chạy về phòng học, không kịp nói gì thêm liền la to: “Anh tên Khâu Thần, lần sau gặp mặt không được phép trốn đi đâu đấy.”

Ninh Manh nghe thấy có âm thanh đằng sau nhưng không quay đầu lại, tên chàng trai lướt qua trong đầu cô, nhưng chưa hết buổi tự học buổi sáng cô đã quên luôn rồi.

Khi ra khỏi lớp học, một đống người chen chúc đến di chuyển một bước cũng khó, khó khăn lắm mới xuống đến cầu thang, có mấy cô gái đi bên cạnh nói chuyện: “Cậu nhìn xem, mau nhìn kìa, anh chàng đứng bên kia đẹp trai vãi!”

Ninh Manh nghe thấy liền ngẩng đầu lên thì thấy Tô Hoài vẻ mặt lạnh nhạt đứng dưới gốc cây, mặc dù đã cố ý lộ rõ ý ngăn cách với mọi người, nhưng vẫn không thể nào gạt bỏ được ánh mắt tới lui của đám con gái.

Thấy người cuối cùng cũng xuống rồi, liền lập tức quay đầu rời đi, thực sự là không muốn ở chỗ đó thêm chút nào.

Ninh Manh cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng được một tí thì hai người bị một chàng trai đuổi theo gọi một tiếng: “Chờ một chút bạn học.”

Cánh tay Ninh Manh bị người ta giữ chặt, cô quay đầu lại nhìn, chàng trai kia cao hơn cô một cái đầu, áo sơ mi màu trắng, trên tay cầm theo tờ giấy, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô một chút rồi nhìn qua tờ giấy, sau đó mỉm cười nói: “Em chính là Ninh Manh phải không?”

Hôm qua Phương Tư Niên nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Diệc Thư gửi đến, thầy ấy gửi cho anh một mã sinh viên bảo anh đi tìm người này, người được giáo sư Thẩm đề cử chắc chắn là không tầm thường.

Vì vậy anh cũng không thèm suy nghĩ, trực tiếp tra cứu thông tin cá nhân của người đó rồi chạy tới tìm, ngồi xổm ở bên ngoài phòng học hết nửa ngày đâu biết được tiếng chuông tan học vừa reo lên nhoáng một cái là để lạc người đó mất tiêu.

Đây là người mà giáo sư Thẩm chỉ đích danh, ban đầu anh còn tưởng là con trai, hôm qua lúc tìm kiếm thông tin vừa thấy là một cô gái xinh xắn, còn không khỏi đoán già đoán non xem cô gái này có quan hệ gì với giáo sư Thẩm nữa.

Anh còn đang suy nghĩ miên man thì bị một giọng nói lạnh nhạt xa cách cắt ngang tâm tư: “Tay.”

Phương Tư Niên hoàn hồn, thấy chàng trai phía sau Ninh Manh liếc nhìn anh, giọng điệu rất không tốt phun ra đúng một chữ.

Nhưng từ thì chỉ có một, mà ý cảnh cáo lên đến mười

Anh vội vàng buông cánh tay đang túm lấy cô gái kia ra, ngượng ngùng nói: “Cái đó, đàn em à chào em, anh là sinh viên năm cuối, anh tên là Phương Tư Niên. Là thế này, câu lạc bộ kịch nói của bọn anh muốn biểu diễn một tiết mục tham gia vào buổi party chào đón tân sinh viên, muốn mời em tham gia cùng ấy.”

“Em?” Ninh Manh vươn ngón trỏ chỉ chỉ vào mình, cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang bên phải, vẻ mặt tràn đầy mù mịt.

Một chàng trai trẻ tuổi đứng đắn như Phương Tư Niên cũng chớt chìm bởi sự dễ thương này rồi, Tô Hoài giọng điệu không tốt trả lời giùm luôn: “Không được.”

Nói xong liền muốn kéo người kia rời đi, Phương Tư Niên không còn cách nào khác đành nói ra người đứng sau: “Là giáo sư Thẩm đề cử em tới đó.”

Vừa nghe đến cái tên này, Ninh Manh liền dừng lại vui vẻ nói: “Là chú nhỏ? Chú nhỏ ở đâu vậy ạ? Em muốn đi gặp người.”

Phương Tư Niên thấy chiêu này hiệu quả thì nhẹ nhàng thở hắt ra, nói với cô: “Giáo sư Thẩm mấy ngày nay hình như xin nghỉ, tóm lại thầy ấy rất hy vọng em có thể tham gia, nếu có thể hãy xem thử qua, câu lạc bộ kịch nói rất thua vị.”

Tô Hoài đã sớm biết Thẩm Diệc Thư làm việc ở Hoa Thành, hai năm trước sau khi chú ta về nước, hàng chục trường đại học đã tung cành ô-liu [*] ra với chú ta, đương nhiên với tư cách là một giáo sư nổi tiếng ở nước ngoài, Thẩm Diệc Thư đã lựa chọn trường đại học hàng đầu trong nước, đó là Hoa Thành.

Anh thi Hoa Thành cũng biết chắc chắn sẽ gặp phải chú ta, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã đụng phải.

Thật là âm hồn bất tán, Tô Hoài nghĩ bụng.

Cô gái nghe được tên của Thẩm Diệc Thư liền không chút suy nghĩ đồng ý luôn: “Được thôi, được thôi, em sẽ đi ạ.”

Nói xong, Phương Tư Niên nhanh chóng lưu phương thức liên lạc với Ninh Manh rồi chuồn lẹ, anh thực sự không chịu nổi ánh mắt của tên con trai bên cạnh, lạnh lẽo đến dọa người, thiếu chút nữa là viết từ “biến” lên mặt rồi.

Sau khi đáp ứng tham gia biểu diễn, Ninh Manh đã thật sự đến câu lạc bộ kịch nói.

Cô còn mời Tô Hoài đến diễn cùng mình, nhưng bị đối phương bắn cho một ánh mắt cự tuyệt, cho nên cô đành phải đi một mình vậy.

Câu lạc bộ kịch nói đa phần là các đàn anh, đàn chị năm hai, năm ba, ngoại trừ một vài sinh viên mới được đặc biệt tuyển chọn để tham gia biểu diễn lần này.

Phương Tư Niên nhìn thấy Ninh Manh thực sự tới thì vô cùng vui vẻ giới thiệu cô với mọi người: “Nói với mọi người một chút, em này chính là đàn em năm nhất tên Ninh Manh, mọi người chiếu cố em ấy nhiều hơn nhé.”

Trong đó có một đàn chị tóc xoăn sóng đùa giỡn: “Ơ, Tư Niên nhà chúng ta thật có tiền đồ, trêu gái đều là trêu đến mấy em năm nhất nha.”

Một anh trai tóc bổ luống khác cũng hùa theo cười: “Tên Tư Niên này nhìn không ra nha, đến cả đàn em cũng không tha ~”

Phương Tư Niên là một người tương đối đứng đắn, vôi vàng xua tay: “Biến biến, đừng nói tào lao.” Sau đó quay sang vỗ nhẹ Ninh Manh: “Bọn nó thích nói giỡn, đừng để ý làm gì.”

Đàn chị xoăn sóng chạy lại ôm chầm lấy Ninh Manh, vẻ mặt yêu thích: “Đứa nhỏ đáng yêu như vậy ở đâu ra thế, để chị gái ôm một cái nào ~”

Anh trai tóc bổ luống bất đắc dĩ lắc đầu: “Mạnh Nguyệt, cậu đừng dọa đàn em bỏ chạy đấy.”

“Hahahahh…”

Mọi người nghe xong đều không nhịn được cười một trận, câu lạc bộ kịch nói vô cùng náo nhiệt, tính cách tự nhiên của Ninh Manh chanh chóng được mọi người yêu mến, khoảng một tuần, tiết mục tập luyện kịch nói cũng diễn ra hết sức suôn sẻ.

Vào thứ 6 hôm đó, tân sinh viên cả trường được gọi đến tập trung ở sân thể dục, sân thể dục của Hoa Thành thực sự vô cùng lớn, gần bằng sân vận động chuyên nghiệp của người ta luôn rồi, những trang thiết bị kia đều là hàng cap cấp cả.

Tô Hoài mà biết Ninh Manh được sắp xếp vai diễn và trang phục gì, chắc chắn là bất kể thế nào cũng không bao giờ cho cô đi.

Tiết mục của câu lạc bộ kịch nói được sắp xếp ở giữa, trước đó chỉ có mấy tiết mục hát hò rồi ngâm thơ đều hết sức nhàm chán, mọi người cũng chẳng mấy ai hứng thú lắm, chỉ toàn chơi game rồi là tán dóc với nhau.

Mãi đến lúc MC thông báo tiết mục: “Tiếp theo sau đây, mời mọi người thưởng thức tiết mục đến từ câu lạc bộ kịch nói ~~ 《Angel and Devil》.”

Tô Hoài vốn đang không ngẩng đầu, lại nghe được một đám con trai xung quanh kinh ngạc cảm thán nên ngẩng đầu lên.

“Đậu móa, mày mau nhìn em gái kia đi, trông xinh vãi.”

“Trang phục này đỉnh quá đi, mau lấy điện thoại chụp lại đi!”

Anh vừa ngẩng đầu thì thấy tất cả ánh sáng trên sân khấu đều tụ lại một chỗ, mà người đứng chỗ đó, chính là Ninh Manh.

Phần trên cô gái là phần áo quây hai dây phủ voan mỏng màu trắng, bên dưới là váy voan trắng đuôi dài [*], trên đầu là khăn voan trắng vô cùng tinh xảo có cài thêm hoa, tổng thể trông thực sự là đẹp đến kinh diễm.

[*] Cái phần miêu tả này tớ không chắc chắn lắm: 上身是白色纱制吊带的抹胸,下身是拖尾的白纱长裙, đây là phần chữ cứng, ai biết tiếng trung thấy phần trên sai thì góp ý cho tớ chút nhé. ❥

Nhưng trong mắt Tô Hoài, anh nhìn mà tức điên lên được, cái bộ đồ hóa trang trên người Ninh Manh tương đối ít vải, còn ít hơn cả cái bộ cos nàng mèo hồi cấp ba nữa ấy.

Mấy tên bên cạnh đều là bạn cùng phòng của Tô Hoài, trong khoảng thời gian này bọn họ đánh qua đánh lại cũng đã quen với nhau, cũng biết thành tích chơi game của Tô Hoài rất lợi hại nên đã gọi anh một tiếng là anh Hoài.

Chuyện Ninh Manh là bạn gái Tô Hoài cũng có biết đến, thật ra là bởi vì có một lần có một người trong phòng ngủ hỏi: “Anh Hoài, anh có bạn gái chưa?”

Anh trả lời tùy ý: “Có.”

Sau đó liền liên tục bị ép hỏi xem rốt cuộc là ai, trình độ mấy thằng quỷ đó còn hơn cả 10 Lục Thiệu Phong, Tô Hoài cũng lười giấu giếm, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì cần nói dối, nên nói cho bọn họ luôn.

Vì vậy lúc này, ba người bọn họ thấy hai tay Tô Hoài nổi gân xanh, bóp cái lon đến biến dạng thì vội vàng khuyên giải: “Anh Hoài à, bình tĩnh, bình tĩnh nào…”

Ai ngờ hai tên ngồi hàng trên lại cứ muốn tìm đường chết, một trong hai người cười cực kỳ càn rỡ: “Đến lúc đó tao đăng lên vòng bạn bè, nói đây là ghệ của tao, cho bọn họ ghen tị đến chết hahaha.”

Bạn cùng phòng nhộn nhạo nghĩ bụng: Khuyên mày nên lương thiện chút đê.

Chưa kịp nghĩ hết thì người bên cạnh đã một cước đạp vào chiếc ghế mà tên phía trên đang ngồi, trừng mắt nhìn tên đó: “Mày nói lại lần nữa xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.