Phượng Tù Hoàng

Chương 38: Tin tưởng hay không tin tưởng




Nói, hay là không nói?

Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ không chớp mắt.

Con người này tướng mạo đẹp đẽ, khuôn mặt sáng ngời, phảng phất mềm mại mà cao nhã. Đồng tử mắt tối đen sâu thẳm như đáy vực, nhìn một lúc có cảm giác như bị hút dần vào đáy mắt hắn. Mũi thẳng, chóp mũi nhu nhuận. Làn da tuy không trắng muốt nhưng ôn nhuận tinh tế như ngọc thạch, chỉ có điều so với ngọc thạch thì ấm áp mềm mại hơn.

Bốn mắt nhìn nhau. Ở cự ly gần như vậy, từng biến chuyển trên gương mặt có thể nhìn rõ mồn một. Ánh mắt hắn đầy vẻ chân thành, tiếng nói thì thầm như sóng gợn: “Hãy tin ta”.

Sở Ngọc nhìn hắn, sự mỉa mai trong mắt dần biến thành giễu cợt hài hước.

Tin tưởng hắn?

Nàng, không tin.

Chỉ có mấy chữ đó thôi, “không tin”.

Thực ra khi tới đây, nàng đã dùng thân phận của Sơn Âm công chúa để phân cấp hạng tín nhiệm cho từng người. Nhưng đó là Sơn Âm công chúa, không phải Sở Ngọc.

Sơn Âm công chúa có thể tin một vài người, nhưng Sở Ngọc – người của hơn một ngàn năm sau thì không!

Sở Ngọc từ hơn một ngàn năm sau đến đây, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai! Nàng phải cảnh giác nghiêm ngặt, giữ bí mật của mình đến mức cực hạn. Phải bảo vệ được bản thân, rồi mới nghĩ đến việc tìm hiểu xung quanh, xác định phương hướng cho tương lai.

Nàng chưa xác định, chưa biết rõ, nhưng nhất định không vì thế mà đau buồn, mà tinh thần sa sút.

Lai lịch của mình, nàng phải hoàn toàn giữ bí mật. Nếu nói với Dung Chỉ, hắn có thể hợp tác cùng nàng, nhưng ngược lại, hắn cũng có thể lợi dụng điều này khiến nàng “vạn kiếp bất phục”.

(Nguyên văn câu này là “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”: thân này một khi đã mất đi rồi, muôn kiếp sau cũng không có lại được nữa)

Sở Ngọc không phải người đa nghi cay nghiệt. Nhưng Dung Chỉ có gì đáng để nàng vứt bỏ phòng tuyến cuối cùng mà tin tưởng hắn?

Dung Chỉ nhướn mày, vẻ mặt như đang xem một trò thú vị: “Ngươi không chịu nói? Không chịu nói ta cũng có bằng chứng”.

Vẻ mỉa mai trong mắt Sở Ngọc càng đậm: Bằng chứng? Bằng chứng gì? Chẳng lẽ hắn có bản lĩnh xé toang đầu óc nàng ra để đọc suy nghĩ của nàng sao?

Dung Chỉ sẽ không làm thương tổn nàng, trực giác trong lòng Sở Ngọc nói như vậy. Không những bởi vì trong mắt hắn không có sát ý, mà còn vì quyền hạn của hắn trong phủ lớn như vậy, hắn có quá nhiều cơ hội trừ khử nàng một cách bí mật không để lại dấu vết. Việc gì hắn phải đưa nàng vào rừng hoa hạnh giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu người?

Cho dù hắn có dùng bạo lực, thì lúc này hắn đối với nàng vẫn rất cẩn thận nhẹ nhàng. Ngay cả vừa rồi lúc áp Sở Ngọc trên mặt đất, đầu tiên hắn cũng ngửa ra đỡ người nàng, hứng lấy cú va chạm với mặt đất, sau đó mới xoay người đẩy nàng xuống dưới.

Nhưng động tác tiếp theo của Dung Chỉ, khiến Sở Ngọc không khỏi toàn thân cứng ngắc, trố mắt không thôi: hắn cúi xuống, dùng hàm răng cắn lấy cổ áo nàng, gỡ từng nút áo.

Hắn đang cởi y phục nàng!

Tuy giờ phút này thân là Sơn Âm công chúa, nhưng tính cách Sở Ngọc vốn không phải phóng túng ham mê sắc dục, nàng tránh xa nam sủng một là vì phiền toái, hai là vì bản thân không cần.

Ở một phương diện nào đó, nàng so với Sơn Âm công chúa còn “truyền thống”, “cổ hủ” hơn. Đối với chuyện tình ái, nàng cho rằng phải trên cơ sở cả hai cùng tự nguyện, bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau. Hành vi thân mật lúc này của Dung Chỉ đúng là đã xâm phạm nàng đến cực hạn.

Dung Chỉ sở dĩ cắn bởi vì hai tay của hắn đều không rảnh rỗi, bất đắc dĩ phải dùng miệng. Sở Ngọc cũng biết rõ, nàng cố gắng thuyết phục bản thân không để ý, cố gắng tự làm mình phân tâm bằng cách nghĩ đến việc khác. Dung Chỉ vừa nói là bốn năm trước, hiện tại hắn cùng lắm là mười bảy, mười tám tuổi. Bốn năm trước hắn mới mười ba, mười bốn tuổi, chẳng lẽ còn nhỏ tuổi như vậy đã bị Sơn Âm công chúa nhìn trúng? Vậy phải chăng, nàng đã đoán sai số tuổi thật của hắn?

Dung Chỉ chậm rãi mở một vạt áo của nàng, ngẩng đầu thở một hơi, lại cúi xuống tiếp tục cắn mở áo lót bên trong. Thiếu làn vải ngăn cách, hơi thở ấm áp của hắn phả trên cổ nàng, Sở Ngọc trừng trừng nhìn bầu trời trên đầu, cả người không nhúc nhích, tự xem mình như một con cá chết.

Thoáng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc bi tráng của Sở Ngọc giống như tinh thần liệt sĩ sắp hi sinh, Dung Chỉ không nhịn được bật cười: “Ngươi là do ai phái tới? Trước khi đến đây, không tìm hiểu thú vui hàng ngày của công chúa sao? Có mỗi thế này đã không chịu được?” Trong lòng hắn đã khẳng định chắc chắn Sở Ngọc là mật thám đến từ nơi nào đó, chỉ là có chút tò mò. Phủ công chúa canh phòng cẩn mật như vậy, làm sao nàng ta có thể tráo đổi công chúa thật đem đi?

Mấy tầng y phục đã bị cởi bỏ một bên, bờ vai trơn mịn của Sở Ngọc lộ ra. Dung Chỉ thở khẽ, ánh mắt lần tìm xuống phía dưới xương quai xanh.

Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại.

Dưới xương quai xanh có một chấm đỏ, màu đẹp tươi như chu sa, cùng với ánh mắt Sở Ngọc như đang giễu cợt hắn.

Dung Chỉ trầm tư, hắn buông bàn tay đang kẹp chặt cằm Sở Ngọc, dùng ngón tay chà xát vào chấm đỏ, nhưng chấm đỏ không hề mất đi.

Tảng đá đè nặng trong lòng Sở Ngọc như được tháo bỏ. Nàng bĩu môi: còn tưởng là Dung Chỉ có chứng cớ gì, hóa ra hắn tìm đặc điểm cơ thể. Dung Chỉ trăm triệu lần cũng không ngờ được, thân thể này chính là của Sơn Âm công chúa nhỉ! Nhưng dưới xương quai xanh của nàng có cái gì? Tại sao từ trước đến giờ nàng không hề phát hiện? Nói chung là nàng không để ý…

Lúc này Dung Chỉ đã buông lỏng sự áp chế đối với nàng, Sở Ngọc quay đầu gọi to: “Việt Tiệp Phi”. Thị vệ chết tiệt, còn không mau đến cứu giá?!

Trong rừng hình như quá yên tĩnh? Đi ra xa thêm vài bước, Việt Tiệp Phi tiếp tục ngồi chờ. Một lát sau, thấy hơi sinh nghi, hắn do dự không biết có nên tiến vào hay không, bỗng nghe thấy tiếng hô to của Sở Ngọc. Không suy đoán thêm, hắn phi thân vào trong rừng.

Nhìn thấy tình trạng hai người trước mặt, Việt Tiệp Phi choáng váng. Cố sức trấn tĩnh, hắn mới tin là mình không hoa mắt. Theo hắn biết, từ trước đến nay chỉ có công chúa “hạ gục” Dung Chỉ, sao lại có chuyện Dung Chỉ trấn áp công chúa? Chẳng lẽ Dung Chỉ dần dần có thói quen bạo lực? Hắn dám phản công…bạo hành với công chúa?

Thấy vẻ hoài nghi trong mắt Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc giận dữ: ánh mắt hắn kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ hai người đang làm cái gì gì…sao? (Kiên quyết không chịu thừa nhận mình đang làm cái gì gì…)

Sở Ngọc lại kêu thất thanh: “Việt Tiệp Phi ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh tới cứu bản công chúa”.

Nghe nàng thúc giục, Việt Tiệp Phi như bừng tỉnh mộng, bước nhanh đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.