Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 29: Gọi là vô năng




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Trong Mộ Dung phủ, Uyển Dung cho đến buổi trưa hôm nay mới biết được Mộ Dung Vân Đình muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư thủ phủ thành Tiên nhạc, đang thương tâm muốn chết, đang náo loạn với mợ của mình. Nàng không hiểu được, dung mạo cùng với tài nghệ của mình đều là nhất đẳng, lại vừa là thanh mai trúc mã với biểu ca, nếu hai người bọn họ thành thân thì chẳng phải thân càng thêm thân, đại hỷ sự bậc nhấc. Người mợ này cũng không biết như thế nào, ban đầu nói để mình gả cho biểu ca Vân Đình thì mình mới đến, sao bây giờ nhanh như vậy lại thay đổi.

Giờ này khắc này, nàng mặc một bộ quần áo sa mỏng màu lam nhạt, tóc dài ở bên phải vấn lại, càng làm nổi bật xinh đẹp động lòng người của nàng. Hai tay ôm cánh tay biểu mợ của nàng Mộ Dung phu nhân, có ý làm nũng, yêu cầu hủy bỏ hôn sự kia của Mộ Dung Vân Đình. Kỳ thật, Mộ Dung phu nhân cũng không có biện pháp khác, trong lòng bà vốn cũng chỉ có nhận đứa cháu họ này làm con dâu chuẩn, nhưng đêm đó hai cha con kiên trì như vậy, mình cũng không thể nói thêm được gì nữa. Nhưng mà bà đối với cô nương Phó Vân Ngọc kia quả thật cũng không có gì ấn tượng, đã nhiều ngày qua bà cũng đi hỏi thăm, nghe nói cô nương kia thân thể vẫn rất yếu, chịu không nổi đông lạnh, ngay cả ngửi mùi hương cũng bị bệnh ở trên giường, thân thể yếu như vậy, làm thế nào để nối dõi tông đường cho Mộ Dung gia? Sinh không được trứng gà còn có thể gọi là gà mái sao?

Nhìn Uyển Dung khóc sướt mướt, trong lòng bà cũng cảm giác khó chịu, do dự một chút, nói: “Uyển Dung a, đừng khóc a, Mợ sẽ nghĩ biện pháp thay con, nhìn xem Phó gia tiểu thư kia có biết khó mà lui hay không.”

“Thật sự?” Uyển dung nhất thời ngừng khóc, tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười: “Mợ, con biết mợ sẽ hiểu rõ con nhất .”

Vừa dứt lời, liền thấy quản gia vội vàng chạy tiến vào, nói: “Phu nhân, phu nhân, thiếu gia mang theo phó gia tiểu thư đã trở lại.”

Chỉ thấy, Mộ Dung Vân Đình mộ bộ trường sam màu đen đi theo phía sau là một thiếu niên tuấn tú cùng với một hòa thượng, thiếu niên kia hiển nhiên là vừa khóc, ánh mắt sưng đỏ, tóc tai rối loạn, hé ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, làm cho Mộ Dung mẫu dịu dàng cũng hít một ngụm khí lạnh.

“Mẫu thân, con đã trở về, con ở trên đường gặp được Ngọc nhi.” Mộ Dung Vân Đình trong mắt kiềm chế không được hưng phấn, liền lôi kéo Phó Vân Ngọc đi đến trước mặt Mộ Dung phu nhân, “Mẫu thân, đây là Ngọc nhi.”

“Bá mẫu tốt a.” Thanh âm có chút khàn khàn, lộ ra vẻ mỏi mệt.

“Đây, là nữ nhi gia?” Mộ Dung phu nhân vô cùng kinh ngạc.

Phó Vân Ngọc rầm một chút, kéo sợi dây trên đầu xuống, nhất thời, một đầu tóc đen đều lả tả rơi xuống, đen như mực, cùng với khuôn mặt trắng nõn của nàng, làm cho người ở đây nhìn có chút ngây ngẩn cả người.

Thật sự là tuyệt thế đại giai nhân! Ngay cả Uyển Dung cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ

“Ngươi chính là Phó Vân Ngọc cô nương? Quả nhiên xinh xắn, khó trách Vân nhi đối với ngươi nhớ mãi không quên a.” Mộ Dung mẫu trong lòng kinh ngạc, vừa cẩn thận bắt đầu đánh giá, vẻ ngoài kia quả thật là trăm năm khó gặp, chỉ sợ Bạch Tượng quốc này cũng không tìm ra mỹ nhân như vậy, chính là hình dạng rất tiều tụy, thân thể cũng rất là đơn bạc, mắt hạn đỏ lên có chút bộ dạng ốm yếu, ai, quả thực giống như lời bên ngoài, phó gia tiểu thư này đẹp thì đẹp, nhưng lấy về nhà làm vợ thì vẫn không thích hợp .

“Vị này là?” Mộ Dung mẫu nhìn đến đứng A Căn ca ở phía sau Phó Vân Ngọc, hỏi.

Phó Vân Ngọc thật sâu nhìn A Căn ca một cái, nói: “A, đây là Ngọc nhi …”

“Đây là ân nhân cứu mạng của Ngọc nhi.” Vừa mở miệng, liền bị Mộ Dung Vân Đình nhanh chóng cướp lời.

Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt A Căn ca xoát một chút chuyển đến trên người hắn, trong mắt kia tràn ngập kinh ngạc cùng địch ý. Phó Vân Ngọc cũng là kinh ngạc nhìn hắn một cái, lặng lẽ đi về sau đến bên người A Căn ca.

“A, đúng rồi, Ngọc nhi, muội nói cho chúng ta biết, muội sao lại một mình đến Trung Lịch, bá phụ đâu?” Mộ Dung Vân Đình nhất thời nghĩ đến vẻ mặt thống khổ của nàng lúc trước, lo lắng hỏi.

Người trong tiền thính thoáng cái yên lặng, mọi người đều cùng đợi Phó Vân Ngọc mở miệng, nhưng mà, nàng lại cúi đầu, im lặng không lên tiếng, A Căn ca cũng là trầm mặc, ở dưới nắm chặt tay nàng, sự im lặng trong không khí làm cho người ta bất an. Bỗng nhiên, Phó Vân Ngọc xoát một chút, quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung phu nhân.

“Cầu phu nhân cứu mạng.” Nước mắt sớm đã tuôn rơi xuống, làm cho người ở đây cả kinh nói không nên lời nói.

Mộ Dung phu nhân có chút bị hù dọa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rơi đầy lệ, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác thương tiếc, vội hỏi: “Phó tiểu thư làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ?”

Phó Vân Ngọc khóc đem tất cả ngọn nguồn sự tình nói ra một lần, không khí hơi lạnh trong tiền thính làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, mặt Mộ Dung Vân Đình càng ngày càng đen, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt, phanh một cái, đem quả đấm nện ở trên bàn, làm cho ly trà bị chấn động rạn nứt, nghiến răng nghiến lợi: “Giang gia này thật sự là khinh người quá đáng, Ngọc nhi không phải sợ, có Mộ Dung gia chúng ta ở đây một ngày, sẽ có ngày báo thù .”

Cùng lúc đó, Mộ Dung phu nhân quả thật bình tĩnh thần kỳ, nghe xong Phó Vân Ngọc khóc lóc kể lể, trong lòng tuy rằng rất là đồng tình, nhưng mà, có chút biện pháp cũng ở trong lòng bà mọc rễ nảy mầm. Nhìn tình cảm của Vân Đình đối với nàng ta, chẳng lẽ thật sự muốn cho bệnh mỹ nhân cửa nát nhà tan này làm con dâu của bà? Giang gia bà cũng có nghe nói, nghe nói có nhiều vị trọng thần trong triều làm chỗ dựa, tuy rằng những năm gần đây hoàng đế đối với Mộ Dung gia cũng là coi trọng, nhưng mà dù sao lão gia cũng là tay không thực quyền, chỉ sợ là không thể đối kháng?

Nghĩ đến đây, bà nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Phó tiểu thư chớ lại thương tâm nữa, khóc nhiều sẽ làm cho thân thể không tốt, trước tiên cứ ở lại trong phủ, chờ lão gia trở về, ta cùng ông ấy sẽ nói chuyện một chút.”

“Đa tạ phu nhân.” Phó Vân Ngọc vội cảm tạ, lại được A Căn ca đỡ dậy.

“Ưhm, ta có chút mệt mỏi, Uyển Dung, theo giúp ta trở về phòng. Vân Đình, con hãy chiêu đãi bọn họ thật tốt.” Mộ Dung phu nhân đứng dậy rời đi, làm cho Mộ Dung Vân Đình có chút xấu hổ.

Giác quan thứ sáu của nữ nhân là chuẩn nhất, Phó Vân Ngọc đã sớm cảm giác được vị Mộ Dung phu nhân này không có hứng thú đối với mình, càng chưa nói tới thích, có lẽ về sau cuộc sống ăn nhờ ở đậu này cũng không tốt đẹp, nhưng mà mắt mù cũng không có biện pháp gì, chỉ có mọi sự cẩn thận. Nàng chần chờ nhìn A Căn ca, A Căn ca cho nàng một ánh mắt kiên định.

Cũng không biết có phải Mộ Dung Vân Đình có dụng ý khác hay không, hai người được an bài ở hai viện khác nhau, cách một khoảng. Mộ Dung phủ này mặc dù không thể so với nhà mình, nhưng mà lại rất quy củ, hơn nữa hạ nhân trong phủ đều được Mộ Dung Vân Đình phân phó, tận tâm hết sức hầu hạ nàng, trong lòng Phó Vân Ngọc cũng không luống cuống như vậy, chỉ là chỗ A Căn ca ở cách nàng một đoạn đường, làm cho trong lòng nàng có một chút mất mát.

Sắc trời dần dần hạ xuống, Phó Vân Ngọc rửa mặt chải đầu một chút, đổi trở về trang phục nữ nhi, hạ nhân đi tới mời ăn cơm, nàng đành phải theo đuôi người kia tới nhà ăn, thấy mọi người đều đã ngồi chờ nàng, liền cúi chào tỏ vẻ xin lỗi, chọn vị trí bên người A Căn ca ngồi xuống. Tuy rằng không ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, nhưng lại làm cho ánh mắt mọi người chậm chạp luyến tiếc dời. Dưới ánh nến, dung nhan tuyệt sắc của nữ tử làm cho bọn họ cảm thấy trong nhà ăn lập tức giống như ban ngày, từ trên người nàng phát ra khí chất, giống nhau là thiên nữ hạ phàm mới có .

“Mợ, buổi tối hôm nay, cậu không về ăn cơm sao?” Ngồi ở đối diện Phó Vân Ngọc một cô nương phát ra thanh âm thanh thúy.

“Đúng vậy, cậu của con là người bận rộn, hôm nay chắc lại qua đêm trong quân doanh.” Mộ Dung phu nhân thở dài, cố ý vô tình liếc mắt Phó Vân Ngọc một cái.

Ánh mắt như có như không như vậy làm cho Phó Vân Ngọc trong lòng chột dạ, nàng ăn một miếng cơm nhỏ, ngậm miệng từ từ ăn. Kỳ thật, nàng rất đói bụng, rất đói bụng rất đói bụng, nàng rất muốn mồm to uống rượu mồm to ăn thịt, nhưng mà hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, mình lại là tiểu thư khuê các, cho nên đành phải giả vờ thục nữ. Cười giấu răng, khóc không nhếch miệng, cái miệng nhỏ ăn cơm, không thể có thanh âm, đi đường không thể có tiếng. Một loạt quy củ này, thực sự làm cho nàng phát sợ.

“A Căn sư phụ, ngươi đã không ăn mặn, vậy đến ăn cà tím đi, tay nghề của Trương mẹ không tệ đâu.”

Mộ Dung Vân Đình nhiệt tình đem đồ ăn gắp vào trong bát A Căn ca, chỉ thấy A Căn ca sắc mặt cứng đờ, chậm chạp bất động chiếc đũa.

Phó Vân Ngọc thấy thế, liền nói: “A Căn ca ca huynh ấy không ăn cà tím, bị nhạy cảm (giống như dị ứng).”

Tất cả người ở đây đều ngẩn cả người, nhất là Mộ Dung Vân Đình, trong mắt hắn lại có một tia ưu thương nhàn nhạt. Uyển Dung nhìn hành vi ái muội của ba người này, trong lòng đau xót, mân mê cái miệng nhỏ nhắn hướng Mộ Dung Vân Đình làm nũng: “Biểu ca, muội muốn ăn cà tím.”

Đợi cho hắn gắp cà tím vào trong bát của nàng, nàng cười tủm tỉm nhìn Phó Vân Ngọc, nói: “Bộ dạng Phó tỷ tỷ rất xinh đep, nhà ở đâu? Trước kia cũng không nghe thấy biểu ca nói qua. Ha ha ~” tiếng cười khanh khách .

Đây là ra oai phủ đầu sao? Là muốn chứng minh ban thân có quan hệ thân mật với Vân Đình ca ca sao? Ha ha, nếu đổi lại nữ tử tầm thường, có lẽ cũng sẽ bị những lời này mà làm cho tâm tình không tốt, nhưng mà nàng Phó Vân Ngọc sẽ không, nàng căn bản không có tâm tranh giành cùng với cô nương kia, nàng hiện tại tâm đều đặt tại trên người tiểu hòa thượng. Chỉ có điều, nàng cũng không phải là bệnh mỹ nhân kia, nàng là cô gái đã chịu qua sự hun đúc của văn hóa xuyên qua, sao có thể bị người khác xem thường như vậy.

Thích thú, nàng cụp mặt, ôn nhu trả lời một câu: “Uyển Dung muội muội quá khen, Uyển Dung muội muội cùng Vân Đình ca ca quen thuộc như vậy, chỉ sợ về sau Ngọc nhi còn phải xưng người một câu tẩu tử. Ha ha ~ “

Lời này một câu hai ý nghĩa, sẽ phải nhìn xem người kia hiểu làm sao. Nàng Phó Vân Ngọc hiện tại chỉ muốn cầu một chỗ an thân, chỉ cần người khác không đến trêu chọc nàng, nàng tất nhiên sẽ giữ bổn phận. Chính là, sự tình làm sao có thể thuận lợi giống như mình nghĩ, ở dưới bàn, tay nàng đã sớm bị Mộ Dung Vân Đình nhanh chóng cầm chặt.

Lòng bàn tay nóng rực kia làm cho nàng có chút khó chịu, lại cũng không dám nói cái gì. Âm thầm dùng sức muốn giãy ra, lại đều là phí công.

“Ngọc nhi chớ hay nói giỡn, phụ thân cùng mẫu thân đã đồng ý hôn sự của ta với muội.” Mộ Dung Vân Đình khẽ cười cười, nói.

Nụ cười kia cũng không rực rõ nhưng lại khiến A Căn ca cảm thấy chói mắt. Hắn nhìn một bàn người, cùng với phủ đệ lộng lẫy đường hoa này, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Trong lòng rối rắm, mình hiện tại giống như người ngoài, người ta là một đôi như vậy, mình bất quá chỉ là một hòa thượng, người không có đồng nào, có năng lực gì tạo hạnh phúc cho nàng chứ?

“Cái gì? Hôn sự?” Phó Vân Ngọc kinh hô, “Nhưng mà, nhưng mà cha ta cha đã muốn…” Tuy rằng Mộ Dung Vân Đình là nhân tài chọn trong vạn chúng, tình cảm của hắn đối với mình là cực kỳ rõ ràng, nhưng mà, lòng của nàng không ở bên hắn, thì gả cho hắn như thế nào. Nàng còn muốn giải thích một chút, nhưng mà lại nghĩ đến phụ thân chết oan, mình hiện tại lại bị cừu gia đuổi bắt, cảm thấy bây giờ quả thật không phải thời cơ làm sáng tỏ sự thật, đành phải nuốt vào trong bụng.

Trên bàn gà vịt thịt bò, sơn trân hải vị, Phó Vân Ngọc ăn ở trong miệng cũng không có mùi vị gì. Nàng nhìn cái chén được Mộ Dung Vân Đình gắp đầy đồ ăn, lại nhìn thoáng qua A Căn ca không yên lòng, cũng không nuốt trôi một miếng cơm. Đối diện mặt, Uyển Dung vẫn thường xuyên nhìn về phía Vân Đình làm nũng, nhưng mà ánh mắt của nàng lại thủy chung dừng lại ở trên mặt Phó Vân Ngọc, nụ cười lại mang theo sự phẫn nộ không thể nhận ta, tay đặt ở dưới bàn nắm chặt thành quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.