Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 105: 105: Học Viện Thí Luyện 2





Lan Mịch chém chết con Phong Lang cuối cùng, thở dài:
"Phong Lang nhất giai, cũng chỉ có như vậy mà thôi, quá đơn giản."
Lam Nguyệt thu lại linh lực, quét mắt nhìn đám Phong Lang hóa thành linh khí chui vào ngọc giản, số lượng từ 1 thay đổi thành 20.

Lam Nguyệt sờ sờ ngọc giản.

Ngọc giản này đúng là thần kỳ, hẳn là đặc chế riêng cho Vạn thú lâm này.
Lam Nguyệt mở miệng nhắc nhở Lan Mịch:
"Đừng chủ quan, ta cảm thấy bầy Phong lang nhất giai này chỉ là đám thăm dò.

Phải biết Phong Lang sống theo bầy, còn có Lang vương."
"Kia, chúng ta có phải nên rời đi rồi ?"
Lan Mịch nghe nàng nói, cũng có chút lo lắng, thu hồi lại trạng thái đắc ý vừa rồi.

"Ừ..."
"Tru..."
Đúng lúc này, một tiếng sói tru dài vang lên, trong không khí truyền đến tiếng xé gió cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Cẩn thận, có thứ gì đó xông qua đây !"
Lan Mịch và Lam Nguyệt cùng đề phòng nhìn về phía thanh âm truyền tới.

Lúc này, một đệ tử chạy đến, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, vừa nhìn liền biết là người sở hữu Phong hệ linh căn.

Người đó lướt qua Lan Mịch và Lam Nguyệt, đột nhiên nở nụ cười.

Chỉ là tốc độ của hắn quá nhanh, chớp mắt đã đi mất.

"Chạy mau !"
Đồng tử Lam Nguyệt co lại, cảnh cáo Lan Mịch liền chạy.

Lan Mịch chưa rõ sự tình, nhưng vẫn chạy theo Lam Nguyệt.
"Lam Nguyệt, làm sao vậy ?"
"Là Phong lang, nhưng là một bầy Phong lang nhị giai !"
Lan Mịch kinh ngạc hỏi:
"Cái gì ? Số lượng rất lớn sao ?"
Nếu chỉ là Phong Lang nhị giai, nàng và Lam Nguyệt vẫn ứng phó được.
Lam Nguyệt đề thăng tốc độ, trầm giọng nói:
"Đúng vậy, hơn nữa còn có thủ lĩnh."
"Cái gì ? Chúng ta đây là bị vạ lây ?"
Lam Nguyệt trầm mặc, thần thức rà quét một lượt.


Không thấy khí tức người vừa nãy nữa, hắn có linh bảo giúp ẩn nấp khí tức.

Ha, không phải vạ lây, mà có người tính kế nàng.
"Lam Nguyệt, chúng đuổi tới rồi, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, mặc dù chỉ là ma thú nhị giai, nhưng số lượng Phong lang này, cũng phải hơn trăm con ! Hơn nữa thủ lĩnh Lang vương ít nhất cũng là tam giai !"
Lam Nguyệt chậc một tiếng, chạy như vậy cũng không phải là cách ! Lam Nguyệt dừng lại, xoay người ứng chiến.
"Không chạy thoát, đám Phong lang này nghĩ chúng ta là đồng bọn của tên vừa rồi, sẽ không bỏ qua ! Ứng chiến thôi !"
"Được ! Một đám súc sinh mà thôi, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ, sau đó phát tín hiệu !"
Phong lang đuổi tới, không hề chần chờ mà nhảy xổ vào tấn công.

Lam Nguyệt và Lan Mịch lần nữa cộng đồng ứng chiến.
"Lan Mịch ! Tráo môn của nó ở dưới bụng !"
Lam Nguyệt chém giết vài con Phong Lang, rốt cuộc phát hiện chỗ yếu hại của nó.
Nhưng tốc độ của Phong Lang thực sự quá mau, muốn chém vào bụng nó thực sự độ khó quá cao.
"Lam Nguyệt, ta cảm thấy số lượng Phong Lang ngày càng nhiều ! Nếu cứ tiếp tục, chúng ta sẽ kiệt sức trước khi giết hết bọn chúng !"
Lan Mịch chém chết một con Phong Lang lao đến, sau đó đáp lại Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nhìn hai người càng ngày càng bị bầy Phong Lang vây kín, trong lòng vội vàng tìm kiếm cách thoát thân.

Sói sống theo bầy, như vậy chắc chắn có con đầu đàn ! Sói là loài thông minh, chỉ cần khiến nó cảm thấy không thể đánh lại, chúng nó sẽ chủ động rút lui !
"Lan Mịch ! Tìm Lang vương, chúng ta cùng nhau giết nó !"
Lam Nguyệt nói ra kế hoạch, Lan Mịch gật đầu, cả hai lập tức dùng Thần thức quét xung quanh, lúc này phát hiện ra vị trí của Lang vương.

Cả hai nhìn nhau, không tiếng động gật đầu, lập tức giết sang.
Phía Lang vương ở, Phong lang dày đặc, càng xông về hướng đó, càng gặp phải công kích càng nhiều.

"Đáng ghét !"
Lam Nguyệt chém bay bốn con Phong Lang, liền có một đám liều mạng nhảy vào.

Dây dưa như vậy thực sự khiến Lam Nguyệt tức giận.

"Lan Mịch, tránh qua một bên."
Lam Nguyệt hô một tiếng, thu hồi băng kiếm, trên tay xuất hiện hai đoàn hỏa diễm.

Hỏa diễm hừng hực cháy, đôi mắt Lam Nguyệt sáng lên ánh lửa, nàng hét lớn một tiếng.
"Cửu Thiên Huyền Hỏa ! Thiêu rụi hết cho ta !"
Lời vừa dứt, Lam Nguyệt đưa tay ra, ngọn lửa từ chỗ nàng bắt đầu lan rộng ra.

Đám Phong Lang liều chết xông lên nháy mắt bị thiêu rụi, đến xác cũng không còn.

Mảnh rừng cũng bị đốt hết một mảng lớn.


Nhưng do nơi này là một linh trận khổng lồ, nó bắt đầu chậm rãi phục chế.
Đám Phong lang còn lại sợ hãi, cũng không liều mình xông lên như trước, chúng nó chậm rãi lùi lại.

"Sợ ? Hiện tại liền biết sợ hãi ?"
Lam Nguyệt thu hồ hỏa diễm, hừ lạnh một tiếng.

Lan Mịch lại ngây ngẩn cả người, nhìn phế tích trước mắt, không cấm nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc hỏi:
"Lam Nguyệt, ngươi không phải Băng linh căn sao ? Ngươi...ngươi là song hệ linh giả !!?"
Ách, quên mất Lan Mịch ở bên cạnh.

Bất quá, chuyện này sớm muộn, nàng cũng không cần thiết che giấu nữa.
"Đúng vậy."
Mẹ nó, ai nói Phượng nhị tiểu thư là phế vật ? Này không phải thiên tài của thiên tài sao !! Song hệ linh căn a !
Đáng sợ quá, may mắn nàng kết giao với Lam Nguyệt, nếu cùng nàng đối đầu thì..
Lan Mịch không dám nghĩ tiếp.

Mà lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Lan Mịch nhìn qua, một con sói to lớn từ phía sau bước ra, nó một thân lông tơ trắng muốt, đôi mắt màu xanh u lục, trên lưng một đôi cánh to lớn, hàm răng nhe ra, dữ tợn nhìn hai người.
"Dực Phong Lang ? Là tứ giai ma thú ! Lam Nguyệt a, chúng ta chết chắc !"
Lan Mịch nhìn thấy lang Vương vừa xuất hiện, trong lòng đều chạy loạn thành một đoàn.

Nàng từ nhỏ trên núi tu luyện cùng sư phụ, nhưng xưa nay chưa có kinh nghiệm thực chiến gì.

Đối mặt với tứ giai ma thú, thực sự có chút không biết làm sao.
"Đừng hoảng, chỉ là tứ giai ma thú, chúng ta đối phó được."
Lam Nguyệt trấn an nàng.

Trước đây lúc chỉ có tu vi Sơ Linh Cảnh, nàng còn có thể bẫy lục giai Ma thú.

Hiện tại tu vi đã đến Động Thiên Cảnh, chẳng lẽ không đối phó nổi một con tứ giai Ma thú ?
"Hức, thật sao ? Lam Nguyệt, ngươi đừng có gạt ta."
Lan Mịch núp phía sau Lam Nguyệt, có chút sợ hãi nói.
Lam Nguyệt nhìn nàng như vậy, có chút hoài nghi nhân sinh, bất đắc dĩ nói:
"Lan Mịch, tu vi của ngươi là Động Thiên Cảnh ! Đừng có bày ra bộ dạng đó."
"Được, được, ta...!ta tin ngươi.


Chúng ta sẽ thắng...!Lam Nguyệt ! Nó phóng phong nhận !!"
Lan Mịch còn chưa nói dứt câu, liền la lên.

Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý Dực Phong Lang, đương nhiên cũng nhìn thấy.

Nàng vận chuyển Cửu Thiên quyết.

"Nghịch hành phá linh thuật !"
Một tầng linh lực trong suốt mỏng manh hiện lên, đem Phong nhận Dực Phong Lang phóng ra cắn nuốt.
Dực Phong Lang thấy công kích vô hiệu, nổi giận gầm lớn một tiếng, nhảy về phía hai người.
"Tránh mau !"
Lam Nguyệt ra hiệu, cả hai nhanh chóng tránh đi.

Dực Phong Lang đáp xuống, lực lượng của nó đập vỡ nền đất, tạo thành một cái hố to.

"Hóa Băng Thuật, Băng nhận !"
Lam Nguyệt ngưng tụ linh khí thành vô số băng phách trên không trung, phóng về phía Dực Phong Lang.
"Thanh Mộc kiếm pháp, Thanh Mộc nhận !"
Cùng lúc đó, Lan Mịch cũng sử dụng linh kỹ, hóa linh khí thành linh nhận, phóng về phía Dực Phong Lang.

Ầm ầm ầm !
Nổ lớn vang lên, Dực Phong Lang bị song phương công kích, hơi lảo đảo một chút, sau đó tức giận rống lên.

Lúc này, đám Phong lang bị Lam Nguyệt dọa lui nhận lệnh, lập tức không còn chút sợ hãi gì, tiến lên tấn công hai người.
"Một đám súc sinh, thiêu cho ta !"
Lam Nguyệt vung tay, Thiên hỏa gào thét mà ra, thiêu rụi một đám Phong lang.
"Cút cho bổn cô nương !"
Bên kia, Lan Mịch hét một tiếng, vung kiếm lên, một đạo linh lực chém ra, chém đôi đám Phong lang.

Sau đó, nàng hưng phấn kêu lên.
"Lam Nguyệt, đám Phong lang này quả thực không đáng sợ, đi ! Ta cùng ngươi diệt con lang Vương này !"
Đánh một lát, Lan Mịch rốt cuộc biết thực lực của Lang Vương, vui vẻ nói.
Lam Nguyệt gật đầu, nhanh chóng phân phó:
"Yếu hại của nó ở phần bụng, ta dẫn dụ nó, ngươi tìm cơ hội cho nó một kích chí mạng !"
"Được !"
Phân chia xong, Lam Nguyệt lại ném ra Băng nhận, dẫn dụ tấn công của Dực Phong Lang.

"Băng linh hàn dực !"
Phía sau Lam Nguyệt ngưng tụ linh khí thành cánh, lập tức bay lên, vẫn liên tiếp công kích thu hút sự chú ý của Dực Phong Lang.

Dực Phong Lang tru lên một tiếng, cũng đập cánh bay lên.
Nó gầm lên, đôi cánh vỗ mạnh, Phong bạo ầm ầm hình thành.

Lam Nguyệt dùng nghịch hành phá linh tạm thời áp chế.


Lại không dám dùng Thiên hỏa lung tung.

Gió quá lớn, nếu nàng lại dùng Thiên hỏa, có thể khiến Lan Mịch bị thương.
"Hóa linh thuật, băng phong !"
Lam Nguyệt đánh linh lực về phía Dực Phong Lang, nhưng Phong bạo quá mạnh, công kích của nàng bị lệch, đem cây cối phía sau nó đóng băng.
"Grừ !"
Lan Mịch bị đám Phong lang giữ chân, Phong bạo lại quá lớn, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
"Đáng ghét !"
Lam Nguyệt ngưng tụ băng kiếm, chém ra hai nhát, đem Phong bạo chém tan.
Cùng lúc đó, Dực Phong Lang nhảy đến, miệng máu mở to, muốn một ngụm nuốt Lam Nguyệt.
"Muốn nuốt ta ? Xem ngươi có nuốt nổi không !"
Lam Nguyệt nâng tay, Thiên hỏa hừng hực bay ra, bay thẳng vào miệng Dực Phong Lang.

Mắt thấy Dực Phong Lang nuốt Thiên hỏa, Dực Phong Lang gào ra Phong bạo, đem Thiên hỏa thổi bay, Lam Nguyệt lập tức đem Thiên Hỏa thu hồi, tránh đốt phải Lan Mịch bên dưới.
"Con Lang Vương này thế nhưng có chút nhạy bén !"
Lam Nguyệt cau mày, Xích Kim Sư nàng săn bắt ở Lạc Nhật sơn mạch nhưng không có phản ứng nhanh bậc này !
Quả nhiên Lang tộc tốc độ nhanh nhẹn, lại rất nhạy cảm với nguy hiểm.

Nó biết nếu nuốt Thiên hỏa, tuyệt đối chỉ có thể chết.

"Có sơ hở !"
"Thanh Mộc Kiếm pháp, Kiếm chi vương !"
Lan Mịch hét lên, một thanh Kiếm khổng lồ do linh khí hóa thành hiện ra.

"Chết đi cho ta !"
Dực Phong Lang vừa tránh công kích của Lam Nguyệt hoàn toàn không chú ý sự công kích của Lan Mịch, bị một kích này chém trúng, máu tươi văng ra, Dực Phong Lang rống lớn một tiếng, ầm ầm rơi xuống, khói bụi mù mịch.
Lam Nguyệt từ trên cao đáp xuống, nhìn chằm chằm chỗ Dực Phong Lang rơi xuống.

Lan Mịch cũng nhảy lại phía nàng, vui mừng hỏi.
"Lam Nguyệt, chúng ta...!thành công rồi ?"
"...có lẽ vậy."
Lam Nguyệt thấy bên kia không còn động tĩnh, lúc này cũng thả lỏng tinh thần.
Không nghĩ đến tứ giai Ma thú khó đối phó như vậy.

Xem ra lần đó đối phó lục giai Xích Kim sư thành công, hoàn toàn là vận may gặp phải thiên địch của nó.
"Không đúng, nếu một kích vừa rồi thành công giết nó, hiện tại phải hóa thành linh khí chui vào ngọc giản mới đúng !"
Lam Nguyệt phản ứng lại, vội vàng nâng cao cảnh giác.
Quả nhiên, đợi khói bụi tan đi, Dực Phong Lang bên đó từ từ đứng lên, trên người nó bị đầy thương tích, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bên này.
Tru !!!
Dực Phong Lang ngửa đầu lên trời rống lớn, linh khí xung quanh bùng nổ, gió cát nổi lên cuồn cuộn, xen lẫn màu đỏ yêu dị.

Lam Nguyệt và Lan Mịch đều bị khí thế này đẩy lùi, một cột linh khí đỏ rực xông thẳng lên trời.
Lam Nguyệt nhìn một màn này, đồng tử co rụt.
"Nguy rồi ! Ma thú cuồng hóa !"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.