Phượng Thiên Đế Thần

Quyển 1 - Chương 37: Rời khỏi Thần Minh Vực




Chi nha.

Cánh cửa Đan thất mở ra, Liên Y vui vẻ cầm trong tay một bình ngọc.

"Mọi người đều ở đây sao?" Liên Y ngạc nhiên hỏi. Bình thường giờ này mọi người đều đang tu luyện mà.

"Chủ nhân, chúng ta chờ ngài a. Đan dược của ta hết rồi a." Phượng Vô Quân một mạch chạy đến bên Liên Y, lắc lắc cánh tay của nàng. Xem một kẻ cao hơn mình cả cái đầu, vẻ mặt cún con, đôi mắt mở to đáng yêu làm nũng khiến Liên Y thật hết cách. Ném cho hắn một bình đan dược. Phượng Vô Quân vui vẻ đón lấy. Tươi cười đầy mặt. Ánh mắt cong cong như nguyệt nha.

"Liên Nhi, đan dược vừa hình thành là đan dược gì vậy?" Minh Nguyệt vừa kéo tay Liên Y ngồi xuống bên cạnh, vừa hỏi.

"Là Linh Lan đan. Đan dược giúp cho Phong Ngân, tỷ cùng tỷ phu khôi phục hoàn toàn." Liên Y cười vui vẻ. Đưa cho bọn họ mỗi người một bình ngọc.

"Chủ nhân vậy ta có hay không?" Phượng Vô Quân nghe thấy thế liền biết đây chắc chắn là đan dược không phẩm cấp nữa, ánh mắt cún con long lanh nhìn Liên Y.

"Tu vi của muội còn thấp cho nên chỉ có thể luyện được ba viên. Ba người phục dụng đi, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây. Lần sau luyện được sẽ cho ngươi." Liên Y nói với ba người Phong Ngân, rồi quay đầu nhìn Phượng Vô Quân đang giả vờ ủy khuất. Đưa cho hắn thêm một bình đan dược nữa để an ủi. Nếu như người khác biết Liên Y đưa đan dược cho Phượng Vô Quân làm đồ ăn vặt như vậy, phỏng chừng sẽ chỉ vào mặt nàng mắng phá gia chi tử a.

"Liên Nhi, muội. . ." ba người Phong Ngân nhận bình ngọc mà không nói nên lời. Họ không ngờ Liên Y là vì họ mà vất vả như vậy.

"Không có sao đâu, nói là khôi phục tu vi thì cũng không phải. Linh Lan đan chỉ giúp cho kinh mạch của mọi người mở rộng thêm một chút, như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn mà thôi. Còn khôi phục tu vi thì mọi người đều phải tự bản thân mình cố gắng thôi." Liên Y phất phất tay giải thích.

"Được, chúng ta sẽ cố gắng." Mặc Ly Thần Phong gật đầu.

Từ đầu tới cuối Phong Ngân vẫn chưa có nói một lời nhưng là ánh mắt hắn nhìn Liên Y lại thêm một tia kiên định. Hắn nhất định bảo vệ nàng.

"Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ phu. Hai người có cùng muội rời khỏi Thần Minh Vực không?" Liên Y chợt quay đầu hỏi Minh Nguyệt cùng Mặc Ly Thần Phong. Ánh mắt có mong đợi, nhưng là nếu họ không đi thì nàng cũng tôn trọng quyết định của họ. Dù sao thì nơi này cũng là nhà của họ mà.

Mặc Ly Thần Phong cùng Minh Nguyệt làm sao lại không nhìn ra thần sắc mong đợi của Liên Y chứ. Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Tỷ tỷ của muội bây giờ a, chính là cần muội hơn cần tỷ phu là ta đây. Muội nói a, ta phải làm sao?" Mặc Ly Thần Phong tỏ vẻ thảm hề hề mà nhìn Liên Y. Mấy ngày ở chung nàng xem như biết, cái gì mà cuồng ngạo tùy ý, cái gì mà khí phách thiên bệ nghễ, hừ, tất cả chỉ là phù du. Trước mặt Minh Nguyệt, Mặc Ly Thần Phong đích thật là thê nô, hiện tại chính là oán phu chuyên ăn dấm chua, ánh mắt ai oán nhìn nương tử thương muội muội hơn thương phu quân là hắn.

"Chàng nói loạn thất bát tao cái gì. Liên Nhi, mặc kệ hắn. Ta đương nhiên đi cùng muội." Minh Nguyệt không thương tiếc nhéo cho tên oán phu nào đó một cái. Sau đó vui vẻ kéo Liên Y đi. Mặc kệ ba tên nam nhân kia.

"Ha ha, Mặc Ly đại ca, ta đồng tình với ngươi nha. Mà cũng đúng thôi, ai nói chủ nhân của lão tử nhiều sức quyến rũ a." mắt thấy hai nàng đã đi xa, Phượng Vô Quân rất không nể tình mà trêu ghẹo kẻ đang bị nương tử bỏ rơi.

"Tiểu tử ngươi tìm đánh." nhanh như cắt, một đạo kình phong sắc bén chém tới chỗ Phượng Vô Quân đang ngồi.

"Lão tử lại sợ sao?" như đoán trước được kẻ nào đó nhất định thẹn quá hóa giận mà muốn giết người diệt khẩu cho nên Phượng Vô Quân rất nhanh đã tránh được kình phong. Ánh mắt trêu tức nhìn về phía Mặc Ly Thần Phong.

"Được lắm, để xem ngươi chạy đâu?" Mặc Ly Thần Phong rất nhanh lại ra tay đánh về phía Phượng Vô Quân.

"Tiểu tử này đúng là nên đánh." đột nhiên Phong Ngân lên tiếng, cũng gia nhập trận đánh và đương nhiên là đánh Phượng Vô Quân.

"A, không công bằng. Đại ca sao huynh lại giúp hắn khi dễ đệ a. A, không được đánh mặt a. Chủ nhân, Nguyệt tỷ tỷ, cứu ta. Hai người này muốn giết người diệt khẩu." Phương Vô Quân chính là lợn chết không sợ nước sôi, vừa né tránh, vừa phản công, vừa kêu gào vô cùng náo nhiệt.

____________

Ba ngày sau

"Chủ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu a? Về nhà của ngươi sao?" Phượng Vô Quân hỏi Liên Y. Bọn họ đi hai ngày đã ra khỏi Thần Minh Vực. Trước khi rời Thần Minh Cung thì toàn bộ dược liệu cùng huyết ngọc tại nơi đó đã được di dời vào trong không gian của Liên Y. Nàng vô cùng vui vẻ mà tiếp nhận.

Trên đường đi, Phượng Vô Quân lại giúp nàng đào không ít dược liệu trân quý. Hắn nói hắn ăn đan dược thì phải giúp nàng tìm dược liệu, đây là chuyện thiên kinh nghĩa địa. Làm cho Liên Y thật cao hứng, cho hắn thêm mấy bình đan dược.

"Chúng ta đi Hỏa Dực thành trước. Mà ngươi không cần gọi ta là chủ nhân. Hơn nữa từ bây giờ ta là Lăng Y Ngạo." một thiếu niên tuấn mĩ, một thân thanh y thêu mặc trúc, khẽ nói. Người này chính là Liên Y đã dịch dung.

"Nha, vậy phải gọi như thế nào bây giờ ?" Phượng Vô Quân nhíu nhíu mày hỏi.

"Gọi Y Ngạo đi. Mọi người cũng gọi ta như vậy đi." Liên Y cười sáng lạn.

____________

Hỏa Dực thành. Cẩm Tú lâu - tửu lâu lớn nhất Hỏa Dực thành.

"Khách quan, mời vào, mời vào." tiểu nhị xun xoe chào đón một hàng năm người, năm người đều là tuấn nam mĩ nữ, khí thế bất phàm. Đi đầu là một thiếu niên tuấn mĩ một thân thanh y, thêu mặc trúc, đôi mắt đen thăm thẳm, tĩnh lặng, toát ra khí thế lạnh lùng, cao ngạo. Bên cạnh lại là một thiếu niên khác, cao hơn hắn một cái đầu, toàn thân là màu đỏ rực nóng bỏng như lửa, đôi mắt dị sắc làm người ta kinh hãi. Đứng sau hai thiếu niên là một cô gái một thân tử y thêu những đóa mạn đà la tinh xảo, mang theo khăn che mặt, nhưng dù chỉ nhìn thấy dáng người, đôi mắt cùng vầng trán kia thì khẳng định được nàng nhất định xinh đẹp. Đi sau cùng là hai nam nhân như hai thái cực. Một nam nhân tóc bạch kim, mắt hổ phách, một thân nguyệt nha trường bào thuê đồ án kì lạ trên tay áo, thanh lãnh như trích tiên. Một nam nhân tóc đen, mắt phượng mày ngài, mặc một thân hắc bào, thêu mạn đà la màu vàng kim, quý khí bức người. Năm người này chính là năm người Liên Y.

"Cho ta một sương phòng tốt nhất, mang lên món ăn cùng rượu." vứt cho tên tiểu nhị một kim tệ, Liên Y lạnh giọng phân phó.

Cả đại sảnh đều ghé mắt nhìn đám người Liên Y. Trong lòng đều toát ra nghi ngờ, bọn họ là ai ? Thậm chí có kẻ mới đến Huyền Vương nhất cảnh lại tự cho là đúng, to gan dùng huyền khí dò xét, liền bị Liên Y đánh ngược lại, đến thổ huyết. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn một vòng quanh đại sảnh, khí thế kia làm người ta rụt cổ lại, không dám tiếp tục nhìn. Thật không ngờ thoạt nhìn nhỏ tuổi như vậy mà tu vi mạnh mẽ như vậy? Đây nhất định là công tử thiếu gia của thế gia vọng tộc rồi. Bọn họ đắc tội không được. Chỉ có tên bị đánh là vô cùng kinh hãi. Hắn năm nay ba mươi tuổi đến Huyền Vương xem như không tệ rồi. Thế nhưng thiếu niên kia lại mạnh hơn hắn. Này . . .

"Khách quan mời ngài lên lầu, phòng chữ Thiên thứ hai a." tiểu nhị thấy tình thế căng thẳng vội vàng nói, trong lòng hắn âm thầm rủa tên vừa ra tay. Nghĩ rằng bản thân giỏi lắm hả, không thấy khí thế của họ hay sao, muốn tìm đánh thì cũng không thể đánh ở đây chứ. Tiểu nhị bận rộn dẫn đường cho mấy người Liên Y, lại bận rộn chạy đi mang thức ăn và rượu lên.

__________

Phòng chữ thiên thứ nhất.

"Ca, bọn họ thực lực như thế nào?" một thiếu niên hoa phục, khuôn mặt trẻ con, khoảng mười ba mười bốn hỏi nam nhân bên cạnh.

"Sâu không lường được. Hai thiếu niên kia đã đến Huyền Vương nhưng cấp bậc nào thì ta nhìn không ra. Còn ba người phía sau ta chính là nhìn không thấu." nam tử mặc bụi y, ngũ quan tuấn tú, mặc dù không thể so nổi với mấy người Phong Ngân nhưng đây tuyệt đối vẫn là mĩ nam. Hơn nữa khí thế trầm ổn, thản nhiên, đôi mắt sáng như sao làm người ta không thể khinh thường.

"Bọn họ là ai nhỉ? Chúng ta có thể kết giao được hay không?" thiếu niên lại hỏi.

"Đệ tốt nhất đừng gây chuyện." nam tử liếc mắt nhìn hắn.

"Ca, lần tranh đoạt này Liên Y muội muội liệu có trở lại không?" mắt thấy sắp bị mắng, thiếu niên kia lại hỏi, nhưng là đổi đề tài khác.

"Ta cũng không biết. Nhưng nghe nói đã gửi thư cho nàng ấy quay về. Dù sao nàng ấy cũng là đích nữ chân chính của Lăng gia chúng ta." nam tử kia lên tiếng, trong mắt là hồi tưởng về bóng dáng nho nhỏ khả ái, chọc người yêu thích. Không biết những năm qua muội ấy sống có tốt hay không?

"Ca, tại sao ông nội không đem muội ấy về bổn gia? Lại để muội ấy một mình sống nơi xa xôi như vậy, aiz. . ."

"Lăng Kì Ngôn, nói đệ ngốc đệ lại không chịu nhận. Nếu Liên Y ở bổn gia thì muội ấy có thể sống sót sao? Những năm này chúng ta tránh thoát bao nhiêu lần ám toán. Ông nội không phải không bảo hộ chúng ta nhưng là người làm sao có thể thời thời khắc khắc bảo hộ chúng ta. Hơn nữa, Liên Y không thể tu luyện, vậy thì nàng ấy sống ở bổn gia sẽ không khác sống trong địa ngục." nam tử lắc đầu nhìn đệ đệ. Trong mắt hoàn toàn là thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Lăng Kì Cảnh, huynh không cần lại khinh thường đệ có được hay không?" Lăng Kì Ngôn quệt quệt miệng ủy khuất nói. Nếu Phượng Vô Quân nơi này nhất định có thể cùng hắn phân cao thấp về giả bộ ủy khuất.

"Thu hồi bộ dáng này của đệ. Ta ăn không tiêu." Lăng Kì Cảnh cười mắng đệ đệ.

___________

Phòng chữ thiên thứ hai.

Mặc dù bên kia có dựng kết giới nhưng là đối với mấy người Liên Y thì kết giới ấy không được xem là gì vì thế cho nên lời hai người kia nói, mọi người đều nghe thấy một chữ cũng không sót. Mọi người đều nhìn về phía Liên Y. Trong lòng nàng là ba đào mãnh liệt, thì ra trên thế giới này nàng vẫn có những người thương yêu nàng. Ngoài cha mẹ còn có ông nội. Thì ra không phải họ vứt bỏ nàng mà là chỉ muốn bảo hộ nàng.

"Chủ nhân,. . .?" một lúc lâu mà vẫn thấy Liên Y lặng người, Phượng Vô Quân nhịn không được mà gọi một tiếng.

"A, xem ra chúng ta phải điều tra lại rồi." Liên Y khẽ cười, nụ cười sáng rỡ như trút được tâm sự, bóng ma trong lòng như xóa đi một ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.