Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 46: Trà Hương Nhụt Chí




Từ Nam viện trở về, Thủy Nhan có thể cảm thấy rõ ràng thanh lâu hôm nay không bình thường, nhìn như sóng êm bể lặng, nhưng chính dạng bình tĩnh này lại càng cho thấy không tầm thường.

"Giờ thường là thời điểm khách lui tới náo nhiệt, sao hôm nay dưới lầu lại im ắng dị thường vậy chứ?" Nàng nhìn xuống dưới lầu, thầm nghĩ.

Trà Hương đứng phía sau nàng, chỉ nhìn nàng tựa bên cửa sổ, hai mắt oán hận trừng trừng, ước gì Thủy Nhan giờ này ngã xuống, dù không tan xương nát thịt cũng thành phế nhân, chẳng qua nàng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, hiện tại Thủy Nhan là hồng bài của Hổ Tam Nương, mà nàng lại là người phục vụ, nếu xảy ra sai sót gì, nàng nhất định sẽ được thưởng thức cái gọi là sống không bằng chết.

"Nếu ta ngã xuống, ngươi sẽ cao hứng hay thương tâm?"Thủy Nhan lạnh lùng nói.

Trà Hương nghe vậy không khỏi giật nảy mình, thầm nghĩ: "Nàng đoán được ta nghĩ gì sao?".

Thủy Nhan đi tới bên nàng, thần sắc bình tĩnh nói: "Không ngờ bị ta đoán trúng phải không?".

"A… Tỷ tỷ nói gì vậy, Hương nhi nghe không rõ…".

Thủy Nhan đến sát bên nàng, thầm thì: "Nếu đêm nay Triệu gia tới, ngươi hẳn muốn tận tâm hầu hạ hắn đi".

"Dạ, à không… không"Trà Hương gật đầu rồi vội vã lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.

Thủy Nhan tiếu tự phi tiếu nhìn nàng: "Ngươi muốn nói gì đây?"

"Trà Hương biết sai rồi, nếu Triệu gia đến, Trà Hương sẽ nhanh chóng rời đi, không dám quấy rầy đêm xuân của tỷ tỷ cùng Triệu gia…".

Thủy Nhan nhíu mày, "Ngươi nói vậy hình như ta đang ăn hiếp ngươi sao?".

Giờ phút này Trà Hương trong lòng có khổ không thể nói, ai bảo nàng đối chọi với Thủy Nhan đang thịnh thế, hôm nay đúng là cưỡi hổ khó xuống, mà không muốn xuống cũng phải xuống, hôm nay nàng ra oai phủ đầu là còn nhẹ, nếu chọc giận Hổ Tam Nương, hậu quả nàng cũng không dám nghĩ đến, Trà Hương đến thanh lâu đã vài năm, có thể ít chịu đau khổ cùng thông tuệ và linh mẫn của nàng liên quan, cái gì va chạm được, cái gì không va chạm được, trong lòng nàng đều hiểu rõ.

Va chạm Triệu Vũ Quốc là trong lòng nàng muốn được ăn cả ngã về không, vì một người mình động tâm mà lại tiền tài, nàng chỉ hy vọng kẻ này giúp nàng thoát thân, nhưng là không ngờ lại đụng phải một người lợi hại, chẳng những không thể được toại nguyện, mà còn hãm sâu hiểm cảnh, giờ phút này nàng cũng chỉ có thể tự trách bản thân, ngay từ đầu đã rất khinh địch, nghĩ rằng chỉ đến hầu hạ một kẻ đầu đất.

Trà Hương giờ phút này vô cùng hối hận, lại tự trách mình thiếu kiên nhẫn, càng buồn bực Thủy Nhan giả heo ăn cọp, trong lòng nguyền rủa liên tục, nhưng là nàng hiện tại sợ nhất là mỗi lần cùng Thủy Nhan nói chuyện, bốn phía như lạnh hơn rất nhiều, càng khó chịu hơn là áp lực vô hình đè lên nàng.

Nàng nghe được thanh âm Thủy Nhan tiến thêm một bước, da đầu run lên, chẳng qua sợ quy sợ, hiện tại nàng đã hiểu không thể đắc tội người trước mặt, liền vội đáp: "Tỷ tỷ nói gì vậy thế, Trà Hương vốn định đêm nay xin nghỉ chỗ tỷ tỷ".

"Xin nghỉ?".

"A, đúng vậy, Thu Hồng ở Hồng Diệp từng nhìn thấy khăn tay của muội, khen đẹp liên hồi lại ngỏ ý muốn muội thuê cho một chiếc, muội thiếu nàng nhân tình, cũng không thể từ chối, đêm nay Triệu gia tới, muội sợ tỷ tỷ không ứng đối được, hiện tại xem ra một mình tỷ tỷ có thể ứng đối được, vậy Trà Hương cầu tỷ tỷ cho muội nghỉ một đêm để trả nhân tình Thu Hồng". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thủy Nhan trong lòng cười thầm, mặt ngoài không chút biểu lộ, "Một khi đã như vậy, ta thả ngươi một đêm, để ngươi đỡ phải suy nghĩ chuyện này đi".

Trà Hương khẽ cúi đầu, dùng sức cắn môi, hiển nhiên là nàng tức giận, nhưng vẫn phải cung kính nói: "Vậy Hương nhi tạ ơn tỷ tỷ".

"Không cần khách khí" Mấy chữ này Thủy Nhan nói không chút tình cảm ba động, nghe vậy trong lòng Trà Hương nhảy dựng, âm thầm nghĩ: "Sau này có thể không cùng nàng nói chuyện thì tận lực tránh xa".

Từ khi Thủy Nhan biết trong Luân Hương ốc có gì liền không cần Trà Hương lấy, chỉ là từ Ách muội lấy một điểm lá bạc hà, lúc không có Trà Hương, nàng sẽ châm, trong phòng lập tức tươi mát, mà tư duy của nàng cũng trở nên lanh lợi hơn nhiều.

Trà Hương đem rượu và thức ăn chuẩn bị tốt rồi lui xuống, lúc gần đi, Thủy Nhan chứng kiến ánh mắt nàng không che dấu được sợ hãi, liền lạnh lùng cười: "Giữa ta và ngươi không có lợi ích xung đột, nhưng là ngươi lại trở ngại ta, nếu thức thời biết khó mà lui, ta sẽ không gây thương tổn mảy may, nếu không, ta nghĩ để ngươi chết tốt hơn!".

"Cộp cộp" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Thủy Nhan lòng nhảy dựng, nàng biết đây là Triệu Vũ Quốc đến, tim không khỏi đập nhanh hơn mọi khi.

"Cô nương, Triệu gia đến".

"Mời vào!".

Triệu Vũ Quốc lúc đi vào, vẫn là một bộ cười giả dối như trước kia, lỗ mãng như núi xa mây trôi, ôn nhu như dương chi bạch ngọc.

Ngại có nha hoàn mang Triệu Vũ Quốc đi vào, Thủy Nhan cũng đứng dậy nhìn hắn, ánh mắt ướt át, môi đào khẽ hé, cười dịu dàng, nha hoàn thấy vậy không khỏi sợ hãi than: "Khó trách ma ma lại dung túng như thế, thật là khuynh quốc khuynh thành a, hẳn là Dao Trì tiên tử hạ phàm a…".

Triệu Vũ Quốc đặt phần thưởng trong tay nha hoàn, "Làm phiền cô nương…".

Nha hoàn này mới hồi phục tinh thần, trông theo gương mặt đầy nam tính của Triệu Vũ Quốc rồi đỏ bừng mặt vội cúi đầu nói lời cảm tạ, "Cảm ơn Triệu gia ban thưởng" rồi vội vã đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, Triệu Vũ Quốc thu lại nét cười, chính là quay về điệu bộ lãnh khốc cứng rắn quen thuộc, đặc biệt lúc nhìn về phía Thủy Nhan trong vô thức trở nên mềm mại hơn.

"Ngồi đi!"Thủy Nhan rõ ràng nói.

Đối với Thủy Nhan mà nói, mấy ngày nay ở chung, hai người không còn cảm giác lạ lẫm nữa, nhất là đối với nàng, ngoại trừ Ngũ nhi ra, hiện tại Triệu Vũ Quốc là người thân nhất với nàng.

Triệu Vũ Quốc thoáng gật đầu, theo lời ngồi xuống, Thủy Nhan bưng lên bầu rượu, vì hắn châm, "Uống rượu không?".

"Ngươi đã rót rồi".

Khóe môi nàng bất chợt hiện tia ôn nhu.

"Vậy ngươi có uống không?"

Hắn nhìn nàng một cái thật sâu, hắn biết đây là hạn độ thân thiện lớn nhất của nàng, tuy rằng có chút đông cứng, tuy rằng có chút buồn cười, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn ngứa ngáy, có một cảm giác gì đó muốn trào dâng, vì thế khóe môi lại cong lên, lần này hắn cười, cười rất tự nhiên.

"Ngươi cười như này không khó coi" Thủy Nhan bất giác khen hắn.

Hắn suýt nữa thì bị sặc rượu, chẳng qua chứng kiến bộ dáng nghiêm túc của Thủy Nhan, hắn cố gắng nhịn xuống.

Thủy Nhan đưa canh cho hắn rồi nói: "Ta có tin tức của hắn".

"Hắn ở đâu?".

Thủy Nhan khẽ lắc đầu, vì thế vừa cùng hắn ăn vừa kể lại chuyện người tên Ngải cho hắn nghe.

"A, ta đã biết, nàng cũng không cần tìm hiểu thêm, còn về chuyện sổ sách, ta đoán nàng không tìm được đúng không?".

"Ân"Đối với lời của hắn, Thủy Nhan tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng nàng lấy ra một thứ trong ống tay áo, "Thứ này là Tử Hạ muốn, ta chuẩn bị rồi".

"Cái gì vậy?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.