Phục Ưng

Chương 31: Coca




Buổi trưa chủ nhật, Tô Miểu nằm nhoài bên bàn sách làm bài tập về nhà, ngáp liên tục.

Trong radio truyền đến khúc nhạc piano nhẹ nhàng linh động, còn có tiếng nói mềm mại nhỏ nhẹ của người dẫn chương trình phát thanh, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Cho dù hiện tại internet đã rất phát triển, có thể tìm kiếm các thể loại âm nhạc trên mạng nhưng Tô Miểu vẫn thích nghe radio.

Cái loại âm thanh điện tử loẹt xoẹt rè rè đó tựa như đưa cô quay về những ngày cũ với đĩa nhạc xưa cũ ố vàng.

Tô Thanh Dao thay sang áo sơ mi trắng công sở mới tinh, bà soi gương, buộc một chiếc khăn lụa màu nâu lên cổ: “Đã nói bao nhiêu lần, khi làm bài tập đừng nghe nhạc, cả ngày lắm thói quen xấu, suy nghĩ một đằng làm việc một nẻo, còn học tập kiểu gì.”

“Không ảnh hưởng.” Tô Miểu thản nhiên nói: “Buổi trưa không nghe chút gì đó thì sẽ muốn ngủ.”

“Muốn ngủ thì con ngủ đi! Hôm nay lại không đi học.”

“Vậy mẹ làm bài tập giúp con nha.”

Tô Thanh Dao đi qua, tóm lấy dái tai mềm mềm của cô gái nhỏ: “Còn bảo mẹ làm bài tập giúp con, con lại ngứa đòn à? Sao không lên trời luôn đi!”

Tô Miểu cười lên, liên tục xin tha, sau đó ôm lấy eo của mẹ, gối đầu lên bụng của bà ấy: “Con sai rồi, được không.”

Trong lòng Tô Thanh Dao hoảng hốt, bà ấy vội vàng tránh đi, quay người lấy cái túi nhỏ treo trên tường: “Mẹ đi làm đây, buổi chiều con có ra ngoài không?”

“Không đi, con làm bài tập.”

“Được, vậy con ngoan ngoãn ở nhà, lúc bốn giờ thì gói mì lại đưa qua cho mẹ.”

Tô Miểu nằm nhoài trên bàn, nghiêng mặt nhìn bà ấy, lười biếng nói: “Mẹ gọi thức ăn ngoài đi, lần nào cũng muốn con đưa cho mẹ, xem con là con lừa mà sai khiến ấy.”

“Quán mì Xương Xương lại không có dịch vụ giao hàng.”

Tô Thanh Dao đứng ở chỗ cửa trước, chống vào tường mang giày: “Lại nói, không phải con thích đi đến Lưỡng Lộ Khẩu nhất sao, ra ngoài có xe buýt thì con không đi, cứ phải đi bộ một hai cây số để đi thang cuốn, cũng không biết trên thang cuốn có trai đẹp tuyệt thế gì quyến rũ con như vậy.

“Nói linh tinh.” Trong lòng Tô Miểu kéo căng, giống như là bị nhìn thấu suy nghĩ, cô vội vàng nói: “Đi xe buýt chật chội lắm, lần trước còn chứng kiến có hai bàn tay heo ăn mặn ở đó…”

Còn chưa dứt lời, Tô Thanh Dao đã ngắt lời cô: “Được rồi, nhớ mang mì đến cho mẹ.”

“Hôm nay con chưa chắc tới đâu, buổi chiều có thể sẽ có việc.”

“Bảo con đi đưa chút đồ ăn cho mẹ mà cứ từ chối mãi vậy, đồ sói mắt trắng.”

“Mẹ không giảm cân nữa à.” Tô Miểu đi đến trước mặt bà ấy, đưa mũ che nắng trên móc treo áo qua: “Mẹ xem xem gần đây mập lên rồi, bụng dưới cũng lộ ra rồi.”

“...”

Tô Thanh Dao mặc kệ cô, sau khi ra ngoài thì che bụng của mình, cảm nhận được một loại sức mạnh của sinh mệnh nào đó đang chậm rãi lớn lên trong bụng.

Bà mím môi, quay đầu nhìn thoáng qua cửa chống trộm cũ kỹ đã đầy rỉ sét, bên cạnh cửa dán đầy các loại quảng cáo mở khóa thoát nước.

Tất cả đều sẽ tốt thôi.

*

Hai giờ chiều, Hứa Mịch gửi tin nhắn WeChat cho Tô Miểu —

“Lớp chúng ta thực hiện nghi thức ra sân rồi, cậu không đến sân thật là đáng tiếc, cháy lắm! Bùng nổ lắm! Hai trụ cột của lớp chúng ta vừa có mặt là cả sân sôi trào ngay.”

Tô Miểu nhấn mở đoạn video hai phút mà cô ấy gửi tới, là hình ảnh đội bóng rổ ra sân.

Các thiếu niên của đội bóng mặc áo chơi bóng màu đen nghiêm túc, Tần Tư Dương đi đầu đội, thứ hấp dẫn ánh mắt chính là làn da trắng của cậu ấy, thật sự rất trắng! Cộng thêm dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt đoan chính, nghiễm nhiên là hình ảnh nam thần tỏa nắng trong phim thanh xuân mà mỗi một cô gái đều tha thiết mơ ước.

Trì Ưng đi cuối đội ngũ, đầu ngón tay xoay một quả bóng rổ, anh hơi cúi đầu, đang thương lượng thảo luận với đám người Đoạn Kiều về chiến thuật phương pháp thi đấu trên sân thi đấu.

Một bộ quần áo chơi bóng màu đen, để lộ ra mấy phần lạnh lẽo cứng rắn, khí chất trầm lắng hoàn toàn khác biệt với hơi thở thiếu niên tỏa nắng trên người Tần Tư Dương.

Lúc nghe Đoạn Kiều nói chuyện, anh sẽ theo bản năng mà thích ứng với chiều cao của đối phương, khẽ cúi đầu khom người, môi mỏng khẽ mở, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên.

Anh không hề cố ý làm người ta chú ý đến, nhưng hơi thở mà toàn thân toát ra lại khiến cho người ta khó mà bỏ qua được.

Tô Miểu còn muốn nhìn kỹ thì video đã kết thúc rồi, Hứa Mịch lại gửi thêm mấy tin nhắn ghi âm đến, trong bối cảnh ồn ào, giọng nói cô ấy kích động —

“Sau khi lớp chúng ta vào sân, nóc nhà của sân thi đấu đều sắp bị tiếng hét chói tai của đám con gái lật tung rồi, còn nói sẽ gọi thêm mấy bạn cùng lớp đến cổ vũ cho đội chúng ta đó, đâu có cần đâu! Hai ngôi sao của lớp chúng ta vừa vào sân, tớ dám nói một nửa tiếng thét chói tai trong sân đều là dành cho bọn họ đó!”

Tô Miểu lại nhấn xem mấy đoạn video khác, Hứa Mịch đương nhiên là quay ống kính vào hình ảnh đội bóng của lớp vào sân, đi theo cả quá trình.

“Hứa Mịch, hôm nay trường chúng ta đấu với trường nào vậy?”

“Trung học số 1 Bắc Khê.”

“Trung học số 1 Bắc Khê?!”

Lúc này Hứa Mịch mới kịp phản ứng lại, nhận ra muộn màng mà gửi đi một tin nhắn: “A, suýt nữa quên mất, Miểu Miểu, cậu chính là từ Trung học số 1 Bắc Khê chuyển tới, thật là khéo, có phải có người quen không?”

Tô Miểu lại kéo thanh tiến độ trong video cô ấy gửi tới, kéo đến hình ảnh mơ hồ mà cô nhìn thấy trước đó, trong tấm hình ngắt quãng có mấy chàng trai của đội bóng trường Trung học số 1 Bắc Khê, bao gồm cả mấy tên côn đồ trùm trường như Tôn Cường, Lý Phỉ, Quý Khiên.

Bọn họ và Lộ Hưng Bắc là anh em rất tốt, đều không phải là kẻ tầm thường, thân hình mạnh mẽ, cách chơi bóng rổ vô cùng hoang dã, tính tình cũng nóng nảy, đánh nhau sinh sự là chuyện thường ngày, thậm chí còn nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát.

Tô Miểu biết rõ hành vi tác phong của những người này, không khỏi mơ hồ lo lắng.

Đấu với cách chơi hoang dã của đám lưu manh giang hồ của trường Trung học số 1 Bắc Khê, bọn họ có khả năng cao sẽ chịu thiệt.



Cô vùi đầu làm bài tập một lúc, nhưng bởi vì trong lòng có tâm sự nên không an tĩnh được, ngẩng đầu nhìn sông một lúc, cuối cùng vẫn đặt bút xuống.

Nửa tiếng sau, Tô Miểu đi vào sân vận động của thành phố.

Hứa Mịch đón cô ở lối vào, thấy cô mang theo một túi đầy nước khoáng, khỏi nói đến đoạn đường này cô đã tốn sức đến mức nào, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt.

“Tốn công như vậy làm gì, đội hậu cần của chúng ta còn có thể thiếu những thứ này sao?”

“Mấy cái này đều là đồ lạnh, uống vào sẽ đã hơn một chút.”

“Lớp trưởng của chúng ta cẩn thận chu đáo quá.” Hứa Mịch nhận lấy túi đựng nước, mỗi người xách một bên chia sẻ gánh nặng, hai người đi song song vào sân bóng rổ.

“Tình hình thế nào rồi?”

“Lúc này mới bắt đầu, có điều thể thao của trường Trung học số 1 Bắc Khê các cậu thật là giỏi, có cậu bạn vừa vào trận đã ghi điểm rồi.”

“Là người có lông mày đứt khúc, trông dữ dằn sao?”

“A đúng đúng đúng! Chính là cậu ta, nhìn cậu ta giống như là chủ lực, không ép được Trì Ưng nên cả quá trình chỉ ép Tần Tư Dương.”

“Cậu ta tên là Quý Khiên, tuyển thủ át chủ bài của đội trường Bắc Khê, thường xuyên chơi giải đấu chuyên nghiệp.”

Hứa Mịch che miệng lại, kinh ngạc nói: “Đây là tuyển thủ chuyên nghiệp à? Xong rồi xong rồi, trận này làm sao thắng được.”

“Không phải là kiểu tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu chính quy, chỉ là thi đấu bí mật, kiểu cược thắng thua cho người ta ấy.”

“A cái này…”

Cô ấy mơ hồ lo lắng: “Trung học số 1 Bắc Khê các cậu thật sự là tiềm tàng nhân tài.”

Tô Miểu đi vào sân thi đấu, phả vào mặt chính là hơi nóng bừng bừng thanh xuân nóng vội của các thiếu niên, tiếng bóng rổ đập vào mặt đất vang lên liên tục.

Cô vừa mới đi đến bên dưới khung rổ của bên tư thục Gia Kỳ, còn chưa kịp ngồi xuống thì Trì Ưng đã dẫn bóng nhảy đến bên cạnh bảng bóng rổ, anh nhảy lấy đà rồi ụp rổ một cách mạnh mẽ, một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bảng bóng rổ đều lắc lư.

Sóng năng lượng mạnh mẽ lan tràn, Tô Miểu bị tiếng vang dọa cho không tự chủ được mà lùi về phía sau, tim đập bình bịch.

Nương theo quả bóng vào rổ, trong sân vang dội tiếng hoan hô.

Anh vững vàng đáp đất, bóng lưng kiên cố đúng lúc che trước mắt cô, thẳng tắp như núi đá.

Ánh mắt Tô Miểu còn chưa kịp cố định, Trì Ưng đã nhanh chóng chuyền bóng cho Tần Tư Dương ở bên kia sân.

Quý Khiên giống như đã nhìn trúng Tần Tư Dương vậy, lại tiến lên cản cậu ấy, giơ tay che chắn, chặn đường, phá cậu ấy.

Tần Tư Dương trước nay không hay phát cáu cũng bị cậu ta chặn đến mức tràn đầy lửa giận tích tụ.

Hứa Mịch ở bên cạnh sốt ruột muốn chết, kéo Tô Miểu nói: “Làm sao đây lớp trưởng! Hình như Tần Tư Dương chơi không lại cậu ta, cậu nhanh mách nước đi!”

“Cậu ấy chơi không lại, tớ có thể mách nước gì chứ, tớ cũng không hiểu về bóng rổ.”

“Không phải cậu quen biết người của trường Trung học số 1 Bắc Khê sao, cái người tên Quý Khiên ấy… biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, lớp trưởng, nhanh giúp bọn họ đi!”

Tô Miểu cũng không biết phải giúp thế nào, nhìn Tần Tư Dương bị cậu ta chặn đến mức nén giận, cậu ấy dẫn bóng, loạng choạng nghiêng người, lướt qua bên cạnh cô.

Tô Miểu dùng hai tay làm cái loa, hô một câu với cậu ấy: “Tần Tư Dương, cậu ta đang ép cậu tức giận để cậu phạm quy, tuyệt đối đừng bị lừa!”

Tần Tư Dương nhạy bén nhận ra được giọng của Tô Miểu, mặc dù không quay đầu nhưng bước chân của cậu ấy rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều, sau khi động tác giả liên tiếp, cậu ấy thuận lợi tránh được sự dây dưa của Quý Khiên.

Ngược lại là Trì Ưng, sau khi chạy chậm mấy bước, anh quay đầu liếc nhìn Tô Miểu ở dưới khung giỏ bóng rổ.

Cơ thịt ở khóe mắt giật giật, đôi mắt đen như mực lóe lên ánh sáng, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Đoạn Kiều mập mạp chạy qua bên cạnh anh, vỗ vỗ anh: “Trì Ca, ngẩn ra làm gì vậy, lên đi!”

Trì Ưng một lần nữa đuổi theo, nhảy lấy đà làm một quả ụp rổ vô cùng uy lực, cắt ngang động tác đang muốn lên rổ của Quý Khiên.

Bởi vì cảm xúc của Trì Ưng thay đổi, sóng năng lượng trên sân cũng xảy ra sự biến hóa.

Lúc ban đầu anh chơi rồi dừng, giống như đùa giỡn người ta vậy, có đôi khi nhận được bóng còn chuyền cho Tần Tư Dương, cố ý cho cậu ấy cơ hội thể hiện đùa giỡn trước mặt các bạn nữ.

Nhưng vừa rồi sau khi Tần Tư Dương nghe lời Tô Miểu, thoát khỏi Quý Khiên, lối chơi của Trì Ưng trở nên mạnh mẽ hơn, không nhường bóng nữa, anh móc mấy cái, trực tiếp lên rổ.

Toàn bộ sân thi đấu cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đột nhiên thay đổi trên người của chàng trai.

Tô Miểu hơi chột dạ, không lên tiếng nữa, cũng không hô cả câu cố lên.

Tần Tư Nguyên mặc váy xếp ly của đội cổ động viên ngồi ở trên hàng ghế nghỉ ngơi, cô ta trợn trắng mắt, khẽ hừ một tiếng: “Nói không đến… cuối cùng vẫn đến, dối trá.”

“Đúng đó.” Dương Y Y mang theo chút cảm xúc căm phẫn: “Vừa rồi còn quyến rũ anh trai cậu, chó không thể không ăn phân, chỉ biết quyến rũ con trai.”

Ánh mắt Tần Tư Nguyên liếc nhìn về phía cô ta: “Cậu nói ai là phân?”

“...”

Hô hấp của cô ta nghẽn lại: “Không phải tớ không nói anh của cậu, tớ chỉ thuận miệng nói thôi.”

Tần Tư Nguyên biết tâm tư của Dương Y Y, trong lòng cô ta vô cùng để ý Tần Tư Dương, vừa rồi đứng ngoài sân hô cố lên, hô đến mức khàn cả giọng.

Người ta chỉ hô một tiếng mà đã khiến cô ta sốt ruột như vậy rồi.

Nhưng Tần Tư Nguyên lại thả lỏng, cô gái kia quyến rũ Tần Tư Dương dù sao cũng tốt hơn quyến rũ Trì Ưng.

“Sắp đến nghỉ giữa trận rồi, ra phía sau đài luyện nhảy thêm chút đi.” Tần Tư Nguyên đứng dậy, ôm áo khoác đi về phía sau sân đấu: “Nghe nói trong đội cổ động viên của đội đối phương ai cũng eo thon chân dài, các cô gái giữ vững tinh thần, đừng để bọn họ qua mặt.”

Dương Y Y lưu luyến không thôi mà nhìn qua Tần Tư Dương, đi mấy bước quay đầu lại một lần, cùng cô ta đi đến hậu trường.



Đến thời gian nghỉ ngơi giữa trận, các thiếu niên nóng hầm hập ném bóng đi rồi ra khỏi sân.

Các cô gái trẻ trung xinh đẹp của đội cổ động viên nhảy nhót ra sân.

Âm nhạc vang lên, bọn họ tỏa sáng lại tự tin, nhảy nhót tỏa ra sức sống bốn phía.

Tô Miểu chia nước lạnh cho các thiếu niên trong đội, bọn họ thấy cô tới thì đều rất vui: “Ôi chao, đang muốn uống đồ lạnh nè! Lớp trưởng đến đúng lúc lắm!”

“Cảm ơn lớp trưởng.”

“Không có gì, các cậu tự lấy.”

Tần Tư Dương đi tới, chọn một chai nước khoáng, hỏi: “Gần đây không có cửa hàng tạp hóa, cậu mua ở đâu vậy?”

“Dưới lầu nhà tôi, tiện đường nên mua.”

“Tôi đoán cậu không đi xe tới.”

“Một tuyến đường sắt nội thị, cũng không cần đổi xe, còn nhanh nữa.”

“Có nặng không?”

“Vẫn ổn.”

Cậu ta vặn nắp ra uống một ngụm, thản nhiên nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu.”

“Không có gì nha.”

Đoạn Kiều chọn tới chọn lui trong túi hồi lâu rồi nhụt chí nói: “Lớp trưởng, tôi muốn uống coca lạnh.”

“Có nước là tốt lắm rồi.” Tần Tư Dương rất hiếm có mà chỉ trích cậu ta một câu: “Muốn uống coca thì tự đi mua.”

Cậu ta biết tính tình của Tô Miểu, cô chỉ có thể mua nước khoáng giá một tệ. Mỗi người một chai coca, cô sẽ không tiêu xài phung phí như vậy.

“Anh Dương, cậu nói xem cậu bạn mạnh mẽ cơ bắp kia sao không chặn người khác, chỉ chặn cậu thôi vậy?”

Tần Tư Dương lau đi mồ hôi ở cằm, khó chịu nói: “Tôi đâu có biết.”

“Đây không phải là vừa ý cậu rồi chứ?”

“Cút đi!”

Trên vai Trì Ưng khoác áo khoác, anh đi tới cười đùa nói: “Cái loại con trai mạnh mẽ cơ bắp kia thì vừa ý em gái sinh đôi cậu ta còn có khả năng hơn.”

Gương mặt Tần Tư Dương hiện lên màu ửng hồng tự nhiên, cậu ta giơ chân đá Trì Ưng, anh lại nhanh chóng né tránh đến bên cạnh Tô Miểu, khi lệch người qua anh đã thấp giọng lẩm bẩm bên tai cô —

“Qua đây.”

Tô Miểu quay đầu cẩn thận nhìn Tần Tư Nguyên đang nhảy cổ động trên sân, không động đậy.

Trì Ưng ngồi trên ghế nghỉ ngơi sát tường, hai tay chống đầu gối, khom người, đập lần lượt bóng rổ xuống đất, ánh mắt nhìn cái ghế bên cạnh, ra hiệu bảo cô qua ngồi.

Tô Miểu do dự vài giây rồi ôm balo đi qua, đặt túi vải bố ở bên cạnh đầu gối.

Trì Ứng liếc mắt, nhìn về phía cô.

Hôm qua cô mặc quần áo mới, nhưng bởi vì thể chất dễ đổ mồ hôi của mình nên quần áo đều bị thấm ướt, áo lụa màu trắng mơ hồ có thể nhìn thấy dây đai áo lót dẹt dẹt trên bờ vai mỏng manh, màu hồng nhạt.

Anh kiềm chế di dời ánh mắt, trái cổ chuyển động, cảm thấy hơi khô và ngứa: “Đưa nước cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho sự do dự vừa rồi của cậu đối với tôi.”

“Tôi đâu có do dự với cậu…”

Còn chưa dứt lời, Tô Miểu đã nhận ra nói như vậy thì rơi thẳng vào bẫy của anh rồi.

Cái tên này còn ranh ma hơn hồ ly tinh, nói chuyện với anh, Tô Miểu cần phải vô cùng cẩn thận, xốc lên mười hai phần tinh thần.

Cô tránh đề tài này, dùng ánh mắt hướng về phía cái túi đựng nước ở nơi xa: “Cậu tự đi lấy.”

Trì Ưng cười nhạt, tầm mắt dời xuống, nhìn qua chiếc túi vải bố mà cô nắm chặt —

“Cậu mua nhiều chai nước như vậy không phải là vì đưa cho tôi một chai sao?”

“Làm sao có thể chứ, cậu tự luyến quá rồi.”

“Vậy là tôi đoán nhầm rồi, thật ngại quá.”

Mắt thấy màn nhảy cổ động lan tỏa sức nóng đã đến hồi cuối, thời gian nghỉ ngơi giữa trận sắp kết thúc.

Trái tim trong lồng ngực của Tô Miểu bắt đầu tăng tốc độ, đập bình bịch giống như con thỏ.

Cuối cùng, chuông hết giờ nghỉ vang lên, Trì Ứng mang theo bóng đứng dậy rời đi.

Một giây sau, Tô Miểu nắm lấy góc áo của anh, nhân lúc những người khác chưa đầy đủ, cô nhanh chóng rút ra một chai coca lạnh từ trong túi vải bố, vụng trộm nhét cho Trì Ưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.