Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 42: Gia tộc so chiêu (Tam)




Ngồi ở vị trí của Tuyết gia, Tuyết Mị mặt vẫn bình tĩnh, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, Hàn Quân Dật đưa bọn họ đến đây liền vội vã rời đi; mà hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương đều được an bài ngồi ở trên Phong Vân lầu. Người ngồi trên lầu cũng không ít, Chu Đạt Ngũ cùng gia chủ Lâm gia Lâm Viễn rõ ràng cũng ở bên trong. Đám người Tuyết Lôi ngồi ở phía sau Tuyết Mị cũng giữ im lặng, chính là thường thường dùng ánh mắt vụng trộm nhìn tử y thiếu niên phiêu phiêu trước mắt, nhưng không có ai dám lên tiếng quấy rầy ‘hắn’, mà ngay cả Tiểu Thanh Hầu cũng ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên người Tuyết Mị, bất động cũng không náo loạn.

“A, tiểu mỹ nhân, ngươi ngồi nhìn phế vật này làm cái gì? Nhìn bổn thiếu gia đi, Vương đại thiếu gia ta nhưng là mạnh hơn hắn.” Bỗng nhiên, một cái thanh âm kiêu ngạo làm cho người ta chán ghét vang lên bên người Tuyết Mị, nàng vi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn đến một cái thanh niên mập mạp đang đưa tay muốn kéo lấy Vô Song đang ngồi bên người nàng. Tuyết Mị ánh mắt phát lạnh, vốn nàng chính là đang phiền lòng không có chỗ phát hỏa, tên đáng chết này đã dâng đến tận cửa, không phải chính là bình chữa cháy tốt nhất sao?

“Muốn chết!” Tuyết Mị quát lạnh một tiếng, chém ra một quyền, “Phanh…”; “A” Một tiếng hét thảm, thanh niên mập mạp mặc y phục màu vàng bay ngược dựng lên, lại là “Phanh” một tiếng, ngã trên mặt đất cách đó không xa lại không ngừng run rẩy. Tiểu người hầu bên người Vương đại thiếu nhất thời vừa sợ vừa giận, hắn chỉ vào mũi của Tuyết Mị mà mắng: “Phế vật như ngươi dám đánh thiếu gia của chúng ta? Ta…a…” Chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong, đồng dạng cũng bị một quyền của Tuyết Mị đánh bay, ngã xuống bên người thiếu gia nhà hắn, trong mắt liền lộ vẻ hoảng sợ, hắn đẩy đẩy thanh niên mập mạp bên người: “Thiếu… thiếu gia… phế vật này quá lợi hại, không phải người chúng ta có thể đối phó, ta… chúng ta đi nhanh đi.”; “Ha ha, còn muốn chạy?” Một cái âm thanh lạnh như băng bỗng nhiên vang lên ở trước mặt hắn, tiểu người hầu ngẩng đều liền thấy một tử y thiếu niên đang đứng trước mặt hắn, một đôi con ngươi đen láy lạnh lùng đang theo dõi hắn, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy ý cười lãnh khốc.

Tiểu người hầu thanh âm run run nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì? Họ Tuyết, ta… ta cho ngươi biết, Vương gia chúng ta không hề sợ Tuyết gia nhà ngươi…” Không đợi hắn nói xong, “Ba” một tiếng, hắn đã bị Tuyết Mị hung hăng tát một cái, nhất thời một nửa bên mặt thũng xuống, “Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Thiếu gia nhà ngươi tính là cái gì? Lại dám đùa giỡn bản thiếu.”; “Ba ba…” Tuyết Mị vừa nói vừa đánh, liên tục đánh hơn mười cái mới từ bỏ, mà tiểu người hầu sớm đã bị đánh cho ngất xỉu, khuôn mặt nguyên bản nhỏ nhắn giờ đã bị đánh chuyển sang màu xanh tím giống như chiếc bánh lớn, tuy rằng thời điểm Tuyết Mị đánh hắn không có sử dụng thần lực, nhưng là lực lượng hỗn đỗn thánh thể của phó thân thể này là không thể khinh thường. Đồng thời, “Xèo xèo” Tiểu Thanh cũng học bộ dáng của chủ nhân, ở trên mặt đại thiếu mập mạp một trận lung tung phát ra, “Ba ba…” móng tay sắc bén lại huơ huơ trên mặt Vương đại thiếu, lưu lại không ít vết máu, có vẻ vô cùng dữ tợn.

Những người chung quanh đều bị một màn này làm cho rung động, một đám đều trợn mắt há hốc mồm. trên Phong Vân lầu, một lão giả mặc hắc y thân hình nhỏ gầy bỗng nhiên quát lạnh một tiếng: “Tiểu tử, dám đánh tôn nhi của bản đế, để mạng lại.” Hắn đúng là gia chủ Vương gia Vương Phong, Vương gia chỉ đứng sau tứ đại gia tộc. Thân hình nhỏ gầy của Vương Phong mạnh mẽ bay lên trời, “Sưu” một tiếng, tựa như chớp hướng về phương hướng của Tuyết Mị mà đến. Tuyết Trùng Dương cùng Thủy Liên Nguyệt đột nhiên cả kinh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.