Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 35: Tháo lớp cải trang




Edit + Beta: Cù lão bản

Thời gian ba năm Hoắc Nghiêm Đông không ở nhà, tay Lương Tiểu Tài đã bị Lý Thuận Liên nắm qua vô số lần. Lý Thuận Liên không nhìn thấy sẽ theo thói quen dựa vào xúc giác để phân biệt mọi người. Lương Tiểu Tài là người bà nắm tay nhiều nhất sau khi bị mù, cũng là người bà nhớ rõ nhất. Trong khoảng thời gian không biết con trai còn sống hay đã mất Lương Tiểu Tài là người thân cận với bà nhất, bàn tay của hắn bà không thể nào lầm được.

Đa số tình huống phản ứng của Lương Hiểu Tài sẽ nhanh hơn người thường, thế nhưng lần này hắn lại do dự. Mà chính vì mấy giây do dự Lý Thuận Liên mới túm được hắn.

Quần áo dạ hành, ống tay áo buộc lại. Vì hành động thuận tiện cùng giảm bớt lực cản hắn còn buộc rất chặt. Lý Thuận Liên mò tới ngực hắn, lại tới chùm tóc cột đuôi ngựa cao cao.

“Con, hài tử, con…” Lý Thuận Liên nhất thời không biết nói thế nào, mất nửa ngày đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Quan Thải Y, liền vội hỏi: “Thải Y a, muội mau nhìn xem, là Tiểu Âm trở lại phải không?”

“Nó…” Quan Thải Y cũng có chút bí. Bà dĩ nhiên muốn nói đây không phải là Tiểu Âm, đây là con trai bà, thế nhưng nghĩ tới tình huống của Lý Thuận Liên bà lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Lúc này Diệp Đại Bằng dẫn theo A Tông chạy vào, nhìn thấy tình hình bên trong hô to một tiếng: “Trời ơi, Lương đại ca! Huynh thật lợi hại!”

Hắn còn chưa kịp vào đã giải quyết xong hết rồi! Không trách binh sĩ trong Hổ Đầu quân đều nói người này rất lợi hại, nãy giờ có bao lâu đâu a? Bên trong ồn ồn ào ào, nhanh như chớp đã mần thịt hết.

Người Trương Ký mang theo không bao lâu cũng đến. Bọn họ nghe thấy tiếng kêu của A Tông nên lần tới. Mấy người nhìn thấy tình huống trong sân đều sững sờ, nghe Diệp Đại Bằng giải thích mới biết đây là do một mình Lương giáo đầu hạ thủ, động tác nhanh chóng gọn gàng.

Bọn họ rất mau lẹ bắt trói những người kia lại, còn tên bị chém cánh tay giao cho Diệp Đại Bằng đi phụ trách, ai bảo hắn là đại phu chứ.

Trong lúc nhất thời trong sân tới tới lui lui đều là tiếng bước chân, thế nhưng căn phòng Lý Thuận Liên ngồi lại đặc biệt yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Lương Hiểu Tài lên tiếng, bất quá hắn không có đè thấp giọng, mà là chất giọng nguyên bản: “Nơi này quá loạn, trước tiên trở về rồi hãy nói.”

Quan Thải Y lo âu nhìn con trai, đỡ lấy Lý Thuận Liên: “Đại tỷ, chúng ta trở về thôi.”

Lý Thuận Liên quơ quơ tay về phía trước như đang tìm cái gì. Lương Hiểu Tài thấy thế ngầm thở dài, đứng bên còn lại đỡ lấy bà. Lý Thuận Liên nắm chặt lấy cánh tay thân thuộc kia, thế nhưng lần này bà không có hỏi bất cứ vấn đề gì nữa.

Lương Hiểu Tài nói: “Cẩn thận bậc cửa.”

Lý Thuận Liên theo bản năng nâng chân lên. Trước đây cũng có rất nhiều lần như thế này, con dâu bà mỗi khi thấy bà gặp nguy hiểm đều sớm nhắc nhở, không để bà bị ngã bị thương. Bây giờ đổi thành giọng một nam tử, tâm tình của bà không thể không phức tạp.

“Mấy vị huynh đệ, những người này đành làm phiền các ngươi. Ta trước tiên đưa…” Lương Hiểu Tài nói, “Ta trước tiên đưa nương và Quan nhị di của Phó thống lĩnh về nhà.”

“Lúc này quay về nhà Phó thống lĩnh mọi người có thể gặp nguy hiểm hay không?” Trương Ký nói. Nếu những người kia đã biết nhà Phó thống lĩnh ở đâu còn dám bắt cóc người nhà của Phó thống lĩnh, vậy trở về có thể bị bắt nữa không?

“Nếu không ta cũng qua đó?” Diệp Đại Bằng nói, “Ta thấy tay của Hoắc đại nương và Quan di hình như đều bị thương, ta lấy cho hai bà ấy chút thuốc.”

“Lấy thuốc cũng được, những vẫn phải trở về. Trời còn tối, đại nương và Quan di ở bên ngoài có nhiều bất tiện.” Lương Hiểu Tài nói, “Yên tâm, ta đưa hai bà ấy về rồi ở lại trông chừng luôn.”

“Như vậy sao được?” Trương Ký cau mày nói, “Lương huynh đệ gấp rút giục ngựa một ngày một đêm còn chưa có chợp mắt đâu.”

“Đúng vậy a, có trông cũng không thể để một mình ngươi trông được.” Có người đáp lời.

“Nếu không thì như vậy đi Lương huynh đệ. Trước tiên ngươi đưa hai đại nương trở lại, huynh đệ chúng ta ai hết bận thì qua đó phụ ngươi.” Trương Ký nói.

Trương Ký hiếm thấy kêu một tiếng “Lương huynh đệ”. Trước kia thật ra hắn nhìn Lương Hiểu Tài không lọt mắt. Giao thủ trên võ đài luôn luôn tránh né, còn thường xuyên che mặt, không quang minh chính đại chút nào, thế nhưng lần này đã làm thay đổi cách nhìn của hắn. Người này làm việc đủ quyết đoán, ra tay cũng nhanh gọn, hiếm thấy nhất chính là người này rất trọng tình trọng nghĩa. Đường xa như vậy lại gấp rút phóng ngựa, trông không khác gì đi cứu mẹ ruột vậy.

Lương Hiểu Tài nói: “Các ngươi vẫn nên lưu tâm nơi này có ai đến nữa hay không đi. Tốt nhất là đi tìm Dương Đại thống lĩnh, thêm mấy người đến tăng mạnh thủ vệ thì tốt hơn. Vào lúc này ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”

Trương Ký ngẫm lại thấy cũng đúng, mang thủ hạ trói người tha vào trong phòng. Chỉ cần thời điểm những tên này cần ra mặt lại không thấy đâu khẳng định sẽ có người sau lưng đến tìm, lúc đó một lưới bắt hết.

Lương Hiểu Tài dẫn hai vị trưởng bối trở về nhà.

Quan Thải Y giúp Lý Thuận Liên lau mặt rửa tay, quần áo cũng thay đổi, thuốc cũng bôi xong. Quan Thải Y tự mình thu thập bản thân xong cũng đồng thời ngồi ở trên giường. Hai vị trưởng bối từ sợ hãi bị bắt cóc từ từ phục hồi tinh thần lại, nửa ngày không lên tiếng.

Phỏng chừng thật sự bị dọa sợ. Cả đời đàng hoàng làm người, làm gì từng gặp qua cảnh tượng rúng động như vậy? Trước kia Quan Thải Y sống ở Lương gia bị Hùng Kim Bình bắt nạt, mà dù sao cũng là người trong nhà với nhau, nào giống như hôm nay. Lý Thuận Liên thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đến già chưa từng gặp chuyện khiếp vía như vậy.

Nhớ lại chuyện hung hiểm vừa nãy, tuy rằng Lý Thuận Liên nghe thấy tiếng hít thở của Lương Hiểu Tài rất bình thường, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Con ngoan, vừa nãy con có bị thương chỗ nào không?”

Lương Hiểu Tài nói: “Không có, ngài yên tâm.”

Lý Thuận Liên gật gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nói mãi đến khi nước mắt của bà chảy xuống. Lương Hiểu Tài cùng Quan Thải Y giật hết cả mình, vội hỏi bà làm sao vậy. Bà cầm lấy tay Lương Hiểu Tài nói: “Nương còn tưởng rằng con không trở lại nữa. Con đi nhiều ngày như vậy, mỗi ngày nương đều chờ con trở về.”

Lương Hiểu Tài hơi kinh ngạc, cảm thấy thật kỳ quái. Ngữ khí Lý Thuận Liên nói chuyện không giống như là người không biết gì. Chẳng lẽ bà đã sớm biết “con dâu” bà thật ra là nam sao? Hay là có hoài nghi song tới hôm nay mới chắc chắn?

Quan Thải Y cũng khá là ngoài ý muốn nhìn Lý Thuận Liên: “Đại tỷ, tỷ… đã sớm biết…”

Quan Thải Y không nói hết câu, nhưng Lý Thuận Liên lại minh bạch ý tứ của bà, lau nước mắt: “Cũng không phải biết ngay từ đầu. Lúc nó vừa tới Hoắc gia ta đã biết nó không phải là Lương tiểu thư. Ta từng sờ qua tay của Lương tiểu thư, không có thô như nó. Lúc đó ta nghĩ có khả năng đây là người Lương gia tùy ý đưa tới, sợ là Lương tiểu thư không chịu gả. Lúc đó ta có ý muốn hỏi một chút, thế nhưng đứa nhỏ này hiếu thuận, lại vô cùng ngoan ngoãn, lời muốn hỏi không biết bao nhiêu lần không hỏi thành. Ta sợ nếu ta hỏi đến nó sẽ không có cách nào ở lại Hoắc gia. Ta là một lão thái bà cô đơn a, chỉ muốn có người bồi.”

Lương Hiểu Tài hỏi: “Vậy từ lúc nào ngài hoài nghi con… không phải nữ tử? Con cảm thấy con giả vờ rất giống a.”

Trên mặt Lý Thuận Liên chợt lóe một tia thần sắc khó xử: “Mắt nương mù, thế nhưng lỗ tai thì tốt.”

Lương Hiểu Tài thầm nghĩ không lẽ ngài chỉ nghe giọng nói liền nghe ra Lương Tiểu Tài là nam à? Trong trí nhớ Lương Tiểu Tài đã rất chú ý, dù sao Quan Thải Y còn ở Lương gia, Lương Đại Phú lấy Quan Thải Y ra uy hiếp, Lương Tiểu Tài không dám không nghe lời.

Quan Thải Y cũng có chút ngạc nhiên. Bà cảm thấy nếu như bà mù mắt khẳng định nghe không ra con mình là con trai đâu.

Lý Thuận Liên xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng ra vẻ mặc kệ nói: “Cái đứa nhỏ này, nam tử với nữ tử đi tiểu có thể làm ra động tĩnh giống nhau sao? Nương nghe một lần hai lần không chú ý, nhưng nhiều lần hơn thì biết a. Bất quá ta cũng chỉ suy đoán, không dám khẳng định.”

Trong nháy mắt Lương Hiểu Tài cứng đờ người.

Động tĩnh.. đi tiểu?! Một bên khoảng cách xa, một bên khoảng cách gần, cho nên động tĩnh khác nhau? Nếu đúng là như vậy thì năng lực phân tích của lão thái thái này có chút trâu bò a, chi tiết nhỏ như vậy cũng chú ý tới.

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy sau khi Nghiêm ca trở về thì sao? Sao ngài không hỏi y?”

Lý Thuận Liên vừa nghe lời này, thở dài một hơi: “Nó trở về cũng không nói gì với ta, ta cứ tưởng là mình đoán sai, chắc con là cô nương thật, bằng không sao nó không nói gì. Ta còn nghĩ như vậy cũng tốt, coi như con không phải Lương tiểu thư thì hai đứa chung sống vẫn được, không ngờ rằng hai đứa con kết bè lừa gạt ta.” Dừng một chút: “Không đúng, là ba người các ngươi.”

Quan Thải Y cười khổ một tiếng, thật không biết nên nói như thế nào.

Lương Hiểu Tài nói: “Lúc trước cũng là vì Nghiêm ca không muốn khiến ngài thương tâm. Hơn nữa y là nam nhân, chăm sóc ngài cũng có lúc bất tiện. Thời điểm đó chúng ta nghĩ đợi đưa ngài đến đây xong, sau đó con và mẫu thân… Thật ra di nương là mẹ ruột của con, con và nương định chờ dàn xếp xong xuôi lại đi, nhưng không ngờ đến lúc này vẫn không đi được. Mấy ngày trước tụi con có nói muốn tìm người làm công nhật, kỳ thực chính là muốn tìm người chăm sóc cho ngài. Nếu không ngày nào đó con và nương đi rồi, Nghiêm ca bận việc trong quân doanh, ngài làm sao bây giờ đây.”

Lý Thuận Liên cũng nghĩ đến điểm này, bà chưa nói chính lúc đó cũng làm dấy lên nghi ngờ trong lòng bà. Những năm này liên tục nhiều lần bà vẫn luôn suy đoán, lại bởi vì không nỡ nên vẫn không nói gì, thầm nghĩ chỉ cần chưa chọc thủng lớp giấy mỏng này thì con dâu chính là con dâu.

Lương Hiểu Tài đại thể có thể hiểu ý nghĩ của Lý Thuận Liên. Một bà lão bị mù mắt, có người chăm sóc hiếu thuận bà nhất định sẽ cảm kích đối phương, đồng thời cũng sẽ sản sinh một ít ỷ lại, đây là nhân chi thường tình. Trong lòng bà ước chừng là coi Lương Tiểu Tài như con trai mình, thời gian càng dài thì càng không có cách nào dứt bỏ. Đặc biệt là sau khi nghe nói con trai mình không về nữa, quả thực có thể nói Lương Tiểu Tài chính là chỗ dựa duy nhất của bà, thứ tình cảm này không phải nói bỏ là có thể bỏ được.

Lúc này Lý Thuận Liên đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi đứa nhỏ, con có nhìn thấy Nghiêm Nhi không? Nó có khỏe không? Chừng nào nó có thể trở về?”

Lương Hiểu Tài nói: “Dạ gặp được. Y rất khỏe. Khoảng chừng sáu bảy hoặc bảy tám ngày nữa y sẽ về. Trong tay y còn có chút chuyện chưa giải quyết xong.”

Lý Thuận Liên gật gật đầu, vỗ mặt giường bên cạnh nói: “Đến, ngồi đây này.”

Lương Hiểu Tài cũng không quá để ý, ngồi xuống. Hắn đã một ngày một đêm không chợp mắt. Không đúng, hẳn là hai ngày một đêm không chợp mắt, dù sao trước khi tới ban ngày cũng không ngủ. Hắn mệt, thật mệt.

Lúc này Quan Thải Y hỏi: “Những người bắt chúng ta hôm nay là ai thế? Hôm nay con đánh bọn họ, về sau có gặp nguy hiểm nữa không?”

Lương Hiểu Tài nói: “Họ chỉ là người xấu thôi, đánh rồi là hết, thủ hạ của Nghiêm ca sẽ xử lý. Hai người cứ ngủ một giấc thật ngon đi, không cần nghĩ ngợi gì cả. Lát nữa con ra ngoài canh chừng, sẽ không có việc gì đâu.”

Quan Thải Y thấy được nhi tử biến hóa, nhưng vẫn tránh không được lo lắng. Ngày hôm nay những người kia cầm đao lại đây, bọn họ ban đêm đột nhiên xông vào khiến bà sợ muốn chết. Lý Thuận Liên cũng sợ, mà đồng thời bà còn có chút hiếu kỳ. Hóa ra con dâu hiền lành thường ngày lại lợi hại như vậy sao? Bà chỉ nghe tiếng gió thôi cũng biết người tới rất lợi hại, không nghĩ tới sẽ là “con dâu” ngoan.

Sao không phải là cô nương vậy a!

Lý Thuận Liên vừa vui mừng vì cả nhà tránh được một kiếp, vừa có chút tiếc nuối. Tuy rằng bà đã sớm nghĩ tới, nếu như con dâu thật sự là nam tử thì cứ coi như bà lời thêm một đứa con trai, dù sao lúc đó bà cũng cho rằng con trai ruột không về được. Chỉ là bất thình lình xác định con dâu là nam tử khiến bà cảm thấy có chút khó chịu, dù sao cũng không thể coi như con dâu thật.

Hết nửa ngày Lý Thuận Liên mới hỏi: “Đứa nhỏ, vậy sau này ta phải gọi con thế nào đây?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ngài gọi con là Hiểu Tài đi, hoặc là Tiểu Lương cũng được. Bản danh của con là Lương Hiểu Tài.”

Lý Thuận Liên nói: “Được, gọi con là Tiểu Lương.”

Lương Hiểu Tài thấy khả năng chấp nhận của bà rất cao, cười nói: “Sớm biết ngài không tức giận con đã sớm nói với ngài rồi. Ngài không biết đâu, con và Nghiêm ca sợ ngài giận sợ ngài thương tâm, sầu muốn chết luôn đấy, cả ngày lén lén lút lút như ăn trộm.”

Lý Thuận Liên nói: “Sao không thương tâm? Sao không tức giận? Con nói xem sau này ta biết đi đâu tìm con dâu tốt như con a. Mỗi ngày dắt ta tắm nắng, còn kể chuyện cho ta nghe, aiz~”

Lý Thuận Liên thở dài một tiếng, nếu nói không hề để tâm đó là giả. Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai Lương Hiểu Tài có thể sẽ phải rời đi trong lòng bà lại bắt đầu khó chịu. Bà nhớ tới mấy hôm trước Lương Hiểu Tài không ở nhà, Diệp Đại Bằng lại giúp hỏi thăm phòng ở, vậy có phải đứa nhỏ muốn dọn ra ngoài hay không?

Ngẫm lại thật không nỡ.

Đã tiêu hơn phân nửa tiền tích cóp để mua nhà, nếu Lương Hiểu Tài nghe câu này cũng phải chảy hai hàng nước mắt. Tuy nhiên lúc này ai cũng không nghĩ tới, không chỉ nhà của hắn không mua được, mà tòa nhà bọn họ đang ở bây giờ cũng đem bán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.