Phu Nhân Tại Thượng

Chương 30




Lý Trì Nguyệt không để An Nhi đi theo, nàng nghĩ buổi tối ngắm hoa nhiều người sẽ phá hư hăng hái!" Cho nên chỉ cùng Đồ Cửu Mị hai người đi tiền viện.

Lý Trì Nguyệt đi ở phía trước, Đồ Cửu Mị theo sau, hôm nay ánh trăng rất tròn, không cần thắp đèn, bất quá đi được chốc lát Lý Trì Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền dừng lại.

"Hay là ngươi nắm tay ta cùng đi đi, tuy rằng ánh sáng rất sáng, nhưng rốt cuộc vẫn là buổi tối, vạn nhất vấp ngã vậy thì rất phiền phức." Lý Trì Nguyệt đưa tay cho Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị lập tức nắm lấy, nàng nghĩ phu nhân cũng giống như muội muội, đều là người cực kỳ thận trọng cùng săn sóc, nàng cảm thấy ngón tay phu nhân dường như thon dài, cảm giác dài hơn ngón tay nàng, nhưng dường như ngay cả ngón tay của phu nhân cũng không có thịt như nàng, còn hơi lạnh, đang mùa hè sờ vào rất thoải mái, nàng muốn dùng tay mình ấp lấy tay phu nhân, nhưng ấp không được, vì vậy sau khi thay đổi rất nhiều tư thế nắm tay, Đồ Cửu Mị mới tìm được loại tư thế mà nàng rất hài lòng, ngón tay nàng chuyển hướng đan vào trong kẽ tay của phu nhân, dáng vẻ cảm tình tốt, nàng nghĩ bản thân rất nguyện ý cùng phu nhân tạo quan hệ tốt, nếu như tình cảm với phu nhân cũng giống như với muội muội thì tốt rồi.

Lý Trì Nguyệt trái lại lần đầu tiên cùng người khác tay nắm tay như vậy, ngón tay của Đồ Cửu Mị mặc dù thon dài bằng nàng, nhưng ngón tay cùng lòng bàn tay đều có thịt, mềm mại, nắm vào xúc cảm trái lại khá tốt. Nắm thì nắm đi, nhưng Đồ Cửu Mị vì sao tay một mực cử động a, còn có mười ngón tương khấu là có ý gì a!

Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày nhìn về phía Đồ Cửu Mị, vô cùng không giải thích được hành động này của Đồ Cửu Mị.

"Như vậy thân thiết một chút, ta cùng muội muội đều là nắm tay như vậy." Đồ Cửu Mị hướng phu nhân cười đến rất hài lòng, thật ra nàng đang nói dối, nàng cùng muội muội tuy rằng nắm tay qua, nhưng cũng không có mười ngón tương khấu, nàng không muốn đi suy nghĩ nguyên nhân của sự khác biệt này.

Mười ngón tương khấu khiến Lý Trì Nguyệt cảm giác không được tự nhiên, càng muốn bỏ tay Đồ Cửu Mị ra, nàng cùng Đồ Cửu Mị lúc nào thì giao tình tốt như vậy, vì sao nàng không biết a!

Lý Trì Nguyệt niệm tình Đồ Cửu Mị là phụ nữ có thai nên mới không bỏ bàn tay đang quấn lấy tay mình của Đồ Cửu Mị ra, lòng bàn tay của Đồ Cửu Mị rất ấm áp, nóng đến khó chịu, bất quá nếu như là mùa đông, nắm vào giống như túi nước ấm a.

Cách xa kinh thành những chỗ tốt đều xây dựng rất nhiều trang viện, hoa viên Hầu gia phủ dĩ nhiên rất lớn, hoa viên đúng là đại đồng hoa viên, chỉ cần người của Hầu gia phủ, đều có thể đến. Người hầu không có nhã hứng buổi tối đến ngắm hoa thưởng nguyệt, các vị phu nhân khác dường như cũng không thường đến hoa viên này vào buổi tối, bởi vì trong biệt viện riêng của các nàng đều có một hoa viên nhỏ, tình hình chung là ban ngày các nàng mới có thể đến đại hoa viên này.

Cho nên lúc Lý Trì Nguyệt đến, trong hoa viên cũng không có người, Lý Trì Nguyệt rất hài lòng vì không có người đến phá hủy nhã hứng của nàng, liền nắm tay Đồ Cửu Mị đến sau giả sơn, hoa quỳnh trồng ở sau giả sơn. Đến bên cạnh hoa quỳnh, Đồ Cửu Mị mới không muốn phải buông phu nhân ra, thật ra nàng rất muốn cứ mãi như vậy.

"Hoa này vẫn chưa mở, bất quá thoạt nhìn sắp nở rồi, chúng ta ở chỗ này chờ nó nở sao?" Đồ Cửu Mị hưng phấn hỏi, nàng ngồi xổm xuống, nàng vẫn là lần đầu tiên ngắm trăng, tâm tình có chút kích động.

"Ân." Lý Trì Nguyệt gật đầu, nếu đã đến ngắm hoa dĩ nhiên phải chờ đến hoa nở.

"Phu nhân ngồi đi." Đồ Cửu Mị tìm một tảng đá nhỏ gần đó cho Lý Trì Nguyệt, đứng chờ rất mệt, không bằng ngồi xuống chờ, nàng cũng tìm một tảng đá cho bản thân ngồi.

Lý Trì Nguyệt do dự chốc lát mới ngồi xuống hòn đá Đồ Cửu Mị đã phủi sạch sẽ, vừa rồi nên mang theo ghế, bất quá chấp nhận vậy đi, trở lại lấy ghế thực sự quá phiền hà rồi.

Sau đó hai người mặt đối mặt ngồi, nhìn đối phương chờ đợi.

"Phu nhân trước đây bình thường cũng nửa đêm ngắm hoa như vậy sao?" Đồ Cửu Mị hiếu kỳ hỏi, nàng cảm thấy cùng phu nhân cao quý ưu nhã ngắm trăng cảm giác thật tốt, nhìn phu nhân cũng ngồi trên tảng đá giống như nàng, nhưng tư thế ngồi thoạt nhìn chính là đặc biệt có tư thái.

"Không." Thỉnh thoảng mới đến, Lý Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt Đồ Cửu Mị dưới ánh trăng đúng là hưng phấn, không phải chỉ thưởng hoa thôi sao, có cần khoa trương như vậy không? Thôn phụ chính là thôn phụ, Lý Trì Nguyệt âm thầm chế nhạo. Nàng thế nào cảm thấy bản thân gần đây cũng ngu ngốc rồi, sẽ muốn cùng Đồ Cửu Mị thưởng nguyệt, chẳng lẽ là cùng kẻ ngu ngốc ở chung lâu ngày bị truyền nhiễm rồi sao?

"Phu nhân, sau này nếu như còn muốn ngắm hoa và vân vân, xin hãy dẫn ta theo." Đồ Cửu Mị nắm tay Lý Trì Nguyệt, vẻ mặt ân cần khẩn cầu nói.

Lý Trì Nguyệt rút tay lại, lần sau nàng mới không muốn gọi Đồ Cửu Mị đi theo đây!

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân không trả lời, liền cho rằng phu nhân ngầm đồng ý rồi!

"Phu nhân lần sau xuất môn, có thể dẫn ta cùng đi không?" Đồ Cửu Mị cẩn thận hỏi, nàng thực sự rất muốn cùng phu nhân ra ngoài, chỉ có thể ở Hầu gia phủ buồn chán biết có bao nhiêu!

"Ngươi cũng là thai phụ rồi, còn muốn đi đâu?" Cho dù Đồ Cửu Mị không có thai, nàng cũng sẽ không dẫn Đồ Cửu Mị đi ra ngoài, có thai rồi càng không thể, nàng sẽ không tìm phiền toái cho bản thân.

"Vậy chờ sinh xong có được không?" Đồ Cửu Mị lại đến gần Lý Trì Nguyệt một chút, không tự giác làm nũng hỏi.

"Không được." Lý Trì Nguyệt kiên quyết cự tuyệt.

Đồ Cửu Mị vẻ mặt suy sụp, phu nhân thực sự hảo keo kiệt, đi ra ngoài chơi cũng không dẫn theo nàng, vì vậy Đồ Cửu Mị hờn dỗi không để ý đến phu nhân, Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên cũng không cần dỗ dành nàng, vì vậy cũng không lên tiếng.

Đúng lúc này, bên kia giả sơn truyền đến giọng nói của hai nữ tử.

Đồ Cửu Mị vừa nghe một trong số đó là Lục Đào hầu hạ nàng, người còn lại không biết là ai, xuất phát từ thiên tính thích náo nhiệt, yêu nghe ngóng của nữ nhân, Đồ Cửu Mị vểnh tai nghe.

"Ngươi không nên tự ái như vậy có được hay không, Hầu gia phủ này thị vệ vô số, ngươi chọn đại một người đều tốt hơn so với pha trộn cùng nữ tử phong trần xuất thân thanh lâu kia!" Lục Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng cùng Lục Sa cùng nhau lớn lên trong lòng nàng Lục Sa chính là tỷ muội của nàng, không thể để nàng trầm mê như vậy.

"Ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng ta có chủ ý của mình, thật ra cùng nàng một chỗ cũng không có gì không tốt, dù sao thì ta chỉ là tiện mệnh mà thôi, cùng ai một chỗ thì cũng không có gì bất đồng." Lục Sa trái lại rất lãnh tĩnh nói.

"Thế nào lại không bất đồng, nàng và ngươi đều là nữ tử, không có cái gì hảo kết quả, ngươi hẳn là tìm nam tử thành thân, sinh con đẻ cái mới tốt." Lục Đào cảm thấy nhất định là ngũ phu nhân cho Lục Đào ăn bùa mê rồi.

"Sinh con đẻ cái để làm gì, Lục Đào, chúng ta là gia nô, tìm nam nhân cũng chỉ có thể là gia nô, hài tử sinh ra cũng là gia nô, đời đời kiếp kiếp đều là nô, chúng ta đã không thể thay đổi số phận như vậy rồi, tội gì khiến con của chúng ta cũng phải chịu khổ như vậy đây?" Lục Sa hỏi ngược lại, nàng chỉ có thể từ phương diện này thuyết phục Lục Đào, dù sao thì muốn Lục Đào chấp nhận tình cảm giữa nữ tử, nhất định sẽ không đơn giản.

Lục Đào cảm thấy Lục Sa nói nhất định là ngụy biện, nàng nàng lại không thể phản bác, Lục Sa là gia nô, bản thân từ nhỏ đã vào Hầu gia phủ, nàng cảm thấy làm nô tỳ của hầu phủ không có gì không tốt, dù sao thì lúc ở nhà nàng chỉ có bị đánh bị nắng, còn phần ăn vĩnh viễn đều là cho đệ đệ. Ở Hầu gia phủ, chỉ cần không làm sai, ngược lại không thiếu ăn ở, nàng là nhất đẳng nha hoàn, ăn trên ngồi trước so với phú hộ bên ngoài đều tốt hơn rất nhiều, nàng cảm thấy bản thân nên thấy đủ rồi, nhưng đời đời làm gia nô, vẫn đè nặng trong lòng Lục Đào, nàng mệnh tốt, gặp phải chủ nhân tốt, nhưng cũng không thể bảo đảm chủ nhân sau này đều tốt.

"Cho dù có suy nghĩ như vậy, cũng không nên cùng ngũ phu nhân nữ tử không đứng đắn đó, nữ tử không an phận như vậy, thực sự không tốt." Lục Đào đối với Liễu Phi Nhân tràn ngập thành kiến.

"Có lẽ nàng có nhiều điểm không tốt, nhưng nàng rất tốt với ta cũng là sự thật, hơn nữa nàng cùng chúng ta đều là những kẻ đáng thương, không ai nguyện ý có xuất thân như vậy, chúng ta đều là kẻ thấp hèn, người khác khinh thường chúng ta, chúng ta làm sao lại khinh khi người thấp hèn như chúng ta chứ?" Lục Sa thở dài nói.

Lục Đào lần thứ hai không thể phản bác, bị thuyết phục lại có một chút dao động, nhưng nàng lập tức ổn định tâm tính.

"Mặc kệ thế nào, ta vẫn cảm thấy nàng không tốt, nếu như nàng thật sự thích ngươi, thì chỉ nên thích một mình ngươi, sẽ không cùng thất phu nhân dây dưa, hoa tâm như nam tử, còn không bằng tìm nam tử." Lục Đào kiên định nói.

Lục Sa cũng không lời để phản bác, thật ra ngũ phu nhân hoa tâm, nàng làm sao lại không để ý, chỉ là nàng không có tư cách để ý, nàng là nô tỳ mà thôi, ngũ phu nhân cùng thất phu nhân đều là chủ tử, mới là một cặp xứng đôi, nàng trái lại giống như một kẻ chen ngang.

"Ngươi nói, trong lòng ta đều rất rõ ràng, ngươi cũng đừng quản chuyện của ta nữa." Lục Sa lãnh đạm nói.

"Ngươi tiếp tục cùng ngũ phu nhân cùng một chỗ, sau này ta sẽ không bao giờ quản ngươi nữa." Lục Đào giận dỗi nói xong, xoay người liền đi khỏi, lúc rẽ vào ngã rẽ liền đụng vào một nữ tử.

"Thất phu nhân...." Lục Đào kinh hô.

Lục Sa cũng thấy được Thôi Loan Thúy, trong lúc nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng nghe thấy rồi sao, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Thôi Loan Thúy nhìn về phía Lục Sa, nàng biết sự tồn tại của nhân vật này, nhưng chưa từng đem nhân vật này để ở trong lòng, Liễu Phi Nhân ra khỏi biệt viện của mình, nàng liền không muốn bận tâm gì đến nàng ta, nhưng sau đêm nay nàng cảm thấy nha hoàn này có chút thú vị.

"Ngươi chính là Lục Sa?" Thôi Loan Thúy biết rõ cố hỏi.

"Ân." Lục Sa cố gắng trấn định hồi đáp, nàng không dám nhìn thất phu nhân, trong lòng có chút thấp thỏm.

"Ngẩng đầu lên." Thôi Loan Thúy mệnh lệnh.

Lục Sa chỉ đành ngẩng đầu, ánh mắt chống lại ánh mắt quan sát bản thân của thất phu nhân.

Thôi Loan Thúy đánh giá Lục Sa này, tư sắc đều có thể sánh ngang với các phu nhân rồi, Liễu Phi Nhân trái lại bảo vệ nàng rất tốt dĩ nhiên không bị Hầu gia động vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.