Phong Miêu Chứng

Chương 5: Tự học buổi tối




”Ừ.” Cố Ý duỗi duỗi người, ”Vậy tớ ngủ một chút, thầy đến kêu tớ.”

Trì Tự:…

Nửa ngày huấn luyện quân sự đầu tiên thật sự là kiệt sức nhất.

Chỉ có người giả bộ cảm nắng như Cố Ý mới sung sướng. Dường như toàn bộ buổi chiều, cô đều ngồi chỗ bóng mát nghỉ ngơi.

Sau khi về ký túc xá, cô lại là người phàn nàn nhiều nhất.

Cố Ý: ”Cực khổ hơn nửa ngày, vậy mà buổi tối phải đi tự học sao?”

Chúng bạn cùng phòng:…

Tự học buổi tối không yêu cầu học sinh mặc đồng phục, cái tủ đầy quần áo của Cố Ý cuối cùng cũng có công dụng.

Cô tiện tay lấy váy đầm, Ninh Hủy Cẩn cũng thay váy, ngay cả người bình thường bảo thủ nhất trung thành với quần dài cũng mặc quần sooc jean.

Bảy giờ, tiếng chuông báo tự học buổi tối vang lên.

Cố Ý bất đắc dĩ cất điện thoại  di động vào cặp, nằm trên bàn ngẩn người.

Ninh Hủy Cẩn là bạn cùng bàn của Cố Ý, cô bày trên bàn sách tiếng Anh và từ điển Anh-Trung, đang chuẩn bị bài học cho giờ học văn.

Hai tên nam sinh bàn sau cầm sách vật lý, sách đã làm đến bài mục thứ hai.

Lấy Cố Ý làm tâm, lấy tầm mắt cô là bán kính, tất cả mọi người đều đang đọc sách.

Bàn tay nhỏ bé của cô linh hoạt chui vào cặp sách, bên trong không hề trống trơn.

Hai túi kẹo gấu tiến sĩ mềm, một hộp phô mai, một túi xúc xích cá, ba túi cá biển khô, một chai nước trái cây.

Cuộc sống thật không có ý nghĩa.

Bị bạn học bao vây, Cố Ý cảm thấy đưa đám chưa từng có.

”Cậu có sách gì?”

Ninh Hủy Cẩn lấy tay làm động tác ”suỵt”, lấy sách số học từ trong túi, đưa cho cô.

Vài phút sau, âm thanh viết chữ ”sàn sạt” bên cạnh truyền đến.

Thiếu nữ vừa tắm xong phần đuôi tóc còn ướt, dán lên cổ.

Ngồi phía bên kia Cố Ý là một nam sinh đeo kính nhã nhặn. Bởi vì diện mạo Cố Ý thanh tú, những người khác thỉnh thoảng nhìn mấy lần.

”Ồ, cậu đã làm đến bài mục sáu rồi, nhanh như vậy ư?”

Cố Ý không trả lời, cho đến khi tính toán xong cả đề, mới ngẩng đầu đáp lại:

”Tùy tiện lật tới bài mục này thôi.”

Đôi mắt nam sinh xuyên qua mắt kính như đáy chai lộ vẻ kinh ngạc: ”Nhưng mà…Bài mục thứ sáu rất khó, không chuẩn bị gì trước cũng biết làm sao?”

”Tớ cũng không biết có đúng hay không cậu có bài giải không?”

”Có.” Nam sinh vội vàng đưa cho cô.

Đối chiếu với đáp án, Cố Ý cười ung dung: ”Đúng rồi.”

Nam sinh đẩy mắt kính, bày tỏ thán phục.

Nhất trung quả nhiên tụ tập học bá, ngọa tổ tàng long à [1].

[1] Ngọa tổ tàng long dùng để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.

Ninh Hủy Cẩn cũng ló đầu qua: ”Thật sự đúng rồi, thật là lợi hại. Cậu thi vào cấp ba số học được bao nhiêu điểm vậy?”

Cố Ý: ”Max điểm.”

Ninh Hủy Cẩn: ”Oa… Vậy cậu…”

”Chính trị và lịch sử đều là C, nên không vào trường tốt được.”

Cô giơ tay lên vuốt tóc, mái tóc đen như tơ lụa lành lạnh, sờ rất thoải mái.

Ngay lúc cô đang dồn hết tâm trí vào đề, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có người gõ cửa sổ.

Ninh Hủy Cẩn đột ngột giật mình, rất sợ bị thầy bắt đang nói chuyện.

Thật may, người gõ cửa sổ là hai vị học tỷ, một người trông trắng và dịu dàng, có diện mạo khiến người khác vừa ý, một người thì thanh tú đoan trang, rất có khí chất.

Các cô chỉ chỉ Cố Ý, ra hiệu cô đi ra.

”Nghi thức đội? Đứng nghiêm trang?” Cố Ý khoát khoát tay, ”Em không muốn đi.”

Học tỷ đầu tiên khen cô đẹp, sau đó hướng dẫn từng bước:

”Thử một chút đi, công việc rất thoải mái. Hai ngày nữa có đêm liên hoan học sinh mới, không cần phải đi quân huấn.”

”Thật ư?” Thái độ Cố Ý thay đổi 180 độ, ”Được, em đi!”

”Tốt, học muội ghi vào đây họ tên, lớp học cùng số điện thoại em.” Học tỷ đưa tới một quyển sổ nhỏ, ”Nếu đã quyết định gia nhập, sau này nhớ luyện tập chăm chỉ không được nghỉ nha.”

Cố Ý nở nụ cười khôn khéo: ”Ừ.”

Viết xong số điện thoại, cô nhanh trí hỏi: ”Học tỷ, mọi người bây giờ đến lớp ba chọn người sao?”

”Ừ.”

”Em đi cùng mọi người, em rất quen thuộc lớp ba.”

Sau cửa lớp 10/3, học tỷ kéo Cố Ý: ”Ở bên ngoài xem là được rồi, không nên đi vào.”

”Không sao đâu, tất cả giáo viên chủ nhiêm đều đi họp.”

”Ồ!”

Cố Ý lững thững đi vào lớp ba, nam sinh bên cạnh cửa nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt ti hí mãnh liệt nháy.

Ôi chao, làm đề làm ra ảo giác rồi, ở đâu ra cô em xinh đẹp chứ?

Cô em xinh đẹp mặc một váy đầm màu xanh nhạt, dưới làn váy là bắp chân thẳng tắp, không coi ai ra gì mà đi tới đi lui trước bảng đen.

Đế giày da đạp mặt đất, càng ngày càng nhiều học sinh nghiêng đầu nhìn cô.

Tiếng bước chân dừng lại, Cố Ý vỗ bả vai Lâm Tiêu Lôi một cái:

”Tiêu Lôi, bên ngoài có học tỷ tìm cậu.”

Học tỷ coi như hài lòng với Lâm Tiêu Lôi. Cố Ý đại công cáo thành, nhưng không nóng lòng rời đi.

Cô kéo một cái ghế ra, ung dung ngồi xuống.

”Cậu có bạn cùng bàn chứ?”

”…”

”Cậu tại sao lại không có bạn cùng bàn?”

”Có, cậu ta học ngoại trú.”

Cố Ý khoanh tay: ”Học sinh mới không phải không cho học ngoại trú sao?”

”Thân thể cậu ta không tốt.”

”Thật ư? Vậy tự học buổi tối cậu ta không đến sao?”

Trầm mặc.

Đủ loại ánh mắt dần dần thu hồi, phòng học như mặt hồ, gợn sóng bằng phẳng.

Mà đá cuội Cố Ý vẫn còn xôn xao.

Cô bắt chéo tay, cúi người xuống: ”Cậu không chuẩn bị bài sao? Mọi người đều ở đây chuẩn bị bài.”

Thiếu niên tuấn tú bình tĩnh cầm một góc trang sách, lật đi, thờ ơ.

Nam sinh hàng trước xoay người nói một câu:

”Thánh Trì cần phải chuẩn bị bài.”

Trì Tự nhíu mày, nam sinh kia lại hậm hực quay lên.

Cố Ý cười.

Mới khai giảng vài ngày, Trì thủ khoa đã có dáng dấp lão đại rồi.

”Tớ có rất nhiều quà vặt, cậu có muốn ăn không?”

Đối phương trầm trầm liếc qua, đáp một nẻo:

”Cuộc họp lớp gần kết thúc rồi.”

”Ừ.” Cố Ý duỗi duỗi người, ”Vậy tớ ngủ một chút, thầy đến kêu tớ.”

Trì Tự:…

Đây là cuộc đối thoại nhàm chán nhất trong đời anh.

Cố Ý thực sự mệt, cho dù trai đẹp Trì cũng không đấu lại cơn buồn ngủ của cô.

Hai chân duỗi một cái, chọt đến gót chân của bạn học phía trước, cô cũng không quan tâm, kê tay gục xuống.

Tác phẩm văn học trong tay anh đột nhiên trở nên mơ hồ khó hiểu.

Lưng Trì Tự thẳng tấp, kinh ngạc phát hiện, trong phòng học không còn chỗ trống.

Anh dịch ghế ra xa chút, lật sách tiếp tục học.

Cố Ý ngủ an ổn, mà Trì Tự làm việc trước giờ đều nghiêm túc say mê, lật qua mấy trang, liều gần như quên đi sự tồn tại phiền phức của người tinh ranh này.

Tám giờ, tháp chuông của trường reo, tiếng chuông truyền đến mọi góc sân trường.

Cánh tay đè lên đã tê rần, Cố Ý  nhanh chóng đổi một tay khác.

Cuối hành lang truyền đến tiếng một loạt bước chân, phá vỡ vài cuộc nói chuyện nhỏ trong lớp.

Sau khi nhắn tin cho mẹ, Lâm Tiêu Lôi vội vàng nhét điện thoại di động vào cặp sách ngăn dưới.

Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về hướng cuối phòng học.

Cố Ý tại sao còn?

Ánh mắt Lâm Tiêu Lôi rơi trên người Trì Tự và Cố Ý.

Hai người bọn họ thân quen lắm sao?

”Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.”

Nam sinh hàng trước chọc chọc tay Cố Ý.

Cố Ý mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, rất nhanh lại nhắm lại.

Nam sinh còn muốn chọc lần nữa, nhìn ra cửa sau, vội vàng quay lên cầm sách.

”Cốc cốc cốc.”

Chủ nhiệm lớp ba lặp lại nhiều lần, cô gái ngủ say gục xuống bàn mới tỉnh lại.

Cố Ý chớp mắt, đầu tiên nhìn thấy một giáo viên xa lạ, sau đó trừng mắt nhìn Trì Tự bên cạnh.

Trì Tự vẫn mặt lạnh như cũ đọc sách, cũng không tự trách, cũng không cười trên sự đau khổ của người khác.

Chủ nhiệm lớp nhắc nhỏ: ”Quân huấn rất mệt, nhưng tự học buổi tối không được phép ngủ.”

Cố Ý ủy khuất cắn cắn môi:

”Thầy em sai rồi, buổi chiều có bị cảm nắng, vừa rồi không chịu được.”

Thầy nhớ tới lúc buổi chiều đi ngang qua đội hình lớp, đúng là có hai nữ sinh ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Ánh mắt ông ân cần, không tiếp tục trách cứ.

Thầy đi về phía trước hai bước, đột nhiên lui lại: ”Đúng rồi, em tại sao lại ngồi hàng cuối cùng?”

Cố Ý: ”Thầy quên ư? Ngày hôm qua xếp chỗ em với một bạn thị lực không tốt đã đổi chỗ, thị lực khi không đeo kính của em là 5.1.”

Thầy Chu chừng tứ tuần [2] khẽ thở dài một cái.

[2] tứ tuần là bốn mươi tuổi

Công việc chào đón học sinh mới quá mệt, người già đầu óc cũng không nhớ được chuyện, ôi.

Trì Tự đóng sách lại, lần đầu quan sát cô:

”May mắn.”

”Đó không phải may mắn.”  Cố Ý nhíu mày, ”Tựu trường mới hai ba ngày, ông ấy nhận ra các cậu mới là lạ đấy.”

Trì Tự không thể không thừa nhận rằng cái người bé nhỏ này cũng tinh mắt đấy.

” <The Shining>? Tiểu thuyết kinh dị ư.”

Cố Ý rút sách trên bàn anh rút ra, diễn lại trò cũ, ”Làm thế nào để cậu cho tớ mượn?”

Ánh mắt Trì Tự hơi lạnh, im lặng cự tuyệt.

”Nếu không, cậu định khi nào đi thư viện? Tớ còn phải trực một lần nữa, mới có thể xóa thẻ trắng.”

Trì Tự thầm nghĩ: Ừ, vậy học kỳ này mình sẽ không đi.

Cố Ý di chuyển về phía anh: ”Cậu nói đi, khi nào?”

”…”

”Cậu nói mau lên.”

”…” 

Cho dù Cố Ý có thấp giọng, nhưng giọng cô vẫn vang lên trong phòng học yên tĩnh.

Tất cả bạn học hàng thứ nhất đều quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

Trì Tự lập tức cảm nhận được áp lực núi lớn, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

”Thứ hai.”

”Được.”

Cố Ý nhếch môi, hai cái rẳng khểng trắng hết sức khả ái, cặp mắt đào hoa cười híp lại, giống như hai mặt trăng khuyết.

Khi cô lần nữa vui mừng cười, nét mặt Trì Tự không có chút dãn ra.

Thứ hai, anh căn bản không đến thư viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.