Phong Lưu -Thiếu Gia

Chương 26




Thay đổi màn ảnh, tầm mắt trở lại trên người Lục thiếu gia của chúng ta.

Phượng Lưu không yên lòng đi ra ngoài, tới cửa, tiếng thét chói tai đưa hồn phách không biết bay tới nơi nào của Phượng Lưu trở về, phản ứng lại đã chậm, nhìn các fans chen chúc xông lên, Phượng Lưu cảm thấy hôm nay ra cửa thật bất lợi, hàng triệu mối hoạ lớn nha.

“Suỵt” Phượng Lưu đặt một ngón tay trên môi, các fans nghe lời an tĩnh lại, Phượng Lưu vừa lòng gật gật đầu,“Các người đẹp thân yêu, mọi người ngoan ngoãn, không cần cãi nhau để người khác nghỉ ngơi nha.”

Trong đó một nữ sinh xinh đẹp tóc dài gợn sóng đưa quyển sổ trong tay giơ giao cho người bên cạnh, cầm sổ nhỏ tinh xảo và một hộp quà được gói tinh mỹ, đi đến trước mặt Phượng Lưu: “Lục thiếu gia, chúng tôi chỉ lo lắng cho cậu, nghe nói cậu xảy ra tai nạn giao thông, nhìn thấy thiếu gia không sao chúng tôi cũng an tâm.” Cô chớp chớp mắt to xinh đẹp, đưa hộp quà lên: “Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi, Lục thiếu gia cần phải nhận lấy.”

Phượng Lưu bỗng nhiên cảm thấy mấy cô bé này thật đáng yêu nha, hắn nhận lấy hộp quà lắc lắc, bên trong có tiếng vang: “Bên trong có cái gì vậy? Rất quý trọng, tôi nửa đường bị đánh cướp thì làm sao đây.”

“Không phải thứ rất quý trọng, Lục thiếu gia không cần lo lắng.” Các cô bé đều bị chọc cười, cô bé xinh đẹp kia lắc lắc quyển sổ trong tay: “Lục thiếu gia, cậu phải ký tên cho chúng tôi, chúng tôi sao chép lại một phần, như vậy sau này cậu lại mất tích, chúng tôi cũng có cái để tưởng niệm đấy.”

“Cô nhóc nhỏ, còn dám trêu chọc tôi hả?” Phượng Lưu không nhẹ không nặng vỗ vỗ đầu cô bé rồi lấy quyển sổ qua, tháo bút xuống ký tên lên, trả cho cô bé “Các em về hết đi, muộn quá rồi, trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm.” Phượng Lưu đi về phía trước, các fans ngoan ngoãn tránh ra một con đường, ngăn lại xe taxi, Phượng Lưu khoát tay ý bảo các fans rời đi.

Các fans lưu luyến không rời, Phượng Lưu mới nói địa chỉ, xuống xe lại ký tên cho tài xế mới vào cửa tiểu khu.

Đinh đong, đinh đong, đinh đong…… Phượng Lưu cũng không khách khí, đè lại chuông cửa không buông tay, đến khi trong phòng có người ra mở cửa.

“Lục thiếu gia, gia của tôi, sao cậu mới nhanh như vậy đã chạy đến chỗ tôi đây.” Chu Tư nhìn Phượng Lưu nặng nề, trêu chọc, “Chẳng lẽ bị Lãnh tổng đá, đến nơi nhỏ này cầu an ủi?”

“Tránh ra, hết chuyện đứng ở cửa.” Phượng Lưu đánh giá Chu Tư từ trên xuống dưới “Cậu đây là đang dụ hoặc ai?”

“Dựa vào, còn không phải vì chuông cửa vẫn vang, tôi sốt ruột, tôi lại là trai thẳng!” Chu Tư lôi kéo khăn tắm che lại thân dưới, cùng Phượng Lưu vào phòng đóng cửa.

“Cái dáng người gà bệnh của cậu tôi cũng không cảm thấy hứng thú.” Phượng Lưu ghét bỏ bĩu môi, không liếc nhìn Chu Tư nữa mà xoay người vào phòng Chu Tư giữ lại cho hắn ở.

Gà bệnh! Hắn mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, dáng người vẫn có chút cơ bắp! Chu Tư sờ cơ thịt rắn chắc trên người mình dở khóc dở cười.

Chỗ ở của Chu Tư cũng không phải biệt thự xa hoa, chỉ là một chung cư lớn một chút. Từ phòng ngủ của Chu Tư và Phượng Lưu đến phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, tất cả đều do Chu Tư tự mình thiết kế, không xa hoa lại có vẻ ấm áp, Phượng Lưu luôn không nấu cơm mà thường thường đến đây ở. Đúng vậy, Phượng Lưu chuyện gì cũng giỏi ra ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa học nấu ăn, hắn có thể sống được hoàn toàn chính là kỳ tích.

Phượng Lưu nằm trên giường lớn màu đen ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu tất cả đều là chuyện của Lãnh Lệ. Một người, đến cùng da mặt dày bao nhiêu mới có thể sau hai lần phản bội còn mặt dày mày dạn dây dưa chứ. Nếu nói, Lãnh Lệ đối với mình không có một chút thật lòng, hắn không thể nào thật cẩn thận quỳ trước mặt mình, không hề có tôn nghiêm. Nếu nói, Lãnh Lệ đối với mình là thật lòng, lại làm người ta không nghĩ ra, vì sao Sở Mạt Nhi chết là hắn làm, lừa gạt giấu diếm nhiều năm như vậy là hắn làm. Mình hận nhất là phản bội, nhất là hắn, bởi vì mình ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, bây giờ nghĩ lại tựa như trò cười. Mặt khác, mình vốn dĩ không để ý. Nhà Âu Dương? Mình vốn khinh thường có quan hệ với bọn họ. Sở Mạt Nhi? Ả đối với mình quả thật rất tốt, nhưng có cũng được mà không có cũng không sao. Hơn nữa, mục đích ả đến bên cạnh mình rõ ràng hiểu được. Tuy sau này hắn vẫn giúp mình. Mình không hận Lãnh Lệ, lại không muốn dây dưa với hắn nữa. Mệt, quá mệt mỏi. Âm mưu quỷ kế, đánh đánh giết giết. Ra khỏi nhà Âu Dương thì không muốn bị cuốn vào nữa. Mình là người bình thường, cũng sẽ biết mệt.

Phượng Lưu mạnh mẽ nhắm mắt lại, đem ý nghĩ lung tung cắt không đứt ra sau đầu, cọ cọ gối đầu mềm mềm mà ngủ thiếp đi.

Chu Tư dựa vào cạnh cửa hút thuốc cũng quay về phòng. Chu Tư thực ra có chút lo lắng cho Phượng Lưu. Tuy không biết thế lực của Phượng Lưu, nhưng Lãnh Lệ này lại có tiếng thế lực lớn, đối xử độc ác thẳng thừng, thật sự sợ Phượng Lưu gặp phải thương tổn.

Một đêm bình an vô sự, Phượng Lưu cũng nghỉ ngơi, khôi phục những ngày trước kia không bị Lãnh Lệ “Bao dưỡng”. Buổi sáng không thể bốc đồng ngủ đến muốn tỉnh thì tỉnh nữa, đúng hạn đi công ty nhận quảng cáo, thực hiện tiết mục văn nghệ, xem xem có kịch bản nào hay không. Từng ngày từng ngày qua đi, cũng là không phải không có việc gì, cho đến một ngày này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.