Phong Khí Quan Trường

Chương 18: Cũng là nhân tài hải ngoại




Giữa nháy mắt Chu Dụ ngã vào trong lòng, Thẩm Hoài có thể cảm nhận được sức đàn hồi kinh người từ thân thể nàng, cơ hồ mềm rụi, thơm ngát… Hơn nữa bộ ngực nàng chen vào lòng còn rất lớn…

Nhưng tình hình tiếp theo lại không được hương diễm như trong tưởng tượng, điếu thuốc trên mồm Thẩm Hoài rơi xuống cổ áo, khiến hắn chưa kịp hưởng thụ tư vị mỹ diệu khi ôm mỹ nhân trong lòng, đốm thuốc đã đốt hắn xuýt xoa đau đớn không thôi.

Thẩm Hoài vội đẩy Chu Dụ sang một bên, cởi áo sơ vin ra, trút điếu thuốc xuống, trên cổ đã bị đốt một đốm đỏ ửng, đầu trán cũng rát bỏng, sờ một cái, ươn ướt dinh dính, cả bàn tay nhầy nhụa máu.

Nhìn Chu Dụ từ trên đất bò lên, Thẩm Hoài cười khổ nói: “Chu bí thư trưởng, tôi chỉ chào cô một tiếng, cô không để ý thì thôi, cần gì mạnh tay như vậy chứ. Người khác mà nghe được lại nghĩ tôi làm gì cô…”

Tuy Chu Dụ chán ghét Thẩm Hoài, nhưng lần này là lỗi do nàng mà ra, còn đem “cục gạch” nện mạnh hắn một cái. Vừa đứng lên liền xoa xoa ngực, kinh hãi xin lỗi: “Tại tôi bất cẩn, thình lình thấy có bóng đen trước mắt, mới tiện tay nện xuống…”

Nhìn vết máu trên trán Thẩm Hoài, Chu Dụ thầm nhủ: Đến hôm nay bà cô mới nện mày coi như là phước ba đời mày rồi. Nhưng trên mồm vẫn quan thiết hỏi: “Có sao không, có cần tìm bác sỹ khám qua? Ngô bí thư bận tâm vợ Trần thị trưởng xảy ra chuyện, đặc ý để bác sĩ Trương trực trong Nam viên…”

“Bít, bít…” Cục gạch bị ném văng sang một bên lúc này chợt lên tiếng, Chu Dụ hận không được đạp cho nó hai phát, nghĩ đến chuyện lúc nãy mình to tiếng cãi nhau với chồng đều lọt vào tai Thẩm Hoài, khiến nàng vừa cáu giận vừa ngượng ngùng.

Thẩm Hoài nhấc chân đá “cục gạch” rớt xuống hồ, một tiếng “tõm” vang lên trầm muộn, sau đó không khí lại quay về vẻ tĩnh mịch.

Chu Dụ thấy Thẩm Hoài vô duyên vô cớ đá “cục gạch” của nàng xuống sông, tâm đầu cũng nổi lửa: Không phải chỉ nện mày một cái thôi sao, có cần nhỏ nhen như vậy không?

Thẩm Hoài lại cười nói: “Nếu đã không muốn nghe điện thoại, vậy để nó rớt xuống hồ là hợp lý nhất… Hơn nữa đợi người khác nghe thấy tiếng rít lúc nãy của cô, chạy đến lại thấy tôi bị đánh thành dạng này không biết sẽ đồn đoán thành những gì… Tốt nhất nên tiêu hủy hung khí kia là hơn.”

Chu Dụ chớp chớp tròng mắt, mượn ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn đường xa xa, cố gắng nhìn cho kỹ Thẩm Hoài, thật đúng là nhận không ra y nữa rồi: Vết máu trên trán rỉ đến bên khóe mắt mà vẫn còn tâm tư châm chọc đùa bỡn cho được? Nhưng nghĩ nghĩ Thẩm Hoài đúng là đồ 250 (thằng khùng), một bộ “cục gạch” mua mới cũng phải gần gần 20.000 đồng, cứ thế nhấc chân đá xuống nước? Tính cách điên điên này không khác bản chất trước kia là bao.

“Chu bí thư trưởng, cô không có chuyện gì chứ?” Quả nhiên có người nghe được tiếng thất thanh của Chu Dụ, vội chạy đến bên hồ hỏi han, nhưng cũng không dám tiến vào trong rừng hỏi han. Ai biết trong lùm cây kia lãnh đạo đang làm chuyện “bí mật” gì đó, không hy vọng để người khác nhìn thấy?

“Không sao cả, vừa rồi Chu bí thư trưởng không cẩn thận va vào tôi, điện thoại bị rớt xuống hồ rồi.” Thẩm Hoài mở mồm soạn bậy soạn bạ, gọi cô gái chạy tới hỏi thăm Chu Dụ lại, chỉ vào chỗ “cục gạch” rớt xuống nước: “Chính là chỗ đó, cô tìm người qua giúp, đem điện thoại của Chu bí thư trưởng vớt lên…”

Cô gái kia trở về gọi người đến vớt điện thoại, Thẩm Hoài ngồi bệt xuống đất, quay đầu về phía Chu Dụ, hỏi rằng: “Cô xem giùm tôi máu trên trán đã ngừng chảy chưa?”

Chu Dụ thấy Thẩm Hoài bị toạc đầu mà vẫn không chịu chạy gấp đi băng bó, lại có hứng thú lừa người vớt điện thoại, tâm lý không biết phải nói về hắn sao cho phải nữa.

Nói thật để “cục gạch” cũ mèm này rớt xuống hồ Chu Dụ không quá đáng tiếc, chỉ cần không phải đối mặt với tiếng điện thoại khiến mình khó xử, thế đã không tính là việc xấu rồi.

Khi điện thoại vang lên lần nữa Chu Dụ đã do dự có nên đá nó xuống hồ hay không rồi, không nghĩ đến thằng hỗn đản kia lại giành ra chân trước.

Nghĩ đến đây ngược lại khiến nàng cảm thấy Thẩm Hoài cũng không đáng ghét như trước, lại nghĩ chắc hắn không gấp đi băng bó đại khái là vì sợ nàng lưu lại một mình trong rừng cây đây.

Chu Dụ cúi người xem xét vết thương trên trán cho Thẩm Hoài.

Xương trán vốn rất cứng, “cục gạch” chỉ nện sớt da chứ không có gì đáng ngại, chảy ra một chút máu rồi đông lại ngay.

Chu Dụ hơi xấu hổ, lấy ra một tấm khăn giấy sạch sẽ, hỏi Thẩm Hoài: “Máu ngừng rồi, có cần tôi chùi giúp cậu không? Để thế này cũng khó coi.”

Máu trên đầu thì ngừng rồi, nhưng phía dưới Thẩm Hoài lại sắp muốn xuất huyết.

Lúc rớt đất Chu Dụ không để ý đến hai cúc áo trước ngực đã bung ra từ lúc nào.

Khí trời hôm nay khá nóng, nàng chỉ khoác mỗi một chiếc sơ mi, vừa rồi đứng thẳng nên không quá để ý, lúc này nàng cúi người, cả vòng ngực dưới chiếc áo lót cứ thế đập thẳng vào mắt Thẩm Hoài

Chiếc áo lót màu xanh nước biển cơ hồ không chống nổi áp lực, cả bộ ngực như muốn bung ra, khiến Thẩm Hoài vừa nhìn mà cổ họng cứ giật lên giật xuống. Cho dù trong đêm đen, nhưng sắc da sáng bóng như ngọc kia vẫn cực kỳ dụ người, xen lẫn với mùi thơm nhàn nhạt càng khiến hắn mê say.

Thẩm Hoài vô thức quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng.

Giờ Chu Dụ mới chú ý thấy trước ngực toang hoác, vội vàng nắm chắc áo lót, che bộ ngực phong mãn kia lại, cúi đầu tìm cúc áo gài kỹ. Dù tính cách nàng đanh đá đến đâu, gặp phải chuyện thế này cũng không khỏi đỏ mặt, đồng thời trong lòng nghĩ: Sao tên súc sinh này lại đổi nết, đi nhắc nhở mình cài cúc áo?

Thẩm Hoài cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho Chu Dụ: “Trời tối thế này tìm cúc thế nào được? Cô cứ mặc trước cái này đi.”

Qua một lúc, cô gái kia dẫn theo một nhân viên công tác khác tới giúp vớt điện thoại, Thẩm Hoài liền quay sang nói với Chu Dụ: “Tôi đi thăm dì Đào một lát, không bồi Chu bí thư trưởng vớt điện thoại được!” Nói rồi bỏ mặc các nàng ở lại bên hồ, chạy về hướng biệt thự số 6.

Chu Dụ vòng tay trước ngực, xiết chặt lên chiếc áo khoác, hôm nay nàng không nghĩ sẽ ở lại làm việc khuya thế này, quần áo mặc rất đơn bạc, cho dù cúc áo không bung ra, nàng cũng cần một chiếc áo ngoài để giữ ấm.

Nhìn bóng lưng Thẩm Hoài rời đi, cảm giác thấy hôm nay hắn hơi khác lạ, có một loại cảm giác khiến nàng nhìn không thấu, đây còn là thằng súc sinh mượn cơ hội mò đùi mình ư? Hay những chuyện trước đây đều do hắn ngụy trang?

***************************

Đêm nay đối với bí thư thị ủy Ngô Hải Phong là một đêm mất ngủ.

Hắn để nhân viên công tác bên người đi nghỉ ngơi hết, một mình cô độc ngồi trong sảnh suy ngẫm sự tình, ngay cả khi Thẩm Hoài tiến lại gần mà vẫn không hay.

“Ngô bí thư, sao ông vẫn chưa đi nghỉ, thế này thân thể ông sao chịu nổi?” Thẩm Hoài mở miệng hỏi thăm, lời vừa ra khỏi mồm, cả bản thân cũng cảm thấy giả tạo.

“À, sáng mai xe tang sẽ đem di thể Trần thị trưởng ra khỏi nhà khách, Đông Hoa có phong tục gác đêm nên ta đứng đây gác cho Trần thị trưởng. Tiểu Thẩm, sao cậu chưa về nghỉ ngơi?”

Quan viên uy phong đến đâu, nói trắng ra là do chiếc ghế mà ông ta ngồi mang lại. Chứ rất ít quan viên có được khí độ chiết phục người khác của một chính trị gia, nói chung, vẫn là chính khách tham lam cơ hội chiếm tuyệt đại đa số.

Trước khi trong tỉnh có quyết định rõ ràng, Đàm Khải Bình sẽ không dám tuyệt xúc quá thân thiết với Ngô Hải Phong.

Thẩm Hoài thầm nghĩ: Ngô Hải Phong lưu lại biệt thự số 6 gác đêm cho Trần Minh Đức, mặc kệ là cho vợ Trần Minh Đức nhìn, hay để Đàm Khải Bình, để trong tỉnh nhìn, càng quan trọng hơn đó là biểu hiện của thái độ.

Ngô Hải Phong đầu hai thứ tóc, giống như kẻ phạm lỗi ngồi cô đơn ở kia, nhìn khiến người khác khá chạnh lòng. Thẩm Hoài không thể không thừa nhận bản thân vẫn chưa đủ cứng rắn, nếu không phải trong nháy mắt khi Ngô Hải Phong vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mang vẻ sắc lạnh, cơ hồ hắn đã đồng tình với cảnh ngộ của y.

Lúc này trong lòng Thẩm Hoài lẩm bẩm tự nhủ: Người ngồi trước mặt là con rắn độc có thể cắn mày bất cứ lúc nào.

“Tiểu Thẩm, trán cậu bị làm sao vậy?” Lúc này Ngô Hải Phong mới chú ý đến vết rách trên trán Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài trả lời: “Tuy hơi mệt nhưng xảy ra chuyện lớn thế này sao tôi có thể nghỉ ngơi cho được? Vừa rồi ngồi nghỉ bên hồ, không nghĩ đến gặp phải Chu bí thư trưởng vừa gọi điện vừa đi đường. Trời lại tối, cô ấy đụng phải tôi, tôi đụng vào gốc cây, thế là có cái này, giờ qua đây tìm bác sỹ Trương băng bó một cái.”

Thẩm Hoài kể lại vắn tắt chuyện vừa xảy ra bên hồ, lại đề nghị thêm: “Tôi cảm thấy xung quanh hồ Lâm Thúy nên xây dựng thêm hệ thống chiếu sáng, có vậy mới thành công viên cho thị dân Đông Hoa nghỉ ngơi, đi dạo vào buổi tối được. Xung quanh đây là trung tâm thành phố rồi, vậy mà cứ tối như bưng, đêm đến không một bóng người. Với trung tâm thành phố, nửa đêm là khoảng thời gian kinh doanh cực trọng yếu, vậy mà…. Tuy xây dựng công trình chiếu sáng dễ bị người ta nói phô trương lãng phí, nhưng tôi cảm thấy thị ủy nên đầu tư, rất đáng giá…”

“Tiểu Thẩm cậu có vẻ am hiểu kinh tế nhỉ?” Ngô Hải Phong phân phó nhân viên đi gọi bác sỹ Trương tới băng bó cho Thẩm Hoài, để hắn ngồi xuống, mắt hứng thú muốn nghe hắn nói nhiều thêm một chút.

Trước đây trừ thân tín của Ngô Hải Phong, có ai có thể kiếm được cơ hội thảo luận về kinh tế trước mặt hắn.

Cho dù Trần Minh Đức không chết, chỉ với tư cách thư ký cho Trần Minh Đức – Thẩm Hoài chưa chắc đã được Ngô Hải Phong để vào mắt.

Chỉ có lúc này, khi Ngô Hải Phong như chó rớt nước, tương lai thất thế đã ở ngay trước mắt, không thể không đem cây rơm rạ cuối cùng ký thác lên người Thẩm Hoài mới có thái độ từ tốn và hoà ái với hắn như vậy.

Kéo Thẩm Hoài lại nói chuyện, cũng là vì muốn từ trong đó nghe ra thứ gì đó an ủi tâm tư.

“Lúc ở Pháp tôi có học về thương mại đô thị, đến dạy học trong học viện kinh tế tỉnh cũng giảng môn liên quan đến kinh doanh thương mại, coi như là dân kinh tế gà mờ, nào dám nói gì đến nghiên cứu cao xa.” Thẩm Hoài bộc bạch.

“À, đúng rồi, cậu là nhân tài từ nước ngoài về học viện kinh tế Hoài Hải giảng dạy.” Ngô Hải Phong hình như nghĩ tới chuyện gì đó: “Trần thị trưởng là quan viên có phong cách trí thức, lại điều cậu từ học viên kinh tế tỉnh về bên người, hiển nhiên là ông ấy xem trúng tài năng của cậu. Thanh niên không cần quá khiêm tốn đâu…”

Có thể để bí thư thị ủy khen tán một câu thế này, ai nghe được cũng sẽ lâng lâng như đi trên mây.

Trước đây đúng là Thẩm Hoài có học về kinh tế thương mại ở nước ngoài, nhưng hắn nào có học hành gì đâu? Nói là làm nhân tài hải ngoại được học viện kinh tế mời về dạy học, chẳng qua là một chút thao tác trong bóng tối mà thôi.

Cũng may từ phiến ký ức hỗn độn thời ăn chơi lăn lộn bên nước ngoài của tên công tử trước đây khiến Thẩm Hoài có được ấn tượng khá trực quan về hiện trạng kinh tế và xã hội phương tây.

Dung hợp ký ức hai người là chuyện mà người bình thường tuyệt không thể nào cảm thụ được, giống như hắn nuốt luôn nhân sinh của người khác vậy.

Cơ sở trí thức của Thẩm Hoài một phần là luyện kim và kỹ thuật chế tạo máy hắn học được từ trường đại học, phần còn lại đến từ bằng tại chức về quản lý công nghiệp hắn học khi đang làm việc trong xưởng.

Đến sau, Hùng Văn Bân trúng kế điệu hổ ly sơn, xưởng thép rơi vào tay đám Cố Đồng. Thẩm Hoài cố gắng dành 2 năm tự học ngành ứng dụng kinh tế, hòng thi nghiên cứu sinh đại học Bắc Kinh.

Được Ngô Hải Phong bưng một câu, Thẩm Hoài cũng không đắc ý đến mức đem tri thức chuyên nghiệp ra khoe khoang một trận…

Sau khi bác sỹ Trương giúp hắn xử lý vết thương, Thẩm Hoài chỉ trình bày giản lược một chút về công trình chiếu sáng khu vực trung tâm và xúc tiến thương mại trong thành phố.

Những điều này đều có kinh nghiệm thành công ở trong nước cũng như nước ngoài, thực sự không có gì ghê gớm cả.

Trên thực tế, quá trình công nghiệp hóa và thành thị hóa ở trong nước mới vừa bắt đầu, còn những quốc gia văn minh phương Tây đã trải qua quá trình công nghiệp hóa, để lại cho nhân loại rất nhiều kinh nghiệm quý báu cũng như những bài học đắt giá.

Chỉ cần nhẫn nại và thành tâm, nhất định có thể học được rất nhiều thứ từ kẻ khác.

Nói đến công trình chiếu sáng trung tâm thành phố, Thẩm Hoài đã từng nghiên cứu qua, chuyện này có liên quan trực tiếp đến đống trung tâm thương mại Thiên Hành đang bỏ hoang kia.

Cuối thập niên 80, thị ủy muốn xây một tòa nhà cao tầng làm rạng rỡ bộ mặt thành phố, nhiệm vụ chủ trì rơi xuống đầu Hùng Văn Bân, giám đốc xí nghiệp có hiệu ích tốt nhất trên toàn thành phố lúc bấy giờ.

Hùng Văn Bân không cách nào tránh khỏi quyết định của thị ủy, chỉ còn nước chấp hành… Đương thời Thẩm Hoài bị Hùng Văn Bân điều đi làm chủ nhiệm văn phòng xưởng thép, công tác trù bị giai đoạn đầu do hắn vạch kế hoạch, bởi thế hắn từng nghiên cứu toàn diện hoàn cảnh thương nghiệp xung quanh Thiên Hành.

Chờ đến khi Hùng Văn Bân bị điều đi, xưởng thép vào tay Cố Đồng, Thẩm Hoài liền bị đá sang một bên, không còn liên quan gì đến Thiên Hành nữa. Trung tâm thương mại cũng được động thổ sau đó không bao lâu, và cứ chết dí mãi đến nay.

Đến bây giờ Thẩm Hoài vẫn còn nhớ được khá chính xác các số liệu, kể ra một số vấn đề tưởng như bình thường, song cũng đủ khiến Ngô Hải Phong hứng thú không thôi.

Có một số chi tiết trong quy hoạch đã nhắc tới, nhưng không giản lược, rõ ràng và trực quan như khi Thẩm Hoài trình bày.

Có lẽ công tác quy hoạch thành phố do Cao Thiên Hà quản lý, đối với nó Ngô Hải Phong không quan tâm lắm. Lúc này nghe Thẩm Hoài nói rõ các điểm trọng yếu, mới cảm giác thấy kiến thức hắn thật đúng là bất phàm, tâm lý lại thầm đáng tiếc: Bên thân có nhân vật lợi hại thế này mà mình mãi không hay…

Đặc biệt là trí nhớ Thẩm Hoài rất tốt, nhiều số liệu có thể tiện tay chỉ ra, nói chuyện rất có sức thuyết phục.

Ngô Hải Phong ngẩng đầu nhìn Chu Dụ đang đứng bên cửa, hỏi: “Chu Dụ, cháu nói thử xem, học vấn của tiểu Thẩm so với đại bộ phận quan viên Đông Hoa thì thế nào?”

Giờ Thẩm Hoài mới chú ý thấy Chu Dụ đã đứng cạnh cửa khách sảnh nghe hai người nói chuyện từ lúc nào, nhưng tiếp xuống lại thầm nghĩ: Quan hệ giữa Chu Dụ và Ngô Hải Phong là như thế nào?

Nếu không có quan hệ đặc thù, vậy hắn và bí thư thị ủy ngồi ở đây thảo luận lợi tệ của công trình chiếu sáng, nàng làm phó bí thư trưởng phủ thị chính lại lặng không tiếng thở đứng bên cạnh nghe ngóng cả buổi, thật quá không biết điều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.