Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 18-2: Thần thú bị phong ấn (2)




"Sau đó hắn liền đem ngươi giết đúng không? “ Không gian đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng của Ninh Sở, khiến cho Ám Linh đang chìm trong kí ức giật mình thức tỉnh.

"Không, hắn không có." Ám Linh cô đơn lắc đầu, lên tiếng phủ nhận nói.

"Không phải hăn bận tâm tình cảm giữa chúng ta, mà là, hắn cũng muốn có được sức mạnh của ta." Ninh Sở nồng đậm kinh ngạc, Ám Linh nhàn nhạt nói, không có chút cảm xúc phập phồng.

"Hắn nghĩ cách tính kế , vì để có sức mạnh của ta, có thể nói là không từ thủ đoạn, cuối cùng, hắn không tìm được cách nào, không biết ai nói với hắn, nếu là thần thú tự nguyện liền có thể có được truyền thừa, vì thế, hắn liền đem ta nhốt trên một hòn đao của Ma tộc, chỉ hy vọng có thể mài đi nhuệ khí của ta, cam tâm tình nguyện truyền thừa cho hắn." Ám Linh nhìn về phía xa xôi, đứng lên, tựa hồ bản thân về chốn cũ.

"Lực lượng của ngươi không phải là rất cường đại sao, làm sao có thể bị nhốt ?" Ninh Sở có chút không hiểu , Ám Linh không phải kẻ có thể dễ dàng bị nhốt a, chẳng lẽ hắn vẫn là cam tâm tình nguyện đi vào ? Không đạo lý a!

"Tại vì cường đại, cho nên từ lâu ta đã lập linh hồn khế ước với Ma Tộc, nếu ta tổn thương bất luận kẻ nào trong Ma Tộc, sẽ bị phản phệ, cũng có thể nói, ta giết một tộc nhân, bản thân phải đền mạng." Ám Linh nở nụ cười chua sót, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Bởi vì như thế, ta mới có thể bị ma tôn nhốt, thậm chí ngay cả phản kháng đều không có, nhưng mà, ta không có đem lực lượng truyền thừa cho hắn, làm cho hắn có lòng xấu xa, muốn giết ta diệt khẩu, bởi vì có quan hệ khế ước, cho nên mọi người trong Ma Tộc tương đối kính yêu ta, bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương bọn họ, mà ma tôn chính là kiêng kị điểm này, khi nhốt ta, cứng rắn không để lộ nửa điểm, nhưng là hắn biết, hắn làm thế với ta, bị tộc nhân của mình biết, hắn liền không có nơi dung thân, cho nên, hắn muốn giết ta." Ám Linh ngừng lại, thân thể run run, Ninh Sở biết, hắn rất thống khổ.

Yên tĩnh ngồi ở một bên, nàng chỉ có thể nhìn , cũng không thể an ủi, lại không dám đụng chạm hắn, phản ứng của hắn liền khiến nàng phát hoảng, cho nên nàng chỉ có thể nhìn.

"Nhưng là, dù sao ta có sức mạnh cường đại, hắn không có cơ hội giết ta, tuy rằng ta không thể gây tổn thương cho bọn họ, nhưng là, năng lực tự bảo vệ mình vẫn phải có, điều này làm cho hắn thật tức giận. Hắn thừa dịp một lần ta thất thần, đem ta đả thương , nhưng mà, làm cho hắn càng thêm phẫn nộ là, vô luận hắn như thế nào đều không giết chết ta được, mỗi một lần ta chết xong, không bao lâu sau sẽ gặp phục sinh, bất quá đều là do ta hiểu rõ sự tình, chỉ cần ta không sát hại tộc nhân của ta, ta là bất tử thân." Đang tạm dừng, Ám Linh bỗng nói tiếp, ánh mắt dần dần thản nhiên , khúc mắc luôn luôn đè nén trong lòng, tựa hồ được giải tỏa chút ít.

"Vậy ngươi đến cùng là chết như thế nào?" Ninh Sở khóe miệng hung hăng run rẩy , đã là bất tử, vậy hắn là chết như thế nào ?

Nàng đột nhiên cảm giác bị Ám Linh đùa giỡn , một hồi nói bị chủ nhân giết, một hồi lại nói cơ bản chủ nhân của hăn giết hắn không chết, chẳng lẽ chính hắn tự sát?

"Ta thật bị hắn giết ." Ám Linh lườm Ninh Sở, tựa hồ những phản ứng của nàng đều hiểu rõ.

Nếu nói Ninh Sở đang hoài nghi nàng bị hắn đùa giỡn, như vậy hiện tại nàng cơ hồ có thể xác định bản thân bị đùa giỡn , nàng nhịn xuống việc bản thân muốn đánh Ám Linh, răng nanh nghiến kèn kẹt, bộ dáng nhưu muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Không phải nói hắn giết không được ngươi sao? Vậy ngươi cuối cùng bị hắn giết thế nào?" Ninh Sở đen mặt, miệng nghếch lên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.